Editor: Bạch Diện Thư Sinh
Nằm trong hộp quà hình trái tim màu hồng, là một quả táo xanh không lớn không nhỏ.
Đây là trái táo đã được một người chọn lựa trong vòng hơn một tiếng đồng hồ, cũng chính là điểm xuất phát ban đầu giúp cho cậu có được sự tự tin.
Có lẽ, nếu cô ấy không chịu nhận trái táo này, chính bản thân cậu cũng sẽ không có được phần tự tin đó.
Cậu nghĩ.
Buổi chiều ngày hôm đó, cậu và Ngũ Gia Nhất đợi cho đến 5 giờ 50.
Để Ngũ Gia Nhất mang hộp quà đi vào khu vực lớp học của cô, đem trái táo xanh tặng cho cô.
Lúc này vừa vặn cô đang thu xếp đồ đạc này nọ, chuẩn bị đi ăn cơm.
Dường như cô thích độc lai độc vãng*, không có ai cùng cô ăn cơm.
*cô độc một mình, đến không ai biết đi không ai hay
Ngũ Gia Nhất vừa đi vào, người xung quanh liền nhìn hắn bằng ánh mắt khác thường.
"Đây là quả táo người khác nhờ em đưa cho chị."
"Là ai tặng?"
"Xin lỗi, điều này em không thể nói, về sau chị sẽ biết thôi."
"Đó là nam hay nữ?"
"Người kia chắc chắn là nam."
"Là lớp 12?"
"Không phải, là lớp 11."
Ngũ Gia Nhất ngay lập tức biết mình đã lỡ miệng làm hỏng chuyện, liền lấy cớ chạy nhanh ra khỏi lớp học.
Trên đường tới nhà ăn, Ngũ Gia Nhất không ngừng ân hận nói, cho rằng bản thân làm không tốt, chỉ số IQ không đủ, là thói quen của hắn.
Cậu nói, không sao, hắn đã làm đủ tốt rồi.
Cơm tối, cậu mời Ngũ Gia Nhất một bữa ăn dinh dưỡng hết 7 tệ.
Nhưng Ngũ Gia Nhất không thể nào ăn ngon miệng, từ chối gọi món ăn.
Buổi tối hôm nay, tất cả mọi người đều không thoải mái.
Thế nhưng, việc cô nhận trái táo đã cho cậu lòng tự tin rất lớn, giúp cậu dám gửi tặng thư ở sự kiện do đài phát thanh tổ chức.
Cậu luôn nhớ lại những việc đã trải qua trong lần tặng trái táo đó, nếu không có trái táo này thì đã không có nhiều chuyện như vậy xảy ra.
Cuối cùng cũng sẽ không trở thành tự do đau xót như vậy.
Nhưng trên thế giới này đúng là không hề có thuốc hối tiếc, thời gian cũng vĩnh viễn không có cách nào đảo ngược. Đây là một vết sẹo, nó sẽ đóng vảy. Dưới sự trôi chảy của thời gian, nó cũng sẽ biến mất.
Ở tiết học đầu tiên của buổi sáng, cậu mang ra một con dao nhỏ, cắt trái táo thành hai phần.
Cậu: Cậu có muốn ăn không?
Ngũ Gia Nhất không thèm, nói trái táo đắng này vẫn là để một mình cậu giữ lại mà ăn đi.
Cậu không buồn cãi lại, tự cười nhạo chính mình.
Trái táo này cũng chỉ ăn được một nửa, một nửa phải đem vứt đi. Thật sự là không thể ăn, bởi vì nó rất chát, rất khó ăn.
Bạch Y Tuyết chưa từng động tới quả táo này.
Trái táo khi đem tặng trông như thế nào thì khi quay về vẫn trông như thế vậy, lại còn có hộp quà màu hồng loại mới.
Trái táo này đem tặng cô vào buổi chiều Giáng sinh, đến bây giờ hai tuần lễ đã trôi qua từ lâu.
Cô ấy thực sự đã đem trả lại...
Cậu muốn ít nhất làm bạn cũng được, nhưng dường như ngay cả cơ hội này cũng không có, cô đã thực sự từ chối hết mức...