Nam Tri vừa mới nói xong, bỗng nhiên ánh sáng ngoài cửa sổ chợt sáng lên, từng chùm pháo hoa lần lượt bay lên trời.
Khách sạn cô ở gần Disneyland, cửa sổ không đóng lại, trong chốc lát, tiếng pháo hoa, âm nhạc và tiếng hò reo của đám đông tràn ngập bên tai cô, át đi câu hỏi vừa rồi của Nam Tri.
Cố Dữ Thâm không nghe rõ: “Gì chứ?”
Cô bỗng nhiên không nói nữa.
Phòng cô ở có tầm nhìn tốt, có thể nhìn thấy màn trình diễn pháo hoa ở gần đó, cô nằm trên giường nhìn thấy pháo hoa, cô chậm rãi nói: “Ở đây có pháo hoa.”
“Nghe rồi.”
“Cũng khá đẹp.”
Anh nhạt nhẽo nói: “Chờ đến cuối năm rồi đi.”
Nam Tri hơi ngạc nhiên, trong lòng rối tung, cô nói: “Anh cũng đi à?”
“Nếu không thì em định đi với ai?” Giọng anh khó chịu.
“…”
Ngón tay Nam Tri móc chùm chìa khóa bên cạnh: “Chẳng phải sếp Cố là người bận rộn sao, sao lại có thời gian cùng em đến công viên giải trí?”
Giọng điệu của cô kiêu ngạo, nhưng lại rất mỏng manh, nghe có vẻ dịu dàng, nếu là người khác nghe thấy cô nói chắc chắn xương khớp đã mềm nhũn ra rồi, nhưng mà Cố Dữ Thâm rất hiểu cô, đây là giọng điệu trêu chọc của cô.
Anh ngồi trên chiếc sofa trong phòng khách, cau mày lại, giọng điệu không hề kiên nhẫn: “Nam Tri, em ỷ anh không có ở đó, ngứa đòn rồi đúng không?”
Nam Tri “chậc” một tiếng: “Em sợ anh chắc?”
Anh lười biếng bật cười, nói bằng giọng khác: “Em thử đi.”
Tông giọng lười nhác rõ ràng ba, chữ này Nam Tri đều nghe hiểu, nhưng đột nhiên lại bị anh kéo dài giọng ra, trong đầu cô hiện lên những chuyện khiến người ta đỏ mặt, tim đập mạnh.
Nam Tri vùi mặt vào trong chăn, không lên tiếng.
Cố Dữ Thâm lại hỏi: “Ngày mai mấy giờ bay?”
Cô cố ý trêu: “Không về.”
Cố Dữ Thâm cũng không tức giận, giả vờ hạnh phúc, anh bình tĩnh nói: “Em đề cao mình quá rồi.”
Câu này là đang nói cô không thể nào tiếp tục biến mất trước mặt anh.
Nam Tri nhớ tới tài xế đến sân bay đón cô ngay khi cô vừa đến, đương nhiên là cô biết rằng với quyền thế hiện tại của Cố Dữ Thâm, anh chắc chắn có thể làm được điều đó.
“…”
“Rốt cuộc là mấy giờ?”
Nam Tri đoán là chiều nay cô bị cái tên “Tống Ảnh” này làm cho không vui, cô cũng không nhịn được mà trêu Cố Dữ Thâm: “Anh giỏi như vậy thì có thì đi tra lịch trình của em đi, hỏi em làm gì?”
Cô nghe thấy thở nhả khói của Cố Dữ Thâm ở đầu bên kia điện thoại, gần như có thể tượng tượng ra được dáng vẻ anh lúc này.
Nhất định là lười biếng, cà lơ phất phơ.
Anh tự hỏi ngược lại: “Anh không được hỏi lịch trình của vợ anh à?”
Câu này anh nói quá tự nhiên, tự nhiên đến mức Nam Tri gần như quên rằng họ chỉ là liên hôn thương mại, những chuyện xảy ra trong quá khứ vẫn chưa được làm rõ, cả hai cũng chưa hoàn toàn bỏ qua những ngăn cách kia.
Bên tai là tiếng pháo hoa, cô gối đầu lên chiếc chăn mềm mại, chỉ cảm thấy mặt cô càng ngày càng nóng.
Nam Tri không thể làm gì khác hơn là cố gắng kéo bầu không khí quay lại, cô nói: “Năm giờ chiều em đến, anh không cần bảo tài xế đến đón em đâu, em và Phượng Giai cùng đi ăn tối.”
Anh trả lời rất nhanh: “Được.”
Hơi ấm còn sót lại trên mặt Nam Tri còn chưa rút xuống, loại cảm giác dễ dàng bị cảm xúc khống chế này quá xa lạ không thoải mái, cô nói: “Nếu anh không có chuyện gì khác thì cúp máy đi, em gọi đồ ăn rồi đi ngủ.”
Cố Dữ Thâm “ừ” một tiếng, nhưng anh không cúp điện thoại ngay.
Nam Tri còn tưởng rằng anh có lời muốn nói, cô không cúp máy.
Vậy nên bầu không khí khá là khó xử, giống như là hai người đều quyến luyến không thôi, muốn chờ người kia nói xong câu cuối cùng.
Duy trì được khoảng mười giây.
Cố Dữ Thâm nói: “Đừng ngủ muộn quá.”
Nhiệt độ trên mặt Nam Tri lại tăng lên: “… Biết rồi.”
Cúp máy, cô ném điện thoại sang một bên, Nam Tri thoải mái duỗi thẳng chân tay ở trên giường, nằm được khoảng mười mấy phút thì cô bò dậy, gọi dịch vụ phòng để đặt món.
Dịch vụ giao đồ ăn của khách sạn rất nhanh, cô vừa mới tẩy trang xong thì đồ ăn đến.
Nam Tri cảm ơn nhân viên phục vụ, cô đẩy chiếc xe đẩy nhỏ vào trong, sau đó đi tắm, sau khi tắm xong cô mới ngồi xuống bàn bắt đầu ăn tối.
Chín giờ tối, màn trình diễn pháo hoa kết thúc.
Cô ăn súp kem gà, mặc bộ đồ ngủ, để lộ làn da trắng mịn.
Cửa sổ đang mở, đêm ở Thượng Hải ấm áp hơn ở Bắc Kinh nhiều, cô muốn gió thổi bay đi nhiệt độ trên người.
Ăn được một lúc, Nam Tri lại cầm điện thoại lên, mở trình duyệt web, hai đầu ngón tay mảnh mai nhẹ nhàng chạm vào màn hình, gõ hai chữ: Tống Ảnh.
–
Lúc trước, Tống Ảnh từng học cùng trường cấp ba với bọn họ, nhưng không phải là bạn cùng lớp.
Tống Ảnh là học sinh lớp nghệ thuật, học nghệ thuật biểu diễn, từng là diễn viên nhí, lúc học cấp hai từng diễn một bộ phim đề tài gia đình, Tống Ảnh rất nổi tiếng ở trường.
Xinh đẹp dễ thương, dáng người cũng đẹp.
Rõ ràng Tống Ảnh có đủ thứ để khoe khoang lên mặt, nhưng tính cách của Tống Ảnh rất dễ gần, không bao giờ tức giận, luôn luôn ôn hòa, nói chuyện nhẹ nhàng.
Lúc đó, có rất nhiều bạn nam trong thường thích cậu ấy.
Nhưng trong hai năm rưỡi Nam Tri học trung học ở Bắc Kinh, cô không tiếp xúc với Tống Ảnh nhiều, thậm chí có thể nói là rất, có thể xem như không quen nhau.
Nhưng cô biết, Tống Ảnh nhất định sẽ biết cô.
Bởi vì Tống Ảnh thích Cố Dữ Thâm.
Thuở thiếu thời, con gái thích ai đều rất rõ ràng, mặc dù ngoài miệng không nói, nhưng từ trong ánh mắt có thể nhìn ra.
Nam Tri đã chú ý đến cậ ta trong một trận bóng rổ.
Trận bóng rổ đó diễn ra sau giờ học, Nam Tri bị giáo viên bắt ở lại bài tập, đợi đến khi cô được ra thì trận bóng rổ đã sắp kết thúc rồi.
Cô chạy qua đó, đúng lúc nhìn thấy Cố Dữ Thâm nhảy lên, anh giơ tay lên, ném một quả ba điểm vào những giây cuối cùng.
Mọi người xung quanh đều phấn khích, tiếng reo hò cổ vũ không, đồng loạt gọi tên anh.
Sau đó Nam Tri chú ý đến một người khác đứng đầu hàng đối diện, là Tống Ảnh, cậu ta có ngoại hình nổi bật, rất đáng chú ý, trong tay cầm một chai nước suối, gò má đỏ bừng, vẻ mặt vô cùng ngượng ngùng.
Nam Tri nhìn mấy cô bạn xung quanh cậu ta đều cổ vũ cậu ta đến đưa nước, người mà Tống Ảnh nhìn chính là Cố Dữ Thâm.
Lúc đó, cô và Cố Dữ Thâm vừa mới ở bên nhau, nhưng mối quan hệ giữa hai người vốn dĩ rất thân, ngoại trừ vài người bạn thì trong trường không ai biết cả.
Tống Ảnh bị nhóm bạn đẩy lên phía trước, lúc cậu ta đang định lên tiếng, Nam Tri đã cướp trước một bước.
“Cố Dữ Thâm!” Cô gọi một tiếng.
Không giống với vẻ ngại ngùng rụt rè của Tống Ảnh, Nam Tri gọi rất lớn, bởi vì cô biết Cố Dữ Thâm nhất định sẽ đi về phía cô.
Sự thật là như vậy.
Nam Tri đưa chai nước suối trong tay mình cho anh, sau đó quay lại gọi Phượng Giai, lúc quay lại, ánh mắt cô liếc nhìn Tống Ảnh.
Cậu ta cúi đầu, nắm chặt chai nước khoáng chưa kịp tặng đi, thất vọng thấy rõ, mấy người bạn bên cạnh đang an ủi cậu ta.
Phượng Giai ôm chầm lấy vai cô, cười hỏi: “Cậu nhìn gì vậy”
“Không có gì.” Nam Tri nhìn đi chỗ khác.
Cô cũng không kể chuyện này với Phượng Giai.
Ở trường, Cố Dữ Thâm quá nổi bật, trước đây cũng có vài bạn nữ chủ động đến tìm Cố Dữ Thâm.
Nhưng Tống Ảnh thì khác, cậu ta dịu dàng hướng nội, không ganh đua tranh giành, chỉ là một cô gái nhỏ trong sáng, bí mật đem lòng yêu một chàng trai nổi tiếng trong trường, không có gì sai, không thể trách móc được.
Hơn nữa, lúc đó Tống Ảnh hoàn toàn không biết cô và Cố Dữ Thâm đã ở bên nhau.
Vì vậy, Nam Tri đã giữ bí mật này cho cậu ta.
Một khoảng thời gian sau đó, Tống Ảnh quả thật không chủ động đến tìm Cố Dữ Thâm, chẳng qua là trong lòng Nam Tri đã trồng một hạt giống, vô tình có thể tìm ra nhiều manh mối.
Ví dụ như trong đám đông, Tống Ảnh luôn nhìn Cố Dữ Thâm.
Lại ví dụ như, Tống Ảnh thường đứng trước bảng thông báo có ảnh Cố Dữ Thâm một lúc lâu.
Nam Tri cũng không quá để ý đến chuyện này.
Cố Dữ Thâm cho cô đủ sự dung túng và chiều chuộng, những thứ này đều có thể đổi lấy cảm giác an toàn.
Cho đến khi Nam Kiêm Thạch phá sản, cô rời Bắc Kinh để ra nước ngoài.
Khoảng thời gian đó, cô và Cố Dữ Thâm bắt đầu có mâu thuẫn, cuối cùng kết thúc bằng câu nói lạnh lùng xa cách của Cố Dữ Thâm – “Vậy thì em đi đi.”
Nam Tri bắt đầu chuẩn bị hồ sơ ra nước ngoài, nhưng thật ra, sau đó cô có về lại trường một lần —— Cố Dữ Thâm cho rằng lần cuối cùng họ gặp nhau là trên sân thượng, nhưng thật ra, lần cuối cùng Nam Tri nhìn thấy anh là trước khi cô ra nước ngoài.
Cô quay lại trường học vào buổi trưa, mọi người đang học tiết tự học, trường học rất yên tĩnh.
Nam Tri đến tìm giáo viên chủ nhiệm trước, đi ngang qua lớp học, cô phát hiện Cố Dữ Thâm không có ở đây, cuối cùng lúc đi xuống lầu, cô nhìn thấy Cố Dữ Thâm đang ở sân bóng rổ cách đó không xa.
Và đứng bên cạnh anh là Tống Ảnh.
Chỉ có hai người bọn họ.
Đó là lần đầu tiên Nam Tri nhìn thấy, Tống Ảnh, người thích Cố Dữ Thâm, đang thật sự đứng trước mặt anh, một mình.
Cố Dữ Thâm đứng trước rổ rồi ném bóng.
Đêm hôm trước vừa có mưa, trên đất vẫn còn đọng nước, khi bóng rơi xuống, những vệt nước bắn lên.
Nam Tri nhìn thấy Tống Ảnh tiến đến gần, đưa chai nước suối trong tay mình cho anh.
Xung quanh sân bóng rổ có một bụi cây, bị lưới sắt che đi, Cố Dữ Thâm không để ý tới Nam Tri đang đứng bên ngoài.
Nam Tri nhìn thấy Tống Ảnh đến gần anh, nói gì đó, nhưng giọng nói của cậu ta rất nhẹ, cô không nghe rõ.
Ngay cả Cố Dữ Thâm cũng không nghe rõ, anh để tay ra sau gáy, cúi người xuống: “Gì cơ?”
Tống Ảnh cúi đầu lại nói thêm một câu.
Lần này Cố Dữ Thâm nghe thấy, anh đứng thẳng lưng, đứng dưới ánh mặt trời mùa đông mỉm cười, lười biếng lông bông, nghịch ngợm khiêu khích, anh cợt nhả lặp lại: “Thích tôi?”
Nam Tri nhìn vào khoảng trống giữa bụi cây và nhánh cây trước mặt, chỉ cảm thấy khoảnh khắc đó Cố Dữ Thâm rất xa lạ.
Anh cười như vậy với một cô gái khác.
Như thể anh chưa từng dành chút tình cảm nào cho cô, sau khi chia tay, anh lấy lại tình cảm ban đầu anh dành cho cô để trao cho những cô gái khác, không để lại chút gì cho cô.
Nam Tri không thể chịu đựng được nữa, cô nhanh chóng đi ra ngoài cổng trường.
Đến cửa trường học, cô lại quay lại nhìn, Cố Dữ Thâm đứng quay lưng với cô, còn Tống Ảnh thì đối diện cô.
Cô và Tống Ảnh nhìn nhau.
Rồi sau đó, Tống Ảnh nhìn cô, từ từ hất mặt lên.
Cho đến lúc đó, Nam Tri mới biết, Tống Ảnh không hề là một cô gái nhút nhát dịu dàng như cô vẫn nghĩ.
Sau đó, Nam Tri nghĩ, Tống Ảnh yêu thầm nhiều năm như vậy, lần đối đầu duy nhất với cô chính là lúc họ nhìn nhau như vậy.
Cũng vì nhìn thấy cảnh này, những năm ở nước ngoài, Nam Tri không dám nghe bất kỳ tức tức nào về Cố Dữ Thâm từ chỗ Phượng Giai, cô sợ mình nghe thấy tin Cố Dữ Thâm và Tống Ảnh đã ở bên nhau.
Nhưng cô cũng không ngốc, sau khi về nước, họp lớp cùng các bạn, cùng với những lời mà Châu Việt, Phượng Giai đã kể, sự ra đi năm đó của cô tạo thành đả kích cho Cố Dữ Thâm, anh thậm chí còn không buông được cô, không giống với những gì cô tưởng tượng.
Vậy Tống Ảnh thì sao?
Chẳng lẽ, cô là “mối tình đầu nhớ mãi không quên” trong lòng Cố Dữ Thâm, còn Tống Ảnh là “con muỗi máu”?
Nhưng cô đã được chiều chuộng quen thói, ngay cả một con muỗi máu cô cũng không tha.
–
Cô ăn xong bữa tối, cô cầm điện thoại quay lại giường, tiếp tục xem những tin tức liên quan đến Tống Ảnh ở trên mạng.
Tống Ảnh, tốt nghiệp khoa diễn xuất trường Điện ảnh, từng tham gia diễn xuất trong bộ phim truyền hình nổi tiếng trên mạng 《Mối tình đầu và em 》 trở thành một trong những diễn viên trẻ nổi tiếng.
Đương nhiên, trên này không có tình sử của cô ta lúc còn đi học, từ khi ra mắt, Tống Ảnh luôn được biết đến với hình ảnh trong sáng ngây thơ, chuyện tình cảm của cô ta thì lại trống không.
Nam Tri nhấp vào một bức ảnh của cô ta.
Quả thật là một khuôn mặt trong sáng ngây thơ, khuôn mặt trái xoan trắng trẻo, rang điểm nhẹ nhàng, được các fan gọi là “tiểu tiên nữ”, “tình đầu quốc dân”.
Nam Tri thở dài, trong lòng cô rối loạn.
Nói thật, cô có sợ Tống Ảnh sẽ phá hủy cuộc sống bây giờ của mình không?
Cô tuyệt đối không sợ.
Từ khi cô rời đi, đã sáu năm, Cố Dữ Thâm cũng chưa từng ở bên Tống Ảnh, Nam Tri có thể chắc chắn rằng trận đánh này cô chắc chắn giành được chiến thắng.
Nhưng cô vẫn cảm thấy khó chịu, chỉ cần nghĩ đến việc phải quay chương trình chung với Tống Ảnh, cô cảm thấy khó chịu hơn.
Cô nằm ở trên giường suy tư một lúc lâu, cô mới hậm hực ngồi dậy, tắt đèn đi ngủ.
Vừa mới nhắm mắt lại, co lại cảm thấy phiền, vì vậy cô lại lấy ra điện thoại, lưu tên Cố Dữ Thâm vào danh bạ.
—— Tên cặn bã.
Ngủ thôi!
–
Tối qua không ngủ đủ, Nam Tri ngủ một giấc đến khi trời sáng.
Có lẽ là do chiếc giường của khách sạn quá mềm mại, lưng cô lại bắt đầu đau nhức.
Cách thời gian đến chuyến bay về vẫn còn sớm, Nam Tri tự mình tập yoga giãn cơ, cuối cùng lưng cô cũng thoải mái hơn, lúc này cô mới từ từ dọn dẹp đồ đạc ra sân bay.
Cô đã hẹn Phượng Giai cùng đi ăn tối.
Máy bay vừa hạ cánh xuống sân bay thủ đô, vừa ra khỏi cửa, cô đã nhìn thấy Phượng Giai.
Phượng Giai hét lớn “Cục cưng ơi”, thu hút ánh nhìn của mọi người xung quanh.
“Đi ăn gì vậy?” Nam Tri hỏi.
Phượng Giai vỗ ngực: “Yên tâm, chị đây đã sắp xếp mọi thứ cho cậu rồi, để chị mở tiệc chào mừng cậu.”
Nam Tri cười: “Tớ chỉ là đi công tác một ngày, tiệc chào mừng cái gì chứ, tháng trước tớ về nước mà cậu có mở tiệc chào mừng đâu.”
Phượng Giai xua tay: “Đều gống nhau cả, chỉ là có lý do để ăn một bữa thôi.”
Phượng Giai giúp cô kéo vali ra ngoài, tự mình lái xe, đường bắt đầu kẹt, lúc đến nơi thì trời đã tối.
Nam Tri nhìn tòa nhà lộng lẫy trước mắt, cô hỏi: “Đây là nhà hàng gì?”
“Nhà hàng Tây.”
“Ăn ngon không?”
“Tớ cũng không biết.”
Nam Tri: “Vậy mà cậu lại lái xe xa như vậy đến đây.”
Phượng Giai nháy mắt với cô: “Tối nay có một nghệ sĩ đàn violin khá nổi tiếng đến đây.”
“Cậu quan tâm đến violin từ khi nào vậy?”
“Tớ không có hứng thú với đàn violin, nhưng lại hứng thú với nghệ sĩ đàn violin.”
“…”
Nam Tri không biết nói gì: “Một tháng trước cậu vừa mới thất tình mà bảo tớ cùng đến quán bar mượn rượu giải sầu đấy.”
Phượng Giai làm vẻ hiển nhiên: “Đã một tháng trôi qua rồi, chia tay thì chia tay thôi, tớ không thể vì anh ta mà để tang ba năm được, hơn nữa, bọn tớ chia tay trong hòa bình, đã không còn tình cảm từ lâu rồi.”
“…”
Hôm nay vì để gặp nghệ sĩ đàn violin này, Phượng Giai còn trang điểm rất đẹp, cô kẻ kẻ eyeliner đen dọc theo đuôi mắt, đến đuôi mắt móc cong lên.
Cô liếc nhìn Nam Tri, nói đùa: “Cậu tưởng là ai cũng giống như Cố Dữ Thâm à?”
“…”
Nhà hàng Tây này mới mở gần đây, nhưng cách marketing và truyền miệng rất tốt, lại có sự xuất hiện của nghệ sĩ đẹp trai tài năng, tối nay có rất nhiều người đến.
Hai người, đợi một lúc, nghệ sĩ đàn violin trong miệng Phượng Giai đã lên sân khấu.
Anh ta quả thực rất đẹp trai, gương mặt thu hút, đeo kính viền mỏng, ăn nói cẩn thận, áo sơ mi cài cúc đầu tiên, thắt cà vạt đen trang trọng.
Nam Tri liếc nhìn, cô đánh giá: “So với bạn trai cũ của cậu, phong cách chênh lệch khá nhiều.”
Phượng Giai: “Tất nhiên rồi, giống nhau thì chẳng thú vị gì cả.”
“Sao quen được vậy?”
“Vẫn chưa quen, lát nữa phải đến bắt chuyện.” Phượng Giai sửa lại tóc, “Thế nào, hôm nay tớ trang điểm đẹp chứ?”
Nam Tri nói đẹp, cô lại hỏi: “Không quen thì sao cậu lại biết hôm nay anh ta diễn ở đây vậy?”
“Lúc trước tớ có gặp anh ấy ở bãi đậu xe, vừa gặp đã yêu, sau đó đi hỏi bạn bè mới biết được.”
“…”
Nghe khởi đầu câu chuyện là thấy không đáng tin rồi, giống y như câu chuyện của cậu ấy với bạn trai trước.
Nhưng mà trong chuyện này, Nam Tri không thể tạt cho Phượng Giai một gáo nước lạnh được: “Tớ thấy cậu nên đổi màu son.”
“Sao thế?”
“Quá đỏ, nhìn anh ta có vẻ không thích những cô gái quá mạnh mẽ.”
Phượng Giai nghĩ ngợi một lúc, cảm thấy có lý, cô giữ đầu Nam Tri hôn một cái, lấy một cây son từ trong túi xách rồi đi đến nhà vệ sinh trang điểm lại.
Không lâu sau, cô quay trở lại, đổi sang màu đỏ đất, nhìn dịu dàng hơn nhiều
Lúc trước ở nước ngoài, Nam Tri học trường nghệ thuật, có một chút kiến thức về nhạc cụ, cô nghe ra được người này kéo đàn violin rất hay.
Đến giờ nghỉ ngơi giữa buổi, Phượng Giai lập tức hành động, cô cầm điện thoại xông lên muốn xin WeChat.
Nam Tri ngồi ở đằng kia nhìn.
Đột nhiên, cửa được mở ra, cô nghe thấy tiếng nói bên cạnh: “Tổng giám đốc Cố, dự án đấu thầu lần này chắc chắn sẽ cần cậu quan tâm nhiều hơn rồi.”
Nam Tri quay đầu lại.
Một người đàn ông trung niên tầm năm mươi tuổi và Cố Dữ Thâm cùng nhau đi vào, người đàn ông kia còn nói chuyện liên quan đến dự án, xem ra là đến xã giao.
Chỉ là, bên cạnh còn có một cô gái nhỏ.
Nhìn rất giống người đàn ông trung niên kia, hơn nữa khi nói chuyện cũng rất thân thiết, chắc là con gái của ông ta.
Trước đây, Nam Tri từng nghe Phượng Giai nói, nhiều cô chiêu nhà danh viện ở Bắc Kinh đều có cảm tình với Cố Dữ Thâm, nhưng cô gái trước mặt không còn là “thầm mến” nữa, là trần trụi hiển nhiên.
Vừa đi vào, Cố Dữ Thâm đã nhận ra Nam Tri, anh hơi cau mày.
Hai người nhìn nhau.
Âm thầm đạt được thỏa thuận chung —— bọn họ bây giờ vẫn đang trong tình trạng ẩn hôn, nếu như để cho hai người này biết được, đương nhiên là một truyền mười mười truyền một trăm, sẽ gặp rất nhiều phiền phức.
Vì vậy cả hai đều nhìn sang chỗ khác.
Người đàn ông cười hỏi: “Tổng giám đốc Cố, ngồi ở kia được không?”
Cố Dữ Thâm chỉ tay vào chỗ trống cách Nam Tri khoảng năm mét: “Ở đây đi.”
Người đàn ông hơi ngạc nhiên: “Dưới lầu à? Tôi đã đặt phòng ở trên kia.”
Cố Dữ Thâm bình tĩnh nói: “Không sao, ngồi đây cũng được.”
“Được, chỉ cần tổng giám đốc Cố không ngại là được.”
Ba người ngồi xuống, cô gái trẻ ngồi đối diện Cố Dữ Thâm, người cô không nhịn được mà nghiêng người về phía trước, như bị nam châm hút, nửa người trên cũng sắp dán chặt vào đó rồi.
Nam Tri ngồi ở bên kia, cô cười lạnh.
Con hồ ly tinh nam này, suốt ngày trêu hoa ghẹo nguyệt.