Hai người uống trà rồi đi ăn cơm với đoàn phim, lúc cơm nước xong xuôi trời đã xẩm tối.
Hôm nay là mùng bảy Tết, phố đã đông người qua lại hơn hẳn. Chung Độ lấy khẩu trang trong túi đeo vào, sau đó đi về với Trì Viễn Sơn.
Chỗ họ ăn cơm cách đó không xa, chính quán cháo có ông chủ bị chứng sạch sẽ ở đầu đường kia. Cháo rất ngon, các món ăn kèm cũng không tồi, bữa ăn diễn ra trong thoải mái.
Giữa lúc chậm rãi rảo bước về, Chung Độ cảm nhận được sức hấp dẫn đặc biệt của nhịp sống khoan thai trong lòng thành phố nhỏ.
Đứa trẻ ăn kẹo hồ lô chạy nhảy vút qua, mùi khoai lang nướng “quyến rũ” từng cái bụng đói meo của người đi đường, đèn đường lặng lẽ bật sáng, vầng trăng thong thả ngự trên bầu trời đêm.
Thời tiết buốt giá lạnh lẽo, vậy mà con phố này khác nào bập bùng trong ánh lửa.
Các hàng quán nghỉ bán mấy ngày Tết nay đã mở cửa, Trì Viễn Sơn đi được thu được hàng tá lời chào hỏi.
Có người gọi “Anh Trì”, người kêu “Tiểu Trì”, thậm chí còn có đứa bé đứng từ xa tít la to: “Chú Trì ơi chúc mừng năm mới!”
Chung Độ đi bên cạnh y, khóe môi ẩn dưới lớp khẩu trang ngập ý cười: “Thầy Trì được chào đón quá.”
Trì Viễn Sơn nhún vai: “Anh cứ thử tháo khẩu trang xem trong mắt mọi người có còn thấy em không?”
Chung Độ cười đáp, cánh tay thuận thế đặt trên vai Trì Viễn Sơn, ngẩng lên ngắm trời đêm.
Cũng may là anh không quá nổi tiếng, chỉ những lúc thế này mới trộm được đôi chút bình yên từ thành phố nhỏ này.
Trì Viễn Sơn sửng sốt trước hành động của anh, vừa tính nhắc anh để ý đường, nghiêng sang nhìn một lát lại nuốt trở về.
Thật khó để hình dung cảm giác ấy ra sao, chỉ là một cái nhìn lướt bỗng chợt hiểu cảm xúc của anh trong khoảnh khắc.
Hệt như người cơ hàn chợt ngước lên trông thấy bầu trời đêm lấp lánh, có niềm hân hoan xen trong tuyệt vọng.
Trì Viễn Sơn không nói gì, cũng không nhìn anh nữa mà chỉ lặng lẽ theo sát bên.
Sức hiện diện của cánh tay trên bờ vai quá đỗi nặng nề. Chung Độ vô tư thẳng thật, nửa thân trên của Trì Viễn Sơn lại như không còn thuộc về y.
Khi đi ngang qua hàng gốm của Tông Dã, cuối cùng y cũng được cứu.
Tông Dã cũng vừa mới ăn cơm về, thấy hai người họ bèn chào hỏi rồi mời vào ngồi chơi.
Trì Viễn Sơn đang rảnh rỗi mới nghiêng sang hỏi Chung Độ: “Thầy Chung có thời gian không? Có cần về theo dõi tiến độ không?”
“Không cần.” Chung Độ tự nhiên đẩy vai y vào hàng gốm: “Có Tư Vĩ ở đó là được rồi.”
Con người Tông Dã rất ngầu, mà mọi ngóc ngách trong hàng gốm trông đều cổ điển và tao nhã.
Không gian đơn giản khoáng đạt, kệ gỗ thô trưng bày các tác phẩm gốm, bức tranh treo trên tường cũng do Tông Dã vẽ.
Chung Độ từng học vẽ tranh, đánh giá thấy bức vẽ rất khá, và vốn hiểu biết không quá sâu rộng về gốm cũng không cản trở anh thưởng thức những tác phẩm của Tông Dã.
“Vị này là nghệ thuật gia thực thụ đấy.” Trì Viễn Sơn nói.
Chung Độ nhẹ gật đầu, tán thành: “Đúng là rất có tài. Nhóm bạn các cậu ai cũng giỏi giang, ai cũng là nghệ sĩ.”
Trì Viễn Sơn cười xua tay: “Bọn họ thì phải, còn em thì không đâu, em nghệ thuật chỗ nào vậy?”
Tông Dã đưa mắt nhìn y, rõ là muốn phản bác gì đó, nhưng anh ta nhìn Chung Độ đứng bên rồi lại im lặng.
Chung Độ lập tức tỏ ra không đồng tình: “Mọi chỗ. Cách cậu sống là nghệ thuật, chính bản thân cậu là nghệ thuật.”
Một lời nhận định rất to tát, anh lại thốt ra nhẹ tênh chắc nịch.
Hôm nay anh cứ thổi phồng đến độ phi lý, Trì Viễn Sơn cười đầy bất đắc dĩ, hai tai lại nóng ran lên.
Trước khi đi Chung Độ hỏi mượn Tông Dã vài tờ giấy Tuyên anh ta dùng vẽ tranh, thêm cả thuốc màu và bút vẽ, anh bảo muốn sửa đèn cho Trì Viễn Sơn.
Y thoáng bất ngờ, nhưng cũng không cản anh.
Tông Dã nhìn hai người, bỗng nhớ tới cảnh tưởng bá vai dính cứng mới bắt gặp hồi nãy kia, lắc đầu cười cười.
Về đến bar, Chung Độ tạt qua xem tiến độ bên đạo cụ, sau đó xách cái đèn bị hỏng vào phòng nghỉ của Trì Viễn Sơn.
Trì Viễn Sơn đang dọn chỗ cho anh ngồi trong phòng nghỉ. Phòng của y ở đây là một không gian mở hoàn toàn với chiếc giường bên trái, sô pha với tủ lạnh mini, bên phải là không gian làm việc.
Trước khi Chung Độ vào, Trì Viễn Sơn đã dọn mớ đồ đạc bừa bộn trên bàn lại, dẹp cả ghita và giá đỡ vào góc.
“Ở đây được chứ?” Trì Viễn Sơn hỏi Chung Độ đang đi vào.
“Ừ, được.”
Chiếc đèn bị hư là loại đèn để bàn phục cổ bằng thủy tinh, chân đế bằng sắt nâu tạo thành hình nhánh cây. Phần thủy tinh tuy đã vỡ nhưng phần khung gốc vẫn còn lành lạnh, Chung Độ định sử dụng giấy tuyên thay thủy tinh, làm thành một chiếc đèn giấy.
Miểng vỡ còn sót dưới chân đế, thế là Trì Viễn Sơn nói: “Để em dọn chỗ thủy tinh vỡ này đã, anh cứ vẽ trước đi.”
“Được, vậy cậu coi chừng tay.”
Hai người ngồi đối diện nhau làm phần việc riêng mình, không gian chìm vào tĩnh lặng.
Phần việc của Trì Viễn Sơn rất đơn giản, y cầm kìm làm một loáng là xong. Xong xuôi y ra ngoài rót cho Chung Độ ly nước nóng, về phòng ngồi bên sô pha nhìn anh vẽ tranh.
Cách nhau một quãng xa, Trì Viễn Sơn không thấy Chung Độ đang vẽ gì, nhưng y vẫn chăm chú ngắm nghía người vẽ tranh.
Chung Độ đi bút rất gọn gàng, lưng anh giữ thẳng tắp, đôi môi mỏng khẽ mím lại, cánh tay nâng cao lờ mờ trông thấy đường nét cơ bắp bên trong, thoạt trông anh vừa tĩnh tại lại vừa ung dung.
Ánh đèn vàng sưởi ấm không gian nho nhỏ này, cảnh tượng trước mắt hệt cánh rừng đầu thu, đẹp cách u trầm.
Không biết là bao lâu sau, mọi âm thanh tổ đạo cụ cập rập tới lui đã biến mất, Trì Viễn Sơn cũng vô thức chậm chạp nhắm mắt lại.
Trên bàn làm việc, Chung Độ cầm vài bức tranh vừa vẽ xong, nào pháo hoa, cây hồng, chú chó lông vàng nhà anh bạn vong niên, lẫn cả Trì Viễn Sơn quàng khăn đỏ.
Bức vẽ tiếp theo, anh cầm bút tư lự đôi chốc, đưa mắt nhìn rồi quyết định vẽ Trì Viễn Sơn đang ngủ.
Không có giá vẽ, bút cũng là Tông Dã cho mượn đại, Chung Độ cũng đi từng nét theo cảm giác, vậy mà mỗi bức tranh nhỏ đều toát lên sự điềm đạm và đầy tràn bình yên, kết hợp thành cuộc sống phẳng lặng mà trước đây anh đã từng không dám mơ tưởng đến.
Bức tranh cuối cùng đã hoàn tất, Chung Độ đứng dậy xoa cổ rồi hoạt động cổ tay. Anh ngoái đầu nhìn Trì Viễn Sơn nằm hơi co mình, cầm chăn trên giường đắp cho y.
Đôi mắt Trì Viễn Sơn khép chặt, không có chút cảm giác nào. Lúc ngủ sự sắc sảo và nét cương nghị mất hút, trông thư thái bình yên, nhịp thở nhè nhẹ, thoạt trông ngoan hiền vô cùng.
Chung Độ đắp chăn, có chớp mắt chợt muốn đưa tay vuốt ve đôi mày hơi nhíu của y, tay nhấc lên rồi lại khựng mất vài giây, cuối cùng vẫn không hạ xuống.
Trì Viễn Sơn bỗng thức dậy. Y chẳng hiểu sao mình ngủ quên mất, đang ngủ thì giật mình nhận ra Chung Độ còn đang vẽ, thế là tức khắc bừng tỉnh.
Vừa mới mở mắt, ánh đèn ùa vào khiến y thấy chói, ngơ ngác gọi: “Anh ơi.”
Chung Độ lập tức ngẩng lên nhìn y: “Đây, cậu lên giường ngủ đi, tôi sắp xong rồi.”
Nghe thấy giọng anh, Trì Viễn Sơn yên tâm hẳn.
Trên người có thêm tấm chăn, Trì Viễn Sơn dụi dụi mắt, ngồi dậy, cầm chăn đi qua chỗ Chung Độ: “Mấy giờ rồi anh? Ngày mai anh bắt đầu quay mà đúng không? Hôm khác làm tiếp vậy.”
Chung Độ vẫn thoăn thoắt không ngưng tay: “Xong đến nơi rồi, dán lên nữa là được.”
“Vậy để em phụ một tay.”
Trì Viễn Sơn vừa ngủ dậy, trên đầu chỉa hai nhúm tóc nghịch ngợm, mí mắt vẫn díu tít chưa mở hẳn. Đang khi mơ màng định đắp chăn cho Chung Độ, tầm mắt Trì Viễn Sơn chợt lướt qua mấy bức tranh trên bàn. Y thoáng khựng, hoàn toàn tỉnh táo.
Y nhìn thấy pháo hoa đêm giao thừa, thấy cành hồng sai trĩu quả mùng một Tết, thấy Nhị Mao ngồi trước cửa sân, nhìn thấy cả mình đang cuộn mình trên sô pha ngủ vùi.
Những bức tranh nho nhỏ ấy sáng sủa và mang lấy gam màu tươi tắn, thậm chí đâu đó toát lên nét vui tươi, hoàn toàn không giống như tác phẩm ra đời từ đôi tay Chung Độ.
Bức tranh vẽ lại khoảng thời gian ngắn ngủi hai người bên nhau, cũng là Trì Viễn Sơn trong mắt Chung Độ.
Khoảnh khắc ấy, Trì Viễn Sơn đã nghĩ: Lẽ ra mình không nên tham lam, nhưng khoảng thời gian này, dòng hồi ức này, mình muốn có được thật nhiều thật nhiều, ghi khắc chúng thật lâu thật lâu.
“Vẽ được không?” Chung Độ nhìn y hỏi.
“Ừm, đẹp xuất sắc.” Giọng Trì Viễn Sơn nhẹ hẫng, không biết là do vừa tỉnh ngủ hay vì điều gì khác mà nhuốm âm mũi.
Hai người không ai nói tiếp, lặng lẽ dán những bức tranh cùng nhau.
Khi chiếc đèn lần nữa sáng lên, những bức vẽ như được thổi hồn, trở nên sống động.
Cả hai im lặng trong phút chốc.
Trì Viễn Sơn muốn nói gì đó, nhưng y không muốn làm hỏng không gian đẹp đẽ này.
Phải nói gì đây? Nói hình như em nằm mơ giữa ban ngày rồi thầy Chung ạ, em thích anh ư? Chắc Chung Độ sẽ bỏ đi mất.
Chung Độ trong phút giây im ắng cũng muốn nói gì đó. Anh muốn nói mọi thường lúc không quay phim tôi ở Thành Bắc, công ty cũng ở đấy, ở rất gần Trường Nam thôi, lái xe ba bốn tiếng là đến, đi máy bay thì chưa đầy một tiếng, nếu rảnh cậu có thể đến chơi.
Cũng muốn nói sau khi hoàn thành bộ phim này trong tương lai gần tôi sẽ không quay gì khác, công ty không cần tôi, tôi cũng có thể ở lại Trường Nam thật lâu.
Nhưng anh không mở miệng được. Anh không biết đến bao giờ mình mới khá hơn, hay liệu rằng có thực sự khá hơn được không. Mấy hôm rồi anh đã nhắm chặt mắt bịt chặt tai ở bên Trì Viễn Sơn, mỗi ngày trôi qua là một ngày bước khỏi ranh giới an toàn, thậm chí tâm sự, thậm chí hứa hẹn cho tương lai, nhưng giây phút ngắm những bức tranh này đây, nhìn người trước mắt này, anh vẫn sợ sệt, vẫn không dám tiến về phía trước lấy một bước.
Hai người ôm tâm sự riêng chìm vào thinh lặng, không ai hiểu được cảm xúc nơi đáy mắt nhau.
Một lát sau, Trì Viễn Sơn hắng giọng: “Muộn rồi anh, ngày mai còn công việc, anh ở ngủ lại đây đi. Em về.”
Chung Độ lắc đầu: “Không cần đâu, tôi về khách sạn.”
“Không sao, ngày mai anh phải dậy sớm chứ em đâu cần.”
Chung Độ vẫn lắc đầu, không nói ra là đang cố chấp vì gì, chỉ là cực kỳ không muốn người trước mắt mình ra khỏi căn phòng ấm áp để chịu đựng gió đông rét mướt ngoài kia.
Anh đứng dậy, chẳng hiểu sao vươn tay ấn nhúm tóc vểnh lên của Trì Viễn Sơn về, giọng dịu dàng lạ lùng: “Ngủ tiếp đi, tôi về khách sạn duyệt lại cảnh quay ngày mai.”
“À.” Trì Viễn Sơn giật mình: “Vậy anh đeo khăn quàng cổ vào, kẻo lạnh.”
Chung Độ cười, đáp: “Ừ.”
Lúc mặc áo khoác chuẩn bị đi, Chung Độ đứng ở cạnh cửa, lòng bàn tay nắm chốt cửa lạnh buốt, bỗng dưng lưu luyến sự ấm áp nơi căn phòng này.
Quay đầu nhìn chiếc đèn nọ lại nhìn nhúm tóc ngốc vểnh lên của Trì Viễn Sơn, anh dừng một lát, khẽ nói “Ngủ ngon” rồi mới vặn chốt cửa ra ngoài.
Bóng lưng thoạt trông vẫn thẳng tắp và thoải mái, nhưng cảm xúc bên trong có lẽ chỉ có bản thân mình hiểu.
Chung Độ đi rồi, Trì Viễn Sơn lại không buồn ngủ nữa. Y ngồi ghế Chung Độ vừa ngồi kia, gục xuống bàn nhìn chăm chăm chiếc đèn nọ.
Ngắm từng bức tranh thật tỉ mỉ nên lại nhớ về những cảnh tượng đã qua. Ngắm hoài ngắm mãi mà sinh lòng tiếc nuối, tiếc rằng trong số chúng không có lấy một bức về Chung Độ.
Con người quả là loài động vật diệu kỳ, số ít trong họ dẫu quen biết bao lâu cũng chỉ coi là vị khách vãng lai vội vàng; số ít trong họ rõ ràng chỉ là vị khách vội vàng lướt qua, vậy mà bạn lại muốn trồng cho họ cả vườn hoa trái trong tim.