Trì Viễn Sơn chẳng hiểu nổi hôm nay Chung Độ uống nhầm thuốc gì rồi, mãi đến lúc buổi công chiếu kết thúc rồi lên xe, y mới có cơ hội hỏi anh: “Hôm nay anh làm gì vậy?”
Tiểu Đường lái xe, Trì Viễn Sơn và Chung Độ cùng ngồi ghế sau, ghế phó lái còn có Tạ Tư Vĩ. Các thành viên cộm cán của đoàn phim phải ở lại ăn bữa cơm với khách mời chứ không trốn được, địa điểm đã đặt sẵn, lúc này họ đang trên đường đến đó.
Chung Độ ngồi dựa vào lưng ghế hết sức thoải mái, nghe vậy bật cười: “Chẳng phải thầy Trì dạy anh đó à? Thích gì làm nấy.”
“Vậy cũng phải tùy trường hợp mà làm chứ anh. Nhỡ đâu có người lợi dụng, buổi công chiếu vừa diễn ra mà bộ phim không gây tiếng vang nào, trái lại mọi người đua nhau đi quan tâm chuyện tình yêu của anh thì biết làm sao đây?”
Trì Viễn Sơn thật sự sốt ruột, có thể nói y đã chứng kiến gần như toàn bộ quá trình làm ra bộ phim này từ lúc quay đến tận hậu kỳ. Không là cha dượng thì cũng tính là chú họ bà con xa chứ.
Chung Độ không trêu y nữa, đặt tay lên cổ y xoa xoa: “Em đừng lo quá, anh đã nói em cứ yên tâm mà? Hôm nay có đến ba nhóm khách mời, truyền thông, nhà phê bình và khán giả. Bên truyền thông thì không nói, Chung Miện động tay được, nhưng nhà phê bình góp mặt để quảng bá về bộ phim, sẽ không ai viết gì linh tinh ngoài lề cả. Còn với khán giả, dù họ có đăng gì cũng sẽ không tạo ảnh hưởng đáng kể, huống gì tất cả khán giả trong rạp đều là fan của anh. Không sao mà, chưa kể anh cũng đâu đã nói gì rõ ràng, quá lắm cũng chỉ là anh có người yêu, ghế trước là khách quý cả, mọi người không nghe đâu em.”
Nghe anh nói vậy, vẻ mặt Trì Viễn Sơn dịu đi nhiêu, hỏi tiếp: “Vậy hôm qua em dặn anh mấy cái này sao anh không nói?”
Chung Độ chợt bật cười, đẩy mắt kính lia mắt nhìn hàng ghế trước, ngón tay không chịu để yên khẽ khàng lướt qua tai Trì Viễn Sơn.
Chung Độ mặc bộ tây trang tươm tất phẳng phiu, đeo gọng kính không viền thoạt nhìn hết sức chính nhân quân tử, thế mà hành động như bây giờ có khác gì tên lưu manh trong lớp vỏ văn nhã không. Trì Viễn Sơn sững đơ ra mất mây giây, chậc lưỡi một tiếng chẳng nói gì.
Tối hôm qua lúc y dặn dò chuyện này e là Chung Độ không để tâm tí nào. Còn chuyện anh đang chú tâm làm gì, chắc rằng chỉ có sô pha trong nhà biết.
Tạ Tư Vĩ ngồi ghế trước đang hối hận, hối hận tại vì sao ban nãy không đi nhờ xe Bạch Kinh Nguyên hay Khương Hoa mà một hai nhào vô đây ăn cơm chó. Tiểu Đường lại vểnh tai nín cười, thiếu điếu xách cục dân chính tới cho hai người thôi, thầm nghĩ hai người này cãi nhau mà chẳng tránh mặt người ngoài, tin này bổ béo nè nha.
Tim cô nàng cứ nhảy nhót suốt đường, đến lúc tới khách sạn vẫn không quên nhắn: “Các anh cứ yên tâm uống rượu đi ạ, miễn là còn bò lên xe được em đây cam đoan chở các anh về tới nhà an toàn.”
Chung Độ đáp: “Ăn xong thì cứ về đi, về sớm, không cần ở đây chờ đợi mọi người.”
Tiểu Đường học võ phòng vệ, lúc rảnh còn đua xe nên Chung Độ không lo vấn đề an toàn của cô nàng. Chỉ có điều anh không muốn để Tiểu Đường chờ đợi mãi, không cần thiết, mấy người đàn ông đây chừa một người không uống là được.
Nhưng mà, vụ uống rượu này đúng là không chừa được mặt ai. Trì Viễn Sơn vốn không định nhậu nhẹt gì nên chỉ định giả bộ cho có khí thế rồi té, vào ăn bữa cơm rồi trở thành tài xế cho họ lúc tan tiệc. Nhưng với đủ mọi thứ mà Chung Độ làm ra vừa mới đây, bỗng nhiên y không thể tránh thoát bàn rượu này được nữa rồi, vừa đặt chân vào đã bị cả đám ùa đến kéo vào bàn chính.
Bàn này có Bạch Kinh Nguyên, Khương Hoa, Tống Dương và một vài người bạn khá thân thuộc với Chung Độ. Tạ Tư Vĩ thì sang bàn khác với mọi người.
Ở đây không ai là người ngoài, Chung Độ cũng không ngại ngần kiêng kỵ gì, vừa vào bàn đã ôm vai Trì Viễn Sơn cười: “Chính thức giới thiệu với mọi người, đây là người yêu tôi, Trì Viễn Sơn.”
“Bọn tôi biết cả rồi, bởi tôi mới nói sao bữa nay cậu lại ngồi hàng sau thế kia. Ngoái lại ngó mới biết thì ra có trai đẹp ngồi kế bên, sao? Còn bắt Tiểu Tống ở đó ăn cơm chó à?”
Người vừa lên tiếng là Trần Mặc, cũng là một đạo diễn. Anh ta lớn tuổi hơn Chung Độ một chút, hơn bốn mươi, đúng thật một gã điên trong làng điện ảnh, tính tình lại rất dễ chịu.
Chung Độ kéo Trì Viễn Sơn ngồi xuống, nghe vậy cũng không mảy may tỏ ra xấu hổ gì, chỉ cười: “Cơm thì không ăn được rồi, hôm nào phải mua kẹo cưới cho Tiểu Tống thôi.”
Trước giờ Chung Độ chưa bao giờ là người nhiệt tình, đêm nay lại lộ liễu đến độ không còn giống bản thân. Mọi người đang ngồi ai nấy đều phải cảm thán.
Tống Dương cười cười không nói gì, trong mắt anh ta Chung Độ là Bá Nhạc, là thầy. Cho dù hôm nay thầy có hơi thoải mái Tống Dương vẫn không dám kể lể gì quá giới hạn. Trần Mặc thì không, anh ta thuộc giới lão làng ở cái bàn này rồi, anh ta thích nói gì thì nói.
Lúc này, Trần Mặc cười chỉ vào Chung Độ, lại đưa mắt nhìn mọi người xung quanh: “Tính tình Chung Độ chúng ta đều biết cả, nói chuyện về phim ảnh từ sáng sớm đến tối khuya còn được. Đầu óc nhanh nhạy, góc nhìn độc đáo, nhưng muốn nói chuyện với cậu ta thì phải bỏ công sức nhiều đấy. Lần kia anh em tôi làm với nhau mấy ly, uống xong về nhà nằm trên giường mới nhận ra tối đó tôi móc tình sử nửa cuộc đời ra cũng không moi được một câu nào khác ngoài phim ảnh từ cái miệng cậu ta.
Mọi người cười ồ lên, Trần Mặc quay sang nhìn Trì Viễn Sơn, mặt mày tươi rói: “Tôi mới tưởng thằng nhóc này không xem mình là bạn, sao mà có hơi giả vờ thanh cao? À rồi sau này mới nhận ra không phải thế, mình có chuyện gì thằng nhóc vẫn sẽ chân tình giúp đỡ, giúp hết sức mình. Chỉ có cái tính tình im lìm quá. Tôi lại bắt đầu lo, thanh niên giỏi giang không có người yêu mà cứ im lìm mãi thế thì biết làm sao bây giờ? Xong, giờ thì không cần tôi quan tâm nữa, thanh niên giỏi giang tìm được vợ hiền rồi, tốt lắm.”
Trì Viễn Sơn đã từng xem phim của Trần Mặc. Vị đạo diễn này hoàn toàn không có vẻ cao ngạo ta đây, một người thú vị như thế lại thích cài cắm mánh hài buồn thảm, lại còn đậm màu chia ly.
Lúc này không chờ y đáp, Trần Mặc chợt nhận ra, vỗ trán nói: “Ầy, tôi vừa nhớ ra. Chung Độ còn kéo cậu vào làm khách mời phải không? Ông chủ bar trong phim là cậu đây mà!”
“Là tôi, thưa đạo diễn Trần.” Trì Viễn Sơn cười đáp: “Quán bar ấy là tôi mở, diễn viên ban đầu bị mèo cào nên họ mới mời tôi làm đạo cụ hình người, không thì nhân vật này làm sao đến tay tôi được.”
“Không phải đạo cụ hình người đâu, diễn khá đấy chứ.” Trần Mặc xua tay: “Biểu cảm của cậu đặt rất đúng chỗ. Tôi có một bộ phim chuẩn bị khởi quay, mọi người có đến chơi cậu cũng vào góp mặt chứ nhỉ.”
Trì Viễn Sơn cười xua tay: “Vào vai đúng người đúng nghề. Nếu là nhân vật khác đứng đó chắc không có thoại mất.”
“Ai bảo không có thoại? Tôi nói với cậu này, tôi có một vai thế…”
“Ài ài, dừng lại thôi đạo diễn Trần.” Bạch Kinh Nguyên xen lời: “Sao anh lại đòi cướp người đi ngay trước mặt bọn em thế, đây là khách mời ngự dụng. Anh đừng nhớ thương làm gì, kẻo Chung Độ quýnh quáng lên.
Cả đám anh một câu tôi một câu tiếp lời, Chung Độ vẫn chỉ cười không nói. Thật ra anh hơi không thích ứng được trong bầu không khí này. Trước nay anh không hay bông đùa chuyện trò với ai và luôn mệt mỏi với những cuộc xã giao, mọi người ở đây cũng là làm việc với nhau tiếp xúc nhiều mới đến ngưỡng thân quen. Hôm nay có thêm Trì Viễn Sơn nên ai nấy đều gợi mấy câu đùa với Chung Độ. Dẫu anh thấy không quen, nhưng trong lòng vẫn vui vẻ.
Trì Viễn Sơn dễ chịu hơn anh nhiều, ai đùa y cũng cười đáp lại đôi câu, bữa cơm này cũng là sân nhà của y.
Ăn rồi đưa rượu một lượt, mấy bàn phòng bên có người mời rượu. Khương Hoa không nói câu nào cả tối đứng dậy: “Mọi người cứ nói chuyện, tôi sang bên kia với các anh em.”
Bạch Kinh Nguyên nhìn anh ta rồi đứng dậy theo. Chung Độ cũng ngoái sang, Bạch Kinh Nguyên lắc đầu với anh rồi theo Khương Hoa ra ngoài.
Mấy vị đạo diễn mới đi mời rượu một vòng không hề quên mời đến chị dâu. Mấy người họ mới đứng cạnh Trì Viễn Sơn, còn chưa kịp nói gì y đã xua tay trước: “Anh nói trước, ai mà gọi chị dâu nữa anh không uống.”
Người đi đầu cười ồ, nói đùa với mấy cô cậu theo sau: “Gọi anh Trì, gọi anh Trì hết lượt đi. Em đã nói bọn họ đừng có gọi chị dâu rồi mà, chị dâu không vui.”
Đứng trước mắt như thể là nguyên một hàng Nghiêm Tùng Thanh, Trì Viễn Sơn đau đầu.
Cậu trai nọ cười thành tiếng: “Thật ra tụi em cũng thấy gọi chị dâu thì không hợp, mới nãy tra cũng lâu lắm mới thấy hình như có từ chồng anh, chồng thầy. Cơ mà nghe cứ sao sao, thôi cứ gọi anh Trì, nghe thân thiết anh nhờ.”
Mấy kiểu gọi dở hơi này có khả năng khiến người ta cạn lời không thua gì cái mỏ Nghiêm Tùng Thanh, Chung Độ ở kế bên nghe vậy rất vui vẻ. Giờ này mọi người đã ngồi lung tung cả lên, người sang phòng bên, người từ phòng bên sang loạn như cào cào.
Trần Mặc ngồi xuống cạnh Chung Độ, vừa bẻ từng ngón tay một vừa cười nói: “Đạo diễn mới xuất sắc nhất, đạo diễn xuất sắc nhất, giải thưởng đặc biệt của ban chuyên môn cậu ẵm cả rồi, bây giờ lấy thêm quả phim điện ảnh xuất sắc nhất là đẹp nhể?”
“Làm gì dễ vậy anh? Được giải đã là rất may mắn rồi, không có giải thì cũng bình thường thôi.” Chung Độ nghiêng sang nhìn Trì Viễn Sơn: “Ngày trước mọi vận may em có dồn vào giải thưởng cả, năm nay không được nữa, bao nhiêu vận may đã xài hết rồi.”
Trần Mặc chậc lưỡi: “Sao hồi đó tôi không biết cậu si tình thế? Đợt lên hotsearch tôi còn bảo chắc như đinh đóng cột bảo vô căn cứ, chả phải tự vả vào mặt mình rồi?”
Chung Độ cười: “Em xin lỗi thầy Trần vậy, mai mốt chừa anh một phần kẹo cưới.”
Trần Mặc cười cười, ngón tay lướt trên thành ly hai lần, thuận miệng hỏi: “Hiện tại bố cậu đang ép tin à?”
Trong giới, Trần Mặc biết cánh truyền thông chú ý đến Chung Độ đến mức nào. Đã lâu đến thế mà không một ai đưa tin đính chính xác thực thì chỉ có thể là bị ém xuống. Chiếu theo biểu hiện hôm nay của Chung Độ, hiển nhiên không phải anh làm.
Chung Độ thản nhiên khẳng định, nói thêm: “Đến khi phim chiếu xong em sẽ đăng Weibo, kẻo ông ta lại phí lòng.
Trần Mặc vừa nghe đã biết có ẩn ý. Anh ta cũng đang có ý nhắc nhở Chung Độ, nghe vậy tiện đà bồi vào: “Bên giới bố cậu cũng không sóng yên biển lặng.”
Chung Độ thoáng nhướng mày ngạc nhiên, ngạc nhiên vì không ngờ Trần Mặc quen biết rộng đến thế. Anh không tỏ ra khó hiểu khi nhận tin tức này, chỉ nhún vai cười.
Chung Độ cười sâu xa đến độ khó hiểu, Trần Mặc nhìn anh vài giây, chợt nhíu mày: “Cậu biết à? Đừng nói cậu theo hội con nhà giàu trong đó nhúng tay vào chuyện này? Cẩn thận vào, vụ này mà ẩu đoảng kẻo lại dính bùn, bây giờ không phải chỉ một mình mình đâu.”
“Anh yên tâm.” Chung Độ hời hợt đáp: “Không nhúng tay trực tiếp, họ mồi lửa, quá lắm em cũng chỉ khiến người ta thêm củi vào thôi.”
Trần Mặc nhìn Chung Độ, bật ngón cái: “Mấy người các cậu kinh khủng thật.”
Trần Mặc bưng ly rượu nhấp một hớp rồi thở dài. Đây không phải vấn đề của kinh khủng hay không, anh còn sinh ra trong gia đình tốt đẹp. Chứ nếu đổi thành bất kỳ gia đình nào trong nhóm đụng tay gây chuyện kia, đoán chừng bản thân còn kinh khủng hơn cả họ.
Chung Độ nâng ly cụng với Trần Mặc, cười không nói gì.
Bữa tiệc diễn ra vài tiếng đồng hồ, Trì Viễn Sơn uống khá nhiều, mặt đỏ lựng cả lên.
Lúc về Chung Độ định gọi lái xe thuê, Trần Mặc cản lại, ẩn ý nói với anh: “Tôi có đưa lái xe theo, hai cậu về chuyến trước đi.”
Chung Độ hiểu ý anh ta, người ở đầu sóng ngọn gió cẩn thận vẫn hơn. Anh gật đầu, vừa định lên tiếng Tống Dương đã xen lời: “Để em lái đi, thầy Trần cũng uống nhiều không nên ở đây lâu, em tiện đường.”
Chung Độ nhìn Tống Dương, anh biết rõ nhà Tống Dương nằm ngược hướng nhà mình, nhưng không nói gì mà chỉ lên tiếng nhận lời.
Lúc này Khương Hoa và Bạch Kinh Nguyên vẫn chưa về. Chung Độ đoán được lý do nửa sau cả hai không xuất hiện, nên cũng không gọi điện mà chỉ dặn Tạ Tư Vĩ tiễn khách, rồi đưa Trì Viễn Sơn về nhà trước.
Đêm dài, ánh đèn ngoài sảnh khách sạn mờ ảo tĩnh lặng. Nhân viên lái xe đến, Tống Dương bị kéo đi nói chuyện vẫn chưa ra, Chung Độ đỡ Trì Viễn Sơn đứng ngoài cửa khách sạn. Có cơn gió đêm thổi thốc đến, Trì Viễn Sơn co rúm rụt cổ ủn vào người anh, ghé sát tay anh nhỏ giọng: “Anh ơi, anh Khương có cảm tình với anh à?”