Đêm Khuya Minh Hôn: Thú Cưng Của Diêm Vương

Chương 84: Hắc Bạch Vô Thường




Không không không, dáng dấp nhất định sẽ không xấu như vậy, sắc quỷ tướng mạo như vậy, Hắc Bạch Vô Thường kia kém đi sao được chứ!

Đột nhiên, một kiện áo bào màu xám rộng trùm lên trên người của tôi, ôm cổ áo vào giúp tôi bó lại.

“Đừng để bị lạnh”.

Tôi nãy giờ khoa tay mua chân, không để ý đến mình bây giờ hoàn toàn không mảnh vải che thân, nhìn thấy nam nhân ở trước mắt giúp mình chụp vào bộ y phục, gương mặt đỏ hồng.

Nhìn thấy quần áo rơi xuống thân thể bên cạnh trên mặt đất, tôi cảm giác mặt mình càng nóng.

Sắc quỷ đem tôi kéo vào ôm ấp, dán tôi vào lồng ngực của anh:” Mệt không”?

Câu hỏi của anh khiến cho tôi càng đỏ mặt hơn, câu nói này thực tình để cho người ta dễ dàng hiểu sai, là hỏi thăm sau khi vừa làm xong chuyện kia à.

“Mệt mỏi thì ngủ đi”.

Âm phủ là không có phân chia ban ngày hay đêm tối, tôi nhìn điện thoại, đã là hơn tám giờ tối rồi, hiện tại đi ngủ chính xác có chút sớm, nhưng là vừa trải qua sự tình kịch liệt như vậy, tôi nghe hương hoa, liền nhanh chóng tiến vào mộng đẹp.

Sắc quỷ vỗ phía sau lưng của tôi, dỗ dành tôi chìm vào giấc ngủ: “Chờ nàng tỉnh lại, ta liền dẫn nàng đi gặp bọn họ”.

Thế giới trong mộng, cũng là một mảnh tiên diễm đỏ, cánh hoa Bỉ Ngạn tại không trung tung bay ngợp trời.

Tôi tại chập chờn bên trên đu dây phát ra tiếng cười như chuông bạc, sắc quỷ một mặt ôn nhu nhìn qua tôi, từng cảnh tượng ấy qua trí nhớ của tôi, trong mộng tôi lại cảm thụ một lần nữa.

Phảng phất ký ức, đều muốn đem giờ khắc này ghi khắc trong đầu, cho dù ở trong mộng, nó đều muốn nói cho tôi, mỗi một phút mỗi một giây hôm nay cùng sắc quỷ cùng một chỗ, đều là quan trọng như vậy.

……

Thời điểm tôi tỉnh lại, trên trời ánh sáng cực quang ảm đạm rất nhiều, nhưng điểm sáng màu đỏ bụi Bỉ Ngạn Hoa cũng bớt đi không ít hồng quang, phảng phất những đom đóm chập chờn lóe lên kia đều trốn đi.

“Ah, nương nương tỉnh rồi “!

Một giọng nói nữ hài mềm mại nghịch ngợm lọt vào trong tai của tôi, tôi ngồi dậy, phát hiện không thấy sắc quỷ, vốn dĩ quần áo bị sắc quỷ bỏ đi lại lần nữa về tới trên người mình, ngoại bào màu xám vẫn như cũ choàng trên tôi.

Thân ảnh Màu trắng nhỏ nhắn xuất hiện tại trước mắt của mình, cô ấy có tóc dài màu xám trắng, trên đầu mang theo một cái mũ bố cao cao, con mắt cùng màu tóc giống nhau, cái mũi khéo léo đẹp đẽ mười phần đáng yêu, trên môi đầy đặn thoa son màu đỏ.

Son môi được thoa bộ phận chính giữa của môi, cô ấy với một đôi mắt to, kích động sáng rỡ nhìn tôi.

Ngón tay nhỏ Mềm mềm chỉ vào tôi, ánh mắt lại nhìn về phía nam nhân ngồi dựa vào thân cây bên trên, hưng phấn hô:” Ca ca! Ca ca mau tới đây! Nương nương tỉnh rồi “!

Tầm mắt của tôi nhìn về phía vị trí đại thụ, nam nhân cao lớn thẳng tắp mặc một thân ngoại bào màu đen, ngực treo một cái mâm tròn kim loại rất lớn, phía trên có chạm rỗng cùng hoa văn bất quy tắc.

Bên trong tóc dài Màu đen mười phần chỉnh tề gọn gang ở sau lưng, và một chiếc mũ cao trên đầu giống hệt như cô bé, nhưng màu đen và to hơn.

Không cần phải nói, tôi liền biết nam nữ trước mắt kia là ai.

“Nương nương”.

Hắc vô thường đi đến bên cạnh tôi, cung kính đối với tôi hành lễ, mang theo chút bất đắc dĩ cùng tức giận đối Bạch vô thường nói: “Tiểu Bạch, chớ có vô lễ”.

Tôi đối với bọn họ nói gấp: “Không có việc gì, các ngươi không cần hành lễ đối với ta, ta thật sự đảm đương không nổi”.

Nói cho cùng, tôi bất quá là nữ sinh bình thường ở nhân gian, loại chuyện hành lễ này, bên trong ý nghĩ của tôi, chỉ có đối với trưởng bối mới có thể dùng được, còn chưa nói tuổi của bọn họ lớn hơn tôi nhiều ít, hiện tại cái niên đại này, đối tôi một nữ sinh chừng hai mươi tuổi hành lễ, thật sự là, không ổn!

Tôi cũng cảm thấy không quen, không tự nhiên!

Bạch vô thường bị ca ca của mình khiển trách nho nhỏ một phen, lập tức vung chân chạy tới phía sau của tôi, bắt áo choàng lại trên người tôi, thò đầu ra: “Ca ca! Nương nương đều nói không cần hành lễ”.

“Tiểu Bạch!”

Tôi che chở Bạch vô thường, cười đối Hắc vô thường nói:” Được rồi, được rồi, ta không có giận, sắc quỷ người đâu”?

……

Liền sợ không khí trở nên yên tĩnh.

Trong lúc nhất thời, trước đó còn rất náo nhiệt trong bụi hoa, lập tức lâm vào một mảnh lặng ngắt như tờ bên trong.

Hắc vô thường sững sờ ngay tại chỗ, ngay cả Bạch vô thường cũng giống như vậy.

Tôi ngay từ đầu chưa kịp phản ứng, trong lòng còn đang suy nghĩ, đây không phải cái vấn đề rất đơn giản sao? Vì cái gì đều dùng loại này ánh mắt quái dị nhìn tôi như vậy.

Cẩn thận nghĩ lại câu nói này, lập tức bịt miệng lại, vì che giấu nội tâm xấu hổ của mình, cười khan hai tiếng: “Diêm Vương người đâu”?

“Nương nương, ngươi thật lợi hại nha, dám xưng hô như vậy Diêm Vương đại nhân”.

Bạch vô thường nắm lấy ngoại bào, nhỏ giọng nói, nhưng tôi không có xem nhẹ trong lời nói mơ hồ mang theo hưng phấn của cô bé.

Hắc vô thường đem để tay tại bên miệng, ho nhẹ âm thanh: “Diêm Vương đại nhân có việc gấp về cung trước, để chúng tôi tới trông coi nương nương”.

Tôi có chút bất đắc dĩ cười một tiếng.

Thật đúng là bận bịu đâu, xem ra trốn việc đến gặp mình, cũng thật sự là làm khó anh.

Trong lòng tôi càng nghĩ như vậy, ngoại trừ cảm động bên ngoài, càng nhiều vẫn là áy náy. Kỳ thật, tôi cũng không biết mình làm sai chỗ đó, cũng lắm tưởng tượng, anh vứt xuống công việc chồng chất như núi đến gặp mình, sau khi trở về khẳng định phải tăng ca xử lý sự tình.

Nghĩ tới đây, đã cảm thấy có chút áy náy, thậm chí cảm thấy phải tự mình không hiểu chuyện lắm.

Sớm biết, lúc ấy liền không toát ra loại kia suy nghĩ.

Hẹn hò mà, lúc nào chẳng được, không chê sớm, cũng không chê muộn, chờ anh nhàn rỗi xuống tới, chúng ta cùng một chỗ thoải mái đi du ngoạn thì tốt bao nhiêu.

Sắc quỷ khẳng định là thông qua vòng tay hồng ngọc nghe được tiếng lòng của tôi, mới có thể dẫn tôi tới nơi này.

Cái tên ngốc này!

Khóe miệng tôi nhẫm 1 câu, trong mắt hào quang sáng chói.

Sao không lo lắng cho bản thân mình một chút?

“Diêm Vương đại nhân nói, nương nương muốn gặp chúng ta, ta cùng tiểu Bạch cũng chờ mong rất lâu”.

Hắc vô thường lạnh như băng trên mặt lộ ra một chút mỉm cười, tôi có thể nhìn thấy.

“Nương nương về sau có thể xưng hô chúng ta là tiểu Bạch cùng tiểu Hắc”. Hắc vô thường lại hành lễ, ta thụ sủng nhược kinh, vốn định nói một chút, không cần hành lễ, nhưng tưởng tượng, để bọn hắn duy trì truyền thống ngàn năm chứ lập tức thay đổi, là không thể nào, đành phải tùy ý bọn họ đi.

Bạch vô thường con mắt đột nhiên nghiêng nhìn đến trên bụng của tôi, mơ hồ hai tay muốn chạm đến bụng của tôi, thế nhưng là lại một bộ dáng vẻ không dám, trong mắt lóe ra quang mang khiến tôi nhìn không hiểu.

Nhưng tôi có thể biết, cô ấy rất hiếu kì, cũng rất muốn thân mật tiếp xúc cùng tiểu gia hỏa trong bụng.

“Nương nương, ta có thể sờ sờ bụng của người không”?

“Tiểu Bạch……”

Hắc vô thường đối với tiểu muội mình thật sự là bất đắc dĩ, thế nhưng bản thân lại đánh không cô ấy được, chửi không được, k cầm lòng được, đành phải lên tiếng ngăn cản nàng.

Và quay qua tôi áy náy cười một tiếng: “Mong nương nương bớt giận, không trách cứ tiểu Bạch”.

Tôi cầm lấy tay tiểu Bạch, đặt trên bụng của mình, mắt cười nhìn Hắc vô thường, nói: “Không có việc gì, ta không tức giận”.

Tôi thật cao hứng có thể cùng người khác chia sẻ cái vui sướng này

Bạch vô thường tay mềm mềm vừa để xuống đến trên bụng của tôi, con mắt màu trắng lập tức mở to, miệng nhỏ cũng đã lớn thành Hình O, bên trong miệng lẩm bẩm nói: “Hắn đang động, hắn đang động “!

“Ca ca! Hắn đang động nài “!

Bạch vô thường tựa như đứa trẻ nhìn thấy đồ chơi mới lạ, kích động nhanh nhảy dựng lên.

Tôi nhìn thấy vòng tay hồng ngọc vụt sáng lóe, phát ra hào quang nhỏ yếu, liền biết, tiểu gia hỏa có thể nghe được giọng Bạch vô thường, nó đang động, nói rõ nó đối với Bạch vô thường có thể tiếp xúc đến mình, cũng cảm thấy rất vui vẻ.

Bạch vô thường tay nhỏ không ngừng mà sờ lấy bụng của tôi, còn đem lỗ tai dán phía trên, khóe miệng ý cười đều không làm sao ngăn được.

Hắc vô thường bất đắc dĩ nhìn xem muội muội của mình, lắc đầu, đi tới, lập tức ôm lấy cô ấy, búng ngón tay vào trán cô ấy, khiển trách câu: “Tiểu Bạch, nương nương không trách cứ ngươi, ngươi cũng không được một tấc lại muốn tiến một thước như vậy”.

“A —— Ca ca ngươi thả ta xuống, mau buông ta xuống”!

Tôi nhìn thấy Bạch vô thường cùng Hắc vô thường ở chung, trong lòng cảm khái.

Thật đúng là một đôi huynh muội tình cảm vô cùng tốt đây.

Hắc vô thường giống như là dẫn theo gà con, xách ở sau cổ áo Bạch Vô Thường, đưa cô ấy xách trong tay, hai đầu lông mày màu đen nhướn lên, cả giận nói:” Lại lộn xộn ta đem ngươi giam lại đó nha”!

Bạch vô thường vừa nghe đến hai chữ cấm đoán, nguyên bản vung vẩy tay chân lung tung cũng ngừng lại, khuôn mặt nhỏ nhíu một cái, mắt thấy muốn khóc lên, tôi vội vàng ra giảng hòa.

“Ta không có giận đâu, tiểu Hắc ngươi cũng đừng tức giận, tiểu Bạch rất đáng yêu, ta rất thích, thật”.

Có thể là bởi vì nguyên nhân mang thai, tôi đối bạn trẻ hơi nhỏ một chút, đều có một loại cảm giác khác.

Hắc vô thường giáo dục Bạch vô thường rất tốt, tôi không thấy từ trên người cô ấy chút cảm giác ra một tơ một hào kiêu căng, nhất cử nhất động của cô bé đều là một nữ đồng vốn ngây thơ thuần khiết, ngập lòng hiếu kỳ đối vạn sự tràn.

Chỉ là, làm tôi tưởng tượng hai huynh muội này mỗi ngày muốn đi dương gian đưa hồn phách người sắp chết ra toà, tôi có chút khó có thể tưởng tượng. Nhất là tiểu Bạch, cô ấy vẫn là một cô bé, làm thế nào tiếp nhận trách nhiệm lớn như thế?

Theo sắc quỷ nói, phân thân của bọn hắn mỗi ngày đều bề bộn việc câu hồn, dẫn đường cho những cái kia hồn phách, trách nhiệm trọng đại.

“Nương nương, ngươi so với cái công chúa gì kia thật tốt hơn nhiều, ta không có thích nàng ta chút nào”.

Bạch vô thường đột nhiên lên tiếng, miệng nói: “Nàng vẫn bày sắc mặt đối với chúng ta, còn coi ta giống như người hầu kẻ sai, nếu không phải là bởi vì ca ca không cho phép ta quấy rối, ta sớm đã đem nàng ta đuổi ra hoàng cung!” Nói xong còn giống như là rất ghét bỏ, làm cái mặt quỷ nghịch ngợm.

“Tiểu Bạch, làm càn!”

Hắc vô thường lần này là thật sự tức giận, đối muội muội nhà mình rống lên một tiếng, Bạch vô thường mặt một xẹp, oa khóc ra tiếng.

Cô ấy vừa khóc, Hắc vô thường mặt lập tức xụ xuống, bất đắc dĩ thở dài, đưa cô bé ôm vào trong lòng, tay không ngừng mà an ủi phía sau lưng cùng vỗ nhẹ cái đầu nho nhỏ.

Tôi từ trong lời nói Bạch Vô Thường đạt được một chút tin tức.

“Công chúa Trong miệng cô ấy, chỉ sợ sẽ là Saya, bất quá cô ấy còn nói cho tôi biết”.

Trước mắt Saya ở tại hoàng cung, nói như vậy, là cùng sắc quỷ ở chung?

Nếu là ở một đoạn thời gian trước, tôi xác định vững chắc lại sẽ suy nghĩ lung tung, bởi vì sắc quỷ không phải nói,phụ vương Saya muốn đem nữ nhi bảo bối của hắn gả cho sắc quỷ mà.

Nhưng trải qua nhiều chuyện như vậy về sau, tôi được nghe lại câu nói này, trong lòng xoắn xuýt cùng tất cả tạp niệm đều biến mất hầu như không còn.

Bởi vì ta tin tưởng sắc quỷ, không có chút lý do nào mà nghi ngờ anh.