Sáng hôm sau, Mộ Dung bị Tả La một tay gỡ hết xúc tua bám dính thuận tiện đá bay xuống giường, trong đầu khó hiểu hết sức.
Hôm qua không phải hai người đã đến thế rồi, còn kém mỗi bước đó đó thôi sao?
Vốn tưởng từ hôm qua mọi chuyện đều thay đổi, nhưng giờ thì thế nào?
Rối rắm ngồi dưới đất, Mộ Dung thương tâm xoa xoa cục u trên đầu.
“Đi mua sữa đậu nành đi! Muộn sẽ hết mất.” Tả La nói làm Mộ Dung không khỏi ngẩng đầu lên.
Ánh mặt trời xuyên qua bức rèm trắng trở nên nhu hoà hơn nhiều, nhẹ nhàng lướt trên người Tả La, nam nhân ngồi đưa lưng về phía gã, bàn tay vội vàng cài nút áo có chút run rẩy, hai tai nam nhân đỏ hồng, sau gáy lấp ló dấu hôn nhàn nhạt.
Là kiệt tác của chính gã…
Nhìn Tả La như vậy, Mộ Dung bỗng thấy cảm động, gã ngồi dậy, mau chóng thay quần áo.
“Em lập tức đi đây Yên tâm, nhất định anh sẽ được uống sữa đậu nành.” Mộ Dung làm bộ như phải đi, sau đó ngay khi nam nhân quay đầu lại, gã nhanh lẹ hôn lên môi y một cái.
Khuôn mặt nam nhân đỏ ửng lên, Mộ Dung cười gian chuồn ra cửa.
Nam nhân vẫn là cái tên nghiêm túc cứng nhắc trước kia, nhưng vì cớ gì trong mắt gã, y càng ngày lại càng đáng yêu vậy nhỉ?
Biểu tình tức giận, biểu tình cứng nhắc, biểu tình lạnh như băng, thậm chí ngay cả khi mặt không chút thay đổi…tất cả đều đáng yêu, đều đáng giá để gã yêu. Nếu người ta nói nhân duyên trên thế giới này là nồi nào úp vung nấy, Mộ Dung nghĩ, vậy thì Tả La nhất định là cái vung của mình rồi, gắt gao che cái nồi là mình, còn mình, suốt ngày lo lắng bản thân béo gầy tròn méo, đậy không thích hợp sẽ bị cái nồi khác cướp đi mất…(Ôi triết lý tình yêu thâm sâu quá =)))
Mộ Dung nghĩ đến đoạn này, tự dưng cười ngượng.
Tả La thay xong quần áo, đi vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân, thấy quần lót cùng quần ngủ của hai người đang ngâm trong chậu, chợt nhớ tới lý do tại sao hôm qua số quần áo này bị bẩn.
Quần đùi của y cùng quần tam giác của Mộ Dung quấn quanh khiến y không biết vì cớ gì nóng bừng cả mặt, y lập tức xắn tay áo xoẹt xoẹt hai ba phát giặt sạch quần của mình, vốn cứ định đi ra như thế, cơ mà sau khi nhìn cái quần của Mộ Dung một mình trơ trọi trong chậu, Tả La lại nóng mặt, ma xui quỷ khiến…nghiêm mặt giặt nốt cái quần của gã, sau đó mang cả hai cái ra ngoài.
Mùi bột giặt hoà với mùi kem đánh răng thơm mát. Một ngày mới lại bắt đầu.
Tả La chân thành hy vọng chuyện hôm qua chỉ là một giấc mộng, một cơn ác mộng khiến ngay cả người can đảm như y cũng phải thấy sợ hãi.
“Chào buổi sáng.” Tư Tư nhu thuận tự chải tóc, nhìn thấy Tả La liền làm nũng đòi y buộc tóc cho. Tả La đỡ cô nhóc ngồi lên đùi mình, bất đắc dĩ thở dài nói, “Bố chưa buộc tóc cho con gái bao giờ cả.” Tay lại thành thật nhận cái lược trong tay cô nhóc.
Tóc cô nhóc vừa mềm vừa mảnh, Tả La cẩn thận chải, bỗng nhớ đến tóc của Mộ Dung, cũng mềm như vậy, sờ rất thoải mái…
Phát hiện mình cư nhiên lại nghĩ đến tên kia, Tả La đỏ mặt lắc đầu. Động tác của y không cẩn thận kéo tóc Tư Tư, cô nhóc ăn đau hét một tiếng, “Đau quá ”
Tả La vội vàng buông lực, luống cuống xoa đầu cô nhóc, “Bố xin lỗi.”
“Bố đừng xoa, bố xoa làm chỗ không đau cũng thành đau luôn rồi.”
Tả La theo bản năng giơ hai tay xin hàng, nhìn động tác buồn cười của người bố vốn đứng đắn nghiêm túc, cô nhóc ngừng khóc, nhoẻn miệng cười,
“Con chờ anh vậy, anh chải tóc siêu lắm.”
Mộ Dung rất am hiểu mấy chuyện này, từ kiểu tóc trang phục đến nước hoa các kiểu…Chắc là vì quen nhiều bạn gái nên mới học được đây mà. Tả La hừ lạnh.
“À đúng rồi, anh ra ngoài làm chi ạ? Không phải hơn 5 giờ sáng anh đã ra ngoài rồi sao? Chẳng lẽ sữa đậu nành còn chưa bán nên anh quay về? Không đúng, rõ ràng là sau đấy không có tiếng mở cửa mà.” Tư Tư vuốt cằm ngẫm nghĩ.
Lược trong tay Tả La lập tức rơi xuống đất.
Tả La nhớ rõ ràng, giờ ấy Mộ Dung còn đang ở trên giường của mình, ôm mình, ngủ cùng mình!
Sắc mặt đột nhiên biến đổi, Tả La miễn cưỡng cười, cúi đầu nhìn Tư Tư.
“Bố hỏi con, con nhìn thấy anh Mộ Dung lúc ấy…trông như thế nào?”
“Ừm Mặc áo trắng nè, anh Mộ Dung mặc áo trắng trông lại càng trắng, mặc dù bình thường anh ấy cũng trắng lắm rồi. Tư Tư lúc ấy muốn đi xì, nhìn thấy anh ấy ra ngoài còn gọi anh ấy, thế mà anh ấy không để ý Tư Tư, cứ thế đi luôn! Bao giờ anh ấy về phải nói anh ấy mới được! Đúng rồi bố, anh Mộ Dung đi mua sữa đậu nành ạ?”
“À, ừ, đúng rồi, cậu ấy, cậu ấy đi xem, không, không thấy bán sữa, cho nên cậu ấy trở về, Tư Tư đừng nói với cậu ấy, khi đó cậu ấy còn buồn ngủ lại bị bố sai đi mua, vất vả lắm, con đừng trách cậu ấy, cũng đừng kể lại chuyện kia nữa…Ừm, về sau có nhìn thấy cũng đừng để ý đến cậu ấy, lúc ấy cậu ấy tính tình không tốt đâu.” Tả La cứng nhắc cười, bàn tay đặt trên vai Tư Tư khẽ run lên, song lại kiên định kì lạ.
“Dạ! Tư Tư biết rồi! Đó là cơn giận lúc mới dậy ấy mà, ba của Tư Tư hồi xưa cũng thế, còn quát ầm ĩ lên cơ!” Bày ra vẻ sợ hãi, Tư Tư biểu diễn sinh động y như thật, một lúc sau, cô nhóc nhìn chằm chằm Tả La, “Bố đừng cười nữa được không? Bố cười nhìn đáng sợ thế…”
“Huh? Xin lỗi con.” Hiểu được sợ hãi trong lòng mình không kiềm được mà hiện hết lên mặt, Tả La vội vàng chỉnh lại, “Tóm lại là con phải nhớ kĩ —”
Đột nhiên, tiếng chìa khoá tra vào ổ vang lên.
Tả La ôm chặt Tư Tư, chìa khoá vòng hai vòng, nhẹ nhàng ‘tách’ một tiếng, cửa mở…
“Em trở lại rồi! A! Sáng sớm hai người đã ôm nhau biểu diễn tiết mục phụ tử tình thâm à Lại đây giúp em cái nào ” Mộ Dung đầu đầy mồ hôi, tay trái cầm bình giữ nhiệt tay phải cầm túi, vất vả hết sức.
Sợ bóng sợ gió một hồi, Tả La vội vàng buông Tư Tư ra, cùng Tư Tư hoạt bát đi phụ Mộ Dung, ngay khi vươn tay chuẩn bị cầm lấy bình giữ nhiệt trong tay Mộ Dung, Tả La mới nhìn đến hình ảnh phía sau cánh cửa khép hờ:
Phía sau lưng Mộ Dung đang cười ha hả chính là…
Một gương mặt tái nhợt, giống hệt khuôn mặt Mộ Dung…Là con quỷ kia.