Đêm Khuya Minh Hôn: Thú Cưng Của Diêm Vương

Chương 66: Hoa nhi, vô nghĩa!




Áo bào đen thùng thình bay trong không trung, người đến đưa tay và kéo những linh hồn xấu xa ra khỏi cơ thể Tiểu Chương, rồi đẩy lòng bàn tay, khí đen đập mạnh và biến mất trước mặt tôi.

Khí tức quen thuộc từ từ bay tới trước người tôi, một cái ôm băng lãnh đem tôi hung hăng ôm lấy đi vào.

“Hoa nhi, vô nghĩa!”

Con mắt của tôi lập tức bị bịt kín bởi một tầng sương mù, tôi vội vàng đè xuống cảm giác muốn khóc, vội vàng đẩy anh ra, nhìn thấy Tiểu Chương biến trở về trạng thái linh hồn trước kia.

Chỉ là hồn thể trở nên càng thêm mỏng manh, cảm giác bất cứ lúc nào cũng sẽ biến mất.

Tất cả mọi thứ chỉ là …

Tôi lăng lăng nhìn hồn phách trước mắt một nhà ba người, khóe miệng mang tới nụ cười vui mừng cùng đau lòng.

Tiểu Chương vẫn là khoan thứ ba mẹ của mình.

Về phần người một nhà bọn họ, tại lúc tôi xuất thần họ nói cái gì, tôi không có chút nào biết.

Thế nhưng, bí mật này sẽ một mực lưu tại trong lòng của bọn họ, đẹp đẽ và đầy sức mạnh..

Bọn họ có phải giải thoát hay không?

Tôi nhìn thấy họ biến thành trạng thái linh hồn hơi mờ, hỏi sắc quỷ một lần.

Sự xuất hiện của anh, vượt quá ngoài dự liệu của tôi, tôi một mực sẽ không cho là anh lại xuất hiện ở chỗ này, càng nghĩ không ra anh tới.

Nửa ngày tôi mới lấy lại tinh thần, nhớ tới anh có thể xuyên thấu qua vòng tay tôi, biết tôi đang làm cái gì, mặt của tôi liền có chút nóng lên.

Anh vừa đến đã nói ta vô công, hiện tại tôi hỏi anh, hẳn nửa ngày cũng sẽ không mở miệng, tôi không khỏi cong miệng xuống, biết anh tức giận,đành cúi đầu.

“Chúng ta cám ơn ngươi, mặc dù không biết ngươi tên là gì, cám ơn ngươi trợ giúp chúng ta, trợ giúp Tiểu Chương.”

Khí tức ác quỷ bỏ trốn ra bị sắc quỷ một chưởng chấn cho vỡ nát, từ hiện tượng này, tôi đã cảm giác ra anh tức giận.

Tôi hiện tại nào dám cười đùa tí tửng, có chút lúng túng hướng phía bọn họ cười cười: “Các ngươi không nên cám ơn ta, hẳn là nhờ người này, ta không có cách nào giúp các ngươi đuổi đi tà khí, tất cả đều là hắn làm.”

“Tuy nhiên, tùy thuộc vào tình hình hiện tại, gia đình ba người của các người đã cởi trói nút thắt trong trái tim. Sau đó hãy đi đến nơi nên đến.”.

Mẹ Tiểu chương hướng phía tôi cảm kích cười một tiếng, một tay nắm Tay Tiểu Chương, một cái tay khác kéo chồng mình, linh hồn chậm rãi biến mất trong tầm mắt của chúng tôi.

Tiểu chương trước lúc biến mất đó, ngẩng đầu nhìn tôi một chút.

Vẻ tối tăm mờ mịt quen thuộc trong mắt tiêu tan cùng mang theo cảm kích, khóe miệng cười rất nhạt, nhìn rất rã rời.

Tại bang ghế mộc dài trước mắt, không người đứng ở nơi đó. Bọn họ đã đi âm phủ, giờ phút này đó hẳn là nơi bọn họ thuộc về.

Sắc quỷ vẫn không lên tiếng, tôi thoáng xích lại gần anh, đưa tay muốn giật giật tay áo của anh, ai ngờ anh xoay người một cái, liền biến mất.

Tôi lập tức ngây ngẩn cả người……

Anh…… Anh làm sao lại đi? Tôi trong lúc nhất thời còn không có kịp phản ứng, sắc quỷ chưa từng có sinh khí như vậy trước mắt tôi, dù cho thật sự tức giận, cũng sẽ không thèm không nói chuyện với tôi như vậy.

Trong tim tôi lại sinh ra một chút ủy khuất, nghĩ đến mình hai ngày này, trong thời gian không có anh ở bên, đối với anh mà mong nhớ ngày đêm, anh rốt cục trở về, lại lấy thái độ như vậy đối đãi mình, tránh không được cảm giác rất sốt ruột.

Sắc quỷ……

Tôi lầm bầm kêu một tiếng, tôi còn khờ dại nghĩ đến, anh chỉ là ẩn thân ở bên cạnh tôi, cho nên tôi mới nhìn không thấy, anh không hề rời đi.

Thế nhưng là, ngay cả tôi có kêu vài tiếng nữa, vẫn không có trả lời, tôi liền biết, hắn đi thật.

Lần này, ủy khuất trong lòng tựa như nước lớn bên trong vỡ đê, mãnh liệt hướng phía bên ngoài phun trào!

Tôi cúi đầu, mắt..

Trước mắt cảm thấy mờ mịt, tôi không biết mình đến cùng làm cái gì,anh lại cứ như vậy đối với tôi.

Tôi biết mình tự tiện đi đối phó ác quỷ, là tôi không đúng, thế nhưng không cần thiết tuyệt tình như thế mà.

Muốn giáo huấn thì giáo huấn, nói ra tôi đều có thể.

Mắt của tôi ngậm lấy nước mắt ủy khuất, hướng phía trong nhà đi đến, tôi thừa nhận mình vừa rồi làm đích thật không thỏa đáng, sơ ý một chút, bị ác quỷ thương tổn tới, tôi gặp phải tổn thương vậy thì tiểu gia hỏa trong bụng sẽ ra sao.

Khi tôi trở về nhà, tôi thấy phòng khách trống rỗng,, cha mẹ đều đi làm, tâm tình sa sút.

Lúc đầu, còn nghĩ đi cửa hàng áo liệm nhà ông nội An, nhưng là bây giờ một chút tâm tình cũng không có.

Tôi về tới gian phòng, đem mặt vùi vào bên trong gối, cảm thụ được từng cảnh tượng lúc nãy, tâm tình giúp đỡ nam sinh vừa rồi đều bị phá vỡ.

Tại sao chứ, vì cái gì không trực tiếp tại trước mắt tôi, đem bất mãn của mình đối với chuyện này nói ra, cứ như thế đi, đến cùng là có ý gì rồi.

Ai…… Tôi cứ như vậy đem đầu của mình chôn ở bên trong gối, trong lòng rất khó chịu, thậm chí rất ủy khuất, tôi còn đang hi vọng, một lát nữa sắc quỷ sẽ trở về.

Thẳng đến sắc trời đều đen, cha mẹ đều tan tầm trở về, bắt đầu nấu cơm, tôi liền biết, hắn hôm nay hơn phân nửa là sẽ không tới.

Lúc ấy,Anh mang theo mặt nạ xuất hiện, đến mức tôi hoàn toàn không nhìn thấy biểu lộ của anh.

Đêm nay, tôi dường như muốn quên đi, nằm xem mấy tập phim truyền hình mới trong máy vi tính, bên trong cảnh các cặp vợ chồng ân ái yêu thương, lại là hôn lại là ôm, tay nắm đi trên đường, cùng du cùng lịch dạo phố,cùng ngắm phong cảnh.

Tôi lúc này mới nghĩ đến, mình cùng sắc quỷ minh hôn đến nay, chưa từng có hẹn hò qua!

Đúng! Không có!

Tôi chỉ nhận ra rằng chúng tôi không giống như những cặp đôi bình thường. Chúng tôi đến rạp chiếu phim để xem phim, ăn trong một nhà hàng cao cấp hơn và không gửi hoa cho nhau vào ngày lễ tình nhân.

Cái gì cũng không có.

Loại ý nghĩ này, khiến trong lòng ta ủy khuất càng thêm mãnh liệt, tôi nhếch miệng cười khổ.

Ngay trước khi đi ngủ, tôi nhận được tin nhắn từ Vương Hồng Duệ gửi tới.

Sự tình lần trước kết thúc, tôi cùng hắn lưu lại số điện thoại lẫn nhau, hắn buổi tối 11h đêm gởi tin nhắn cho tôi.

‘Ngày mai có rảnh không? Tôi sẽ hẹn tại quán cà phê Blue Bird để chiêu đãi.’

Vương Hồng Duệ vậy mà hẹn tôi ra ngoài uống cà phê?

Tôi không khỏi có chút kích động, loại kích động này không có ý tứ gì khác, đơn thuần là cảm giác hưng phấn fan hâm mộ có thể nhìn thấy thần tượng mình thích kia.

‘Được.’

Ta rất nhanh liền trả lời chắc chắn, đưa điện thoại di động đặt ở đầu giường, chuẩn bị đi ngủ.

Chuyện này cũng làm dịu đi tâm trạng ngột ngạt của tôi lúc này, nặng nề đi ngủ.

Đêm đó, tôi có một giấc mơ.

Mơ tới Sa da đứng bên người sắc quỷ, hai tay kéo tay của anh, mang trên mặt nụ cười xinh đẹp, khẽ ngẩng đầu cùng sắc quỷ nói cái gì, đột nhiên, nàng hướng phía của tôi nhìn thoáng qua, trên mặt lộ ra biểu lộ khiêu khích.

Tôi nhìn họ chắp tay, càng ngày càng xa tôi, và sắc quỷ không quay đầu lại từ đầu đến cuối, dù là liếc nhìn tôi một cái.

Tôi học ở trường đại học và lớn lên đến như vậy đây lần đầu tiên tôi thức dậy với nước mắt.

Loại cảm giác mãnh liệt kia, cảm giác mất đi một người, quanh quẩn trong lòng của mình.

Tôi chưa hề nghĩ tới, mình sẽ có lòng ham chiếm hữu mạnh như thế, mình sẽ suy nghĩ lung tung đến nước này.

Hồng ngọc vòng tay tản mát ra ấm áp nhiệt độ, tôi gạt nước mắt nơi khóe mắt, sờ nó nói:” Tiểu gia hỏa, phụ vương của con giận ta đấy, đích thật là ta làm không đúng, lúc ấy ta còn nghĩ

Giật dây cho con cùng ta vào một chỗ mạo hiểm.”

Chiếc vòng lóe lên một cái, tôi biết hắn là nó an ủi tôi, nhưng tâm tình của tôi vẫn như cũ rất tệ.

Tối hôm qua anh trong giấc mơ của tôi không còn nhớ rõ lắm, cái tràng cảnh kia làm lòng tôi tan nát,trong trí nhớ của tôi trở nên mười phần mơ hồ, nhưng tôi vẫn như cũ nhớ kỹ nội dung.

Thôi thức dậy trấn tĩnh chuẩn bị cho cuộc hẹn hôm nay.

Tôi đi vào quán cà phê Blue Bird, nơi này khoảng cách còn rất xa nhà tôi.

Tôi đẩy cửa vào, lịch sự tao nhã trong quán cà phê. không gian vang lên tiếng du dương trang nhã của nhạc cổ điển, bên cửa sổ ba bàn trên đó đã đầy người ngồi, nói chuyện rất nhỏ nhẹ với nhau, có chút giống là giao lưu, có chút giống là tán tỉnh.

Tự nhiên, cũng có người đang nhanh chóng gõ Laptop làm việc và uống cà phê, ánh mắt tập trung, ngón tay trên bàn phím bay múa.

Vương hồng duệ nhìn thấy tôi tiến đến, giơ tay hướng phía tôi quơ quơ, sau khi tôi thấy được, trên mặt kéo ra một cái nụ cười nhẹ đi tới.

“Mời ngồi.”

Sau khi tôi ngồi xuống, hắn gọi nhân viên phục vụ tới, cho tôi một ly Cappuccino.

Tôi đang muốn mở miệng hỏi anh ta, hôm nay nghĩ như thế nào lại hẹn tôi ra, anh ta lại trước một bước hỏi: “cô tâm tình không tốt à “?

Cặp mắt anh ta như nhìn thấu tôi, rất nhạy bén bắt được tâm cảnh của tôi.

Tôi lắc đầu, cười nói:” Không có việc gì.”

“Nói không đúng”

Hai tay của hắn vòng trước ngực, hướng trên ghế khẽ dựa, híp mắt nhìn tôi:” có lừa dối ai thì được chứ lừa tôi chắc chắn không được “

“Tôi lúc đầu vì luyện tập tranh chân dung, tìm thật nhiều người tới làm người mẫu, vì có thể đem tình cảm rót vào bên trong tranh vẽ, bắt giữ tâm tình người mẫu lúc ấy là vô cùng trọng yếu.”

Anh ta nhíu lông mày, ngón tay chỉ xuống tôi.

“Ánh mắt của cô ảm đạm, hai đầu lông mày đều chen đến cùng nhau, còn nói không có tâm tình không tốt được sao.”

Tôi vội vàng lấy điện thoại di động ra, mở ra trước đưa camera, soi vào mặt mình.

Cường điệu đến vậy ư? Tôi không có cau mày.

Đột nhiên, bên tai truyền đến tiếng cười Vương Hồng Duệ, tinh thần của anh ta rõ ràng có chỗ chuyển biến tốt đẹp, vẻ mệt mỏi vô cảm của mấy ngày trước bớt đi không ít.

Ngón tay của tôi xoa vào giữa chân mày, thấy cặp mắt bên kia ống kính nháy mắt ra hiệu, nhìn thấy trong mắt của anh lộ ra ánh nhìn ranh mãnh, lúc này mới kịp phản ứng, tôi bị anh ta đùa bỡn!

Trong lòng vừa bực mình vừa buồn cười, con mắt nhìn sang ly cà phê của anh, ngữ khí ác ý nói: ” Anh còn uống cafe sao, không sợ ban đêm mất ngủ nữa à?”

Hắn giảo hoạt rút đi ý cười, nghiêm túc ngưng trọng nhìn tôi nói: “Tôi lần này cố ý đến cảm ơn cô.”

Tôi liên tục khoát tay: ” Không, không phải tôi, là An Bình cùng ông nội của cô ấy, tôi chẳng qua chỉ là cái cầu nối, nếu anh muốn cám ơn thì cám ơn bọn họ”.

“Nhìn trạng thái tinh thần của anh, gần đây ảnh hưởng của cơn ác mộng hẳn là giảm đi không ít?”

Vương hồng duệ gật gật đầu, trong mắt mang theo cảm khái:” May mà tôi đem tranh trả lại,nếu không phải, tôi xác định chắc sẽ bị những bức họa này hại chết.”

“Vậy người bạn hải ngoại của anh nói như thế nào?”

Tôi nhấp một hớp cà phê, vị đắng chát truyền khắp khoang miệng cùng vị giác, kích thích thần kinh của tôi, tôi cảm giác huyệt Thái Dương mình không ngừng mà nhảy lên.

Cà phê mùi thơm ngát tôi lại không để ý đến, ủy khuất trong lòng lại giống là bị một lần nữa móc ra, sương mù mờ mịt giăng đầy trong mắt của tôi.

Vương hồng duệ có vẻ như đang nhớ lại tình cảnh lúc ấy, không có chú ý tới tôi.

Anh ta không nói gì, tôi nhìn biểu hiện anh ta lúc đó liền hiểu:” hắn hơn phân nửa là biết về huyền học hoạ sĩ, còn đem tranh đưa cho tôi, loại bạn bè này không cần cũng được!”