Đêm Giao Thừa

Chương 21




Đường về sân vườn Chung Độ không để Trì Viễn Sơn cầm lái, anh còn kê đệm vào lái phụ cho y dựa. Về nhà rồi mà Trì Viễn Sơn vẫn còn vui, nói mình được nâng được nựng cứ như sủng phi mang thai hoàng tử vậy.

Hai người vừa nói chuyện vừa vào nhà, Trì Viễn Sơn dẫn Chung Độ dạo quanh một vòng: “Giờ vẫn còn hoang sơ lắm, khi nào trời ấm lên em lại làm tiếp.”

Nói là hoang sơ, nhưng khoảnh sân nhỏ này lại đem đến cảm giác dễ chịu vô cùng. Không trau chuốt một cách cố với có chủ đích, mà mọi ngóc ngách đều mang nét đẹp giản dị và tự nhiên.

Lối đi là sỏi và đá phiến lát sân xen kẽ nhau mà thành, lối đi quanh co ngăn cách bằng hàng cọc gỗ và bồn hoa hai bên, tường ngoài bằng đá và ô cửa sổ bằng gỗ tối màu mộc mạc mà yên lành.

Sắc trời muộn dần, sân bỗng sáng đèn, một cái đình nhỏ thình lình hiện ra trước mắt Chung Độ hệt như món quà bất ngờ.

Cái đình ấy như người thiếu nữ đi dạo trong rừng với chiếc dù giấy trong tay, nhã nhặn và thanh tao, lẻ loi đứng đó.

Trong đình là một chiếc bàn gỗ, bên cạnh là bếp nướng. Đèn dây hai bên đung đưa khiến khu vườn thêm ấm nồng giữa mùa đông.

Vầng sáng dìu dịu ôm ấp hàng cây tiêu điều trong sân, ôm lấy cả những người đặt chân đến.

Chung Độ đặt mình vào không gian ấy, bỗng chợt có ảo giác được “về nhà”. Anh bỗng chờ mong được thấy mảnh sân này đón xuân về, ngắm nhìn hoa nở rộ cây đâm chồi.

Lúc này Trì Viễn Sơn cũng đang nói sang xuân sẽ mua thêm hoa gì trồng ở đâu. Y chợt khựng lại, giọng bỗng cận thận từng li từng tí: “Đến lúc nào sân vườn nở nhiều hoa, đến đây ăn đồ nướng nhé thầy Chung.”

Lời mời của y vẫn cụ thể và sống động như thế, dường như Chung Độ không nghe thấy vẻ ngần ngừ trong giọng nói y, cười đáp lời: “Được, nướng bằng cái bếp đó phải không?”

“Phải, hôm Tư Vĩ gọi điện em đang nướng thịt, nghe xong là em đi luôn, hôm nay về thấy chẳng còn miếng nào, chắc là nó ăn hết rồi.”

Theo tay Trì Viễn Sơn chỉ nhìn sang, Chung Độ mới phát hiện nhóc mèo mập ngồi trên tường sân. Mèo ta tròn quay nhìn đăm đăm anh không chớp mắt lấy một cái, chẳng biết đã ngó vào đây bao lâu rồi.

Anh cười: “Nhìn nó cơm nước đẫy đà đây.”

Nhắc đến cơm nước, Trì Viễn Sơn sửng sốt rồi vội vàng chạy vào bếp: “Suýt thì quên, em còn đang nấu canh trong này.”

Y chạy ù vào bếp, lấy bát múc mấy miệng thịt ra trước, nêm nếm thêm muối rồi múc một muỗng kề vào miệng Chung Độ: “Anh thử xem đã vừa miệng chưa?”

“Rồi, ngon lắm.” Chung Độ nhấc cổ tay Trì Viễn Sơn, tự nhiên đút muôi canh vào miệng, hoàn toàn không nhận ra tư thế nọ thân mật nhường nào.

“Vừa là được. Đi thôi, về phòng rửa mặt thay quần áo đã, lát nữa mình húp miếng canh rồi đi làm sủi cảo.”

Trì Viễn Sơn đặt bát thịt múc ra trước khi nêm muối lên bàn gỗ ngoài đình, đoán chừng mèo mập sẽ tới ăn.

Chung Độ theo Trì Viễn Sơn vào nhà, vừa đi vừa nói: “Tôi đi tắm, quay phim cả ngày người ngợm đất cát không.”

“Ừm, để em lấy quần áo cho anh.” Trì Viễn Sơn đáp: “À phải rồi, đồ của anh còn ở nhà, em quên lấy mất.”

Y đang nói bộ quần áo Chung Độ để lại nhà hôm bị bệnh.

“Không sao, quần áo cậu tôi giặt xong cũng quên trả.”

Trì Viễn Sơn cười, lòng bỗng ngây ngô kỳ cục.

Vào nhà, Chung Độ vừa thay giày xong đã thấy Trì Viễn Sơn đem bộ đồ ngủ bông trở ra.

Anh đang cởi áo khoác cũng phải khựng tay, mặt hiện vẻ không tưởng tượng nổi: “Cho tôi mặc cái này thật à?”

“Ừm.” Trì Viễn Sơn nín cười gật gật: “Anh thử xem, vừa ấm vừa thoải mái đó.”

Bộ đồ ngủ này là Nghiêm Tùng Thanh mua tặng y hai bữa trước tại thấy y cứ buồn bã, còn mua hẳn hai bộ đen trắng rồi nhận mình là tinh tế chu đáo.

Mặc dù không phải kiểu hoạt hình màu mè, nhưng với cả Chung Độ lẫn Trì Viễn Sơn, chỉ riêng mặc kiểu đồ ngủ bông thôi đã là thách thức lắm rồi.

Trì Viễn Sơn đưa bộ đồ ngủ màu trắng sang, Chung Độ khựng mất một lúc nhưng vẫn cầm lấy. Mặc dù bảo anh mặc cái này thì đúng là làm khó anh thật, thôi thì dù sao ở đây cũng chỉ có hai người, mất mặt người ngoài cũng không thấy.

Cơ mà bộ đồ này đúng y như lời Trì Viễn Sơn nói, vừa ấm vừa thoải mái.

Chung Độ vừa tắm xong, đổi kính áp tròng về đeo gọng, mặc bộ đồ ngủ bông lên người, mái tóc mềm sụp xuống, toát vẻ đơn giản và nhẹ nhàng ở nhà.

Trì Viễn Sơn lại không thay bộ màu đen, vì hai bộ giống hệt kiểu dáng, chỉ khác mỗi màu. Nếu y cũng mặc thì kể cả Chung Độ không nghĩ nhiều y cũng tự thấy mình là đồ mặt dày.

Y ngồi trên sô pha nhìn Chung Độ, tự dưng hơi buồn cười, nhất là khi thấy anh mất tự nhiên đi mấy bước rồi xoay một vòng y lại càng cười toe toét.

Chung Độ thế này rất gần ngay trước mắt, thậm chí có đôi phần đáng yêu.

Hai người vẫn mở đại kênh nào đó trên ti vi, mỗi người một bát canh rồi bắt tay làm sủi cảo.

Hôm nay Chung Độ không cắp sách theo học Trì Viễn Sơn nữa mà lên mạng mày mò cách gói đơn giản hơn, vậy là một dãy sủi cảo thành hình.

Trì Viễn Sơn nhìn chỗ sủi cảo được gói tăm tắp kia, thở dài: “Thầy Trì mất mặt quá.”

“Thầy Trì vẫn giỏi mà, của cậu đẹp hơn của tôi, nhân lại còn nhiều.”

“Thế lát nữa sủi cảo thầy Trì gói cho anh ăn hết nhé.”

Hai người ngồi trên sô pha trò chuyện với nhau nghe chừng ngô nghê hết sức, trong không gian chỉ cần giương mắt là trông thấy ngọn đèn nhỏ ấm áp ngoài sân.

Mèo mập ta chắc đang trong giờ tuần tra lãnh địa, cứ meo meo hoài.

Bỗng Chung Độ nhận ra có lẽ bản thân không muốn ăn sủi cảo lắm đâu, chỉ là mê đắm bầu khí này.

Từ ngày Trì Viễn Sơn mời mình đón Tết cùng, cuối cùng anh đã chẳng còn là kẻ không chốn dung thân chỉ biết khung cảnh nhà nhà thắp đèn qua tưởng tượng.

Anh thầm thở hắt, trả lời câu nói trẻ con kia của Trì Viễn Sơn: “Vậy sủi cảo của thầy Chung cũng phần cậu cả nhé.”

Hình như còn gì đó chưa kịp nói ra nhưng đã vội bay đi mất.

“Hôm Tết nguyên tiêu mấy anh có ăn chè trôi không? Mới đầu tính nấu tặng anh đó, mà quán bận bịu quá không xoay sở được.”

Hôm ấy Trì Viễn Sơn đã chuẩn bị chè trôi xong xuôi, nhưng đụng phải tên say rượu gây sự, báo cảnh sát rồi giải quyết xong thì đã rạng sáng.

Chung Độ ngơ ngác, không trả lời câu hỏi của y mà hỏi ngược lại: “Đến cả chè trôi thầy Trì cũng biết nấu à?”

“Biết chứ, anh muốn ăn không?”

“Muốn.”

“Vậy năm sau anh phải đặt thầy Trì Tết Nguyên Tiêu sớm vào.”

Y đúng là đồ tham lam, mới vừa muốn mùa xuân của Chung Độ chưa gì đã đòi thêm cả Tết nguyên tiêu sang năm của anh.

May mà Chung Độ rất vui lòng: “Được chứ, đặt từ bây giờ nhé, chắc không ai sớm hơn tôi đâu nhỉ?”

Đặt miếng sủi cảo vừa nặn thành hình trong tay vào hộp, Trì Viễn Sơn chỉ cười chẳng đáp, lòng vẩn vơ nghĩ: Đến tận đêm hôm ấy anh mới đặt đi nữa, em cũng có nào từ chối được?

Trong hộp đã có hai dãy sủi cảo, một bên cong cong như mặt trăng, một bên béo tròn như măng cụt. Như bàn tay tạo nên chúng vậy, dù khác biệt nhưng đặt cùng một chỗ bỗng trở nên vừa xưng đôi vừa lứa lại vừa đáng yêu.

Chung Độ nắm một “vầng trăng” nhỏ thật chắc tay, tay áo ngủ rộng suýt thì quẹt vào bột mì trên bàn. Anh nhấc tay, kéo tay áo lên.

Trì Viễn Sơn để ý hành động của anh, vừa định xắn tay áo giúp anh nhưng quay sang bỗng sững người không thốt nổi một chữ, thậm chí tay cũng vô thức run lên.

Y nhìn thấy vết sẹo trên cánh tay Chung Độ, dữ tợn, đáng sợ khiến trái tim y quặn thắt.

Nụ cười chưa kịp gom về đơ cứng trên môi, y bỗng hoảng hốt.

Trì Viễn Sơn cố khống chế biểu cảm, đứng dậy vờ như thản nhiên nói: “Anh gói tiếp đi, em vào bếp lấy cái hộp.”

Y muốn tránh mặt vào bếp giữ mình tỉnh táo đôi chút, nhưng giọng nói run lẩy bẩy đã bán đứng y.

Chung Độ nhìn sang, gần như lập tức nhận ra tay áo bị kéo lên quá cao.

Anh sững sờ, đầu như bị ai nện một nhát đau điếng, quay cuồng.

Sủi cảo trong lòng bàn tay thình lình méo mó do tác động đột ngột, nước trong nhân bánh dính dớp lên tay.

Anh hơi chật vật, hơi cuống cuồng nhưng mau chóng tỉnh táo lại: “Viễn Sơn, ngồi đã nào.”

Chung Độ đặt miếng sủi cảo bị hỏng sang một bên, chậm rãi lấy giấy ướt lau tay, tháo mắt kính đặt lên bàn. Anh thở hắt ra, như thể chuẩn bị sẵng sàng cho việc phơi bày câu chuyện xưa.

Anh bày vẻ muốn tâm sự, Trì Viễn Sơn lại nôn nóng lên tiếng: “Anh ơi, không sao đâu, anh không muốn nói thì không cần phải nói, không cần…”

Không cần cái gì? Chung Độ không để y nói hết câu, anh nắm lấy bàn tay run lên của Trì Viễn Sơn, nhẹ nhàng nắn nắn: “Đừng căng thẳng Viễn Sơn, không phải chuyện to tát.”

Anh cụp mắt, hàng mi che đậy cảm xúc bên trong, đôi ngươi chỉ nhìn thấy ngón tay thuôn dài của Trì Viễn Sơn.

Cảm nhận được nhiệt độ trong tay, tầm mắt chạm đến nốt ruồi nho nhỏ ở trên, Chung Độ chầm chậm mở lời: “Tuổi thơ của tôi không đẹp lắm, hồi đó có vài sự kiện ảnh hưởng đến tận bây giờ, nên là những năm qua sống trôi nổi hỗn độn.”

Anh chọn mớ từ ngữ trong đầu, vừa muốn tránh nặng tìm nhẹ kể ra quá khứ này mà không làm Trì Viễn Sơn phải khó chịu.

“Không nghiêm trọng như cậu nghĩ đâu. Yên tâm, không ai làm tổn thương tôi cả, là tự tôi làm. Không phải đầu óc bị bệnh lên cơn tự làm đau mình đâu, mà thỉnh thoảng ký ức ngày xưa ùa về chiếm cứ não, không thể kiểm soát cũng không thoát ra được, chỉ đành rút bản thân khỏi trạng thái nọ bằng cách thức ngu xuẩn.”

Với Chung Độ, giải thích bây nhiêu là một việc cực kỳ khó khăn. Anh khẽ hít sâu một hơi, nhìn Trì Viễn Sơn cười.

Nụ cười không dâng nơi đáy mắt, hiệu quả an ủi cũng không tốt mấy, Trì Viễn Sơn chỉ càng thấy lo lắng thêm.

“Qua cả rồi.” Cách Chung Độ nhìn y dịu dàng đến kỳ cục, anh dịu giọng: “Em đừng buồn.”

Đôi mắt anh rõ ràng chỉ toàn đớn đau với khổ sở, vậy mà vẫn cố chen vào chút nhiệt độ vì người trước mắt.

Trì Viễn Sơn chỉ nhìn anh chứ không nói gì, hệt như có bàn tay vô hình bóp nghẹn tim y, nghiến siết cổ y, cơn ngạt thở khiến y cảm giác thấy cơn đau âm ỉ sâu vào tận xương tủy.

Đôi mắt luôn rạng rỡ ấy chợt mất mất đi ánh sáng.

Đương nhiên y đã từng lên đủ loại suy đoán trong đầu, nhưng khi người trong cuộc phơi trần sự thật trước mắt, nỗi đau xót vẫn khó lòng kiềm chế.

Với Trì Viễn Sơn, Chung Độ là người đơn thuần và mềm mại. Dẫu đầy rẫy chồng chất vết thương cũng chưa từng khi nào lấy ác ý cân đo lòng người, luôn giữ lấy thiện lương trong tim, không thì quan hệ giữa cả hai đã nào được như ngày hôm nay.

Anh cũng dễ dàng thỏa mãn, chỉ cần một chút lòng tốt nhỏ nhoi, một bữa sủi cảo tại nhà, một chiếc khăn quàng trên sạp hàng ven đường cũng đủ sưởi ấm anh.

Ít ra, anh xứng đáng có một cuộc đời bình thường, chứ nào phải lẻ loi khổ đau như lúc này đây.

Y không để Chung Độ nói tiếp, cũng chẳng hỏi gì cả. Mà nghe theo con tim dang tay ôm anh vào lòng.

Một cái ôm thật ấm áp như chính bản thân y.

Chung Độ nhắm mắt, chôn đầu vào vai y. Cơ thể dần ấm lên, thần kinh dần nơi lỏng, nhịp tim hoảng loạn cũng dần an ổn.

Thật ra vừa nãy anh còn muốn hỏi một câu: “Liệu em có còn chấp nhận một người bạn như tôi không?” Nhưng giờ khắc này được nhiệt độ cơ thể Trì Viễn Sơn khỏa lấp, anh biết, hẳn rằng nó là một câu hỏi không cần thiết.

Đưa tay ôm lấy Trì Viễn Sơn, Chung Độ không nói gì nữa.

Hai người lặng im riêng phần mình, cảm xúc lại chẳng khác nhau là bao.

Hồi lâu sau, Trì Viễn Sơn gọi bằng giọng khàn khàn: “Anh ơi.”

Y nhích ra một khoảng, nhìn thẳng vào mắt Chung Độ nói: “Miễn là anh cần, nhất định em sẽ đến, dù anh đang ở đâu, dù khoảng cách bao xa.”

Trì Viễn Sơn như cảm nhận được nỗi đau của Chung Độ thấu vào tận bên trong, thật lòng muốn gánh vác thay phần anh. Đôi mi Trì Viễn Sơn run run, đôi mắt đỏ au, đăm đăm và chấp nhất nhìn người trước mắt, dẫu liều mạng cũng muốn bước vào miền đất hoang của anh.

Một Trì Viễn Sơn không ai đủ sức từ chối, hoặc chí ít Chung Độ chẳng thể từ chối được. Anh không do dự, nhẹ gật đầu, đáp: “Được.”

Trời đêm nổi gió, không biết chó nhà ai sủa inh ỏi, phần cao trào của bản giao hưởng trong ti vi bước vào hồi kết. Cuối cùng Trì Viễn Sơn cũng thả lỏng cái lưng giữ thẳng một chút xíu, y cúi gằm đầu, đưa tay chạm lên những vết sẹo kia: “Còn không anh?”

Chung Độ vô thức muốn đáp không còn, nhưng do dự chốc lát vẫn kéo tay áo ngủ đến bả vai.

Những vết sẹo cũ hay mới, ngắn rồi dài hiện trước mắt, Trì Viễn Sơn như ngưng thở.

Chung Độ nhìn ngón tay run rẩy của Trì Viễn Sơn vuốt ve những vết sẹo từng chút từng chút, nhắm chặt mắt.

Miền đất hoang đón cơn mưa rào như trút, vùng tuyết đổ rực sáng trong cơn gió bấc thấu xương, nơi hồ băng ngả màu làm đậm, có ai đó mơn trớn từng rãnh băng nứt xấu xí, nói thật dịu dàng: “Không sao hết, có em đợi xuân đến cùng anh.”