Đêm Giao Thừa

Chương 39




Nhân viên lấy thuốc còn chưa về, cuộc điện thoại Trì Viễn Sơn gọi đã đến trước.

Chung Độ nhìn chằm chằm điện thoại trong giây lát, do dự rất lâu vẫn không đành lòng cúp máy, vừa ấn nghe Trì Viễn Sơn đã hỏi: “Sao thế anh?”

Chung Độ hắng giọng rồi mới lên tiếng: “Không có gì, muốn hỏi em đã đến nơi chưa?”

“Giọng anh làm sao vậy? Anh bị cảm à? Em còn chưa đến, đang trên xe.”

Trì Viễn Sơn vừa xuống máy bay, bạn đến đón y, còn phải cách ba, bốn tiếng đi xe nữa mới tới núi trà. Lòng y bỗng thấy kỳ lạ, rõ ràng hôm qua đã nói rõ với Chung Độ mấy giờ sẽ đến rồi mà.

Đầu bên này điện thoại, Chung Độ đáp: “Ừ em, không sao đâu, anh chỉ hỏi vậy thôi.”

Trợ lý của nhà tâm lý Ôn đưa thuốc đến, mới đứng đó còn chưa kịp lên tiếng, Chung Độ đã đưa tay nhờ cô giữ im lặng, rồi lặng lẽ cầm thuốc.

Trì Viễn Sơn lờ mờ nghe thấy tiếng bọc ma sát, thắc mắc hỏi: “Anh đang ở đâu?”

Chung Độ buộc phải nói dối: “Anh đang ở công ty, Tiểu Đường mới vào.”

Giọng anh còn khàn, thế là Trì Viễn Sơn hỏi: “Anh bị cảm à? Bị đau họng hả?”

Ban nãy Chung Độ không trả lời, bây giờ hết đường tránh né, chỉ đành tiếp tục nói dối: “Anh không, mới nãy Tiểu Đường cho anh một cục sô cô la, ngọt khé cổ.”

“Ô, có người cho thầy Chung sô cô la cơ à?”

“Em con nít thế hửm?” Chung Độ cười cười: “Rồi, em cúp đi, chừng nào đến nơi gọi cho anh.”

“Vâng, bye bye anh.”

Cuộc điện thoại diễn ra hết sức gượng gạo, cả hai đều cảm thấy như vậy.

Trước lúc tắt Chung Độ bỗng hơi hối hận, thầm nghĩ đáng ra mình không nên nghe máy.

Đúng là Trì Viễn Sơn nhận ra có gì đó bất thường, nhưng không diễn tả cụ thể là bất thường ở chỗ nào được. Ban nãy lúc nói chuyện với nhau, trừ việc Chung Độ quên mấy giờ y đến nơi thì hoàn toàn không có vấn đề gì, nhưng cảm giác chông chênh cứ bất thình lình ập đến.

Người ngồi cạnh lên tiếng: “Giờ này anh Trì có gọi người ta bằng anh nữa à. Đúng là chỉ cần sống đủ đâu chuyện gì cũng thấy được.”

Trì Viễn Sơn tạm thời dứt khỏi dòng suy nghĩ, cười thành tiếng: “Tam Nhi, vậy cho hỏi cậu đây năm nay bao tuổi rồi? 73 hay 84?”

Tên người đến đón Trì Viễn Sơn nghe rối rắm lẹo lưỡi, lâu dần mọi người quên mất, giang hồ gọi bằng cái tên “Tam Nhi”, vì hồi đó lúc còn trong ban nhạc anh ta lớn thứ ba nhóm.

“Đệt.” Tam Nhi đang lái xe gào lên: “Ài, nói thật, cả đám đang chờ anh Trì mời cơm đấy. Lúc hình lên hotsearch thằng nào cũng nhận ra. Tôi mới bảo đợi dịp kỷ niệm thành lập trường tề tựu mọi người về, “ban nhạc Lật Trời” chúng ta lâu rồi không lật một cú ra trò.”

“Ngưng ngưng ngưng, ngưng ngay lại.” Mặt mũi Trì Viễn Sơn dúm dó lại như ăn chanh: “Đừng có nhắc cái tên này trước mặt tôi. Trời đất ơi…! Hồi đó làm sao nghĩ ra được quả tên trẩu thế không biết?”

“Lật Trời thì làm sao? Ngầu dữ dội! Sao mà bằng cái nickname solo tự đặt thấy ớn của ông?” Tam Nhi không phục: “Trì Bé Bự? Chả bằng kêu Trì Chim Bự cho rồi.”

“Cái đệt! Bớt bớt nhắc lại được không cậu em, cái mặt thằng này hết chỗ chui rồi.” Trì Viễn Sơn muốn nhảy quách xuống xe: “Mà như tôi cũng gọi là ra solo được nữa hả? Chẳng phải là mình tan rã à?”

Tam Nhi vỗ đét lên vô lăng: “Đúng! Tại Lão Tứ hết, thằng oắt đó vừa tốt nghiệp đã theo vợ bỏ cuộc chơi.”

Hồi đó Trì Viễn Sơn không phải người sinh sớm nhất trong nhóm năm người, nhưng y thích làm anh không muốn làm em ai, bảo mình sinh nhật ngày 1 tháng 1 như thật. Thời Trì Viễn Sơn trẻ trung ngông cuồng, nhìn khí chất ngầu dữ dằn kia không ai nghi ngờ, trở thành anh lớn của nhóm năm. Sau này khi mọi người biết sinh nhật thật của y, cái tên “anh Trì” đã gọi quen rồi, không đổi được.

Nhớ đến chuyện hồi đó, Trì Viễn Sơn cười: “Nếu Lão Tứ không kết hôn ông còn định xách cái nhóm tệ hại mình đi dự casting hay gì?”

Đang khi nói chuyện, điện thoại rung lên, Trì Viễn Sơn liếc sang thì thấy tin nhắn Tiểu Đường gửi: “Hôm nay anh Trì đừng đặt đồ ăn nha ạ. Chiều nay thầy Chung mới tới.”

Trong chớp mắt Trì Viễn Sơn không cười nổi nữa, mi tâm nhảy liên hồi.

Ngay sau đó Tiểu Đường gửi tin nhắn thoại qua: “Á anh Trì đừng để ý em đừng để ý em, em bận hóa rồ luôn rồi. Chẳng lẽ anh lại không biết thầy Chung không đi làm nữa? Nay em lu bu quá thành ra nghĩ vớ vẩn.”

Trì Viễn Sơn nhủ thầm vậy mà mình không biết thật. Cảm giác khó hiểu vừa rồi đã được xác nhận, y muốn gọi điện thoại cho Chung Độ nay, tay đã dừng trên tên Chung Độ rồi lại lần lữa không ấn xuống.

Y không lo Chung Độ giấu mình làm trò đàn ông buông thả, chỉ lo anh có chuyện mà nín thinh chẳng nói. Nhưng Chung Độ thì có chuyện gì được? Bị cảm à? Không đâu, nếu sức khỏe có việc gì dù Chung Độ có giấu Bạch Kinh Nguyên lẫn Tạ Tư Vĩ cũng sẽ khai ra. Vậy thì vấn đề tâm lý. Nếu là thế, y tự tiện xé rách tấm mành cửa sổ này chưa chắc đã đúng.

Nghĩ đến đây, Trì Viễn Sơn đành ép mình trấn tĩnh lại. Y đã quyết định cho Chung Độ thời gian thì cũng không chi li vài ngày này. Tuy vậy, hai người bên nhau đương nhiên không thể như thế mãi. Đã tới trình độ phải dùng lời nói dối để lấy lệ, y cũng không thể thờ ơ thêm.

Y im lặng nuốt giận, lòng cho Chung Độ thời hạn. Nếu đến lúc y về Chung Độ vẫn im lìm không chịu nói, vậy y phải triển khai vài biện pháp.

Bên này Chung Độ hoàn toàn không biết mình vừa bị hạ tối hậu thư. Anh cầm thuốc lên xe, bên tai cứ văng vẳng câu Ôn Hòa Ngọc nói: “Đối diện với nó, chiến thắng nó.” Thế là anh không cần chờ thêm, lái xe vào khu biệt thự bên cạnh.

Từ lần đầu tiên đặt chân đến chỗ của Ôn Hoa Ngọc anh đã phát hiện, nơi này rất gần nhà cũ. Vậy nên hai lần sau đến lúc lái qua anh đều cố gắng hết sức không nhìn hai bên đường.

Đã bao nhiêu năm qua mà Chung Độ vẫn chọn cách này, thứ gì kiến anh khó chịu anh sẽ trốn tránh, bao gồm cả cha mẹ, lẫn căn nhà cũ kia.

Nhà cũ cách chỗ Ôn Hòa Ngọc khá gần, chỉ cần rẽ là đến. Ngày đó căn nhà này là khu biệt thự chạm tay vào là bỏng, nhưng lâu dần ít người sinh sống, khung cảnh nay chắc cũng đã thưa thớt. Chung Độ lái xe vào khu không gì ngăn trở, đến lúc kịp thời phản ứng xe đã đậu trước cửa nhà đã từng.

Anh không khỏi cười tự giễu. Trốn tránh có tác dụng gì đâu? Não vẫn nhớ thay mày đấy thôi.

Từ cửa sổ xe nhìn ra ngoài là nhìn thấy được bức tường tróc sơn và mái nhà đã cởi sắc đỏ. Bức tường vốn màu vàng nhạt, qua bao năm dãi nắng dầm mưa giờ đây trông như một chiếc áo bông đã cũ sờn, chỉ cần một cơn gió thổi qua là rã rời.

Chung Độ không mảy may thấy buồn sầu, căn nhà này không cho anh ký ức gì vui vẻ, ước gì nó sập càng sớm càng tốt.

Đẩy cửa xuống xe, khóa móc ngoài cổng sắt to. Anh không có chìa khóa, có điều cổng sắt là loại kiểu cũ khoét rỗng, đứng từ phía xa xa là nhìn thấy được khung cảnh trong sân.

Khoảnh sân tiêu điều tan hoang, cỏ dại úa khô ngả trái nằm phải không ai tỉa nhổ chắn mất ô cửa sổ nhỏ của tầng hầm. Mấy cây táo lại vươn thẳng, chẳng biết còn sống hay không. Chớm đầu xuân, cây cối miền Bắc chưa đâm chồi nảy lộc, Chung Độ không biết được.

Anh nghĩ hẳn rằng Trì Viễn Sơn nhìn sẽ biết được, chuyện này Trì Viễn Sơn giỏi giang hơn anh nhiều.

Nghĩ thế, Chung Độ bất giác nở nụ cười, cảm giác mỏi mệt trong lòng còn chưa kịp ngóc đầu đã chui nhủi ngược về. Anh cười một lát rồi bỗng nhớ ra điều gì, bước vài bước đến gần, tay giữ cánh cổng sắt, quan sát chăm chủ cây táo ở gần bức tường nhất, hồi lâu không nhúc nhích.

Lúc về xe, anh gọi điện thoại cho Chung Miện.

Tiếng tút tút ngắn ngủi trở nên rõ rệt trong khoang xe yên tĩnh. Trái tim Chung Độ cũng đập thình thịch, cho đến khi tiếng tút có thêm tràng rung ở cuối.

Giọng nói đầu bên kia vẫn có sức nặng như trước đây, mang theo cảm giác ngột ngạt trang nghiêm, chỉ cần nói ra một chữ cũng khiến Chung Độ suýt nữa không thở nổi.

“Ai?”

“Bố, là con, mấy ngày tới có ngày rảnh cho con xin bố chút thời gian.”

Chung Độ gượng mình hoàn thành câu nói, điện thoại im ắng hồi lâu.

Chung Miện hơi khó tin. Cha con họ quanh năm suốt tháng không ăn nổi với nhau một bữa cơm, vậy mà Chung Độ chủ động gọi điện thoại. Chỉ là cáo già luôn là cáo già, lúc mở miệng giọng không mảy may dao động: “Bây giờ tôi đang ở công ty, anh có việc thì đến thẳng đây.”

Giọng điệu ông khoác vẻ bề trên quyền lực đặc trưng không thể bàn cãi. Cho dù người ở đầu dây bên kia là con trai, giọng ông cũng không tìm đâu ra sự thân mật, thậm chí còn không dùng cả trợ từ ngữ khí.”

Chung Độ im ắng vài giây, đáp: “Được, bây giờ con sang.”

Nửa tiếng qua đi, sau mười sáu năm Chung Độ lần nữa đặt chân đến tòa cao ốc vững chãi không gì đánh đổ được. Những năm qua anh đã nhiều lần lướt qua nơi này, nhìn nó đổi mới, nhìn những gương mặt cũ rồi mới mặc âu phục bận rộn vào rồi ra, mà mình chưa một lần bước vào.

Lúc này, anh nhìn thấy cái bóng của chính mình từ tấm gương phản quang bên ngoài cao ốc, tức khắc thấy hối hận ——

Hôm nay đến gặp nhà tâm lý nên ăn bận quá thoải mái.

Nhưng rồi anh nghĩ lại, mình đã 34 tuổi, không còn là thiếu niên cần thét gào chất vấn đòi lấy một câu trả lời. Mười sáu năm qua, vẻ điềm tĩnh và ung dung khắc vào cốt tủy, anh nào cần vờ vịt để giữ được tự tin.

Thế là, anh nhếch khóe môi với bức tường bóng loáng, mặc cho mình lớp giáp bất khả chiến bại chỉ trong chớp mắt, thản nhiên bước vào.

Gặp được người quen ngoài sảnh, phó tổng Chung Miện Trịnh Bằng đến đón, gương mặt khẩu phật tâm xà đã đầy rẫy nếp nhăn, lúc mở miệng còn phả thứ mùi hôi thối không ngửi nổi: “Tiểu Độ, đã lâu không gặp.”

Đích thân xuống đón anh.

Vẻ mặt Chung Độ không mấy ôn hòa, anh nhẹ gật đầu: “Chú Trịnh.” Bước chân đi vẫn đều đặn, không mảy may dừng lại.

“Nào nào.” Trịnh Bằng vừa mừng vừa lo: “Bố con đang chờ đấy. Lâu rồi không đến công ty phải không? Rảnh thì phải đến dạo mấy vòng con ạ, sau này còn phải nhờ con tiếp quản đấy, không chơi bời trong cái giới giải trí kia cả đời được phải không?”

Tới giờ thuyết giáo. Nhưng thôi, Chung Độ không tỏ ra bực dọc, khó khăn lắm mới nhếch nụ cười qua loa không đáp.

Vào thang máy, Trịnh Bằng lại lên tiếng: “Tiểu Độ à, mặc dù chắc là chú Trịnh không có tư cách nói câu này. Nhưng bố con mấy năm nay cũng già rồi, không còn như thời tuổi trẻ, cứ tâm sự với bố, bố con với nhau có gì để khó khăn.”

Chung Độ vẫn không nói gì, đến khi thang máy “Đinh” một tiếng đến tầng cao nhất, anh mới nhẹ nhàng nói với lão già khẩu phật tâm xà kia một câu: “Chú lại không thay đổi gì nhỉ.”

Vẫn tráo trở lật lọng như xưa.

Nói đoạn, anh sải chân ra khỏi thang máy, để lại Trình Bằng đứng đó mặt hết trắng nhợt chuyển sang tái mét, đuổi theo thì không phải mà cũng không được.

Năm đó ông ta dẫn cậu thiếu niên vô dụng phẫn nộ, chạy tới hỏi “Tại vì sao”, muốn tìm lấy một chút tình thân cốt nhục đáng thương từ trăm ngàn mảnh vỡ. Trịnh Bằng chặn anh lại, vẫn treo lời khuyên bảo trên miệng: “Biết điều nào, bố con đủ bận rộn rồi” “Chuyện đã qua cả, con đừng nên ầm ĩ”.

Nghĩ tới đây, Chung Độ cười mỉa mai, đưa tay gõ cửa gỗ, một mình bước vào văn phòng Chung Miện.