Đêm Giao Thừa

Chương 61: Ngoại truyện 1




Ngoại truyện 1: Sủi Cảo Tam Giác.

Sủi Cảo Tam Giác được hai tháng tuổi thì đưa về sân vườn. Khi ấy đã độ giữa hè, mảnh vườn không còn xác xơ tiêu điều như ngày đông, chỉ cần mở cổng là mảng xanh um mướt mát và hoa lá đủ sắc màu tức khắc choán lấy tầm mắt.

Hồi xuân không biết Trì Viễn Sơn kiếm đâu ra cả bao hạt giống hoa dại. Thế là cả hai bắt tay vào xới tung đất bồn hoa lên, mỗi người một nhúm hạt rải xuống đất, vậy là xong, không có tí phân bón nào.

Trì Viễn Sơn chuộng hoa dại người ta thường không để mắt đến, chúng đầy tràn sức sống, chỉ cần cho chúng đất sống và một chút nắng, chúng sẽ đem về cả biển hoa tự nhiên.

Qua một mùa xuân hấp thụ đủ dinh dưỡng, bấy giờ khoảnh sân này đầy ắp hoa bìm bìm, hướng dương, bồ công anh cái gì cũng có, nhìn kỹ lại còn thấy vài búp xà lách trà trộn vào.

Trì Viễn Sơn đang ôm Sủi Cảo Tam Giác ngồi cạnh bồn hoa, chỉ trỏ dạy nó: “Nhóc thấy mấy cái hoa với hàng rào này chưa, không được cắn bậy bạ đâu đó, cũng không được xì xì trong bồn hoa, muốn xì xì thì ra góc đó, thấy không?”

Chung Độ đứng bên cười y: “Em ngốc à? Nó là chú cún không học cả mẫu giáo, không hiểu được cả nửa chữ em nói ấy chứ?”

Sủi Cảo Tam Giác đúng lúc sủa về phía Trì Viễn Sơn mấy tiếng, đạp đạp hai chân ngắn cũn giữa không trung, cuống quýt muốn đi chơi tiếp.

“Rồi rồi rồi, đi chơi đi.”

Trì Viễn Sơn thả lỏng tay, Sủi Cảo Tam Giác chạy ào về góc kẹt y vừa chỉ, cái chân ngắn nhấc lên xì xì, vừa xì xì vừa ngoái lại nhìn hai người, như đang muốn được khen giỏi vậy.

Trì Viễn Sơn trợn tròn mắt, hào hứng nói với Chung Độ: “Anh thấy chưa, nó hiểu kìa, Sủi Cảo Tam Giác nhà mình thông minh quá.”

Chung Độ nhìn y, cười: “Có thể là di truyền từ mẹ.”

Vợ của Nhị Mao là Border Collie, lúc mới vào nhà ông anh lông đã rụng sạch, không nhìn ra nổi là giống nào.

Nhị Mao thông minh vô cùng, rước vợ về nhà còn biết đưa thịt cho vợ ăn, chia đồ chơi của nó cho vợ chơi cùng. Cặp đôi cún yêu thương nhau hết mức, chỉ khổ thân ông anh.

Thời gian qua ông anh bận bịu luôn tay, đầu tiên là chữa bệnh cho vợ Nhị Mao, hầu hạ tới ngày sinh nở, sau đó nuôi đàn cún con suốt hai tháng ròng, tới độ không buồn mở cửa quán bán buôn.

Chung Độ và Trì Viễn Sơn cứ rảnh rỗi lại ghé sang thăm nom, vào ngày đón chó con đi ông anh vừa xoa lưng vừa nói: “Bữa nào phải triệt sản chúng nó mới được, một lần bảy nhóc làm anh mày tưởng chết.”

Vợ Nhị Mao sinh bảy chú cún con, đứa Chung Độ và Trì Viễn Sơn đón về là đứa thứ bảy. Từ lần đầu tiên gặp Trì Viễn Sơn đã cảm thấy đứa thứ bảy thông minh nhất, tăm tia chọn sẵn trong đầu.

Mấy đứa còn lại cũng không cho ai xa lạ. Nghiêm Tùng Thanh và Nghiêm Tùng Đình nuôi cậu cả, Tông Dã nuôi đứa thứ hai, Đông Tử nuôi đứa thứ ba, Yến Tiếu Ngữ nuôi đứa thứ tư, Bạch Kinh Nguyên và Lâm Thu Huyền nuôi đứa thứ năm, Tần Tang nuôi đứa thứ sáu. Bảy chủ cún con chia vừa in.

Mới đầu Tần Tang không định nuôi, sợ mình vắng nhà thường xuyên không chăm nom ổn thỏa được. Nhưng tới chơi vài lần Tần Tang đã thích đứa thứ sáu không nỡ rời tay, ngứa ngáy hết lòng mề. Cuối cùng Trì Viễn Sơn xua tay: “Muốn nuôi thì nuôi đi, lúc nào đi đâu thì gửi vào nhà anh cho nó chơi với đứa em.”

Bảy nhóc cún con ai về nhà nấy. Sủi Cảo Tam Giác cứ như quên hẳn mình từ đâu đến, bố mẹ anh chị cũng phải xếp sau khoảnh sân đầy hoa cỏ trước mắt đây.

Nó vui vẻ chạy lòng vòng khắp nơi, Chung Độ ngồi dưới mái hiên nhìn nó. Trì Viễn Sơn bưng hai ly nước đến, áp cái ly lạnh buốt vào má Chung Độ: “Anh thích thế à? Hình như địa vị của em hơi nguy hiểm rồi phải không?”

Chung Độ cầm ly nước, cười lắc đầu: “Bây giờ cũng làm cha rồi, em ra dáng đi nào.”

Ngồi chơi ngoài sân lâu lên chóp mũi anh đổ mồ hôi, Trì Viễn Sơn đưa tay lau giúp anh, tiện đà cúi người hôn một cái, Sủi Cảo Tam Giác bỗng nhiên nhào tới.

Sủi Cảo Tam Giác đứng đằng kia, nghiêng nghiêng đầu nhìn hai người sủa không ngớt, như thể hết sức bất mãn.

Trì Viễn Sơn sững sờ, hỏi nó: “Nhóc làm gì thế?”

Sủi Cảo Tam Giác dịch về trước mấy bước, sủa gâu gâu.

Tay Trì Viễn Sơn còn đang khoác trên vai Chung Độ, thấy vậy kéo sát anh vào lòng mình, nhìn Sủi Cảo Tam Giác khiêu khích: “Đây là người yêu của anh, anh muốn ôm là ôm muốn hôn là hôn, nhóc thái độ gì đây?”

Sủi Cảo Tam Giác cuống lắm, hấp tấp chạy tới cắn ống quần túm chân Trì Viễn Sơn, dùng dằng mãi cũng chẳng di dịch được tí nào. Nó đành chồm hai chân lên sủa gâu gâu tiếp, nghiêng đầu như đang mắng vậy.

Trì Viễn Sơn bế nó lên, hôn Chung Độ cái chóc trước mặt nó, gật gù đắc ý: “Hôn là hôn, tức chưa.”

Chung Độ đỡ lưng Trì Viễn Sơn kẻo y ngã, cười hai em bé dở hơi này.

Mắt thấy mâu thuẫn gia đình chuẩn bị leo thang, anh đưa một tay ôm Sủi Cảo Tam Giác vào ngực, tay trái xoa xoa Trì Viễn Sơn, tay phải nựng nựng Sủi Cảo Tam Giác, dỗ dành cả hai: “Rồi rồi, ôm cả ôm cả.”

Chuyện Sủi Cảo Tam Giác thông minh là thật, mà lì lợm cũng là thật nốt. Đêm hôm đó, Chung Độ và Trì Viễn Sơn ngủ trong phòng, Sủi Cảo Tam Giác ở ngoài phòng khách quậy tung lên. Đến sáng sớm Trì Viễn Sơn đi ra suýt tưởng nhà có trộm.

Nhìn ra xa, chậu hoa lật chỏng chơ, lọ hoa tan nát, đệm sô pha rách tươm, chân bàn thủng một lỗ, đến cả đồ bấm tivi cũng tan nát vương vãi khắp nơi.

Trì Viễn Sơn đứng sững người hồi lâu, rón rén đi ngược về như sợ dọa phải ai, âm thầm quay lại phòng ngủ.

Y từ chối đối diện với hiện thực.

Chung Độ còn đang ngủ, Trì Viễn Sơn nằm uỵch ra giường, trở mình ủn vào lòng anh, nhắm chặt mắt, khoác tay lên lưng anh, coi như bản thân hoàn toàn chưa tỉnh ngủ.

Chung Độ mơ mơ màng màng sờ đầu y, hỏi: “Em bảo muốn dẫn Sủi Cảo Tam Giác đi dạo mà? Sao lại về đây rồi?”

Trì Viễn Sơn giả ngơ: “Sủi Cảo Tam Giác là ai cơ?”

Chung Độ cười, mở mắt hôn y một chút rồi đứng dậy ra ngoài. Anh đoán là Sủi Cảo Tam Giác phá nhà.

Thật ra hai người có dựng nhà cho nó trong sân ấy chứ, nhưng hôm qua Sủi Cảo Tam Giác vừa về nhà mới, sợ nó lạ chỗ nên không nỡ để ngoài sân. Vì đề phòng nó phá nhà mà Trì Viễn Sơn đã nhốt nó vào chuồng trước khi đi ngủ, nhưng cái chuồng xài khóa cài không làm khó được Sủi Cảo Tam Giác thông minh. Hai người còn chưa về đến phòng nó đã tự mở cửa ra.

Chung Độ ra ngoài xem tình hình, Sủi Cảo Tam Giác quậy cả đêm chắc mệt rồi, đang nằm trong ổ ngáy o o. Anh thở dài, tuân mệnh bắt đầu dọn dẹp.

Trì Viễn Sơn cũng theo ra ngay sau, y không chỉ không dọn dẹp giúp Chung Độ một tay mà còn khoanh tay dựa cửa, hếch cằm hỏi Chung Độ: “Con anh phá hư sô pha em, anh đền như nào?”

Chung Độ nhìn y, trả lời đầy sâu xa: “Mua mới thôi, đúng lúc anh thấy nó không đủ chắc.”

Trì Viễn Sơn muốn mượn cớ lật ngược tình thế, ngờ đâu bị anh ấn trở về chỉ bằng một câu. Y cười ngượng sờ mũi, xấu hổ nói: “Thầy Chung này, mới sáng ngày ra đã bàn chủ đề này á?”

Chung Độ vẫy tay gọi y, cười: “Em lại đây, mình không bàn chuyện này nữa. Chúng ta nên nghiên cứu xem nên sử dụng giá trị cuối cùng của chiếc sô pha này thế nào thôi em.”

Trì Viễn Sơn nhướng mày bật cười, đi đến cạnh sô pha, vừa đi vừa giãn cơ giãn cốt chuẩn bị sẵn sàng chào đón một buổi sáng quấn quýt. Khi khoảng cách chỉ còn một bước chân, Sủi Cảo Tam Giác bỗng đâu chạy như bay tới trước mắt, làm y giật mình loạng choạng suýt thì ngã. Nhóc cún vàng lông xù lại chồm chân lên người y sủa gâu gâu giống hệt hôm qua.

“Hừ.” Trì Viễn Sơn cười gằn: “Hôm nay có nó thì không có em, có em thì không có nó. Anh nói đi, giữa em với nó anh chọn ai?”

Chung Độ cúi xuống bế Sủi Cảo Tam Giác lên, mở cửa đuổi nó ra sân rồi quay về túm cổ áo ngủ Trì Viễn Sơn cùng nhau đổ ập xuống sô pha, ghé vào tai y cười khẽ: “Em thắng, Trì ba tuổi.”