Đêm Đông Hôn Đóa Hồng

Chương 50: Bệnh án




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Khu chợ ở ngoại ô không ồn ào như trong thành phố, vẫn còn giữ lại một chút nhịp sống chậm rãi cuối cùng của thành phố này, ngượi lại, Nam Tri rất thích cuộc sống như vậy.

Đi dạo xung quanh một vòng, cô mua chút đồ lặt vặt.

Trước khi chuẩn bị về, Nam Tri đứng trước cửa tiệm mua hai ly trà sữa, hai ly đều 30% đường, cô muốn khống chế lượng đường, còn Cố Dữ Thâm thì không thích đồ ngọt.

Bình thường anh không thích ăn ngọt, nhưng hôm nay lại ăn không ít.

Trà sữa phải chờ một lúc.

Nam Tri lấy điện thoại ra, phát hiện sắp hết pin, còn 2% pin cuối cùng, sắp tắt nguồn, mà lúc này, Phượng Giai vẫn còn đang ở Pháp du lịch cùng bạn trai gửi tin nhắn cho cô.

“Phượng Giai: Tư Tư, mấy ngày nữa cậu có rảnh không?”

“Nam Tri: Chắc là có, sao vậy?”

“Phượng Giai: Ba mẹ tớ bảo cậu đến nhà ăn cơm á.”

“Nam Tri: Hả?”

Đột ngột vậy à.

Phượng Giai rất thẳng thắn, cô trả lời: “Bọn họ nói là quan hệ của hai đứa mình tốt như vậy nên muốn mời cậu đến nhà chơi, thật ra tớ đoán là muốn xác nhận lời đồn Cố Dữ Thâm đang theo đuổi cậu đó.”

“Phượng Giai: Dù sao thì tùy cậu, cậu muốn thì đến, được về thăm lại khung chung cư Lung Hồ một chút.”

Mặc dù đột ngột mời cô về nhà một phần là do Cố Dữ Thâm, nhưng trong thế giới kinh doanh đầy lợi ích này cũng dể hiệu, hơn nữa, trước đây khi Nam Kiêm Thạch phá sản, ba mẹ Phượng Giai thật sự cũng giúp đỡ do hai người là bạn thân của nhau.

Sau khi về nước cô cũng chưa từng đến khu chung cư Lung Hồ, nhân dịp này về xem lại một chút.

Nam Tri trả lời “Được”, rồi nói chuyện này với Cố Dữ Thâm.

“Khi nào em đi?” Cố Dữ Thâm hỏi.

Nam Tri: “Vẫn chưa biết, chắc mấy hôm nữa, đợi Phượng Giai về nước đã.”

Cố Dữ Thâm “Ừ” một tiếng, không nói thêm gì.

Trà sữa được làm xong, đúng lúc điện thoại Nam Tri hết pin, tự động sập nguồn.

Đúng lúc đến nỗi không như là đang cố ý trốn tránh.

Chỉ là giờ cô rất thoải mái tiêu tiền của Cố Dữ Thâm, cô xòe tay ra: “Điện thoại.”

Cố Dữ Thâm đưa điện thoại cho cô.

Nam Tri mở Alipay, quét mã QR, màn hình hiện ra một khung nhập mật khẩu.

“Chẳng phải anh không cài mật khẩu thanh toán sao?”

“Cài đặt lại một chút.”

Nam Tri thắc mắc sao anh cài đặt lại làm gì, nhưng cô chỉ hỏi: “Mật khẩu là cái gì?”

“Sinh nhật em.”

“…?”

Cô hơi ngạc nhiên, nhớ đến lần trước ở chợ đêm Thượng Hải, Cố Dữ Thâm cũng nói mật khẩu cho cô, dãy số sáu chữ số không có chút ý nghĩa nào.

Lúc đó Cố Dữ Thâm nói là mật khẩu của thẻ ngân hàng đầu tiên, sau này anh vẫn sử dụng cái đó.

Nam Tri cảm thấy người này không lãng mạn chút nào, lúc đó cô còn nói một câu “Em thấy người ta đề đặt mật khẩu là sinh nhật vợ mình đấy”.

Cố Dữ Thâm lúc đó nói câu gì nhỉ?

Ồ.

Cô nhớ ra rồi.

Anh nói, vậy em tự cài đi.

Đương nhiên là Nam Tri sẽ không tự làm chuyện này, cô từ chối.

Sao bây giờ lại đổi thành sinh nhật cô rồi…?

Ngoại hình của hai người rất đẹp, đứng trong đám đông rất nổi bật, trà sữa được là xong, nhân viên trong tiệm liên tục nhìn hai người, nghe xong cuộc trò chuyện này, chỉ cảm thấy xung quanh đã có bong bóng màu hồng bay lên.

Lấy sinh nhật làm người mật khẩu cũng bình thường.

Lấy sinh nhật người mình thích làm mật khẩu cũng không hiếm thấy.

Nhưng, anh chàng đẹp trai này còn chung tình như vậy! Lấy sinh nhật bạn gái làm mật khẩu thì cũng ngọt ngào quá rồi!!

Ngay trước mặt người khác, cũng không thể nói gì, cô chỉ có thể giơ tay lên, khẽ mỉm cười.

Nam Tri giả vờ bình tĩnh, nhập sinh nhật của mình vào, thanh toán thành công.

Khóe miệng cô nhếch lên.

Cô cầm lấy trà sữa, đi về phía xe.

Nam Tri hỏi: “Anh đổi khi nào vậy?”

“Được một khoảng thời gian rồi.”

Cô nhẹ nhàng phàn nàn: “Anh lấy sinh nhật em làm mật khẩu mà không nói với em câu nào.”

Cố Dữ Thâm lười biếng bật cười: “Đây chẳng phải là đợi em tự phát hiện ra à.”

“…”

Thảo nào còn hủy hình thức thanh toán không cần mật khẩu.

Đây là đào một cái hố, ngồi đợi thật lâu chờ cô nhảy xuống.

Giống như há miệng chờ sung.

Nhưng cái hố này cô tình nguyện ngã xuống, cho đến khi ngồi lên xe rồi, độ cong trên khóe miệng cô vẫn chưa hạ xuống.



Mấy ngày gần đây, mỗi ngày Nam Tri đều đi tập vật lý trị liệu, nghe bác sĩ vật lý trị liệu nói, nhân lúc khoảng thời gian này cô không có lịch biểu diễn, nên nghỉ ngơi một chút, có lẽ có thể giảm bớt cơn đau nhanh hơn.

Mấy ngày sau đó, thắt lưng của Nam Tri quả thật thoải mái hơn trước kia.

Phượng Giai ở Pháp chơi mấy ngày rồi về nước, đến cuối tháng ba, Nam Tri mới cùng Phượng Giai đến nhà cô ăn cơm.

Đã sáu năm cô không về khu chung cư Lung Hồ, trước đây là khu nhà giàu đời đầu, so với các khu biệt thự cao cấp mới nổi hiện tại, khu chung cư Lung Hồ vẫn chiếm vị trí địa lý tốt nhất, cũng vẫn là biểu tượng quyền lực cho thế hệ đầu tiên.

Tuy là sau này bọn trẻ đều đã dọn ra ngoài ở, nhưng người lớn vẫn ở lại đây.

Phượng Giai bảo tài xế dừng xe ở bên ngoài, cùng đi bộ với Nam Tri vào trong.

Hình ảnh của khi cô vừa chuyển đến đây tràn về như một cơn thủy triều.

Mà căn biệt thự trước đây của cô bây giờ đã có người khác ở, cũng là một gia đình trí thức, ông cụ là nhà tư pháp, hai người con trai đều làm kinh doanh, sau này họ mua căn biệt thự để chăm sóc ba mình.

“Nói mới nhớ, từ sau khi gia đình đó chuyển đến, Cố Dữ Thâm cũng không về lại khu chung cư Lung Hồ nữa.” Phượng Giai nói.

Nam Tri dừng lại một lát, cô hỏi: “Không phải anh ấy chuyển đi sau khi ba mình qua đời sao?”

“Cũng tầm tầm đấy, cũng không biết rốt cuộc là vì gì nữa, thật ra tớ nghe mẹ tớ nói bình thường Cố Mạnh Cận cũng không về đây, cho nên tớ đoán là cậu ta cảm thấy không đợi được cậu.”

Nam Tri nhớ đến lúc trước ông nội nhắc đến ba mẹ Cố Dữ Thâm, cô hơi cau mày lại.

Đã nhiều năm rồi không gặp ba mẹ Phượng Giai, Nam Tri còn chuẩn bị quà.

Phượng Giai vừa nhìn thấy, cô ngạc nhiên hỏi: “Bây giờ cậu khách sáo như vậy à?”

Nam Tri: “Nghĩ là gặp cậu thì sao cũng được, chỉ là gặp ba mẹ cậu thì lại khác.”

“Cậu thế này, giống như hôm nay hai đứa mình come out vậy đó.”

Nam Tri bật cười, cô thấy túi hơi nặng, không hề khách sáo chút nào mà để Phượng Giai xách giúp cô.

Thật ra thì cô thật sự là một người không biết đối nhân xử thế, từ nhỏ đã đắm chìm trong thế giới ba lê, không tham gia vào cuộc sống xã hội, thật sự không phải là người theo chủ nghĩa lãng mạn.

Phượng Giai nhìn cái túi: “Cậu mua gì vậy?”

“Chắc là rượu.”

“Chắc?”

Nam Tri bật cười: “Tớ nói với Cố Dữ Thâm, anh ấy chuẩn bị.”

“…”

Phượng Giai chậc chậc lên tiếng: “Nếu mẹ tớ mà biết đây là quà Cố Dữ Thâm chuẩn bị, đoán là kích động lắm đây.”

“Đều là người quen cũ, kích động gì chứ.”

“Cậu tưởng ai cũng có đãi ngộ như cậu à?” Phượng Giai nói, “Tính tình kia của Cố Dữ Thâm đối với ai cũng bạc tình, không hề có tính người, cậu biết không, lúc trước cậu tức giận chuyện Cố Dữ Thâm cầu hôn cậu rồi uống sau, tớ gọi điện thoại cho Cố Dữ Thâm, cậu ta vừa mở miệng đã hỏi tớ là ai.”

Nam Tri bật cười.

Phượng Giai: “Nói thế nào đi nữa thì cũng xem như là lớn lên cùng nhau, thời gian tớ quen biết với cậu ta còn lâu hơn cậu đấy, sao đãi ngộ lại khác biệt lớn như vậy chứ.”

Về đến cửa nhà, Phượng Giai ấn chuông cửa.

Chẳng mấy chốc mẹ Phượng đã đi ra mở cửa, vừa nhìn thấy Nam Tri, bà nói: “Tư Tư, nhiều năm không gặp, xinh lên rồi đấy.”

Nam Tri cũng nói: “Dì cũng càng ngày càng trẻ đó ạ.”

Phụ nữ trung niên đều thích nghe câu này, lúc này miệng cười toe toét: “Cháu đấy, miệng cũng ngọt lắm, sao dì có thể càng ngày càng trẻ được chứ.”

Phượng Giai dội một gáo nước lạnh: “Biết là không thể rồi mà mẹ còn vui vậy à.”

Mẹ Phượng lập tức nghiêm mặt lại, bà vỗ lên lưng Phượng Giai một cái: “Con về làm gì?!”

Nam Tri: “…”

Xem như cô biết tính tình của Phượng Giai giống ai rồi.

Nam Tri đưa rượu đến: “Dì, đây là một chút quà nhỏ à.”

“Cháu xem cháu này, khách sáo quá rồi.” Mẹ Phượng liếc nhìn, “Rượu vang này cũng không rẻ đâu.”

Nam Tri cười cười: “Nghe Phượng Giai nói bác trai thích uống rượu vang, mọi người thích là được rồi ạ.”

Lúc ăn cơm, vừa ăn vừa nói chuyện, chai rượi vang kia cũng khui ra, Nam Tri cũng uống một chút.

Cô không hiểu gì về rượu, nhưng cũng có thể nhận ra chai rượu này rất ngon, mùi rượu rất thơm, quả thật là rượu ngon.

Lúc trò chuyện, cũng chỉ nói những chuyện kia.

Nói vài ba câu thì xong bữa cơm.

Nam Tri và Phượng Giai cùng nhau đi vào phòng cô, mẹ Phượng mang trái cây lên một lần, rồi để hai người bọn họ ở một mình.

Đã lâu rồi Phượng Giai chưa về nhà, nhưng mà phòng ngủ vẫn gọn gàng ngăn nắp, từ chỗ cô nhìn ra ngoài cửa sổ, có thể nhìn thấy nhà của Cố Dữ Thâm ở cách đó không xa.

Nam Tri chụp một tấm ảnh, gửi cho Cố Dữ Thâm.

“Người theo đuổi: Ăn cơm xong rồi à?”

“Nam Tri: Ừ.”

“Nam Tri: Nhận ra không, là chỗ ở trước kia của anh đấy.”

“Người theo đuổi: Ừ, em thích ở khu chung cư Lung Hồ à?”

Thật ra thì cũng không thể nói là rất thích.

Lần đầu tiên sau khi về nước, cô không quay lại nơi này, cũng không thấy nhớ lắm.

Chẳng qua là cô hoài niệm khoảng thời gian sống ở đây, thứ cô nhớ là người, không phải là nơi này.

Mà giờ phút này, cô đứng ở đây, giống như thật sự quay lại lúc trước.

Nghỉ hè, những lúc rảnh rỗi cô sẽ đến nhà Phượng Giai, hai người cùng chơi trò chơi trong phòng ngủ, đến tối, có lẽ Châu Việt sẽ đến gọi Phượng Giai đi uống đồ lạnh, Nam Tri cũng đi cùng, có thể gặp được Cố Dữ Thâm.

Giống như là đang đứng ở đây, cũng chưa từng có những điều làm cô tổn thương trong quá khứ, mọi thứ đều quay lại thời điểm ban đầu.

Khi đó Nam Tri hoàn toàn có niềm tin vào bản thân, có niềm tin vào múa, có niềm tin vào tương lại, cũng có niềm tin vào chuyện tình cảm.

Sau khi ra nước ngoài, Nam Tri gặp được rất nhiều người đàn ông, có những người xuất sắc, nhưng cô chưa từng quên được Cố Dữ Thâm, nhưng cô cũng nghĩ đến việc có nên thử yêu đương với người khác, có lẽ cũng sẽ không khó chịu như vậy.

Nhưng chính cô cũng không có đủ niềm tin để mắt đầu một mối quan hệ mới.

Ngay cả sau này cô đồng ý kết hôn với Cố Dữ Thâm, đó không phải là vì niềm tin, mà là một cuộc trốn chạy tự chuốc lấy thất bại.

Cô lựa chọn cách cực đoan nhất.

Giống như lúc đó cô nói với Phượng Giai.

Chẳng phải Cố Dữ Thâm là tên khốn thích chơi đùa sao, vậy thì cô chơi với anh.

Cô trốn tránh quá khứ, nhưng cô biết đời này mình muốn gì, cho nên cô chẳng ngó ngàng gì tới, không nghĩ đến quá khứ và tương lai, kết hôn một cách cực đoan, trốn tránh tất cả chướng ngại dọc đường, cô nghĩ, ít nhất cô đã đi đến điểm cuối cùng. 

Nếu không có kết thúc tốt đẹp, ít nhất cô đã từng đến được điểm cuối cùng.

Nhưng bây giờ cô đứng ở nơi này, cảm thấy niềm tin đã quay trở lại.

Nam Tri ăn một viên ô mai, vị chua ngọt nồng nàn trên môi.

Đầu ngón tay cô nhẹ nhàng vuốt màn hình điện thoại, cô trả lời: “Thích anh.”

Không phải thích sống ở khu chung cư Lung Hồ, mà vì trước đây cô sống ở nơi này mới gặp được anh, chỉ là vì thích anh.

Đây là lần đầu tiên từ sau khi Nam Tri về nước bày tỏ với anh, cô lại lần nữa có niềm tin đối diện với đoạn tình cảm này.

Một lát sau, Cố Dữ Thâm gửi đến một tin nhắn loại.

“Định cho anh lên chính thức à?”

Giọng nói trầm thấp, nhưng mang theo ý cười, rất quyến rũ.

Phượng Giai ở bên cạnh nghe thấy cái gì mà “lên chính thức”, cô ngước mắt lên: “Hai ngươi cậu đang chơi trò gì vậy?”

Với người mà sau khi chia tay sẽ lập tức tìm mục tiêu mới như Phượng Giai, nhanh chóng có được mục tiêu rồi dọn đến ở cùng nhau, đương nhiên là cậu ấy đã đánh giá cao tốc độ tiến triển của Nam Tri và Cố Dữ Thâm rồi.

Ngay sau đó, cô nhìn thấy Nam Tri từ từ đỏ mặt.

“???”

Câu vừa rồi có gì xấu hổ mà đỏ mặt chứ?

Người ngoài nghe được câu này thì cảm thấy rất nghiêm túc, không có gì phải đỏ mặt, nhưng với Nam Tri mà nói, đâu là câu trêu đùa lưu manh vô cùng thẳng thắn.

Dù sao lúc trước Cố Dữ Thâm đè cô ở trên tường, chuẩn bị tấn công, khí thế áp đảo, hỏi một câu “Rốt cuộc em định khi nào cho anh lên chính thức”, ý tứ trong đó khỏi nói cũng biết.

Chỉ cần bây giờ cô gửi một chữ “Ừ”, mấy thứ được giấu kín trong chiếc tủ ở đầu giường có lẽ sẽ có đất dụng võ rồi 

Nam Tri nhìn tin nhắn kia của Cố Dữ Thâm một lúc lâu.

Cảm thấy anh đang ném cho một một câu hỏi vô cùng ‘sắc tình’.

Hoàn toàn không phải là lên chính thức hay không lên chính thức.

Mà là làm, hay chưa làm.

To do or not to do,

This is a question.

Cuối cùng Nam Tri tắt màn hình điện thoại, cô vứt sang một bên, đỏ mặt không trả lời được gì.

Phượng Giai không biết bây giờ cô đang đấu tranh tư tưởng mạnh mẽ thế nào, đang nằm ở bên cạnh, mỉm cười ngọt ngào trò chuyện với Châu Nguyên Quân.

Được một lúc, Phượng Giai đột nhiên ngồi dậy: “Tư Tư, bây giờ tớ phải ra ngoài.”

“Sao vậy?”

“Bạn trai tớ bị tai nạn giao thông, tớ qua đó một chuyến.” Phượng Giai nói rất nhanh.

“Không sao chứ, có nghiêm trọng không?”

“Tai nạn nhỏ thôi, người không sao, chỉ là tài xế bên kia khó chịu một chút, bạn cũng biết mà, mấy người làm nghệ thuật không biết cách đối phó với mấy tên lưu manh này đâu.” Phượng Giai nhanh chóng dặm lại son, xách túi đi ra, “Cho nên bây giờ bà đây phải đi giải quyết tình hình.”

Nam Tri lúng túng: “Cho nên bây giờ cậu nhét tớ vào nhà cậu, rồi cậu đi tìm bạn trai?”

“Ờ —— “

Phượng Giai cũng nhận ra cách này không thích hợp, cô lại ngồi xuống mép giường, “Vậy cậu ở đây chờ tớ, tớ xử lý xong rồi quay lại.”

Nam Tri lắc đầu: “Không.”

“Vậy nếu không… Cậu đi cùng tớ đi?”

“Thôi vậy.” Nam Tri cũng đứng dậy, “Tớ không đi làm bóng đèn đâu, tớ đi cùng cậu ra ngoài, cậu đi rồi tớ ở đây một mình cũng ngại.”

“Vậy cậu về thế nào, gần đây không dễ đón xe đâu.” Phượng Giai nói.

Nam Tri: “Tớ bảo tài xế đến đón.”

“Vậy được.”

Chào tạm biệt ba mẹ Phượng Giai, hai người cùng nhau ra ngoài.

Phượng Giai vô cùng lo lắng, sau lời xin lỗi không có tâm lắm, Phượng Giai chạy ngay đến chỗ bạn trai mình.

Nam Tri một mình đi ở bên ngoài khu chung cư Lung Hồ.

Khoảng thời gian trước còn ấm áp, hai ngày nay nhiệt độ giảm xuống, Nam Tri kéo áo khoác dài lại, định gọi tài xế đến đón.

Vừa lấy điện thoại ra, cô đóng giao diện cuộc gọi, mở giao diện trò chuyện với Cố Dữ Thâm,

“Nam Tri: Bây giờ anh có rảnh không?”

“Người theo đuổi: Sao vậy?”

“Nam Tri: Em bị Phượng Giai bỏ lại ở khu chung cư Lung Hồ rồi.”

Nói xong, cô chụp lại cảnh hồ trước mặt gửi đi.

Cảnh hồ trắng xóa, cây liễu bên cạnh vẫn chưa nảy mầm, cảnh tượng trống rỗng.

Cố Dữ Thâm lập tức gọi điện thoại tới: “Em đợi ở bên ngoài làm gì?”

“Phượng Giai không ở đây, tiếp tục ở trong nhà cậu ấy thì ngại lắm, nên em ra trước.” Nam Tri nói, “Nếu anh không rảnh thì bảo tài xế đến đón em là được rồi.”

“Anh đến đón em.” Cố Dữ Thâm nói, “Lạnh không?”

“Hơi hơi.”

Anh chậc một tiếng, như là mất kiên nhẫn.

Nam Tri bắt được, lập tức tố cáo: “Anh lại nổi giận với em à!”

Cố Dữ Thâm đốt điếu thuốc, hút một hơi, kiên nhẫn nói: “Không, sợ em về lại bị cảm, thế này đi, em vào chỗ lúc trước anh ở đợi đi, anh đến rồi gọi em.”

“Chỗ anh?” Nam Tri quay đầu nhìn ra dãy biệt thự ở phía sau.

Cố Dữ Thâm “ừ” một tiếng, nói mật khẩu cho cô.



Sau khi xác nhận quan hệ với Cố Dữ Thâm, mỗi lần nghỉ hè và nghỉ đông, Nam Tri thường xuyên tìm mọi cớ mời anh ta đến nhà cô, nhưng cô chưa từng đến nhà anh.

Nam Tri đi bộ qua đó, gió thổi làm tay cô lạnh như băng.

Cô xoa tay, điền mật khẩu vào, “cạch” một tiếng, cửa mở ra.

Ngay khi bước vào, cô không nhịn được mà ho khan, giơ tay lên xua đi đám bụi bay lơ lửng trong không khí.

Thật sự là đã lâu rồi không có người ở, ngửi không khí cũng có thể cảm nhận được.

Nam Tri bật máy lọc không khí, lại mở điều hòa.

Lúc này cô mới nhìn xung quanh căn nhà, mọi thứ ở đây hẳn là do Cố Mạnh Cận bố trí, không quá hào nhoáng, ngược lại, nhiều chi tiết rất đơn giản.

Tone mày lạnh, nhìn rất lạnh lẽo.

Nam Tri gửi tin nhắn cho Cố Dữ Thâm: Em có thể vào phòng anh xem một chút được không?

Anh trả lời bằng tin nhắn thoại: “Ở phía Tây tầng hai, chắc không còn gì đâu.”

Cũng đang rảnh, Nam Tri đi lên lầu, rẽ phải, cô đẩy cửa đi vào.

Trống không, quả nhiên là không còn gì, Nam Tri đi đến trước bàn gỗ, tùy tiện kéo ngăn kéo ra.

Nhưng lại phát hiện ra một quyển album trong ngăn kéo.

Cô cầm lên, trong album có một bức ảnh chụp chung của một người phụ nữ xinh đẹp và một cậu bé.

Cách đây không lâu, Nam Tri vừa mới nhìn thấy ảnh của người phụ nữ xinh đẹp này, là mẹ của Cố Dữ Thâm, Trương Hiểu Thuần, mà cậu bé này chắc là Cố Dữ Thâm.

Trong ảnh, người phụ nữ ôm cậu bé, hai người mỉm cười rạng rỡ.

Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Cố Dữ Thâm như vậy, không nhịn được mà đến gần xem.

Trong ảnh, anh rất đáng yêu, hai cánh tay ôm lấy mẹ, trông rất thân thiết và ngoan ngoãn.

Nói thế nào nhỉ, đáng yêu đến nỗi hơi không giống Cố Dữ Thâm.

Nam Tri không kìm lại được, cô nhẹ nhàng đặt ngón tay lên, chạm vào khuôn mặt cậu bé trong ảnh, cô còn tưởng rằng, cho dù là lúc còn bé, nhất định Cố Dữ Thâm cũng sẽ mang dáng vẻ lạnh lùng.

Nhưng chẳng mấy chốc, Nam Tri lại phát hiện ra có gì đó không đúng.

Cậu bé trong ảnh có má lúm đồng tiền, nhưng trên mặt Cố Dữ Thâm hoàn toàn không có thứ đáng yêu này.

Hơn nữa, tuy là ánh mắt giống nhau, nhưng Cố Dữ Thâm là môi mỏng, không giống với cậu bé trong ảnh.

Cuối cùng, ánh mắt Nam Tri nhìn vào góc phải trên cùng —— ngày chụp viết bằng chữ màu đỏ.

Cạnh trên bị khung ảnh chặn lại, không thể nhìn rõ.

Cô mở khung ảnh từ phía sau, lấy bức ảnh ra, nhìn thấy dòng chữ phía sau bức ảnh —— Cố Gia Viễn.

Mà ngày chụp trên góc bên phải của album là: ngày 5 tháng 10 năm 1992.

Năm 1992.

Cố Dữ Thâm còn chưa ra đời.

Đây không phải là Cố Dữ Thâm.

Ông nội từng nói, Cố Dữ Thâm là máu mủ nhà họ Cố.

Cho nên, đây là anh của Cố Dữ Thâm?

Sao đến bây giờ cô chưa từng nghe anh nhắc tới?

Mà tấm ảnh này, dường như đã mở ra cho Nam Tri một thế giới khác mà cô chưa từng biết đến —— Cố Dữ Thâm là người có anh trai.

Nhưng cô chuyển đến đây năm mười sáu tuổi, cho tới bây giờ cô chưa từng gặp được, chưa từng nghe thấy người khác nhắc đến, cậu bé trong hình tên là “Cố Gia Viễn”, lúc đó anh đã học đại học mới đúng, nhưng lại giống như bốc hơi khỏi thế gian này vậy.

Nam Tri dường như đã đoán được gì đó.

Cô đặt album ảnh lại như cũ, rồi tìm thấy một hồ sơ bệnh án ở trong ngăn kéo.

Sau khi nhìn thấy tấm ảnh kia, Nam Tri thực sự cảm thấy mình không nên tự ý làm phiền, nhưng cuốn sổ bệnh án quá có uy lực, cô vẫn lấy nó ra.

Trên quyển hồ sơ bệnh án có viết một cái tên ——

Cố Mạnh Cận.

Ba của Cố Dữ Thâm.

Căn phòng này dường như không giống phòng của Cố Dữ Thâm, không có thứ gì thuộc về anh.

Nam Tri nhớ lại vừa rồi Cố Dữ Thâm nói với cô, ở phía Tây của tầng hai, mà sau khi lên lầu cô rẽ phải, ở đây hẳn là hướng đông.

Cô đi nhầm, đây không phải là phòng của Cố Dữ Thâm.

Nhưng lúc cô kịp nhận ra thì cô đã mở quyển bệnh án ra rồi.

Nửa trang đầu tiên ghi chép về triệu chứng, nửa trang dưới là một danh sách thuốc gần như không thể đọc được.

Chữ viết ghi chép triệu chứng rất rõ ràng, ánh mắt Nam Tri bắt được mấy chữ trong đó —— tâm trạng lo lắng, dễ cáu kỉnh, có hành vi bạo lực.

Có hành vi bạo lực.

Khi từ này xuất hiện trên một người cha, mọi người sẽ tự nhiên nghĩ đến đứa con của ông ấy.

Nam Tri chợt nhớ đến vết sẹo trên người Cố Dữ Thâm.

Trước đây, cô chưa từng liên kết vết sẹo trên người anh với gia đình, không ai có lý do gì để liên kết như vậy.

Vốn dĩ cô nghĩ rất đơn giản, có lẽ anh để lại sẹo lúc đánh nhau.

Nhưng giờ phút này, cô bỗng nhiên nhận ra, có thể có một khả năng khác.