Mỗi năm một lần, tại trường trung học sẽ có một buổi biểu diễn của Đoàn trường. Năm nay, tiết mục của câu lạc bộ guitar sẽ được trình diễn vào đêm cuối cùng. Đây cũng là tiết mục thầy
trò toàn trường mong đợi nhất.
Đội trưởng câu lạc bộ guitar, Nghiêm
Tiêu, rất được các nữ sinh trong trường yêu thích. Chỉ cần anh vừa xuất
hiện sẽ dẫn tới hàng loạt tiếng thét chói tai, nhất là bộ dáng thâm tình khi anh đánh guitar, càng khiến mọi người thêm điên cuồng.
Anh chơi guitar cũng nổi như việc học,
mọi thứ đều hoàn hảo. Quan trọng nhất là anh đẹp trai không chê vào đâu
được, gia thế lại tốt, mỗi nữ sinh đều muốn được anh yêu mến.
Nhưng Nghiêm Tiêu vẫn không lạm dụng
tình cảm của họ, luôn cố ý giữ khoảng cách với những kẻ điên cuồng si mê anh, làm việc cũng rất khiêm tốn.
Anh luôn lạnh nhạt, ít nói cười, thế nên mọi người liền phong cho anh biệt danh “hoàng tử lạnh lùng”.
Mà Nghiêm Tiêu sẽ chỉ biểu diễn ở trường trung học có mỗi một lần, bởi không lâu sau anh sẽ tốt nghiệp rồi rời khỏi trường.
Câu lạc bộ guitar muốn dành cho mọi
người một tiết mục khó quên, vì vậy một thời gian dài trước khi buổi
biểu diễn diễn ra, họ mời nữ sinh trong toàn trường đến câu lạc bộ phỏng vấn. Bọn họ định vừa đàn hát vừa tìm một nữ sinh diễn cùng Nghiêm Tiêu, tính đốt nóng cả khán đài bằng sự cuồng nhiệt của người hâm mộ.
Nhưng mãi mà bọn họ vẫn không tìm được nữ chính thích hợp, chẳng ai có thể hát được ca khúc này.
Lúc bọn họ đã muốn buông xuôi thì đội
phó dẫn theo một em nữ sinh năm nhất tới. Mọi người vừa thấy cô thì đều
kinh ngạc, nhất trí cho rằng ứng cử viên tốt nhất chính là cô!
Quan Thanh Nhu có vẻ đẹp trời sinh,
giọng cao, lập tức chiếm được sự yêu thích của mọi người. Cô lại có tài
diễn xuất, đóng vai nhân vật nữ chính cực hay, khiến người khác xem cảm
động chảy cả nước mắt.
Trong khoảng thời gian này, tất cả quá
trình tập luyện đều do đội phó Lý Minh Chí hướng dẫn, còn Nghiêm Tiêu lo ôn tập để chuẩn bị thi vào trường Havard, không có thời gian tới tập
luyện.
Cho đến ngày đó.
Nghiêm Tiêu rốt cuộc cũng xuất hiện! Anh lặng lẽ đến, lạnh mặt quan sát từng người tập luyện.
Ánh mắt của anh lướt qua đám đông, cuối cùng dừng trên người một cô gái.
Cô là ai? Mỗi người trong câu lạc bộ đều do anh tự mình chọn lựa, anh khẳng định, mình chưa từng gặp cô.
Thanh Nhu đang hát cùng mọi người, vừa hát vừa cười rất vui vẻ, nhất cử nhất động của cô đều rơi vào đáy mắt Nghiêm Tiêu.
Thật không thể tưởng tượng nổi, anh đã không thể dời tầm mắt khỏi cô!
Một loại suy nghĩ hiện lên, chẳng lẽ anh… vừa gặp đã yêu cô?
Nghiêm Tiêu ép buộc mình không nên chú ý tới cô, nhưng tầm mắt vẫn không thể rời khỏi cô.
Thanh Nhu không hề để ý, vẫn ngây thơ hoạt bát, không biết cuộc sống của mình sắp có một bước ngoặt trọng đại.
“Thanh Nhu, bây giờ em có rảnh không? Có thể rót hộ anh một ly trà không?” Tay trống đang bận vì vậy mở miệng nhờ cô.
“À được!” Thanh Nhu cười một tiếng.
“Chờ một chút.” Lý Minh Chí vươn tay giữ cô. “Tại sao lại sai cô ấy? Cô ấy không phải là chân sai vặt!”
“Không sao đâu anh.” Chỉ là rót ly trà thôi mà.
“Không được! Muốn uống thì tự đi mà rót.” Lý Minh Chí rất kiên quyết.
Tay trống ngừng động tác, khó hiểu bảo:
“Mình thật sự bận chứ không phải cố ý muốn sai cô ấy. Vì sao cậu lại
nghiêm trọng hoá mọi việc lên thế?”
“Mình…” Lý Minh Chí đỏ bừng mặt, nói không ra lời.
“Sao vậy?” Thanh Nhu giương đôi mắt trong veo lên hỏi.
“Không sao, em đi rót trà đi!” Lý Minh Chí đột nhiên thay đổi chủ ý, thúc giục cô đi lấy trà.
Lý Minh Chí đập cho tay trống một phát,
tay trống thảm thiết kêu lên. Thanh Nhu nghi hoặc quay đầu lại, thấy hai người bọn họ ôm nhau cười khúc khích.
Kỳ quái! Thanh Nhu không rõ đầu cua tai nheo ra sao nên không thể làm gì khác hơn là cầm ly đi rót trà.
“Anh có tình, em vô ý nhé!” Tay trống có chút hả hê.
“Cậu muốn ăn đòn phải không?”
Lý Minh Chí đuổi theo tay trống mà đánh, hai người cãi nhau ầm ĩ. Thanh Nhu rót trà xong, chuẩn bị trở về.
Cô rất vui khi mình trở thành một thành
viên của câu lạc bộ guitar. Nhờ vậy, cô cùng bạn trong lớp có chung đề
tài, ngày nào cũng nói mà không hết chuyện, mỗi ngày điều cô mong đợi
nhất chính là lên lớp.
Khóe môi Thanh Nhu hiện lên một nụ cười, bởi vì không chú ý nên không phát hiện phía trước có người, vô ý đụng
trúng người nọ, còn tạt hết trà vào đối phương.
“Xin lỗi! Tôi không cố ý!” Trong tình thế cấp bách, đôi tay Thanh Nhu vội lau lung tung trước ngực anh.
Nhưng hành động đó lại phản hiệu quả, quần áo trên người anh càng ướt hơn.
Thanh Nhu rất khó xử. Sao cô lại hậu đậu như vậy!
Cô gấp đến độ hốc mắt ửng hồng, rưng rưng nói: “Xin lỗi…”
“Quên đi!” Người nọ vung tay lên đánh rớt tay cô.
Nghe giọng nói trầm thấp của anh, cô mới ngẩng đầu lên nhìn anh. Thật là cao lớn! Anh là ai? Thanh Nhu kinh ngạc nhìn anh.
Nghiêm Tiêu đi theo cô tới đây, không
nghĩ tới sẽ bị dội cho một thân ướt sũng, bản thân anh cũng quá sơ ý nên mới để bị đụng trúng.
Thấy hốc mắt cô đỏ lên, tim của anh như bị ai nhéo.
Một lúc lâu sau, Thanh Nhu mới phục hồi
tinh thần. Cô cảm thấy gương mặt mình nóng lên, tim như nai con chạy
loạn. Vội vàng dời tầm mắt, cô không dám nhìn anh nữa.
“Thật xấu hổ, tôi đụng vào anh, còn khiến anh bị ướt!”
“Ừ.” Anh không nói nhiều.
“Vậy… tôi đi đây!” Tay chân cô luống cuống, chỉ muốn nhanh nhanh thoát đi.
Ai ngờ, anh bước chân tới đứng trước mặt cô. “Tôi có việc muốn hỏi cô. Câu lạc bộ guitar ở đâu?” Anh biết rõ còn cố hỏi.
“Anh có chuyện gì sao?” Thanh Nhu vừa nâng mắt lên liền lâm vào hố đen thăm thẳm trong đôi mắt xanh đen của anh.
“Cô chỉ cần trả lời tôi là được!” Anh không kiên nhẫn cắt đứt lời của cô. Giọng điệu của anh thật là bá đạo!
“Dọc theo hành lang rẽ trái, đi thẳng là đến.” Cô không cách nào chống đối anh.
“Cô là thành viên của câu lạc bộ à?” Anh nhìn cô từ trên xuống dưới.
Ánh mắt của anh không chút kiêng kỵ, dò xét rõ ràng như vậy nhưng cô lại không ghét.
“… Vâng” Giọng nói của cô run rẩy, có chút sợ hãi.
“Tại sao bọn họ chọn cô?” Nghiêm Tiêu không hiểu vì sao vừa thấy cô liền đánh mất chính mình, chỉ muốn cùng cô trò chuyện.
Thanh Nhu muốn rời đi, mặt của cô nóng dữ hơn. “Tôi không cần phải trả lời câu hỏi của anh!”
“Tôi thấy cần!”
“Tôi không biết anh. Anh hỏi nhiều như vậy làm gì?!” Cô đỏ mặt, thở hổn hển.
“Điều đó đối với tôi rất quan trọng, tôi muốn làm quen với cô.” Anh đi thẳng vào vấn đề.
Thanh Nhu sửng sốt, tim đập nhanh. “Anh nhất định đang nói đùa.”
“Cô muốn nghĩ thế nào cũng được. Tóm
lại, tôi biết mình nghiêm túc là được rồi.” Anh tiến thêm một bước, cô
lập tức lui một bước. “Trả lời tôi.”
Sao anh có thể độc đoán như vậy?
Thanh Nhu đỏ bừng mặt. Cô chưa từng yêu, nhưng bây giờ lại rung động vì anh.
Cô gắng cãi cùn: “Tôi không muốn nói cho anh biết!”
Nghiêm Tiêu xụ mặt xuống. “Có can đảm thì nói lại lần nữa đi!”
Thanh Nhu không dám. Đang chẳng biết làm sao thì Lý Minh Chí chạy tới, anh ta lo lắng Thanh Nhu đi lâu vậy mà chưa về.
“Thanh Nhu!” Lý Minh Chí đến gần, kinh ngạc khi trông thấy Nghiêm Tiêu.
Thì ra cô tên là Thanh Nhu. Ánh sáng xẹt qua đáy mắt Nghiêm Tiêu.
“Sao thế? Cậu không biết tôi sao? Miệng há to như vậy!”
Lý Minh Chí càng thêm cả kinh không khép miệng lại được. “Thật sự là cậu, Nghiêm Tiêu!”. Nghiêm Tiêu nói đùa!
Không phải Lý Minh Chí anh bị hoa mắt đấy chứ?
“Không thể là giả được.” Nghiêm Tiêu không còn toả ra khí lạnh bức người nữa.
Thanh Nhu cảm thấy kinh ngạc. Anh là
Nghiêm Tiêu tiếng tăm lẫy lừng ư? Hoá ra vừa rồi anh giỡn với cô? Bỗng
nỗi thất vọng lan tràn trong lòng cô.
“Sao đến mà không vào? Mọi người đang
chờ cậu đó!” Lý Minh Chí khẩn trương nói. Trong câu lạc bộ guitar chỉ
mình anh dám nói chuyện với Nghiêm Tiêu. Nhưng dù vậy, anh cũng không
dám chọc vào Nghiêm Tiêu.
“Giờ mình vào đây.” Nghiêm Tiêu túm cổ
áo Lý Minh Chí. “Xem ra cậu có không ít chuyện phải giải thích với mình, mình rửa tai lắng nghe!” Trong giọng nói có uy hiếp.
“Cái gì?” Lý Minh Chí kêu oan, anh ta
đâu làm gì sai! Hiện tại anh ta chỉ hi vọng, Nghiêm Tiêu bớt dùng sức
một chút, chớ đem đầu anh ta vặn gãy là tốt rồi.
Nghiêm Tiêu lặng lẽ liếc nhìn Thanh Nhu. Sau khi Lý Minh Chí xuất hiện, anh liền nói sang chuyện khác, vì anh
không muốn biểu đạt tình cảm trước mặt người ngoài. Chờ xem! Trừ khi
trong lòng cô đã có đối tượng, nếu không, anh sẽ không buông tha!
Mấy ngày kế tiếp, Thanh Nhu thường lơ
đãng thấy Nghiêm Tiêu nhìn mình chằm chằm. Đáy lòng cô vui vẻ không thôi nhưng vẫn vội vàng tránh né. Cô thật sự không hiểu tâm tình của mình,
rõ ràng rất khát vọng thấy anh chăm chú nhìn mình, nhưng lại làm bộ như
không quan tâm.
Nhưng điều này cũng đâu trách cô được. Trước khi anh chưa chính thức nói rõ tâm ý, sao cô dám mở miệng?
Nhưng chờ đợi thật sự quá khó chịu!
Thanh Nhu nghĩ đi nghĩ lại, cô đang tập
luyện theo kịch bản, nhưng hiệu quả không tốt. Cô nhất định đã trúng bùa của Nghiêm Tiêu rồi nên chỉ cần có mặt anh ở đây, cô liền phạm sai lầm
liên tiếp. Bây giờ cũng vậy, chỉ cần nghĩ đến anh thì cô không thể tập
trung tinh thần.
“Đứng dậy!” Một bàn tay hữu lực kéo cô.
Thanh Nhu nhận ra giọng nói này. Anh xuất hiện khi nào? Cô xấu hổ cúi đầu.
“Tôi phát hiện em luôn tránh né ánh mắt của tôi. Tại sao?” Nghiêm Tiêu hỏi.
“Tôi không có!”
“Em trả lời rất nhanh. Có phải đang chột dạ không?” Anh phát hiện mình rất thích trêu chọc cô.
“Anh nói bậy!” Hai gò má cô ửng đỏ.
“Nếu không sao em lại đỏ mặt?” Anh tiếp tục trêu cô, khuôn mặt đỏ hồng của cô thật đáng yêu.
“Bởi vì nóng quá!” Cô ngẩng đầu lên, lấy dũng khí nói: “Mà tại sao tôi phải nói cho anh biết? Anh đâu có quan hệ gì với tôi!”
“À… Vậy sao?” Trên người anh tản ra hơi thở nguy hiểm.
“Đúng… Dĩ nhiên…” Cô lắp bắp.
Anh cầm tay cô. “Không phải em thích tôi sao? Nói!” Dường như đáp án này còn quan trọng hơn sinh mệnh anh.
Làm sao nói thẳng được!
“Tôi… không biết…” Sao cô nói được!
Lông mày Nghiêm Tiêu nhíu chặt. “Sao lại không biết? Nói rõ ràng!”
“Tại sao tôi không thể từ chối trả lời vấn đề của anh?” Dù rất sợ anh nhưng cô cũng không dễ dàng khuất phục.
“Điều đó đối với tôi rất quan trọng! Em trả lời mau!” Anh hết sức kiên trì.
“Tôi không thể không trả lời hay sao?”
Tại sao muốn cô mở lòng mình ra trước?
Không phải anh cũng không tỏ rõ tâm ý của mình sao? Không được, không
được, cô phải chờ anh nói trước thì cô mới chịu dâng tim của mình lên.
“Không nói phải không? Vậy tôi sẽ tự hiểu là em rất thích tôi, thích đến nỗi không nói thành lời nổi!” Anh nói thẳng.
“Không phải vậy!” Cô thẹn thùng.
“Tôi cảm thấy miệng em không thành thật bằng trái tim em.” Thường ngày,
những cô gái khác dùng dáng vẻ thẹn thùng này nhìn anh, anh đều khinh
thường. Nhưng vào giờ phút này, anh lại nhìn cô mãi không chán.
“Anh… Anh… Anh…” Cô nói không thành lời, bởi vì anh nói đúng!
“Tôi nói đúng rồi?” Anh chau chau mày.
“Anh thật đáng giận!” Cô hừ nhẹ.
“Vẻ mặt này của em rất đáng yêu.” Tay
anh mơn trớn tóc cô. Sao trên đời lại có một người con gái đẹp đến như
vậy? Trong mắt anh không thể chứa được những người khác nữa, tất cả đều
là hình bóng của cô!
Thanh Nhu chưa có thói quen dựa vào gần
anh nên nhịp tim đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Sợ anh nghe
thấy tiếng lòng mình, cô vội la lên: “Tôi có việc, đi trước!”
Nghiêm Tiêu đút tay vào túi, bóng lưng hốt hoảng của cô đập vào mắt anh làm khóe môi anh nở nụ cười.
Tiếng mở cửa vang lên khiến Thanh Nhu
hưng phấn ngẩng đầu lên. Mấy ngày nay cô đều luyện tập cùng mọi người,
Nghiêm Tiêu không có cách nào nói chuyện với một mình cô, nhưng anh sẽ
đứng sau cửa ngắm cô, cho đến khi cô phát hiện, cho đến khi cô mất hồn…
Nhưng người tới không phải Nghiêm Tiêu, mà là người cũng có cảm tình với Thanh Nhu, Lý Minh Chí.
Trong mắt Thanh Nhu có chút thất vọng.
“Em đang đợi ai sao?” Nhìn bộ dáng mất hồn mất vía của cô, Lý Minh Chí hỏi.
“Không có.” Thanh Nhu vội vàng phủ nhận.
Lý Minh Chí là lấy hết dũng khí tiến lên phía trước, yêu cầu: “Thanh Nhu, anh không biết băng bó. Lúc luyện đàn
guitar ngón tay rất đau, mọi người nói em biết băng bó, em có thể giúp
anh không?”
Thanh Nhu miễn cưỡng nâng cao tinh thần. Buổi lễ tốt nghiệp sắp tới gần, tâm tình cô càng ngày càng nặng nề. Vừa nghĩ tới Nghiêm Tiêu tốt nghiệp, sau này mình sẽ không được gặp lại
anh, lòng cô đau đớn quá!
Thanh Nhu mới vươn tay, Lý Minh Chí đột nhiên vươn tay ôm chặt cô!
“Anh à? Anh!” Thanh Nhu đẩy đẩy Lý Minh Chí.
“Thanh Nhu, chẳng lẽ em không cảm nhận được tình cảm của anh ư?” Lý Minh Chí nói một cách thống khổ.
Lúc này, Thanh Nhu mới chợt hiểu. Tuy
nhiên cô quả quyết đáp: “Anh à, thật xin lỗi, em không thể nào nhận tình cảm của anh được…”
Lý Minh Chí ngây ngẩn cả người, chẳng ngờ mình sẽ bị từ chối. Anh ta hít sâu một hơi, bình ổn tâm tình.
“Không sao, Thanh Nhu, anh không trách
em. Tình yêu không thể miễn cưỡng. Mặc dù anh khổ sở, nhưng ít ra anh
không yếu đuối, anh đã thẳng thắn nói rõ được lòng mình với em.”
“Cảm ơn anh ạ.” Thanh Nhu chớp chớp mắt. Lý Minh Chí là một người dám yêu dám nói, còn cô, đối mặt Nghiêm Tiêu,
cái gì cũng không thể thành lời, thật sự vô dụng!
Ý thức được anh còn ôm mình, Thanh Nhu
lúng túng nói: “Anh à, anh có thể buông em ra không?” Lý Minh Chí giống
như anh trai của cô, giữa hai người không thể nào có tình yêu.
“Thanh Nhu, ôm anh một cái thôi, coi như là an ủi anh, được không?” Đây là yêu cầu cuối cùng của anh.
Thanh Nhu gật đầu. Lý Minh Chí là người tốt, cô không thể từ chối anh!
“Như vậy được chưa?” Thanh Nhu nhanh chóng ôm anh.
“Không hài lòng nhưng có thể chấp nhận.” Lý Minh Chí xoa tóc cô. “Về sau anh sẽ coi em như em gái, em không cần
thấy anh thì lẩn trốn không gặp.”
“Em không phải loại người như vậy!”
Hai người đùa giỡn cười hì hì. Ánh mắt
Lý Minh Chí tràn ngập cưng chiều. Cả hai cũng không phát hiện ra có một
bóng dáng đứng ngoài cửa.
Nghiêm Tiêu đã đứng ngoài cửa được một lúc. Anh nhìn một màn trước mắt, trong lòng sinh ra hận ý.
Anh tưởng Lý Minh Chí cưỡng ép ôm Thanh Nhu, không ngờ rằng, cô lại ôm trả Lý Minh Chí!
Cô coi anh là gì?
Dám ở trước mặt anh quyến rũ anh, còn hôm nay thì đi quyến rũ người đàn ông khác!
Không ngờ cô là loại phụ nữ này!
Anh bị vẻ trong sáng bề ngoài của cô lừa, anh nhìn lầm người.
Không nghĩ tới anh, Nghiêm Tiêu, lại để cho một cô gái đùa bỡn như vậy!
Mắt Nghiêm Tiêu đóng băng. Quan Thanh Nhu, cô thật sự lợi hại, anh sẽ nhớ rõ!
Nghiêm Tiêu rời đi, từ đó không xuất
hiện lại nữa. Không một ai biết tin tức của anh, anh tựa như một làn gió vô hình, cứ vậy lãng du, không để lại dấu vết.
Lý Minh Chí thay mặt Đoàn trường phát biểu trong buổi lễ tốt nghiệp rằng Nghiêm Tiêu vẫn sẽ không xuất hiện trong buổi lễ này.
Không lâu sau, khi học kỳ mới bắt đầu,
Thanh Nhu chuyển nhà. Khoảng thời gian đó, cô thường xuyên núp ở trong
chăn khóc. Dần dần, trong trí nhớ của cô, khuôn mặt Nghiêm Tiêu bắt đầu
phai nhoà, chỉ còn là một mảnh ký ức buồn của tuổi trẻ. Cha cô làm ăn
thất bại, về sau Tân Khắc Lực bắt đầu tiến vào cuộc sống của cô, cô cũng từ từ quên anh.
Về phần Nghiêm Tiêu, anh trải qua cuộc
sống đầy màu sắc ở Havard. Bởi vì tâm đã chết nên anh không hề chung
tình nữa. Quanh anh có rất nhiều phụ nữ, nhưng người phụ nữ đầu tiên
trong cuộc đời anh đã khiến anh tan nát cõi lòng, tim anh dần dần chết
lặng.
Sau khi anh trở về nước thừa kế gia
nghiệp, chỉ trong vòng hai năm ngắn ngủn, anh khiến tập đoàn điện tử
Nghiêm thị phát triển vô cùng mạnh mẽ.
Tạp chí Time từng đưa anh lên trang bìa, nói anh chẳng những là thiên tài trong kinh doanh mà còn là một sát thủ tình trường cướp đi không ít trái tim phụ nữ!
Nghiêm Tiêu phóng túng. Mọi người cho
rằng đó là do bản chất anh phong lưu trời sinh, có sức hấp dẫn khiến phụ nữ không cưỡng lại được. Tuy nhiên không ai biết, từ nhiều năm trước,
anh từng chỉ muốn yêu một người. Nhưng rồi anh lại nếm phải mùi vị đau
khổ, cho nên anh lựa chọn phản công. Nghiêm Tiêu rót cho mình một ly
rượu màu đỏ. Chuyện đã qua lâu như vậy, anh từng hẹn hò với không biết
bao nhiêu phụ nữ, nhưng anh không tài nào quên được cô!
Khi mới tới Mĩ, anh đau khổ một thời
gian dài vì lần đầu tiên trong đời gặp phải sự phản bội. Anh nhớ tới sự
do dự của cô bèn tức giận để che lấp thương tâm.
Vì vậy, bất kể trong trường hay ngoài
trường, người phụ nữ nào tự động đưa tới cửa, anh đều không chối từ. Chỉ cần bên cạnh có phụ nữ, anh sẽ không nhớ tới cái tên Quan Thanh Nhu.
Nhưng anh vẫn không quên cô, chỉ giấu cô thật sâu trong lòng. Cho đến tối nay, khi nhìn thấy cô, trái tim anh
thiếu chút nữa mất kiểm soát!
Anh nheo mắt lại. Cô thậm chí đã có chồng chưa cưới!
Bọn họ đã bỏ lỡ lần thứ nhất, vì vậy sẽ không có lần thứ hai!
Quan Thanh Nhu nằm trên giường khổ sở
lật người. Điện thoại di động của cô vang lên. Anh để ly rượu xuống, lên giường nắm lấy tay cô đang sờ soạng, cầm điện thoại di động của cô dứt
khoát tắt máy.
Nhìn thấy trên màn hình điện thoại di động của cô hiện lên dòng chữ
“người yêu dấu của Nhu Nhu”, anh rất tức giận. Đây là tên gọi cô dành
riêng cho Tân Khắc Lực sao?
Bốp! Điện thoại di động bị ném trên mặt
đất, vỡ ra thành từng mảnh. Ghen tuông châm ngòi cơn giận khiến anh
không thể duy trì tỉnh táo.
Lật người cô lại, anh không hề do dự cúi đầu xuống hung hăng hôn cô. Đó không phải là thưởng thức, mà là phát
tiết! Anh nên hận cô, nhưng chỉ cần cô vừa xuất hiện, nỗi nhớ anh dành
cho cô liền lộ rõ ra hết!
“Ưm… Không…” Cô thử đẩy anh ra.
Anh hôn khiến cô không thở nổi!
So với sức của anh thì sức của cô chỉ bằng con kiến!
Thanh Nhu mở mắt, mặc dù thần trí không
rõ nhưng đáy lòng dậy sự lo lắng khiến cô dùng dằng muốn ngồi dậy, ấy
vậy mà cơ thể không thể cử động được.
“Anh là ai? Tại sao hôn tôi?” Cô mơ mơ màng màng nhìn người đàn ông cao lớn dũng mãnh trước mắt.
“Tôi là Nghiêm Tiêu!” Anh nắm cằm của
cô, nhìn vào đôi mắt ngập sương của cô. Anh thích như vậy, anh thích
được tự do chạm vào cô!
“Nghiêm Tiêu?” Cô ngoẹo đầu nhỏ suy nghĩ một lát. “Tôi đâu biết anh! Anh không thể hôn tôi!”
“Em biết tôi, chẳng qua là em đã không nhớ nữa.” Anh hời hợt trả lời, nằm nghiêng bên người cô.
“Nhưng tôi không nhớ rõ.” Tiếng nói của cô mang theo một ít hối lỗi. “Tôi muốn về nhà, nếu không Khắc Lực sẽ lo lắng.”
“Không được phép nhắc tới tên anh ta!” Ở chung một chỗ với anh mà cô còn dám nhắc tới người đàn ông khác? Chỉ
dựa vào điểm này, anh đã không thể tha thứ cho cô!
“Nhưng…”
“Em đau đầu không?”
“Không.” Thấy lâng lâng thì đúng hơn.
“Vậy em không tò mò đây là đâu sao?” Anh cố ý hỏi như thế. Lúc nãy, thừa dịp cô say rượu, anh mang cô tới một khách sạn cao cấp.
“Tôi không tò mò, tôi chỉ muốn về nhà!” Cô kiên trì.
“Đêm đã khuya rồi, tối nay em ở tạm nơi này đi. Ngày mai tôi kêu người đưa em về.” Anh quyết định chắc nịch.
“Bây giờ tôi phải về!”
“Em đang say, hơn nữa cũng khuya rồi!”
“Tôi không say, tôi còn có thể nói
chuyện.” Cô chu miệng lên: “Khắc Lực nói với tôi, không thể nằm trên
giường cùng người đàn ông khác.”
Lại Khắc Lực! Sự nhẫn nại của anh gần như đã chạm tới điểm giới hạn.
“Anh ta từng nằm bên cạnh em như vậy sao?” Cô không có khôn khéo, rất dễ bị dẫn dụ.
“Dĩ nhiên, rất thường xuyên! Anh ấy sẽ ôm tôi ngủ, dùng ánh mắt mê muội nhìn tôi.”
Dĩ nhiên? Thường xuyên?
“Em yêu anh ta sao?” Anh cắn răng hỏi.
Cô buông tiếng thở dài: “Anh ấy là chồng chưa cưới của tôi.”
Không thể nào! Người này không có ý định thả cô!
Tay của anh vuốt ve môi của cô, mập mờ
ghé sát vào thân thể vừa thơm vừa mềm của cô. Trong lòng anh đã âm thầm
hạ quyết định, tối nay anh muốn cô!
Bất kể sau này cô hận anh cỡ nào!
“Tại sao anh sờ môi tôi?” Cô mềm mại hỏi, không rõ đâu là đâu. “Chúng ta không nên nằm cùng nhau.”
“Nhưng chỉ còn lại mỗi căn phòng này.”
Anh nói dối. “Chúng ta có rất nhiều chuyện phải làm.” Anh lật người, đè
lên cô, cố định hai tay của cô.
Cô giật mình, tình thế nghiêm trọng vượt quá mức cho phép rồi! “Không thể! Anh không thể đè lên người tôi như vậy!”
Anh cười lạnh một tiếng. “Chẳng phải vừa rồi em nói tôi có thể làm như vậy sao? Nói lời phải giữ lời! Đừng lật
lọng!” Cũng không được hối hận.
“Tôi có nói ư?” Mặt cô hiện lên nét nghi hoặc.
“Em uống say nên quên mất. Nhưng nếu em không tuân thủ lời hứa của mình thì em là người không giữ chữ tín!”
“Tôi coi trọng uy tín nhất, nhưng anh không thể làm tôi bị tổn thương!” Khắc Lực cũng chưa từng chạm vào với cô như vậy cơ mà!
“Tôi sẽ không làm em tổn thương mà sẽ
chỉ làm một chút chuyện thú vị. Em phải ngoan ngoãn phối hợp.” Anh bắt
đầu hôn cô, hôn từ trán tới môi của cô.
“Không…” Cô theo bản năng cự tuyệt.
“Thanh Nhu, em đã đồng ý với tôi!” Anh
cắn cánh môi của cô, trằn trọc mút, cánh môi hồng mọng nước ướt át giống như đóa anh đào mới nở.
Cô phát ra thanh âm kháng nghị, tay đẩy anh, nhưng như vậy càng tạo thành động lực cho anh, môi của anh dời xuống…
“Tôi… Hình như tôi không hề đồng ý chuyện này?”
“Có…” Anh muốn chưa đủ.
“Đủ… Đủ rồi!” Cô lật người, lẩn trốn tay anh.
“Em đã cho Tân Khắc Lực hết sao?” Anh muốn đoạt lại tất cả những mất mát trước kia trên người cô!
“Cái gì?” Cô không hiểu ý tứ của anh.
“Như vậy không được sao?” Anh thưởng thức vẻ đẹp của cô, không muốn thừa nhận mình đã sắp nổi điên vì cô.
“Không được! Không nên đối xử với tôi như vậy!”
“Tất cả chuyện này là tôi trả thù em, em phải tiếp nhận toàn bộ!” Anh cảm thấy cô đang run rẩy nên không khỏi cười khẽ.
“Tôi đắc tội anh khi nào?” Vì sao phải hành hạ cô như thế?
“Bây giờ không phải lúc nói chuyện đó.” Anh cũng không còn hứng thú trò chuyện: “Tiếp tục làm chuyện chúng ta đang tiến hành!”
“Dừng lại!” Cô kêu to.
“Không được, đây là do em thiếu nợ tôi. Hôm nay tôi muốn đòi lại.”
Đêm nay, bọn họ kết hợp thật sâu.