Đêm buông, nhóm ba cái “bóng đèn” cơm nước no say phụ dọn dẹp rồi đi về, chỉ còn Trì Viễn Sơn và Chung Độ làm nốt mấy việc cuối cùng.
Sân vườn trở về tĩnh lặng. Đêm nay trời nổi gió, bầu trời mờ ảo, ánh trăng phủ dày rét căm.
Trì Viễn Sơn vừa dọn phòng ra tốc độ chạy ù qua sân chui vào bếp. Chung Độ đang rửa chén gặp y bổ nhào vào suýt thì loạng choạng ngã.
Người sau lưng chỉ toàn hơi lạnh, rụt cổ run lẩy bẩy dính vào người anh, miệng líu ríu: “Lạnh quá lạnh quá.”
Răng y run lên cầm cập, Chung Độ đứng vững trọng tâm, nghiêng sang nhìn y: “Đã nói em đừng ra rồi, không thèm khoác thêm áo, chốc nữa lại cảm.”
“Em sang rửa bát giúp anh.” Trì Viễn Sơn chôn đầu vào cổ anh, giọng ù ù.
“Không cần, anh rửa xong rồi.”
“Vậy em sang đón anh về phòng.”
Chung Độ lắc đầu cười, xếp cái bát cuối cùng lên, rút giấy bếp lau tay rồi quay lại cùng Trì Viễn Sơn tay nắm tay.
Bàn tay ấm áp vương hơi nước ẩm ướt của anh áp lấy bàn tay lạnh buốt khô ráo của Trì Viễn Sơn, nhiệt độ dần giao hòa.
“Ủ ấm cho em.” Chung Độ nhìn y, nhẹ giọng.
Ý cười mềm mại đong đầy đáy mắt, Trì Viễn Sơn bỗng xấu hổ.
Chẳng thà hai người lao vào nhau bằng nụ hôn dữ dội tuyệt nhiên y đã chẳng thấy ngại, vậy mà ngây thơ dắt tay nhau thế này lại khiến y đỏ ran từ cổ đến tận hai tai.
Y cúi gằm, tạm thời vô vai đà điểu vùi mình vào hõm vai Chung Độ.
Chung Độ cười, thoáng nghiêng đầu ghé gần sát sườn mặt Trì Viễn Sơn.
Anh chỉ cần nhấc mắt là ngắm được sân vườn, gần đó là hàng cây run rẩy trong gió rét và mái đình chìm giữa đêm đen, phóng tầm mắt ra xa đôi chút là thấy được mấy cây bạch dương bị tường ngoài che mất quá nửa.
Ngày đông rét buốt thấu xương, cây bạch dương trọc lốc trơ trọi chỉ còn thân cành khẳng khiu. Chợt có mấy chú chim lướt qua ngọn cây, không phân biệt được giữa nền trời đen như mực, chợt vút qua rồi lại chìm vào đêm tối nặng nề.
Cứ thế vài giây trôi đi, Chung Độ mất kiểm soát run lên.
Trì Viễn Sơn ngẩng đầu nhìn: “Anh sao vậy?”
“Anh không sao.” Chung Độ cưỡng ép trái tim vừa đập loạn nhịp trong chớp mắt, miễn cưỡng cười cười: “Anh hâm sữa nóng cho em nhé, tối nay uống nhiều đồ lạnh dạ dày em có khó chịu không?”
Anh vừa nói vừa buông tay Trì Viễn Sơn ra, vừa nghiêng người định đi đã bị Trì Viễn Sơn níu cổ tay kéo về.
Kỹ năng đánh trống lảng của anh dở tệ nhưng Trì Viễn Sơn không bóc trần. Bấy giờ, y có thể cảm nhận được mạch đập của Chung Độ từ ngón tay cái, như nhịp trống dày bên trong chất kim loại nặng, bất an chạy điên cuồng không ngơi nghỉ dọc theo đầu ngón tay vào trái tim anh, đập nhanh đến mức hoảng hốt.
“Anh không sao thật mà.” Chung Độ vẫn cười: “Em buông ra đi, anh lấy sữa nóng cho em uống, uống xong thì đi ngủ.”
Trì Viễn Sơn im ắng nhìn anh mấy giây, nín thinh nuốt tiếng thở dài vào trong, xoa xoa tóc anh: “Vuốt ve cái tóc, đừng sợ nữa nha.”
Chung Độ vui vẻ, tránh tay y cầm ly hâm sữa, Trì Viễn Sơn lại đổi sang sờ bụng anh: “Xoa xoa cái bụng, lớn lên có tiền nè.”
“Mấy cái đó là gì thế em, vè à?” Biết Trì Viễn Sơn đang an ủi mình, Chung Độ đổ sữa ra, hùa theo chơi với y: “Còn gì nữa không?”
“Còn dỗ ngủ nữa.” Trì Viễn Sơn đáp: “Tối nay ngủ chung với em, em đọc dỗ anh ngủ.”
Chung Độ cười khẽ, đặt ly sữa vào lò vi sóng, nghiêng sang nhìn y: “Em bé nhím to gan.”
“Anh gọi em là gì cơ?” Trì Viễn Sơn mở to mắt, có vẻ hết sức nghi ngờ lỗ tai mình: “Em bé nhím? Em á?”
“Ừ, em.”
“Em bé nhím thì em bé nhím.” Trì Viễn Sơn tạm bỏ qua cái tên đáng yêu quá đáng nọ, vội vàng nói chuyện quan trọng: “Em không có ý gì đâu, là ngủ cùng phòng với nhau trong sáng thôi, nha anh?”
Y cũng không có ý đồ gì khác thật. Vì trước đó từng nghe Chung Độ nói mớ, nghĩ hẳn rằng buổi tối anh ngủ không yên giấc nên muốn ngủ với anh mà thôi.
Chưa kể vừa nãy có chuyện nhỏ xen vào, lúc này y còn tâm trí đâu để nghĩ lung tung, đúng là trong sáng thật mà.
Chung Độ dựa vào bàn bếp, khoanh tay nhìn y: “Trong sáng? Con nít học mẫu giáo sẽ làm vậy cơ à? Nắm tay đi ngủ?”
Ánh mắt hết sức thật thà cùng với điệu bộ thản nhiên ung dung của Chung Độ, người đang ngây thơ cũng phải nóng ran lên. Y chậc lưỡi, xoay người đi mất, trông cứ như muốn trốn tịt đi càng nhanh càng tốt.
Chung Độ nhìn y tốc độ chui vào nhà, bất giác nở nụ cười, chẳng được mấy giây đã đông cứng trên mặt, như thể vay mượn ai rồi trả trong vội vàng.
Bóng đêm ngoài xa dày đặc thẫm màu, lác đác mấy cánh chim vừa vút qua giống như ảo giác, nhưng nhịp cánh đập xao động không khí xào xạc vào tận đáy lòng anh, rồi đọng lại mãi.
Hồi lâu sau, Chung Độ như trái bóng xì hơi gục đầu lặng phắc, đến cả mi mắt cũng bất động. Không biết anh đang nghĩ gì, mãi đến khi lò vi sóng vang tiếng “Ting” anh mới thốt nhiên tỉnh táo.
Anh ủ ly sữa vào phòng bằng hai tay, Trì Viễn Sơn không ở gian khách mà về phòng tắm rửa. Chung Độ rót sữa vào ly giữ nhiệt đặt ở đầu giường, còn mình vào phòng tắm khác.
Một lát sau, Trì Viễn Sơn tắm ra ló đầu khỏi cửa phòng ngủ nhìn ngó mà chẳng thấy bóng dáng Chung Độ đâu. Đang tưởng anh vào phòng cho khách ngủ rồi, y chợt loáng thoáng nghe phòng tắm bên kia có tiếng nước, thế mới yên tâm chui về.
Ly giữ nhiệt đặt trên đầu giường, y nằm nghiêng trên giường, gác chân, tay đặt lên đùi, bày tư thế phóng túng để nghiêm túc uống sữa.
Cơ mà y kiên quyết không dọn phòng khách cho Chung Độ, thầm nghĩ: “Đùa chứ, đã yêu nhau thì làm gì có vụ chia phòng ngủ. Xem coi anh không ngủ với em thì ngủ ở đâu.”
Bày cái dáng này mãi lâu sau Chung Độ mới mở cửa vào. Trì Viễn Sơn nghĩ anh vào đây ngủ đầy một bụng, ai ngờ người ta còn xách theo máy sấy bước vào, im im không nói gì bắt đầu sấy tóc cho y, không buồn cho y cơ hội mở chuyện.
Trì Viễn Sơn không yên lòng, Chung Độ lại sấy tóc hết sức nghiêm túc. Y cảm nhận được đầu ngón tay lướt trên da đầu mình, luồng gió nóng lượn lờ khắp các kẽ hở rồi chui vào xoang mũi y, cảm giác ấm áp từ đầu đến chân.
Cùng lúc đó, mùi hương trên cơ thể Chung Độ cũng nhân cơ hội trà trộn, mùi sữa tắm và kem dưỡng cạo râu còn lưu hương nhảy nhót xung quanh y, mùi thơm dịu xộc vào mũi mát rượi đến tận xương tủy.
Người luôn ngái ngủ lúc sấy tóc lại tỉnh táo bất thường, cái dáng giả bộ hù Chung Độ không giữ được nữa, Trì Viễn Sơn biếng nhác ủn về trước, ngả đầu vào ngực anh.
Trông cứ như đứa con nít nghịch ngợm, hình như “ông chủ Trì” chững chạc trưởng thành bị ly sữa của Chung Độ tưới tắt mất.
Chung Độ cười, chậm rãi sấy tóc thật khô, đoạn cúi người hôn lên mái đầu còn âm ấm kia: “Bạn nhỏ đứng dậy nào, khô rồi.”
Trì Viễn Sơn ôm anh không chịu buông, giọng tắc tịt: “Uống sữa em phải đi súc miệng lại lần nữa.”
“Anh đi với em, cất máy sấy.”
Ba mươi hai tuổi đầu còn phải có người đi súc miệng chung, nói ra chắc không ai tin, mà Trì Viễn Sơn cũng tự buồn cười. Tiếng cười ủ trên bụng Chung Độ nhồn nhột, anh lại không tránh đi.
Anh vừa cất máy sấy vừa hỏi: “Nhắc mới nhớ, sao nhà em nhiều đồ kỳ lạ thế?”
Anh đang nói đến đôi bàn chải đánh răng, ly súc miệng và khăn mặt trong phòng tắm, lẫn cả dép trong nhà cũng là loại cùng kiểu chỉ khác màu với Trì Viễn Sơn.
Trì Viễn Sơn buồn cười: “Em trai anh tặng đó. Hôm nào cũng dúi cho, áo ngủ cũng là nhóc ấy mua.”
Hôm nay Chung Độ tắm xong thay bộ đồ ngủ bông màu trắng nọ vào, Trì Viễn Sơn không kiêng kị gì nữa sất, bây giờ đang mặc cái còn lại cái màu đen còn lại.
“Anh cũng đoán không phải em mua. Nhìn cứ dễ thương thế nào.” Chung Độ nói.
Trì Viễn Sơn hơi ngẩng lên, tóc mái rủ xuống, buồn ngủ nhìn anh: “Anh không thích à? Mai mình đi mua.”
Trì Viễn Sơn lúc này đây hoàn toàn chẳng giống Trì Viễn Sơn ngày đầu gặp gỡ. Nếu ngày ấy Trì Viễn Sơn là thiên sứ nhỏ choàng áo giáp, vậy giờ đây là thiên sứ nhỏ mặc áo ngủ bông, không còn áo giáp nữa, mi mắt díu lại trông chỉ thấy ngọt ngào, khiến người ta muốn đút cho một que kẹo mút.
Chung Độ cúi đầu, hôn lên khóe môi đọng sữa kia: “Anh thích, em buồn ngủ rồi thì vào súc miệng đi.”
Cơn buồn ngủ vừa trồi lên lại bị nụ hôn thình lình tập kích dọa bay biến mất, Chung Độ lại chẳng tự ý thức tí gì.
Thấy Trì Viễn Sơn không cựa quậy, Chung Độ đưa tay vuốt mấy sợi tóc lòa xòa ra sau, ngón tay sượt qua vành tai y, dịu dàng vô cùng: “Đi thôi, anh đi với em.”
Vành tai bị Chung Độ chạm tới rục rịch, đỏ bừng lên. Trì Viễn Sơn ngẩng phắt, giật máy sấy trong tay anh rồi chạy ù vào phòng tắm.
Có trời mới biết nếu cứ ở đó, màn chung chăn gối trong sáng sẽ thành không phù hợp với trẻ em cho xem.
Chung Độ sững sờ vài giây. Anh lắc đầu cười, lên giường ngủ.
Nệm phòng ngủ chính hình như êm ái hơn, chăn mền rất dễ chịu, dày vừa vặn và vương mùi nắng.
Chung Độ nằm trên giường, chợt hoảng hốt. Bao nhiêu năm qua trừ những khi điều kiện không cho phép bất đắc dĩ phải ngủ chung phòng ra, anh luôn ngủ một mình, nhưng dù vậy những ấy vẫn chia giường. Từ lúc trưởng thành, đây là lần đầu tiên trong đời anh chung chăn gối với một người.
Chiếc giường đầy ắp dấu ấn cá nhân của Trì Viễn Sơn. Ga giường màu đen, gối đầu thoang thoảng hương trà cứ như nhét đầy kín ruột.
Thể xác và tinh thần không còn xung đột, hệt như quan hệ với Trì Viễn Sơn, ngoài ý muốn nhưng tự nhiên thế ấy.
Điện thoại nhảy chuông báo, là tin nhắn Wechat Khương Hoa gửi: “Hôm nay sếp Chung liên lạc với tôi. Ông ấy thấy tin tức rồi, tôi qua quýt mấy câu chứ không nhiều lời.”
Chung Độ trả lời: “Được.”
Chút tâm trạng vui vẻ vừa gom nhặt được lại chìm xuống đáy vì mẩu tin nhắn. Anh ném điện thoại sang một bên, gác tay che kín mắt thở dài.