Đêm Giao Thừa

Chương 62: Ngoại truyện 2




Ngoại truyện 2: Đêm giao thừa mèo bay chó sủa.

Lại đến đêm giao thừa. Vài ngày trước đó Chung Độ đã về Thành Bắc, phim của đạo diễn mới trong công ty công chiếu nên anh đến hỗ trợ, bận bịu liên tục vài ngày để kịp về nhà trước đêm ba mươi.

Sáu tháng cuối năm Chung Độ đang chuẩn bị cho bộ phim mới, cần phải đi công tác thường xuyên. Mới đầu Trì Viễn Sơn còn không yên tâm, Chung Độ đi đâu y cũng theo đó. Sau này anh khuyên nhủ mãi y mới chịu xuôi một chút xíu, dần dần không theo Chung Độ công tác nữa nhưng một ngày vẫn phải gọi vài cuộc điện thoại.

Chung Độ không thấy phiền, anh biết nỗi sợ hãi vẫn luôn thường trực trong tim Trì Viễn Sơn. Còn Bạch Kinh Nguyên thì hết sức bất mãn mỗi lần phải xa nhà với Chung Độ, bởi vì Huyền Nhi nhà anh ta không phải kiểu ưa bám người, như kiểu chỉ cần gọi điện hằng ngày cho biết anh ta vẫn còn sống là được.

Nói trắng ra, Bạch Kinh Nguyên ghen tị.

Chứ còn gì nữa, hai người vừa từ Thành Bắc về, vừa xuống máy bay Trì Viễn Sơn đã gọi điện ầm ầm tới. Thế mà cả hôm nay Huyền Nhi nhà anh ta chẳng buồn gọi lấy một cuộc, nói với Trì Viễn Sơn bên đầu kia: “Hỏi thử giúp tôi xem thầy Bạch nhà tôi còn sống không.”

Bạch Kinh Nguyên giận hết sức, muốn bay thẳng về sân vườn xử lý Lâm Thu Huyền.

Chung Độ nghe vậy đáp: “Cậu về trước đi, tôi đi mua đồ rồi bắt xe về sau.”

Bạch Kinh Nguyên không hỏi anh mua gì, không ham hố nghe ngóng chuyện người ta yêu nhau cho lắm, xua tay rồi đi thẳng.

Tết năm nay nhân viên kéo nhau đi du lịch, còn lại mấy người cũng để anh Lý yên thân một mình, dẫn người nhà tới sân vườn ăn tất niên.

Lúc này Chung Độ vừa bắt xe kiếm tiệm hoa mua một bó hoa, sau đó quay lại xe nói với tài xế: “Bác về Trường Nam giúp cháu, cháu cũng không biết chỗ đó tên gì, để cháu chỉ đường cho bác.”

Một lát sau, Trì Viễn Sơn đang bận rộn làm nhân thịt nhận điện thoại của Chung Độ, nghe anh nói: “Anh bắt xe xong bị thả ở đây rồi, ở đây không bắt xe được, thầy Trì đến đón anh nhé?”

Trì Viễn Sơn nghiêng đầu kẹp điện thoại vào tai vừa nghe máy vừa rửa tay, cười: “Em đã nói để em đón mà anh không nghe, hay chưa? Anh đang ở đâu đấy?”

Giọng Chung Độ nhuốm ý cười: “Anh đang ở bờ sông.”

Bờ sông? Trì Viễn Sơn ngơ ra một chốc lát, sau đó bật cười. Y không nói gì thêm, về phòng thay áo khoác, để cái nhà toàn người và cái sân toàn chó lái xe lên đường.

Năm nay thời tiết Trường Nam không hề lạnh lẽo, từ hồi vào mùa đến giờ vẫn chưa thấy tuyết rơi. Cứ tưởng năm nay sẽ không thấy tuyết, không ngờ đến đêm ba mươi trời hạ nhiệt hẳn. Trì Viễn Sơn đang lái xe chợt phát giác trên cửa sổ lác đác vài bông tuyết.

Y bất giác hồi tưởng về đêm giao thừa năm ngoái, mình đứng dưới trời tuyết lớn gặp được người gần như sụp đổ. Bây giờ nghĩ lại mới thấy số mệnh quả là điều diệu kỳ, thường ngày y lái xe rất tập trung, hôm ấy thần xui quỷ khiến thế nào tự dưng lia mắt nhìn bờ sông.

Nghĩ vậy, y cầm chắc vô lăng nhỏ giọng rì rầm: “May mà nhìn sang.”

Mười mấy phút sau, Trì Viễn Sơn dừng xe, ấn hạ cửa sổ nhìn về phía bờ sông, Chung Độ ôm bó hoa ngồi đó.

Cảnh tượng này như thể đã từng quen thuộc, theo lý thuyết đáng ra phải đau lòng. Thế nhưng y tức khắc không còn để ý đến bất kỳ cảm xúc nào khác, chỉ cảm thấy rất vui khi được gặp Chung Độ sau mấy ngày xa cách.

Y nhấn còi xe, Chung Độ nghe tiếng quay đầu, cầm hoa đứng dậy đi về phía y.

Đến nơi thoạt tiên anh cười nhìn y vài giây đồng hồ, sau đó chồm qua cửa xe hôn y, đoạn hỏi: “Thầy Trì đưa anh về nhà nhé?”

Năm trước y hỏi anh: “Này người anh em, cần giúp gì không?”

Năm nay anh hỏi y: “Thầy Trì, đưa anh về nhà nhé?”

Trong chớp mắt nào đó, Trì Viễn Sơn rất buồn cười. Y thấy kịch bản này sao mà cũ rích, nhưng ngắm gương mặt yêu chiều nhuốm ý cười của anh mãi, y chẳng những không bật cười mà hốc mắt bỗng đỏ ran.

Cảnh vật đổi thay, nỗi xót xa ắng nghẹn trào dâng bùi ngùi mãi chẳng thôi.

Chung Độ đứng đó, tuyết đọng trên mái tóc, tuyết đọng trên bờ vai, tuyết đọng trên cả bó hoa hồng đen trong vòng tay anh. Bông tuyết lóng lánh chạm vào hoa hồng nhung đen hệt như tinh vân đầy khắp vũ trụ xa xôi, chói lọi và rực rỡ.

Trì Viễn Sơn đưa tay chạm vào tuyết trên cánh hoa hồng, lại ngẩng lên nhìn đôi mắt sáng của Chung Độ, cười hỏi anh: “Anh có biết ngôn ngữ hoa của hoa hồng đen là gì không mà tặng thế?”

Chung Độ đưa tay vuốt ve khóe mắt y, dịu dàng đáp: “Anh không quan tâm nhiều thế đâu, em thích là được hết.”

Người đàn ông này cứ nói lời yêu thẳng thắn như vậy, sức công phá lại mạnh mẽ vô kể. Trì Viễn Sơn lắc đầu cười, mở cửa xuống xe nhận lấy bó hoa hồng của Chung Độ ôm vào lòng, vòng sang ghế phụ lái:

“Đổi thành thầy Chung đưa em về nhà đi.”

Chung Độ hoàn toàn không tưởng tượng được, thứ chào đón mình sau cổng sân vườn là khung cảnh mèo bay chó nhảy loăng quăng đầy sân.

Trong sân vườn có năm con chó và một con mèo bay nhảy tán loạn. Giây trước mèo tạt chó một nhát, giây sau chó đuổi mèo phóng tít lên bàn gỗ. Nhìn bằng mắt thường cũng ra một bãi chiến trường.

Tay Chung Độ đang đặt trên cửa vô thức giữ khựng rồi kéo ngược trở về khép lại, anh quay sang nói với Trì Viễn Sơn: “Bây giờ anh với em chạy còn kịp.”

“Không kịp không kịp, mấy anh vào đi, em không giải quyết nổi đâu.” Nghiêm Tùng Thanh vừa chạy xong sân vừa gào ra.

Vợ Nhị Mao sinh bảy đứa, trong đó năm đứa phá phách như quỷ. Mà bây giờ năm đứa này tập hợp ở đây không sót một mống, đứa thứ ba và đứa thứ tư tính tình điềm đạm hơn Đông Tử với Yến Tiếu Ngữ nuôi hôm nay lại không góp mặt.

Nghe tiếng hai người nên Sủi Cảo Tam Giác vẫy tít đuôi chạy ào ra cổng, mấy nhóc khác cũng quấn quýt chạy theo. Cuối cùng Nghiêm Tùng Thanh cũng được giải thoát.

Năm chú cún vừa cào cửa vừa kêu ư ử, Chung Độ day thái dương, bất đắc dĩ mở cửa. Cửa vừa bật mở cả hai đã bị bao vây, năm chú cún cứ như gặp lại người thân trăm năm không gặp, vẫy đuôi hoa cả mắt.

Đám chó con lúc mới xách về đứng hai chân cũng chỉ cao tới bắp chân, bây giờ đã lớn đến độ chồm người là tới được hông. Trì Viễn Sơn không dịch nổi một bước, tức giận kêu réo: “Đâu hết rồi? Lấy chó của mấy người ra hết đi!”

Nghiêm Tùng Thanh ngồi dưới mái hiên thở hồng hộc mệt rã: “Em coi không nổi đâu, các anh tự cầu nguyện đi vậy. Tụi nó hành em nửa tiếng đồng hồ rồi.”

Mấy người khác nhìn ra sau cửa kính, ai nấy cũng rõ vẻ cười trên nỗi đau người khác.

Trì Viễn Sơn vừa định mắng đám nhóc hư đốn này, vừa ngoái lại đã thấy nhóc mèo mập lủi vào bếp, sau đó nghe bịch một tiếng.

Không nhìn cũng biết tô nhân thịt đổ banh chành.

Tâm trạng tốt mới đây bay biến sạch sẽ. Y hít sâu, hét toáng lên: “Ngồi xuống!”

Chó đã được huấn luyện đúng là khác hẳn. Mấy nhóc cún con nghe vậy tức khắc ngồi thẳng hàng, le lưỡi thở, đuôi vẫy quẹt đất đang chờ lãnh thưởng.

Trì Viễn Sơn chỉ mặt từng đứa một, mắng không khác thì thầy giáo chủ nghiệm mắng trò: “Đáng lý ra cuối năm tôi không phê bình gì các anh các chị. Nhưng các anh các chị đúng là quá sức tưởng tượng, tôi không ở đây là bắt đầu phá phách bày trò, anh chị nhìn cái sân mà xem? Chai lọ, thùng giấy, chỗ cành khô còn có trái táo nát bấy, sao các anh các chị không lật cả cái nóc nhà lên ấy?”

Chung Độ đứng cạnh không nhịn được cười. Lúc nào Trì Viễn Sơn cũng muốn dạy dỗ chó cả, nhưng làm sao chúng hiểu được y thao thao bất tuyệt nói gì, thế là cả đám không con nào nghe dạy.

Trì Viễn Sơn dạy chó xong tới phiên dạy mèo. Anh chỉ vào nhóc mèo mập kia: “Mày thì sao, nghe bà mày nói mày đã sáu tuổi đầu rồi. Sáu tuổi mà còn đi phá phách với đám ranh con này? Có bữa cơm nào không để thịt phần mày, mày báo đáp như thế cơ à?”

Tới khi y dạy dỗ chúng nó đến độ tự kỷ, đám người hóng chuyện trong nhà mới chui ra.

Lâm Thu Huyền nịnh hót Trì Viễn Sơn: “Phải tới tay ông chủ Trì nhà ta cơ, tôi dạy nửa buổi trời mà có đứa nào nghe đâu. Đám oắt quỷ phá phách này dạy hư bé Chanh nhà tôi ra.”

Tần Tang không phục: “Anh bớt đi, Chanh nhà anh mới là đứa lì nhất, nó mới kéo Phô Mai nhà em lăn lê bò càng, về em còn phải tắm cho nó nữa.”

Nghiêm Tùng Thanh thở hắt, gọi Nghiêm Tùng Đình: “Anh, anh nhốt Chuồn Chuồn vào nhà đi, nó loăng quăng trong vườn cứ ngã suốt ấy. Thằng con hoang nhà anh Tông Dã còn đạp nó nữa chứ.”

“Con hoang gì cơ?” Tông Dã hiếm khi lọt vào câu chuyện của mấy người họ: “Nó tên là Oh Yeah.”

Không cần biết Oh Yeah hay con hoang, Trì Viễn Sơn chỉ biết đêm giao thừa này cả đám không có sủi cảo.

Cả bọn dọn dẹp sân vườn, ăn một bữa rồi ai về nhà nấy trước mười hai giờ. Nếu cái đám này còn ở chỗ này với nhau, cái sân này không tồn tại được nữa mất.

Chờ họ về cả, Trì Viễn Sơn dắt tay Chung Độ chạy vọt vào bếp cứ như ăn trộm, lấy cái bát con cất trong tủ lạnh ra đưa cho anh như dâng kho báu: “Anh ăn mau đi.”

Chung Độ cầm lấy nhìn, dở khóc dở cười – Ở trong là chiếc sủi cảo được nắn tròn xoe. Anh cười: “Đâu ra thế em, không phải đổ hết nhân rồi à?”

Trì Viễn Sơn cũng cười: “Lúc ah gọi cho em em đang nêm nếm chỗ nhân. Hôm nay làm nhiều, em sợ nêm không tới nên bọc trước một cái nấu lên tính ăn thử. Vừa lúc anh gọi nên em đi luôn quên khuấy mất. Vừa nãy dọn dẹp em thấy còn trong bát nên giấu vội vào tủ lạnh liền. May mà còn một cái, Tết nhất mà không ăn sủi cảo coi sao được ha anh?”

Y vừa nói vừa cầm đũa đặt vào tay Chung Độ. Anh gắp sủi cảo cắn một miếng, đút nửa miếng còn lại cho Trì Viễn Sơn, cười: “Mỗi người một nửa, chúc thầy Trì năm mới vui vẻ.”

Tác giả có lời muốn nói:

Ngoại truyện tạm thời đến đây thôi. Sau này nghĩ ra gì thì sẽ viết tiếp, cơ mà cũng tùy duyên nhe. Dạo này đọc được nhiều bình luận ấm áp của mọi người, vui lắm, có động lực viết truyện mới lắm luôn! Cúi đầu cảm ơn! Hẹn gặp nhau ở bộ sau nha ~