Lâm Tố Thái hiện đang ở viện điều dưỡng chuyên tiếp nhận bệnh nhân tâm thần, cả điều kiện sinh hoạt và khám chữa bệnh đều đứng đầu khu vực, về khoản này thì Chung Miện hề chi li.
Khi Chung Độ gọi điện hẹn giờ thăm, bên kia khá ngạc nhiên: “Thưa anh Chung, vấn đề là thế này. Vì trong giấy tờ quan hệ trực hệ không đăng ký thông tin anh, anh… hình như anh cũng chưa đến thăm bao giờ. Chúng tôi cần phải liên hệ với người giám hộ của cô Lâm, sau đó mới có câu trả lời chắc chắn cho anh được không ạ?”
“À… e là bây giờ không liên lạc với người giám hộ của bà ấy.” Chung Độ gửi thông tin cá nhân của mình lên: “Chị có thể xác nhận lại, chúng tôi giữ máy đợi chị trả lời.”
Sau khi cúp điện thoại, Trì Viễn Sơn ngồi bên lạnh nhạt nói: “Chắc là mấy năm qua Chung Miện không đến thăm anh nhỉ? Chẳng phải ông ta nhận mình yêu bà ấy sao?”
Dựa theo phản ứng của nhân viên, có lẽ họ không biết Chung Miện, người giám hộ của Lâm Tố Thái chính là Chung Miện ông trùm bất động sản, đến mức nghe tới tên Chung Độ họ mới tỏ ra ngạc nhiên như vừa nãy.
Chung Độ nhún vai: “Chờ xem, Chung Miện đang tiếp nhận điều tra, nghe điện thoại được đúng là gặp quỷ.”
Chung Độ không lo lắng về tư cách đến thăm nom, dù sao anh có mối quan hệ huyết thống trực hệ, chỉ là lời nhân viên viện điều dưỡng khiến lòng anh có phần bề bộn.
Anh nghĩ, tất cả những gì Lâm Tố Thái từng làm đều vì bà bị bệnh, chứ không phải cố ý muốn làm tổn thương ai, từng ấy năm trôi qua mà không thăm mẹ lấy một lần liệu mình có quá khốn nạn không? Có lẽ nguyên nhân gây nên bệnh là do không can thiệp kịp thời chứng trầm cảm sau sinh, từ lúc sinh ra anh đã nợ mẹ vậy làm sao có thể oán trách bà được?
Anh chau mày, bỗng trầm lặng. Trì Viễn Sơn đưa mắt nhìn anh, thở dài: “Anh ơi, lý trí em tin rằng bệnh tật đã ảnh hưởng đến bà, nhưng về mặt tình cảm, em vẫn không thể nào tha thứ.”
Chung Độ ngẩn người, nắm tay y tay đan chặt tay: “Không ai bắt ép em phải tha thứ. Em có quyền chọn tha thứ hoặc không, anh cũng không cần đáp án nữa rồi. Thời gian trôi đi, khúc mắc ăn sâu bén rễ, có cố tìm kiếm căn nguyên cũng bằng vô nghĩa. Dẫu sao thì, bây giờ Chung Miện khó lòng giữ mình, ít nhất anh phải nhận lấy tư cách người giám hộ, mẹ đã chẳng còn người thân nào trên đời.”
Trì Viễn Sơn thở dài, y nghĩ sau tất cả Chung Độ vẫn luôn là một người mềm lòng. Nếu chính y là người trải qua mọi chuyện, có lẽ cả đời này cũng không muốn nhìn mặt Lâm Tố Thái.
Thời gian hẹn thăm là vào sáng hôm sau. Đêm trước đó Chung Độ mất ngủ không ngoài dự đoán, Trì Viễn Sơn cũng cố thức với anh, đến nỗi sáng hôm sau cả hai trải qua cảm giác thời học sinh bất đắc dĩ, tóm tắt bằng một buổi sáng hỗn loạn.
Lúc hai người đến nơi, điều dưỡng tiếp điện thoại trước đó đã đứng đón ngoài sảnh. Chung Độ đội mũ đeo khẩu trang, ăn mặc đơn giản, còn Trì Viễn Sơn suốt đường cứ hành động như vệ sĩ, không tham gia vào cuộc đối thoại của họ.
Tiểu Đoạn nói: “Hiện đang trong giờ vận động, cô Lâm đang phơi nắng ở sân sau. Để tôi đưa anh chỗ cô ấy. Yên tâm, sáng hôm nay chỉ có anh đến thăm nom, ở đây chỉ có bệnh nhân, các nhân viên y tế cũng đã đánh tiếng với nhau. Anh không cần lo về vấn đề riêng tư.”
Dường như chuyến thăm lại gây phiền cho trại điều dưỡng, nhưng lúc này Chung Độ không bận tâm khách sáo, chỉ nói: “Cảm phiền mọi người.”
Sân sau mà Tiểu Đoạn nói rất lớn, phải quy mô bằng một công viên nhỏ mà trên phân nửa được phủ xanh bởi cây cỏ hoa lá, không khí vô cùng trong lành, lác đác vài nhân viên y tế đi dạo, sưởi nắng cùng bệnh nhân. Từ xa xa Chung Độ đã trông thấy Lâm Tố Thái ngồi dưới mái hiên.
Dẫu nhiều năm không gặp mặt, anh vẫn nhận ra bà thật dễ dàng. Đâu đó chút lạ lẫm và đôi phần thân thuộc, không sao tả rõ thành lời.
Ngày trước Lâm Tố Thái để tóc dài, hiện giờ có lẽ vì tiện cho việc chăm sóc tại trại điều dưỡng mà đã cắt thành mái tóc ngắn ngang tai. Ngày xưa bà thích diện những chiếc váy dài thướt tha, bây giờ lại mặc đồ bệnh nhân rộng rộng rãi nhác trông thùng thình.
Chung Độ đứng lặng một chốc lát, nắng chói chang đến nhức mắt, những quầng sáng giữa Lâm Tố Thái và Chung Độ như ngăn cách hai người thành hai thế giới.
Trì Viễn Sơn lại gần anh, cũng đặt sự chú ý vào Lâm Tố Thái, không nói gì.
Thật lâu sau đó, Chung Độ mới cất bước. Anh đi rất chậm, từng bước từng bước, nặng trịch như rót chì.
Khoảng cách càng kéo gần, cuối cùng anh cũng nhìn thấy gương mặt của Lâm Tố Thái. Không thần thái hồng hào cũng chẳng còn hung hãn dữ tợn như lúc xưa, nơi đáy mắt đã không còn ham mê và dục vọng gần như điên cuồng mà trở nên đờ đẫn, lẫn vài phần lạnh nhạt thiếu chân thực.
Khi đôi mắt ấy nhìn về phía Chung Độ, anh bỗng thẫn thờ, choáng váng đứng không vững như tụt huyết áp. Trì Viễn Sơn đứng cạnh nhanh tay đỡ anh, nhỏ giọng gọi: “Anh ơi?”
“Anh không sao.” Chung Độ vỗ vỗ tay y: “Em ở đây đi, anh vào đó.”
Trì Viễn Sơn thoáng do dự, đưa mắt nhìn Lâm Tố Thái rồi hạ giọng: “Em ở đây chờ anh, có khó chịu ở đâu thì gọi em, mình sẽ đi ngay, nhé?”
Chung Độ gật đầu, nhẹ nhàng nắn tay y, chậm chạp đến gần Lâm Tố Thái.
Ánh mắt Lâm Tố Thái đăm đăm hướng về Chung Độ, nheo mắt nhìn anh mỗi lúc một đến gần, khóe môi mỗi lúc một nhếch cao, mắt lóa ánh sáng. Chung Độ không nhịn được nghĩ, lúc này đây bà đang mừng rỡ vì nhìn thấy đứa con đã lâu không gặp hay vì nhìn thấy tác phẩm bà si mê?
Anh không có câu trả lời.
Anh dừng lại, Lâm Tố Thái nhìn anh từ trên xuống dưới một lượt, hỏi: “Là mày sao, Chung Độ?”
Giọng Chung Độ bất ổn: “Là con.”
Nhìn người mẹ đã có phần xa lạ ở khoảng cách gần, anh buộc phải thừa nhận đáy lòng mình vẫn leo lét niềm đợi mong. Đợi mong bệnh của mẹ đã khá hơn, có thể trao cho mình một cái ôm, nở nụ cười với mình.
Chung Độ chẳng mong cầu gì xa vời hơn, nhưng Lâm Tố Thái thậm chí chẳng thể thỏa mãn đợi mong nhỏ nhoi ấy. Lâm Tố Thái nhận được câu trả lời bỗng cười điên loạn, cười chảy cả nước mắt, bà vừa chùi mắt vừa nói: “Tại sao mày còn sống? Tao nghĩ mày phải chết từ lâu hoặc vào bệnh viện tâm thần như tao mới phải.”
Câu nói ghì Chung Độ xuống vực băng, lưng toát mồ hôi lạnh, lông tơ khắp cơ khắp cơ thể dựng đứng lên.
Anh căng cứng người ngồi xuống đối diện Lâm Tố Thái, cười nhạt: “Vậy phải làm mẹ thất vọng rồi.”
“Không sao.” Gương Lâm Tố Thái đổi xoạch thành vẻ dịu dàng, người mẹ hiền lành thốt ra đầy lạnh lẽo: “Chuyện sớm muộn.”
Chung Độ bấu nghiến lòng bàn tay mình, nhìn bà không đáp.
Lâm Tố Thái lại hỏi: “Bố mày chết chưa?”
“Tạm thời chưa.” Chung Độ lắc đầu.
Lâm Tố Thái cười xùy, như thể mất hứng, dời mắt đi.
Chung Độ lần theo tầm mắt bà nhìn sang. Đằng đó là bồn hoa, có bệnh nhân đang chạy vòng quanh cứ chốc chốc hết chỉ trỏ lại giậm chân, gương mặt luôn hiện hữu nụ cười thơ ngây, thật sự tận hưởng thế giới giả tưởng của mình.
Lâm Tố Thái nhìn một lúc, bỗng cười lạnh: “Đần độn, có gì buồn cười vậy? Tao không nên ở đây với lũ ngu này, tao là họa sĩ.”
Khi lòng Chung Độ dâng chua xót, bà nói tiếp: “Mày đưa con tao đến đây được không? Tao nhớ chúng lắm, nhớ đến sắp nổi điên.”
Chung Độ khựng một lúc, nghĩ ngợi vài giây: “Mẹ nói những bức tranh đó?”
“Sao mày gọi nó là tranh?” Lâm Tố Thái tức khắc nhíu mày, tỏ ra cực kỳ bất mãn với cách dùng từ của anh: “Chúng là con trai cưng của tao! Đứa con cưng cao quý hoạt bát! Không phải mày, một đứa âm u khác gì cái xác rữa.”
Giọng điệu xuất phát từ sự kinh rẻ và bỡn cợt từ bên trong. Chung Độ bị hình dung như một cái xác không có phản ứng gì, chỉ ngoái lại nhìn Trì Viễn Sơn bằng ánh mắt trấn an, sau đó bình tĩnh nói: “Chịu thua, con cưng của bà không ở chỗ tôi.”
Lâm Tố Thái đầy thất vọng, miệng lẩm bẩm “thật đáng tiếc” không ngưng. Cuối cùng trên gương mặt bà cũng biểu lộ cảm xúc nuối tiếc và hoài niệm, chỉ là đối tượng chúng hướng đến không phải Chung Độ.
Chung Độ im lặng giây lát, anh lấy điện thoại, mở bức tranh được phục chế đến trước mắt bà: “Mẹ còn nhớ rõ bức tranh này không?”
Lâm Tố Thái nghía mắt nhìn, không có vẻ hứng thú: “Không nhớ, một bức tranh nhàm chán, người vẽ nó không ngủ gật à?”
Chung Độ gật đầu cất điện thoại về, trên mặt không có mấy thất vọng. Người đối diện anh có lẽ đang sống giữa một thế giới hỗn loạn, anh không muốn so đo.
Lâm Tố Thái lại thẫn thờ, Chung Độ lặng yên ngồi bên bà trong chốc lát. Hôm nay nắng rất ấm, gió cũng rất dịu dàng, như vòng tay mẹ ấm áp vuốt ve vầng trán rồi ấp anh vào lòng.
Bệnh nhân đần độn vẫn chạy vòng vòng, tiếng cười vang rộn.
Khóe môi Chung Độ cũng nhuốm nụ cười, thở dài hạ giọng hỏi bà: “Ở đây mẹ sống có tốt không?”
Lâm Tố Thái quay đầu nhìn anh mấy giây, chợt nhếch môi, giọng điệu khoác vẻ dí dỏm khiến người ta rợn da gà: “Không tốt, nếu mày ở lại đây cho tao vẽ, chắc là sẽ tốt lắm.”
Nụ cười sượng cứng trên gương mặt Chung Độ, anh vô thức run rẩy.
Trong chớp mắt anh sững người ra, Lâm Tố Thái thình lình đứng dậy, dữ tợn đưa hai tay về phía anh.
Tại khoảnh khắc ấy Chung Độ nhận thức rõ, từ lúc bắt đầu ánh mắt của Lâm Tố Thái không hề nhìn mình. Người phụ nữ với gương mặt dịu dàng kia giờ đây biến mất không còn tăm tích, thay vào đó đặc kín sự tham lam điên cuồng.
Chung Độ đã quá quen thuộc với Lâm Tố Thái của thời khắc này, thứ bà muốn chỉ đơn giản là sự sợ hãi xuất phát từ bên trong. Anh không nghi ngờ Lâm Tố Thái muốn bóp cổ mình, nhưng cơ thể lại như hóa đá đến độ mười ngón tay cũng không dám nhúc nhích.
Trì Viễn Sơn vẫn luôn chú tâm chạy đến rất nhanh, hất tay Lâm Tố Thái ra không hề kiêng nể, liền sau đó ôm chặt lấy Chung Độ chắn trước mặt anh.
Chung Độ cảm giác như vừa được kéo về trần gian từ đại ngục. Anh nhìn Trì Viễn Sơn nhăn nhíu đôi mày chặt vào với nhau, bỗng tự trách —— Đáng ra không nên đến đây.
Lâm Tố Thái bắt đầu gào thét, chỉ vào Trì Viễn Sơn hỏi Chung Độ: “Nó là ai? Tại sao mày lại nhìn nó bằng cặp mắt đó? Mày biết yêu? Chung Độ mày mà cũng dám yêu ư?”
Tiểu Đoạn tức khắc chạy đến, vừa ghìm tay Lâm Tố Thái vừa hô hoán nhân viên đến giúp đỡ. Mà Lâm Tố Thái lại như vô tri vô giác thét gào điên loạn: “Chung Độ mày là thứ bẩn tưởi! Mày làm ô uế tác phẩm của tao! Tao muốn giết mày! Sao mày dám yêu! Tình yêu không xứng với tác phẩm của tao! Yêu là thứ bẩn tưởi! Tao muốn lột da mày ra, muốn tống mày xuống địa ngục Chung Độ!”
Tràng chửi rủa hệt như con dao sắc găm thẳng vào Chung Độ. Anh nhìn mẹ mình, đứng sững người run bần bật.
Trì Viễn Sơn ra sức bịt tai anh lại, cau mày nói với Tiểu Đoạn: “Đưa bà ta đi!”
Một cô gái mảnh mai như Tiểu Đoạn ghìm được Lâm Tố Thái đã phải dốc hết sức bình sinh rồi, làm sao kéo bà đi được. May mà có vài điều dưỡng mau chóng đến đưa đi.
Lâm Tố Thái bị khống chế vẫn cười điên loạn. Trước khi bị kéo đi, bà nhìn Chung Độ gào lên: “Đây là bệnh di truyền, tao chờ mày Chung Độ, tao chờ mày!”
Trì Viễn Sơn không nhịn được chửi tục. Y quay sang nhìn Chung Độ, cẩn trọng cất tiếng gọi: “Anh ơi.”
Chung Độ chớp mắt, đưa tay lần mò mơn trớn gò má Trì Viễn Sơn, ôm lấy y: “Không sao, em đừng sợ.”
Trì Viễn Sơn nhắm chặt mắt, tim đau thắt. Y hối hận, hối hận vì đã đặt chân đến đây.
Thật ra y cũng ôm suy nghĩ như Chung Độ vậy, ôm tâm thái đợi mong vẫn còn may mắn, hy vọng Lâm Tố Thái sẽ ôm lấy Chung Độ như một người mẹ, nói với anh: “Xin lỗi con, những năm ấy con đau khổ nhiều rồi.”
“Xin lỗi vì để em nghe thấy những lời này, đừng khó chịu, mình về nhà thôi em.”