Ghế dài
ngoài trời trong bệnh viện, vóc dáng tao nhã dựa vào lưng ghế, ngọn đèn
đường chiếu lên người anh một lớp ánh sáng màu bạc lạnh lùng.
Điếu thuốc kẹp giữa ngón tay thon dài vắt thành mây mù vấn vít, khuôn mặt ẩn sau khói sương mênh mang như ẩn như hiện.
… Tao trước giờ luôn tự trọng…
Lúc Mạc
Hoành bước vào phòng bệnh của Đường Thận Linh, Lạc Trăn đang cúi đầu
nghịch điện thoại, nghe tiếng đẩy cửa vội ngẩng đầu nhìn, giật mình, bị
gương mặt vô cùng mệt mỏi của Mạc Hoành dọa cho một trận, trong lòng
không khỏi cảm thán, đôi thanh mai trúc mã này tình cảm thật tốt, không
phải vẫn còn sống đấy thôi, có cần phải làm bộ như đưa tang thế không.
“Chà Mạc Hoành, tôi phải kể cho cậu rõ, mã tử [1] của cậu, tôi với Lạc Trăn chẳng làm gì cả, là tự cô ta hại chính mình.”
Mạc Hoành nhìn sang Lạc Trăn đang cúi đầu nghịch điện thoại trên ghế sô pha, “Tôi biết.”
“Biết à? Vậy thì tốt quá! Ha, tôi rất thích những người biết lý lẽ, hơn nữa —-“
Lạc Trăn
đứng dậy bước đến bên cạnh Thẩm Hạ Thụy ngắt lời cô ấy, nhưng lại nói
với Lâm Tiếu Tuyển, “Tiếu Tuyển, chị mời cậu ăn cơm.” Sau đó phải báo
đáp giúp cô lau sàn nhà.
Mạc Hoành
nhìn một đám người đi ra, đi đến chỗ sô pha Lạc Trăn đã ngồi một khắc
trước, ngồi xuống, thật lâu sau, ngẩng đầu nhìn về phía Đường Thận Linh
đang say ngủ nằm trên giường bệnh, tia giá rét đông cứng lại trong con
ngươi.
Chủ nhật Lạc Trăn dành thời gian về nhà một chuyến, dẫu sao Hải Nam cũng không đi
được, dứt khoát hy sinh một chút cùng Lạc phu nhân bồi dưỡng tình cảm,
kết quả lại bị đuổi ra, câu chuyện là thế này, khi đó Lạc phu nhân bắt
đầu trước, “Mai là ngày mùng một tháng tám!” “Thế thì sao ạ?” “Ngày
thành lập quân đội chứ sao!” “Thế thì sao ạ?” “Chúc mừng chứ còn gì
nữa!” “Thế thì sao ạ?” “Mua con gà nướng!” …
Đương lúc
Lạc Trăn nhất thời vẫn chưa hiểu quan hệ nhân quả, Lạc phu nhân đã
chuyển đề tài, ý tứ sâu xa kể, “Nhớ năm ấy, hồi đó cải cách mở cửa.” Nội dung cùng với ý nghĩa của cải cách mở cửa kể hết một lượt, Lạc Trăn
thầm nghĩ trình độ này có thể đi thi đại học được rồi. “Thời ấy của
chúng ta, hai sáu tuổi, hai sáu con có biết bao hàm ý nghĩa gì không? Đã có rất nhiều người làm mẹ trẻ con rồi đấy! Lạc Trăn, không phải mẹ
trách con, mẹ để con chuyển ra ngoài chính là hy vọng con có thể dụ dỗ
được một cậu trai rồi gả cho nó, Lạc Trăn, con cho mẹ ôm cháu trai đi
mà.”
Lạc Trăn
hoàn toàn không hiểu tại sao vị Lạc phu nhân này có thể từ gà nướng mà
kể sang cháu trai, giữa chúng chẳng có tí liên quan nào cả. Lạc Trăn
cười cười lên tiếng, “Vậy mẹ cứ mua một con gà nướng ôm vào lòng như ôm
cháu trai nha.” Âm cuối chứ “Nha” còn kéo vào đến tận trong nhà, Lạc
Trăn đã một mình đứng ở ngoài rồi!
Lạc Trăn
đứng bên ngoài khoảng năm phút, chỉ cảm thấy ngay cả một con gà nướng
mình cũng chẳng bằng, trong lòng chán nản vô cùng.
Cuối cùng người nào đó cực kỳ thê lương trở về nhà trọ.
Theo thói
quen, lúc phiền muộn cô đem tất cả ga giường ném vào bồn tắm, sau đó vừa giẫm vừa đạp, xả hết giận ra, đầu đĩa CD phát ra thứ âm nhạc ầm ĩ,
thích hợp để khuếch trương điệu múa cuồng loạn của riêng mình.
Đợi đến khi
Lạc Trăn hớn hở bước ra từ phòng tắm, sắc trời đã sẩm tối, tắm rửa xong
bèn lên giường đi ngủ, còn Thẩm Hạ Thụy cứ ngồi chơi trò chơi trong
phòng khách, hò hét không ngừng.