Lúc Nghiêm Tùng Thanh đến thì thấy anh Trì của cậu ta đang ngắm Chung Độ chăm chú, ngắm ngẩn cả người, trông cứ bất bình thường thế nào.
Nghiêm Tùng Thanh đi tới, quơ quơ tay trước mặt Trì Viễn Sơn, hạ giọng hỏi: “Anh ngơ rồi hả?”
Trì Viễn Sơn tỉnh táo, đẩy tay cậu ta ra, nhận phần cháo mà không nói gì như sợ đánh thức người đang ngủ cạnh bên.
Vậy mà còn chưa đặt cháo xuống không biết điện thoại ai reo lên, tiếng chuông to tới độ lật tung nóc bệnh viện. Chung Độ bị đánh thức.
“Chậc.” Trì Viễn Sơn hơi bất mãn đưa mắt nhìn về phía phát ra tiếng động, nhưng cũng hết cách. Giường bệnh thiếu thốn, bệnh nhân cảm thông thường không được nằm viện mà chỉ ở tạm phòng truyền dịch.
Chung Độ vừa mở mắt, Nghiêm Tùng Thanh là lập tức xổ ào ào: “Thầy Chung tỉnh rồi ạ? Sao thầy lại bị cảm? Hôm qua anh em dẫn thầy đi hóng gió à? Tuyết rơi không lạnh mà tuyết tan mới lạnh đấy, thầy ra đường phải mặc nhiều vào, đội cả mũ với choàng khăn, à mà…”
Cậu ta chưa nói hết câu, Trì Viễn Sơn đã xách cậu ra đi như xách gà: “Thằng nhóc cậu lo đi ăn cơm đi, đừng có ở đây ríu ra ríu rít nữa.”
Nói xong lại quay sang áp tay lên trán Chung Độ, dịu giọng: “Đỡ sốt rồi, anh dậy thì tranh thủ ăn cháo cho nóng.”
Cùng là quan tâm, vậy mà thái độ của Trì Viễn Sơn câu trước câu sau trái ngược cả thước. Nghiêm Tùng Thanh nhếch môi nghĩ thầm: Sao nói chuyện với thầy Chung thì nhẹ nhàng ghê ta, tới phiên mình có quan tâm cũng nghe ruồng rẫy dễ sợ? Thằng em này đúng là em trai ruột thừa mà.
Cậu ta lia mắt nhìn Trì Viễn Sơn, không để ý y nữa, đổi mặt xoành xoạch tươi cười nói chuyện với Chung Độ: “Quán này hơi bị ngon đó thầy Chung. Nguyên liệu tươi mới mỗi ngày, mà quán còn sạch sẽ lắm cơ, chủ bị bệnh sạch sẽ nghiêm trọng luôn nên thầy cứ yên tâm ăn.”
Cậu nhóc này thật nhiệt tình đến quá đáng, Chung Độ cười cười: “Cảm ơn, làm phiền cậu nữa rồi Tùng Thanh.”
Nghiêm Tùng Thanh ngốc nghếch lắc đầu xua tay: “Không phiền không phiền, thầy đừng nói nữa, giọng khàn thế kia.”
Đang lúc nói chuyện, Trì Viễn Sơn đã mở hộp cháo. Y dúi thìa cho Chung Độ, giúp anh bưng hộp, ra hiệu anh ăn đi rồi không quên đuổi Nghiêm Tùng Thanh: “Cậu về lẹ lẹ đi, ăn cơm rồi đi ngủ. Khỏi về quán, nhiều người ở đó rồi không cần thêm cậu.”
Y biết rõ Nghiêm Tùng Thanh, mỗi lần đi trượt tuyết thằng nhóc này không trượt tới khi mệt thừa sống thiếu chết thì nhất quyết không chịu về.
Nghiêm Tùng Thanh oải thật, hiểu lòng Trì Viễn Sơn nhưng cái miệng một hai không chịu buông tha: “Anh không cần em thì cần ai? Á à! Tên độc thân già khú.”
Cậu ta quay ngoắt đi thẳng, cái đầu khoai tây đầy vẻ kiêu ngạo không phục.
Mối quan hệ của hai người thú vị thật, Chung Độ vừa ăn cháo vừa cười khẽ.
Anh ăn nhanh hơn bình thường, bởi vì Trì Viễn Sơn còn đang bưng giúp mình.
Cơ sở vật chất trong phòng truyền dịch có hạn, anh một tay ghim kim một tay cầm muỗng có hơi bất tiện.
May mà cháo không quá nóng, âm ấm vừa vặn.
Anh rũ mắt, bàn tay khớp xương rõ ràng kia gần trong gang tấc.
Trì Viễn Sơn bưng hộp cháo bằng một tay, cánh tay thuôn dài hơi gồng sức tạo thành đường cong đẹp mắt, trên cổ tay là chiếc vòng gỗ Đàn Hương, năm ngón tay khép lại, móng tay gọn gàng sạch đẹp.
Để Chung Độ dễ múc hơn, cánh tay y luôn nghiêng về phía Chung Độ, giữ chắc không nhúc nhích.
Chung Độ thu hết vào mắt, không muốn y phải giữ tư thế mệt người này quá lâu nên đành phải phụ lòng phần cháo và sự vất vả của Nghiêm Tùng Thanh, qua loa ăn non nửa rồi đặt muỗng xuống.
Trì Viễn Sơn cũng không ép anh, cũng vốn chỉ để ăn lót dạ cho ấm bụng.
Sắc trời dần ngả muộn, phòng truyền dịch vãn người dần, chai nước cuối cùng của Chung Độ cũng cạn đáy.
Trì Viễn Sơn thoáng chau mày. Y không yên tâm để Chung Độ ở khách sạn một mình, nghĩ ngợi muốn hỏi anh có muốn về nhà cùng mình không, nhưng lăn tăn hồi lâu vẫn chẳng nghĩ ra câu nào phù hợp.
Dù gì cũng có tư tâm thế kia, không biết nói làm sao mà không đường đột.
Bối rối viết cả trên mặt, Chung Độ nhìn y một lát, nhẹ thở dài, nói khẽ: “Viễn Sơn à, tối nay tôi ở nhờ phòng khách nhà cậu được chứ?”
Trì Viễn Sơn giật mình nhìn sang, mở to mắt, đôi ngươi vốn trầm lặng chợt đầy ắp ý cười: “Tôi đang nghĩ cách hỏi anh đây, lỡ đâu ban đêm lại sốt, anh ở khách sạn một mình tôi lo lắm.”
Chung Độ nhìn y cười, không rõ cảm xúc trong mình là gì.
Thật ra anh đã rất chật vật để nói ra. Bao nhiêu năm qua anh o ép mình sống nghiêm túc và đơn độc, khó khăn mới mới duy trì được những mối quan hệ nửa vời không xa không gần, anh chưa từng chủ động với một ai, dù là người bạn thân thiết nhất.
Chung Độ không tự cho bản thân là kẻ siêu phàm, nhưng lòng chất chứa quá nhiều những câu chuyện không thể nói ra và không cách nào quên lãng. Ngày nào chúng còn chất nặng trên lưng, ngày nấy anh vẫn không thể sống thoải mái. Anh cho rằng mình không có tư cách kết bạn với bất kì ai.
Anh chẳng thể cảm thông với cảm xúc sướng vui buồn giận của người khác, cũng sẽ không bộc bạch quá khứ của mình ra cho ai khác xem. Loại bạn bè luôn giữ khoảng cách nhất định này có ai lại vô tư chấp nhận?
Vậy mà, ngay hôm qua, khoảnh khắc Trì Viễn Sơn hỏi “Thầy Chung à, anh nghĩ tôi có tư cách làm bạn với anh không?” Anh lại thốt nhiên bật ra hai chữ “Đương nhiên”, thậm chí không bổ sung “Nhưng tôi không có tư cách” để làm rõ.
Tối qua khi hứng gió đi bộ một mình về khách sạn, Chung Độ cũng đã nghĩ, từ ngày gặp gỡ Trì Viễn Sơn anh bắt đầu trở nên không giống bản thân. Anh tự nguyện đón nhận thiện ý của Trì Viễn Sơn từ tận đáy lòng, tự nguyện kết bạn với y, thậm chí vô cùng thích được ở bên y, nhưng những điều ấy với Trì Viễn Sơn không hay biết gì là điều tốt hay là tai họa?
Trì Viễn Sơn sẽ liên lụy sao? Liệu có bị ảnh hưởng gì tại mình không? Hay liệu có bị mình kéo vào vực thẳm vào một ngày nào đó?
Những khả năng ấy khiến anh hoảng sợ và bối rối. Mà những khi đối diện với Trì Viễn Sơn, lý trí và sự tự chủ của anh luôn mất tích, “hàng phòng ngự” của anh giơ tay đầu hàng trước cả khi phát chuông báo động. Anh đã gánh vác lấy hàng tấn cảm giác tội lỗi, vậy mà vẫn từng chút hạ thấp phòng tuyến an toàn của mình…
Giây phút này đây, anh nhìn người cạnh bên, với ánh mắt dịu dàng mà sâu thẳm hơn cả đại dương lúc nửa đêm.
Lúc hai người về đến nhà cũng đã khá muộn, Trì Viễn Sơn lấy bộ chăn ga mới và đồ ngủ mới. Y đưa quần áo cho Chung Độ, còn mình ôm chăn ga sang phòng ngủ cho khách: “Anh ngồi đây đã, tôi tăng độ điều hòa rồi, chừng nào phòng ấm hơn thì anh đi tắm. Tôi vào dọn dẹp phòng.”
Chung Độ gật gật. Anh vẫn hơi nhức đầu nên không cậy khỏe, ngoan ngoãn ngồi xuống sô pha.
Trì Viễn Sơn đi ra đi vào một lúc đã dọn dẹp xong, sau đó bưng một ly nước mật ong đến: “Ban nãy nghe điều dưỡng nói bị cảm thì nên uống nước mật ong.”
“Cảm ơn cậu.” Chung Độ thở dài: “Quen cậu được ba ngày, hình như ngày nào cũng gây phiền phức cậu.”
“Không việc gì.” Trì Viễn Sơn không nhiều lời: “Đến lúc anh khỏe tôi cũng rước phiền cho anh.”
“Ồ? Chẳng hạn?”
Chẳng hạn… phiền anh yêu đương với tôi.
Đó là suy nghĩ vừa tức khắc hiện lên trong đầu Trì Viễn Sơn, may mà y không thốt ra.
Y cứ nhìn sang Chung Độ mãi, định nói đại cái gì đó thì mắt bỗng lia tới chiếc khăn quàng treo trên cửa, đổi lời: “Tôi không dám ví dụ đâu, tôi thuận miệng mà anh cứ xem là thật.”
Y hếch cằm, ra hiệu Chung Độ nhìn cánh cửa.
Chung Độ nhìn sang, cười cười, bưng ly nước không nói gì.
Ti vi vẫn bật đại một kênh nào đó, nhiệt độ phòng dần lên cao.
Nước mật ong ấm áp rót vào cổ họng, cảm giác dễ chịu lan khắp cơ thể. Chung Độ mặc bản thân tận hưởng trong giây lát, tạm thời gạt những câu hỏi không lời giải đáp ra sau.
Ngủ ở nhà người khác không khó khăn như Chung Độ đã tưởng, thậm chí nảy sinh cảm giác bản thân thuộc về đầy kì diệu.
Có lẽ là vì hôm qua mới vừa gói sủi cảo trong căn nhà này, hay có lẽ chỉ đơn giản vì đây là nhà của Trì Viễn Sơn.
Hai người cùng xem ti vi một lúc, phòng ấm dần, Trì Viễn Sơn giục anh đi tắm còn mình vào nhà vệ sinh trong phòng ngủ.
Lúc y tắm rồi thay đồ ra Chung Độ vẫn chưa xong.
Y gõ cửa nhà vệ sinh. Tiếng nước chảy ngưng lại, giọng Chung Độ khàn khàn vang lên: “Viễn Sơn à? Sao thế?”
“Quên dặn anh tủ trong gương có máy sấy, anh sấy cho khô hẵng ra, kẻo lại cảm nữa.”
“Được.”
Từ xế chiều đến tối mỗi lần nghe Chung Độ nói bằng giọng khàn đặc Trì Viễn Sơn đều thấy đau thay anh. Lúc này ngăn cách một cánh cửa, giọng nói anh thêm phần mơ hồ, thậm chí là gợn chút gợi cảm.
Nhất là khi gọi “Viễn Sơn”.
Suy nghĩ bất thình lình nảy ra khiến Trì Viễn Sơn xấu hổ mất mặt vô kể, chậc lưỡi một tiếng rồi ra ngoài.
Khi Chung Độ tắm rửa xong đi ra, Trì Viễn Sơn đang ngồi trên sô pha chơi điện ngoại, tóc còn đang nhỏ nước.
“Cậu không sấy tóc à?” Chung Độ hỏi.
“Bạn học Chung à, để tâm bản thân là được rồi, tôi không sấy cũng sẽ không bị cảm đâu.”
Tóc Trì Viễn Sơn không ngắn, nhưng y không có thói quen sấy tóc, nhất là vào mùa hè. Lúc này vì để tâm đến Chung Độ nên nhiệt độ trong phòng khá cao, y tiện tay lau tóc vài đường rồi kệ nó tự khô, còn cảm thấy mát mẻ.
Chung Độ không nói gì, trở lại vào phòng tắm cầm máy sấy đưa cho y: “Sấy khô rồi ngủ, kẻo sáng mai nhà lại có hai bệnh nhân.”
Hai bệnh nhân? Trì Viễn Sơn tưởng tượng hai người ngồi truyền nước cạnh nhau, vui ra mặt.
Chung Độ thấy y cười, khóe môi cũng bất giác cong cong: “Nghĩ gì thế?”
“Nghĩ cảnh nhà có hai bệnh nhân đó. Mỗi người đắp cái chăn ngồi truyền nước, còn trao đổi kinh nghiệm bị bệnh được nữa chứ.”
Trì Viễn Sơn vừa nói vừa cầm máy sấy tóc. Y mặc bộ quần áo ở nhà rộng rãi, khoanh chân ngồi trên sô pha, mái đóc đen tuyền sấy rối tung lên.
Trong tiếng máy sấy ù ù, Chung Độ nghĩ về cảnh tượng Trì Viễn Sơn miêu tả, chợt thấy vui vẻ, sau đó có hình ảnh hiện lên trong đầu anh đầy khó hiểu: Hai ông già tóc bạc trắng ngồi trên băng ghế dài ở công viên, đám rong bèo phía xa xa đung đưa theo gió, có chú chim bay lướt qua mặt hồ, giữa một chiều hoàng hôn.
Tuổi xế chiều có người bạn già bên cạnh, một chuyện may mắn đến nhường nào.
Anh nhìn người trên sô pha, thảng thốt trong mơ màng.
Tác giả có lời muốn nói:
Bây giờ bệnh viện đã không còn phòng truyền dịch nữa rồi, để hai con được ở cạnh nhau nên cho phép tôi chế ra một cái nha ~