Bữa tiệc nướng diễn ra đến tận nửa đêm, rượu hết vơi lại đầy. Pha chế vẫn là việc của Lâm Thu Huyền, vẫn phong cách tung hứng tùy tâm trạng, anh ta cho uống gì thì mọi người uống đó.
Bạch Kinh Nguyên cầm ly rượu màu xanh nhạt lên hỏi: “Huyền Nhi, em bỏ cái gì vào đây vậy? Anh thích món này.”
“Quên rồi.” Lâm Thu Huyền nhún vai: “Rum với chanh xanh.”
“Thế phải tiết kiệm mà uống từng tí, lỡ đâu sau này không được uống nữa.”
Bạch Kinh Nguyên nói đoạn nhấp một ngụm nhỏ, vị chua nhạt lướt qua đầu lưỡi lan ra khắp khoang miệng rồi bắt đầu lịm ngọt, không gian sực nức hương chanh, rất hợp với đêm mùa xuân lạnh lẽo này.
Lâm Thu Huyền nhìn Bạch Kinh Nguyên, im ắng thở dài, ánh mắt nhìn về bầu trời đêm xa xăm thăm thẳm, nhẹ nhàng hỏi: “Anh biết vì sao mọi người thích uống rượu tôi pha không?”
Bạch Kinh Nguyên thờ ơ đáp: “Ngon chứ sao.”
“Chẳng lẽ tôi lại giỏi hơn Đông Tử? Sao mà thế được.” Lâm Thu Huyền cười: “Mọi người thích là bởi tôi chưa bao giờ làm trùng một món hai lần, mỗi lần rượu là một hương vị khác nhau, cảm giác mới mẻ sẽ luôn ở đó.”
Lâm Thu Huyền vừa đáp vừa nhìn sang Bạch Kinh Nguyên, ánh mắt như lướt qua đôi mày, chóp mũi, rồi dừng ở khóe môi đôi ba giây, chợt mỉm cười: “Con người là loài động vật nông cạn thế đấy. Lúc nào cũng thích lấy cảm xúc mới mẻ che đậy khuyết điểm và thiếu sót, đeo đuổi hình tượng hoàn hảo giả tạo không biết mỏi mệt.”
Trong lời anh ta nói có ẩn ý rõ ràng, Bạch Kinh Nguyên nhướng mày, đùa: “Hiểu rồi, chê anh nông cạn.”
Lâm Thu Huyền cười chẳng đáp, mặc gió đêm thổi rối tung mái tóc che khuất gương mặt đôi phần đắng chát của anh ta.
Thật lâu sau, Lâm Thu Huyền thở dài: “Sao không phải tôi?”
Gương mặt khuất quá nửa ẩn hiện dưới mái tóc dài, cứ muốn nói rồi lại thôi. Dưới bóng đêm mờ ảo, Lâm Thu Huyền khác nào yêu tinh ăn thịt người không đến xương tủy cũng không chừa lại, nguy hiểm mà quyến rũ.
Bạch Kinh Nguyên như bị gió đầu độc, đưa tay vuốt gọn mái tóc rối, khi đôi mắt luôn cười xấu xa kia nay bỗng ngỡ ngàng quay sang nhìn mình, anh ta khẽ nói: “Vậy cùng nhau sa đọa đi.”
Cùng nhau sa đọa, dẫu biết người kia nguy hiểm vẫn cố chấp đâm đầu, vì cả hai ta là con người nông cạn.
Lọn tóc vừa được vén gọn không chịu ở yên mà cọ khẽ vào lòng bàn tay Bạch Kinh Nguyên theo chiều gió, ngưa ngứa.
Lâm Thu Huyền quyến rũ người ta cũng nhộn nhạo trong lòng, nghe vậy liếm cánh môi khô khốc, cười đáp: “Ừm.”
Gần mười hai giờ, Chung Độ đưa mắt kín đáo nhìn Nghiêm Tùng Thanh, hai người cứ như đặc vụ đang truyền tin một trước một sau lẻn vào nhà.
Nghiêm Tùng Thanh vừa vào đến nơi đã lật gối ôm trên sô pha lên: “Em giấu đằng sau sô pha này anh. May mà nguyên liệu Trì Viễn Sơn đặt vẫn còn đủ làm, xui không kịp sinh nhật ảnh thật thì nghẹn ngang.”
Qua mười hai giờ đêm nay là sinh nhật của Trì Viễn Sơn, đó cũng là lý do mà mấy ngày trước Chung Độ cứ vội vã thu xếp mọi việc trên công ty, sốt ruột muốn về Trường Nam.
Vào đêm Trì Viễn Sơn tặng anh khấu bình an, anh đã hỏi Nghiêm Tùng Thanh cách liên lạc với thợ làm, cũng muốn đặt cho Trì Viễn Sơn một chiếc.
“Lúc em đi lấy ông nói thật sự hết nguyên liệu rồi, đừng hai ba hôm nữa lại mò tới đòi làm thêm. Em bảo không đâu, hai người là một đôi, người khác không đặt giống thế được nữa đâu. Ông còn chúc hai anh hạnh phúc trăm năm nữa ấy ạ!”
Nghiêm Tùng Thanh vừa nói vừa đưa chiếc khấu bình an cho Chung Độ, hỏi tiếp: “Trì Viễn Sơn quên rồi hả anh?”
“Quên rồi.” Chung Độ cười: “Không hề nghĩ tới luôn.”
Đến tận giờ này Trì Viễn Sơn vẫn tưởng cả đám ra đây đón hai người, mới nãy còn chê phiền, thì thầm với Chung Độ: “Sao cái đám này còn chưa đi nữa hả anh?” Thật sự không hề biết mọi người đang chờ đến mười hai giờ.
Nghiêm Tùng Thanh nhún vai: “Chức em trai này làm gì được về hưu? Có khi cả đời, không ai thay được.”
Khấu bình an trong tay và trên cổ được khắc từ cùng một khối ngọc nguyên liệu. Chung Độ gửi gắm thợ khắc thành bức tranh đối xứng. Sắc đỏ của hai khối ngọc kéo từ rìa phải rồi rìa trái, khi ghép lại với nhau có cảm giác như ôm ấp lấy, như tiếng vang vọng từ nơi núi cao.
Anh lấy hộp gỗ Trì Viễn Sơn tặng cho mình kia đặt khấu bình an vào. Chẳng phải anh kẹt sỉ gì đâu, nhưng cái hộp này tới Nghiêm Tùng Thanh cũng không biết ai làm, tìm tòi trên mạng lâu lắm cũng không thấy chỗ nào làm giống như đúc, lai lịch cực kỳ bí hiểm.
Lúc này Trì Viễn Sơn còn đang thao thao bất tuyệt: “Các mối quan hệ của Trì Viễn Sơn là một câu đố khó đấy anh ạ, để bữa nào tự ảnh tìm người ta làm thôi.”
Chung Độ cười gật đầu, lại hỏi: “Bánh sinh nhật cất ở đâu rồi?”
“Em để trong tủ lạnh đó anh. Bánh anh chọn đẹp dễ sợ, năm nào em cũng đặt bánh ga tô mừng thọ cho ảnh thôi.”
“Bánh mừng thọ? Trên đó đề thọ tinh và mừng thọ à?”
“Vâng! Ha ha! Có mấy đợt còn viết chữ thọ đỏ chót ấy.”
Vì vụ bánh sinh nhật này mà năm nào Nghiêm Tùng Thanh cũng bị Trì Viễn Sơn đuổi đánh bao nhiêu lần. Nhưng cậu ta kiên quyết không đổi mà giữ y nguyên cho năm sau. Đây là thứ chấp niệm kỳ lạ của Nghiêm Tùng Thanh, cho rằng chiếc bánh này mang ý nghĩa tốt, ăn vào sẽ sống lâu trăm tuổi.
Chung Độ nghe vậy đáp: “Được, sang năm anh sẽ đặt một cái như trước.”
Anh tưởng là Nghiêm Tùng Thanh cố tình chọc Trì Viễn Sơn. Thích ồn ào thì ồn ào vậy, chỉ là một chiếc bánh kem, cùng lắm thì mua hai cái. Anh cũng không muốn Nghiêm Tùng Thanh cảm thấy Trì Viễn Sơn về với mình sẽ thay đổi mọi thói quen, không muốn cậu nhóc thấy mất mát.
Thực tế Nghiêm Tùng Thanh chẳng những không mất mát mà còn hơi cảm động. Vì câu nói ấy mà nguyện làm em trai cả đời vì anh không hỏi lý do.
Trì Viễn Sơn không hề biết bánh sinh nhật từ đây đến cuối đời của mình đã bị hai người này định đoạt chỉ trong dăm ba câu. Không giờ điểm, khi Nghiêm Tùng Thanh bưng bánh sinh nhật ra y còn ngơ ngác, ngu ngơ hỏi: “Hôm nay sinh nhật ai thế?”
Chung Độ cười, xoa đầu y: “Ngốc ra rồi à? Sinh nhật em.”
Trì Viễn Sơn nhảy ra xa: “Cái đệt! Sinh nhật em? Mấy người đáng ghét dễ sợ, để đây dừng lại ở tuổi 32 thêm mấy ngày nữa không được hả? Chưa gì đã già thêm một tuổi.”
Không ai buồn để tâm đến y, cả đám hát chúc mừng sinh nhật theo kiểu hời hợt hết sức, rồi lại tượng trưng ăn bánh kem, nghi thức đến đây là kết thúc.
Trì Viễn Sơn lại thành tâm ước. Ngày xưa những chuyện thế này đến qua loa một tí y cũng chẳng buồn làm, năm nay lại khác, năm nay y có rất nhiều điều ước.
Nhân vật trung tâm của những điều ước đưa chiếc hộp gỗ đựng khấu bình an cho y, nói: “Sinh nhật vui vẻ.”
Trì Viễn Sơn nhận lấy, cười: “Lấy đồ em tặng tặng lại em à? Tin này mà loan ra anh có còn mặt mũi gì không đấy thầy Chung?”
Chung Độ mở hộp ra, cười đeo lên giúp y: “Anh không được sáng tạo như thầy Trì, chỉ biết chép bài tập thôi, thầy Trì đừng chê anh nhé.”
Trì Viễn Sơn mượn thế hôn anh: “Cảm ơn cục cưng của em.”
“Chậc”, Tần Tang không để yên vụ này được: “Hai người làm ơn làm phước ngó ngàng tới cảm nhận của chó độc thân giùm được không?”
Thọ tinh ngạo nghễ xua tay áo: “Ra chỗ khác chơi, chó thì đòi nhân quyền gì ở đây?”
Nghiêm Tùng Thanh kịp thời cắt ngang trận đấu võ mồm của hai nhóc tiểu học: “Lại đây lại đây, uống với nhau một ly rồi giải tán để hai người họ còn đi nghỉ sớm.”
Cả đám xúm lại nâng ly, Nghiêm Tùng Đình là anh cả hắng giọng phát biểu tổng kết: “Hôm nay mọi người góp mặt ở đây một là đón Chung Độ Viễn Sơn về nhà, hai là chúc mừng doanh thu phóng vé của đạo diễn Chung và thầy Bạch tăng mạnh, ba là tổ chức sinh nhật cho Viễn Sơn. Công việc đã xong xuôi, uống ly này rồi tan họp.”
“Giải tán” biến thành “tan họp”, Tầng Tang cầm ly rượu cười phì: “Thì ra tối nay em đến đây dự họp à? Nhân viên tham dự Tần Tang, haha! Oách gớm!”
Đêm nay không ai còn tỉnh táo ra về nên cả đám đặt ba lái xe thuê đến. Chung Độ và Trì Viễn Sơn đứng ở cổng tiễn từng người một lên xe.
Khi chiếc xe cuối cùng khuất dạng, Trì Viễn Sơn vừa vẫy tay với chiếc xe vừa nói với Chung Độ đứng bên: “Anh có cảm giác mình giống vợ chồng mới cưới tiễn khách sau đám tiệc không?”
“Giống.” Chung Độ cười, đáp: “Có cái vóc dáng cô dâu hơi cao lớn em nhỉ.”
Trì Viễn Sơn chau tít mày nhìn sang, chậc lưỡi: “Em nhường anh thì có. Anh có hiểu ý chữ đó không? Tức là em làm được, nhưng em thương anh nên em mới nhường đấy, sao em lại thành cô dâu rồi? Anh mới là cô dâu, anh là vợ.”
Đêm nay Trì Viễn Sơn uống hơi nhiều, Chung Độ dỗ dành đưa y về phòng: “Ừ, anh là cô dâu.”
Cái người say xỉn kia không chịu cảm kích, khoác vai anh lảo đảo vật vờ, miệng vẫn không tha: “Em rất là không hài lòng với thái độ của anh nhé Chung Độ, chẳng nghiêm túc tí nào luôn. Ngày mai em phải viết giấy bắt anh ký tên, mình phải làm rõ ràng, Trì Viễn Sơn là chồng, Chung Độ là vợ…”
Ánh trắng dịu êm lướt trên hai người ôm nhau, đôi bóng thật dài kéo đằng sau lưng, kiều diễm miên man, dịu dàng lưu luyến.
Đến khi ngày dâng và mảnh vườn ngập tràn ánh nắng, hình bóng của hai người lại xuất hiện trong sân.
Trì Viễn Sơn cầm chăn mền vắt lên giá phơi quần áo, Chung Độ theo sau với chiếc ga giường đã giặt sạch sẽ.
“May mà hôm nay trời đẹp.” Trì Viễn Sơn giũ chăn: “Cái thằng ranh Nghiêm Tùng Thanh biết đường mướn dì lại quét tước nhà cửa mà không biết đường phơi chăn gối cho anh trai chị dâu, đêm qua ngủ khó chịu gần chết.”
Nắng hơi chói lòa, Chung Độ nheo mắt nhìn y: “Em chưa tỉnh rượu à? Cần anh cho em ôn lại bài tập không?”
Trì Viễn Sơn nghe thế ho khan một tiếng, miễn cưỡng vớt vát tôn nghiêm: “Vậy em nói sao đây? Không biết đường phơi chăn gối cho anh anh? Em có bị cà lăm đâu.”
Chung Độ mặc kệ y, dù sao y cũng chỉ ghê gớm ngoài miệng.
Hai người nhân dịp thời tiết đẹp làm một đợt tổng vệ sinh với nhau. Lúc xong xuôi Trì Viễn Sơn tìm thấy chiếc ghế gỗ bập bênh trong kho, cọ rửa cho sạch sẽ để Chung Độ nằm phơi nắng.
Chiếc ghế gỗ đã cũ kỹ, nằm lên còn nghe tiếng kẽo kẹt. Chung Độ ngả lưng xuống thử, dễ chịu đến bất ngờ.
Với Chung Độ nhỏ dại, những khi nhắm mắt trong trạng thái tinh thần tỉnh táo, mọi âm thanh sẽ trở thành nguồn gốc của nỗi sợ hãi, đến mức những năm đã qua anh rất hiếm khi chợp mắt. Bây giờ khi khép mi, trước mắt không còn là khoảng không tối tăm đen đặc, tia nắng đậu lại trên mi mắt trải thành vầng sắc đỏ ấm áp và an toàn, anh cũng cảm nhận được hạnh phúc từ thứ âm thanh kỳ quặc ấy.
Có tiếng ghế đong đưa sát bên tai, tiếng gió thổi lá cây rung rinh nghe xào xạc, xa hơn là tiếng máy giặt trong nhà và hơi nước sôi lăn tăn bắn lên nắp trong bếp.
Những thanh âm không quá êm tai khiến anh hạnh phúc đến độ buồn ngủ. Giọng nói Trì Viễn Sơn vang lên ngay thời khắc này lại càng khiến cảm giác hạnh phúc lớn dần thêm, Chung Độ nghe y gọi mình: “Anh ơi, trưa nay anh muốn ăn gì? Hầm canh hay xào rau hả anh.”
Chung Độ không trả lời ngay, đang khi say sưa trong giây phút thỏa mãn này, anh lên kế hoạch cho trò nghịch ngợm của mình.
Quả nhiên Trì Viễn Sơn khẽ khàng lại gần, hỏi nhỏ: “Ngủ rồi à?”
Chung Độ thình linh mở mắt, mỉm cười kéo y xuống hôn một cái rồi mới đáp: “Ăn sủi cảo.”