Đêm Giao Thừa

Chương 42




Có thể là do tác dụng của thuốc, hoặc cũng có thể là vì buổi sáng hao tổn quá nhiều năng lượng nên Chung Độ đã có một giấc ngủ say. Những giấc mơ vẫn không khác nhau mấy, vẫn là căn tầng hầm, dưới góc nhìn của người thứ ba.

Hằng vô số những đêm trong bao nhiêu năm đã qua, anh đều đứng ở góc nhìn ấy chứng kiến tuổi thơ của bản thân.

Khắp phía u tối, những bức tranh trên tường phủ lớp sương đen kịt, cảnh tượng lờ mờ hư ảo càng thêm đáng sợ. Chung Độ bé nhỏ núp trong góc xó, ôm lấy cơ thể run lẩy bẩy không dám ngẩng đầu.

Có tiếng bước chân vang ngoài hành lang dài dặc. Nó biết mẹ đang đến. Từ lúc nghe thấy tiếng động cho đến khi cửa bị mở ra, mẹ sẽ đi mười tám bước. Mười tám bước lê thê, mỗi bước giẫm nghiến trái tim đứa trẻ.

Và nó sẽ bắt đầu đếm: “Mười tám… mười bảy… năm… bốn… ba.”

Cửa “rầm” một tiếng mở phanh ra, Chung Độ bé nhỏ run cầm cập dữ dội. Hôm nay, mẹ chỉ đi mười sáu bước.

Nó ngẩng lên, đón lấy ánh sáng chói lòa ngoài kia tràn vào, chẳng nỡ dời mắt đi.

Người đàn bà xinh đẹp đứng ở cửa, với bộ váy dài, mái tóc xoăn gợn sóng, xô nước trong tay không ăn nhập với gương mặt được trang điểm mỹ lệ. Ánh đèn chiếu lên khiến nụ cười của người đàn bà càng thêm quỷ dị đáng sợ.

Đôi môi đỏ như máu hết khép lại mở thong thả nói gì đó. Chung Độ làm người đứng xem trong giấc mơ bỗng ù tai, tiếng gió gào thét khiến anh mất thính lực, nhưng anh biết mẹ đang nói: “Con yêu, mẹ mang cá đến cho con đây.”

Đôi mắt của Chung Độ bé nhỏ mở thật to thật tròn, giọt nước mắt chưa khô đọng trên mi run lên. Nhưng nó không mở miệng cầu xin cũng không nhân cơ hội bỏ chạy. Chung Độ biết, mình ngày bé ngây thơ cho rằng mọi điều bố mẹ làm đều vì tốt cho nó, vì họ yêu nó, nên nó phải nhận lấy mọi điều họ làm.

Có tiếng nghèn nghẹt vang lên, thùng nước bị đá lật, mùi hôi tanh chen nhau xộc đến chiếm cứ mọi ngóc ngách trong căn hầm. Chung Độ bé nhỏ không màng đưa tay quờ quạng giữa không trung, nó đứng vụt dậy, co cụm trong xó run lẩy bẩy.

Nước đổ khắp chân, mấy con cá thoi thóp giành sự sống giãy giụa tung tóe dính vào ống quần nó. Người ta chắc sẽ không sợ, thậm chí sẽ nhặt một con cạo vảy cho vào nồi. Nhưng Chung Độ bé nhỏ sợ sệt, nó sợ đến chết đi, mẹ nó thì quá rõ ràng.

Trước đây không lâu có con cá trong nhà chết cùng cách thức ấy. Nước hồ đầy, cá phóng vọt ra ngoài, Chung Độ bé nhỏ mủi lòng cứu. Nhưng con cá trơn quá, bàn tay nho nhỏ của nó không nắm được, cứ đụng vào là trượt ra xa, lặp đi lặp lại. Trán nó đổ cả mồ hôi vì sốt ruột, nhưng cuối cùng chỉ biết trơ mắt nhìn con cá bất động.

Lúc đó mẹ đứng đằng sau nó, đôi môi đỏ màu máu nhếch lên, biểu cảm giống hệt hiện giờ.

Chung Độ bé nhỏ trong giấc mơ gắng co cụm mình lại, nó sợ đến nỗi run bần bật mà vẫn không chịu nhắm mắt. Nó biết điều mẹ muốn là gì, mẹ muốn nhìn thấy nỗi sợ trong mắt nó.

Những năm qua Chung Độ cứ mơ hoài giấc mơ này, nhiều lần đến độ ngoảnh mặt làm ngơ. Anh cảm giác tất thảy sợ hãi của đứa trẻ kia như của mình, nhưng lại không có lấy dẫu chỉ một chút đồng cảm.

Mẹ vẫn còn đứng ở cửa, mắt nhìn chằm chằm Chung Độ bé nhỏ co rúm trong xó, ánh mắt không mảy may chứa tình cảm hay sự thương xót của một người mẹ, mà chỉ có tham lam ham muốn đầy ắp, miệng lẩm bẩm: “Chính là nó, nhiều nữa đi, nhiều nữa đi, vẫn chưa đủ…”

Chung Độ biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. Đứa trẻ chịu đựng đến cực hạn, tiếp đó bịt tai kêu gào trong sợ hãi, còn mẹ nó sẽ khắc cảnh tượng này vào đầu, thỏa mãn cười rồi đi mất.

Và anh sẽ luôn bừng tỉnh trong tiếng thét của Chung Độ bé nhỏ, mang cả nhịp tim mất kiểm soát từ trong giấc mơ, suy nghĩ một câu hỏi mãi mãi không có câu trả lời giữa đêm dài âm u chết chóc: “Một đứa trẻ ngu dốt bê bết đến độ nào mới để mẹ nó đối xử với nó cách nhẫn tâm như thế?”

Vậy mà hôm nay, anh không có cơ hội suy nghĩ câu hỏi đó. Bởi lần này, giấc mơ bỗng trở nên khác lạ.

Ngay khi Chung Độ bé nhỏ sắp chịu đựng đến bờ sụp đổ, Trì Viễn Sơn trong bộ đồ đen “từ trời giáng xuống”. Căn hầm đổ sụp, bão cát nổi lên, khi tầm nhìn rõ nét trở lại, hết thảy chung quanh biến thành vùng tuyết đổ mênh mông.

Chung Độ trông thấy Trì Viễn Sơn, hệt như đêm đầu gặp gỡ, với bước chân vững chãi, từng bước từng bước đến bên Chung Độ bé nhỏ, chầm chậm ôm lấy đứa trẻ run rẩy ấy, ghé vào tai nó thầm thì: “Đừng sợ, em đây.”

Nháy mắt đó, Chung Độ bỗng nhận được hơi ấm từ cái ôm ấy cách kỳ lạ. Là hơi ấm tỉnh thức vạn vật, là hơi ấm của ngày xuân ấm áp, là hơi ấm của mặt trời chiếu tỏa muôn nơi.

Giọng nói bên tai trùng khớp với giấc mơ, Chung Độ thình lình mở mắt.

Trì Viễn Sơn đang nằm sát bên anh, nắm tay anh nhỏ giọng thầm thì: “Anh ơi đừng sợ, em đây.”

Trên gương mặt y là nụ cười nồng ấm như ánh mặt trời. Chung Độ nhìn y, đầu óc lơ mơ chưa tỉnh hẳn, giọng khàn khàn: “Viễn Sơn? Sao anh còn chưa đi đón mà em đã đến rồi?”

Anh ngủ một giấc quên trời quên đất nên đâu biết giờ này mặt trời đã lên cao. Trì Viễn Sơn cười, hôn lên khóe môi anh nói khẽ: “Thầy Bạch đón em, anh ngủ sâu quá nên thầy Bạch không gọi.”

Mắt Chung Độ vẫn kèm nhèm mờ mịt, anh ngơ ngác chìa tay ra chạm lên mặt Trì Viễn Sơn, như thể không biết rõ là thật hay mơ. Trì Viễn Sơn bày trò cắn ngón tay anh, cười hỏi: “Đau không?”

Chung Độ không nói gì, nhìn đăm đăm thật lâu, rồi thình lình kéo y vào lòng.

Trì Viễn Sơn chúi người đập vào Chung Độ, đụng đau cả người. Y nhắm chặt mắt, cổ họng như ắng nghẹn.

Chung Độ đè lên vai y, có thứ gì đó đầy ứ đến độ hình như sắp nhảy khỏi lồng ngực, bao nhiêu câu muốn nói lại chẳng thể thốt nổi thành lời, cuối cùng chỉ còn tiếng thở thật dài: “Anh yêu em.”

Trì Viễn Sơn im lặng rất lâu, một lúc sau giọng nói nhuốm ý cười vang bên tai Chung Độ: “Anh ơi, em rất muốn nói em cũng yêu anh. Cơ mà từ qua tới nay em còn chưa tắm rửa nữa, để người ngợm đất cát không nói yêu anh thì em không làm nổi đâu. Cho em đi tắm trước đã được không?”

Phá không khí quá thể. Chung Độ dịch ra, thoạt tiên hôn cái miệng cứ líu lo mãi kia, tiếp đó đặt một nụ hôn khẽ khàng như cánh bướm lên trán y, cuối cùng mới chịu buông tay thả cho y đi: “Em đi đi.”

Trì Viễn Sơn chậc lưỡi, quay người xuống giường: “Em vào luôn đây, chịu không nổi. Anh lấy quần áo trong vali vào giúp em.”

Chung Độ đáp nhưng không dậy, mắt đăm đăm nhìn trần nhà ngây ra, khóe môi nhếch nụ cười vừa mừng rỡ lại vừa đắng chát, vậy mà thật lâu sau lại cụp mắt thở dài.

Ngoài phòng khách dưới lầu có một chiếc vali ngả xiên xẹo, có vẻ như không theo kịp bước chân vội vã của chủ nó nên rơi ở đây. Tay cầm treo khăn quàng Chung Độ tự tay chọn, cạnh bên là đôi giày đã mang Trì Viễn Sơn đến bên Chung Độ.

Căn nhà vốn không có tí hơi người nào như đang tấu khúc “Nhạc dạo đầu xuân”, chỉ vài thứ đồ vật như thế cũng đủ khiến cả không gian trở nên sáng bừng. Tia nắng nhảy nhót vào nhà, Chung Độ ngồi dưới vầng sáng ấm áp không chút nghĩ suy ấn mật khẩu mở vali của Trì Viễn Sơn ra, cầm hai bộ đồ ngủ vào phòng tắm gõ cửa.

“Anh vào đi.”

Giọng nói Trì Viễn Sơn và tiếng nước vang lên, nghe dinh dính ẩm ướt.

Chung Độ vốn định đưa đồ vào rồi đi ngay, chớp mắt đã đổi ý.

Phòng tắm ngập hơi nước, Trì Viễn Sơn đằng này đầu đầy bọt xà phòng. Thấy Chung Độ vào, y cười đến là xấu xa, nhấc vòi sen xịt thẳng vào người anh không cho cơ hội kịp né.

Chung Độ mặc y đùa giỡn, không tránh thì khỏi tránh vậy. Anh đặt quần áo qua một bên, tiện tay vuốt mái tóc ướt nhẹp, cởi áo thun ném xuống đất, thong thả bước về phía y.

Một lát sau, vòi sen trở về vị trí ban đầu của nó, hai người nhìn nhau qua màn nước, chóp mũi dần kề sát. Mắt nhắm, tai bịt, lãng quên mọi nhập nhằng ưu phiền ngày hôm qua, hai người trao nhau nụ hôn ngàn dặm tương phùng dưới “màn mưa tầm tã”.

Trì Viễn Sơn bụng đầy thủ đoạn mưu mô lấy sắc quậy tung buổi sáng vốn nên đầy rẫy bất an của Chung Độ. Hiệu quả hết sức rõ ràng, lúc lau tóc ra khỏi phòng tắm Chung Độ sờ bụng nói: “Anh sắp chết đói mất.”

Trì Viễn Sơn làm biếng èo uột trên người anh: “Em cũng chết đói đến nơi, anh muốn ăn gì?”

“Đừng nấu cơm, để anh đi thay chăn ga, em nghỉ ngơi một lát đã. Làm xong anh gọi ship về.”

Chung Độ muốn đi tìm vỏ gối mà Trì Viễn Sơn cứ dựa mãi không chịu yên. Thế là anh đành một tay thốc cánh tay Trì Viễn Sơn, một tay lục lọi trong tủ đồ.

Trì Viễn Sơn vùi vào gáy anh hít sâu một hơi, cảm thán cứ như thú dữ thỏa mãn: “Ừm, đúng mùi này đây.”

Chung Độ cười hỏi: “Mùi gì thế em?”

“Không tả rõ được. ” Giọng Trì Viễn Sơn ồm ồm: “Mùi cơ thể anh, dễ chịu.”

Hơi thở ấm áp của y phả vào gáy Chung Độ, đưa cảm giác tê dại chạy dọc theo xương sống. Chung Độ bất mãn nhìn y, muốn nói gì đó mà lại chẳng chịu nói, nhấc y lên đặt sang một bên, mình đi thay vỏ gối.

Trì Viễn Sơn đứng đó nhìn anh vui vẻ: “Hồi mới quen anh em nghĩ anh giống cái giếng, sâu không thấy đáy, khó nắm bắt. Em mới nghĩ làm cách nào để có được người vừa thần bí vừa quyến rũ như thế đây?”

Y nhún vai, đến cạnh giường giúp anh căng góc ga trải, còn làm bộ nặng nề thở dài: “Bây giờ anh hết phong thái đó rồi, giờ em chỉ cần nhìn phát là biết ngay anh đang nghĩ gì. Anh vừa mới biểu cảm gì đó? Bạn trai lạnh lùng cao ngạo của em đi đâu mất tiêu rồi?”

Chung Độ chỉ cười tập trung làm không để ý y. Trì Viễn Sơn chợt tắt nụ cười, giọng nói thoắt cái đổi hẳn, nghiêm túc chỉ vào anh: “Vậy nên đừng có mà nói dối em Chung Độ, câu nào thật câu nào giả em biết tỏng hết. Em tạm để cục nợ này ở đây cho mà nhớ, đừng tưởng rằng mình êm xuôi.”

Đến cả anh cũng không gọi. Chung Độ ngẩng lên nhìn y, tay cầm góc ga giường thoáng siết, kéo Trì Viễn Sơn đầu bên kia lảo đảo loạng choạng quỳ ập xuống giường.

Không chờ Trì Viễn Sơn tỏ ra bất mãn, Chung Độ ghì đến, ngón tay miết lấy đuôi mắt nhếch lên của y, mỉm cười nhìn đôi mắt chứa một tẹo cáu kỉnh kia chăm chú: “Em bé nhím muốn xù gai châm anh à? Ừ, cho em quyền trị anh cả đời.”