Đêm Khuya Minh Hôn: Thú Cưng Của Diêm Vương

Chương 51: Nó ở dưới mông của cậu




“Khi tớ mang tới tớ nhớ là bảy cuốn nhưng … sao lại chỉ có sáu cuốn?”

Tôi thấy An Bình hoảng loạn và tôi lo lắng: “Cậu đã thử nhìn lại xung quanh một lần nữa chưa? có lẽ nó chỉ ở gần đây thôi? Chúng ta không thể để mất nó.”

An Bình lục lọi mọi ngóc ngách trong lo lắng nhưng không thể tìm thấy cuốn sách nghi thức mà cô ấy đã để lạc mất.

Tôi tự trách mình, nếu tôi tự làm có lẽ điều này sẽ không xảy ra.

“Phải làm gì … phải làm gì đây …” Khuôn mặt của An Bình tái nhợt, tôi thật sự rất lo lắng.

Tôi ngồi xổm xuống để giúp cô ấy tìm thấy, vừa rồi cô ấy đang ngồi khoanh chân trên thảm, có thể cô ấy đá nó vào ngóc ngách nào đấy bằng đôi chân của mình.

Hay …tôi đưa ta ấn xuống dưới đệm.

Tuy nhiên vẫn không thể tìm thấy.

Diêm Quân ngồi lặng lẽ trên ghế sofa, vẫn đeo mặt nạ trên mặt như lúc trước.

Dung mạo của hắn cho đến giờ chỉ có tôi nhìn thấy.

“Anh có thấy cuốn sách An Bình làm mất không?”

Tôi hỏi với hy vọng rằng anh ta biết cuốn sách bị mất ở đâu, anh ta im lặng một lúc rồi lên tiếng: “Nó không bị mất, mà ở ngay trên người của cô ấy.”

Khi An Bình nghe thấy thế liền đứng dậy dùng tay sờ khắp cơ thể mình.

Trong nháy mắt tôi thấy cuốn sách ở ngay dưới mông cô ấy. Một vài dòng mồ hôi chảy xuống khỏi trán. Tôi cúi xuống nhặt quyển sách trên mặt đất. Ngón tay tôi chọc vào eo của An Bình nói:”Có phải cái này không. “

“Oa!”

Có một nụ cười ngạc nhiên trên khuôn mặt của cô ấy, tay cô ấy nhanh chóng nắm lấy cuốn sách trong tay tôi, ôm lấy tay và hỏi tôi một cách vui vẻ: “Cậu tìm thấy cuốn sách này ở đâu vậy?”

Tôi cười khan và chỉ xuống đất.

“Cậu đặt nó ở dưới mông.”

Cô ấy lặng người một lúc, như thể đang nhớ ra điều gì đó.

“À! Đúng rồi, nó ở dưới mông của tớ, tớ quên mất.”

Không có gì ngạc nhiên khi Diêm Quân nói rằng cuốn sách không bị mất mà đang ở trên người cô ấy.

Đúng là ngốc thật mà, như thể … Tôi có khoai tây chiên trong tay mà tôi vẫn tìm khoai tây chiên khắp nơi nơi.

“Nhân tiện, tớ sẽ đến một triển lãm tranh nghệ thuật vào ngày mai. Tớ đã nói với cậu khi cậu đến vào hai ngày trước.”

An Bình đặt cuốn sách xuống nhìn tôi hào hứng: “Tất nhiên tớ nhớ, tớ đã mua vé rồi. Tớ sẽ đi với cậu vào ngày mai.”

“Hả?” Tôi ngạc nhiên nhìn cô ấy, An Bình bình thường không hứng thú với triển lãm. Vậy mà cô ấy lại đột nhiên đi cùng tôi?

Cô ấy dường như nhìn thấy sự nghi ngờ của tôi, vỗ ngực và giải thích: “Ông nội tớ không ở nhà, và có một số họ hàng nhưng tớ không quen biết với họ. Họ đang vùi đầu để học hoặc họ đang đuổi ma đi khắp nơi, điều đó thật nhàm chán.”

Tự nhiên tôi thấy thương cô ấy và gật đầu: “Ngày mai chúng ta sẽ đi với nhau!”

An Bình lấy điện thoại di động ra và đưa cho tôi. Ngoài có chút kích động giọng điệu còn có vẻ vui mừng: “Ông đã gọi cho tớ ngày hôm qua và ông nói mọi việc đang diễn ra suôn sẻ”.

Trong vài ngày gần đây đã không nhận được tin tức của ông An, cuối cùng cũng nhận được tin tốt và tôi tự nhiên rất hạnh phúc: “Thật may quá, không có gì xảy ra cả!”

“Ừ ừ!”

An bình gật đầu, rồi nhìn sang Diêm Quân, rồi nhìn An Ning: “Hai ngày nay anh đã đến đây, Ông An không gọi cho tôi nên rất lo lắng, Khi anh vừa đến tôi đã làm cho mọi người rạng rỡ hơn. “

Tôi khẽ cúi đầu với nụ cười lặng lẽ trên khuôn mặt.

“Ông nói họ đã có thể trở về an toàn. Tôi rất hài lòng. Ông nói rằng ông sẽ quay lại vào buổi sáng và về nhà vào khoảng 1 giờ chiều. Cuối cùng tôi cũng có thể thả lỏng trong vài ngày và đến triển lãm nghệ thuật vào ngày mai!”

Tâm trạng của tôi cũng tốt hơn rất nhiều. Trong hai ngày qua có những con ma, Diêm Quân và An Bình đồng hành cùng nên tôi không quá buồn chán.

Thế giới của bố mẹ tôi sắp kết thúc. Tôi không biết họ có mang lại cho tôi món quà nào không.

Tôi rất mong chờ nó!

Cái váy màu xanh lá cây quá mỏng và quá trong suốt. Tôi dự định sẽ mặc một chiếc áo khoác mỏng bên ngoài vào ngày mai.

“Cũng không biết, hai ngày này đã làm phiền đến mọi người.”

An Bình khẽ mỉm cười một cách khác thường, cô ấy nhìn như cách tên trộm nhìn tôi và Diêm Quân khẽ nói thầm: “Không sao, buổi đêm như vậy là đủ rồi.”

Mặt tôi đỏ bừng lên, tôi quay sang lườm anh ta, thấy An Bình cũng đỏ mặt nhìn tôi với vẻ mặt thích thú và nói chuyện làm tôi muốn ngất đi!

“Anh đang nói về cái gì bậy bạ đó nha!”

Tôi đứng dậy trong người có chút bực tức, nghĩ đến đêm anh ta hẹn hò với Saya làm tôi đã rất tức giận!

Mặc dù những ngày sau đó anh ta luôn ở nhà và đi cùng tôi nhưng điều đó không có nghĩa là cơn giận của tôi đã hoàn toàn biến mất.

Anh ta có chút tự hào về lời nói của mình và không phù hợp để tiết lộ những chuyện riêng tư của chúng tôi vào ban đêm cho người bạn tốt nhất của tôi!

Ngay cả khi anh ta nói điều gì đó chứa ẩn ý nhưng tôi biết rằng cô bé này hiểu hết.

“Tiểu Hoa à, cậu thật có phước mà!”

Có một phước lành nhen!

Tôi trợn tròn mắt và câu tiếp theo gần như khiến tôi dựng lông lên mà tuyệt giao với An Bình.

“Cậu là một phụ nữ mang thai, cậu nên chú ý khi làm chuyện “ấy” nhé.”

Đủ rồi!

Có một tên quỷ háo bên cạnh là đã đủ lắm rồi! Vậy mà … tôi không biết rằng An Bình cũng như vậy?

Tôi đỏ mặt lên, hai tay cọ lên gò má và nói với cô ấy: “Đừng nói nữa, cậu có thể hiểu và để nó trong lòng …” Mấy từ này hiểu được để trong lòng mà hưởng thụ không phải tốt hơn sao. Lại cứ muốn nói ra.

Da mặt của tôi rất mỏng!

“Tiểu Hoa thật dễ thương và nhút nhát.”

An Bình chỉ vào tôi và ngồi cười trên ghế sofa. Tôi giận dữ trừng mắt nhìn cô ấy, cô ấy lại càng cười vui vẻ hơn.

Đó là bởi vì cô ấy biết tôi sẽ không tức giận, nên mới không kiêng nể gì cả.

Tôi bất giác thở dài. Đột nhiên một cánh tay mạnh mẽ kéo tôi qua. Tôi ngã xuống ghế sofa phía sau, và cánh tay tôi ôm chặt lấy cơ thể tôi.

Môi của Diêm Quân chạm vào tai tôi và nói thầm: “Nương tử nhút nhát.” Rồi với một tiếng cười khúc khích.

Mặt tôi bỗng trở nên đỏ hơn.



Ngày hôm sau, đến thời gian hẹn An Bình và tôi, có cả Diêm Quân đứng dưới Tòa nhà diễn ra Triển lãm.

Một bảng quảng cáo ở cửa viết một loạt các hoạt động được trưng bày trong tòa nhà triển lãm ngày hôm nay. Tôi bước về phía trước và nhìn lịch trình hoạt động. Từ 7 giờ sáng đến 9 giờ tối, các triển lãm ở mỗi tầng đều được viết riêng rõ ràng.

Trong cột thứ ba tôi thấy tin tức về một triển lãm gà nhỏ.

Từ 8 giờ sáng, chúng tôi đến đây sau 8 giờ một vài phút.

Ơ triển lãm luôn có thể gặp tất cả các loại người ở cổng đi vào và đi ra, một số nhân viên trong bộ âu phục với thẻ nhân viên treo trên cổ cùng một số đồ vật.

Giống như một giá vẽ, có một số nắp kính trong suốt.

Tôi thậm chí có thể nghe thấy họ cầm điện thoại và la hét ở đầu kia của điện thoại. Khung cảnh bận rộn mang lại cảm giác gấp gáp.

“Chúng ta hãy đi lên. Bây giờ triển lãm vừa khai mạc nên chắc sẽ không có nhiều người, chúng ta hãy đi ngay bây giờ.”

Tôi đồng ý với những lời của An Bình, tên quỷ háo sắc ở bên cạnh tôi mà không phát ra âm thanh nào. Khi An Bình và tôi đến lượt, cô ấy thấy Diêm Quân ở bên cạnh tôi liền nói:

“Diêm Vương đại nhân thật lợi hại.”

Bỗng có một cảm giác tự hào lâng lâng lòng.

Ngay khi chúng tôi bước vào tòa nhà Diêm Quân phát ra âm thanh có chút kì lạ.

Tôi hạ giọng và hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Có thể làm cho Diêm Quân lên tiếng có lẽ trong triển lãm này có chút vấn đề. Có linh hồn hoặc ác linh nào đó bị mắc kẹt ở đây?

“Không sao … có thể là ảo ảnh của ta thôi.”



Chúng tôi bước vào một triển lãm tranh về một chú gà nhỏ và không có nhiều khách tham quan. Tôi đã đưa mã mời của mình cho các tiếp viên.

Tôi nhận được một lời khen xinh đẹp đầu tiên trong ngày hôm nay. Một cô gái xinh đẹp đã gửi những lời khen đó cho tôi ở trước của phòng triển lãm.

Các bức tường và giá vẽ đã được bao phủ bằng tất cả các bức tranh của Gà Nhỏ với màu sắc tươi sáng đột nhiên lọt vào mắt tôi.

Hầu hết các bức tranh của ông đều bình dị, một số trong số đó là những bức tranh về biển, mô tả cảnh vật của thiên nhiên, đó cũng là một trong những điều tôi thích ở ông.

Ở giữa phòng triển lãm, tôi thấy một cái bàn dài bằng vải đỏ, một anh chàng trẻ đẹp trai ngồi giữa cầm bút trong tay và ba cô gái cầm một quyển sách nhỏ, như để cho anh ấy ký.

Cậu ấy có lẽ là Gà Nho.

Suy nghĩ ban đầu về anh ấy trong tâm trí tôi là kiểu chú có mái tóc dài và cảm giác thăng trầm trên khuôn mặt, nhưng đầy khí chất nghệ thuật, tôi không nghĩ anh ấy còn quá trẻ.

Tôi đã rất ngạc nhiên khi nhìn vào các bức tranh. Tôi có thể nhìn thấy những bức tranh này ở cự ly gần, điều này sâu sắc hơn là xem trên Weibo.

Tôi có thể thấy sự không đồng đều của sơn sau khi khô. Tôi thậm chí có thể cảm nhận được tâm lý và cảm xúc của Gà Nhỏ trong khi vẽ bức tranh này.

Từ đầu đến cuối Diêm Quân không nói một lời, tôi quay đầu lại tháy An Bình đã bị họa sĩ kia thu hút, cầm cuốn sách nhỏ của cô ấy và chạy đến xin chữ ký.

Một biểu cảm trang nghiêm xuất hiện trong mắt của Diêm Quân.

“Có chuyện gì vậy?”

Từ lúc chúng tôi bước vào tòa nhà triển lãm, Diêm quân đã luôn ủ rũ như thể có tâm sự và phản ứng của anh ta vừa nãy …

Tôi nhíu mày lại, có lẽ những gì tôi nghĩ là đúng.

Có những quỷ hồn chưa đến âm phủ và đang ở đâu đó trong tòa nhà này.

Diêm Quân không nói cho tôi rõ ràng, có thể là vì không muốn tôi phải bận tâm và che giấu điều đó một mình.

Tôi thở dài, nghĩ rằng kể từ khi tôi mang thai và sau khi Diêm Quân quay trở lại, tôi có thể gặp ở ma bất cứ nơi nào tôi đi.

Tôi hiểu điều đó. Tình hình gia đình được An Bình mô tả hôm qua.

Cô ấy chọn đến nhà tôi thay vì ở trong chính ngôi nhà của mình, có lẽ đó là vì cô ấy quá cô đơn.

Có quá nhiều linh hồn đơn độc còn sót lại trên thế giới. Mà nhà của An Bình là gia đình trừ tà, hầu hết các thế hệ trong gia đình này phải làm việc bên ngoài mỗi ngày.

Trong thâm tâm tôi cảm thấy một chút đồng cảm với An Bình