Đêm Dài Trầm, Mộng Lưu Luyến

Chương 93: Đêm Thứ Tư (9) Thầy Hoa, Thầy Phải Chịu Trách Nhiệm




Ai có thể chối từ lời đề nghị của một thiếu nữ xinh đẹp, đáng yêu, ngượng ngùng như này chứ?

Sau khi bị những ngón tay mềm mại của thiếu nữ chạm vào, cậu em bên dưới đang kích động vô cùng, lại to dài hơn trước vài phần. Chưa bao giờ Hoa Tỷ Thần khó chịu như lúc này, ánh mắt anh lập lòe, thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào trong đôi mắt Thư Khuynh Mặc, "Không... Không sao đâu..."

Cũng không biết ý anh là chân cô bị tê, muốn cử động thì cứ cử động đi, không sao đâu hay là khi nãy cô chạm phải thứ không nên chạm vào kia cũng không có vấn đề gì cả, không phải xin lỗi đâu, tôi tha thứ cho em...

Đương nhiên Thư Khuynh Mặc sẽ nghĩ theo trường hợp trước, gương mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng, hai tay chống lên bả vai của Hoa Tỷ Thần, khẽ dùng sức, hai chân đang kẹp chặt lấy phần eo Hoa Tỷ Thần từ từ dùng sức, bờ mông nhẹ nhàng nhích lên trên, muốn trốn tránh cây gậy thịt thừa nóng rực đang chọc vào sau mông.

Kết quả là hành động vốn không có gì bất ngờ này lại bị bắp chân tê dại phá hỏng, chân của cô tê rần, giống như có hàng ngàn hàng vạn con kiến đang bò ở lòng bàn chân cô, khiến cô cảm thấy tê dại, ngứa ngáy, hai chân mềm nhũn ra, cơ thể lại ngồi sụp xuống...

Vị trí mềm nhũn đang ẩm ướt ở giữa chân đặt thẳng lên trên cây gậy thịt nóng rực kia, hai bên chỉ còn cách nhau một lớp đồ lót mỏng manh. Cả hai đồng thời kêu lên một tiếng, một người là thoải mái tới mức xương sống cứng đờ, một người thì là xấu hổ, bực dọc, nước mắt tràn mi.

Thư Khuynh Mặc vội vàng bịt miệng lại, lần này tuyệt đối không phải là cô đang giả bộ với thầy mặt trời nhỏ đâu, cô đang chảy cả nước mắt rồi đây này. Thư Khuynh Mặc vội vàng nói nhỏ để giải thích, "Thầy, chân em bị tê thật... Vì tê chân nên mới..."

Vừa nói cô vừa vội vàng đứng dậy, kết quả là vì vội quá nên đập đầu vào bàn làm việc, sau khi trung đòn, cô lại ngồi sụp xuống. Lần này do ngồi xuống mạnh quá khiến cô gần như cảm nhận được đầu nấm nóng bỏng xuyên qua vài lớp vải, đâm vào trong âm đạo ở giữa hai chân cô.

Cô cảm thấy âm đạo thần bí ở giữa hai chân co bóp mạnh một cái, một dòng nước ấm từ sâu bên trong trào thẳng ra ngoài, khiến cô hoàn toàn bị bất ngờ. Khi dòng nước ấm đó chảy tới miệng âm đạo, thẩm thấu qua lớp quần lót, một dòng nước thơm ngọt làm ướt lớp vải màu đen ở phía dưới.

Quả thực thì lần này Thư Khuynh Mặc chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống, cho dù thường ngày cô luôn tự cho mình là một "chiếc chiếu cũ", nhưng cô chỉ có lý luận phong phú mà thôi chứ nào đâu có kinh nghiệm thực tiễn...

Trước đó cô to gan lớn mật suy nghĩ lung tung nhưng đó cũng chỉ là bàn việc binh ở trên giấy mà thôi, trong suy nghĩ của cô thì chỉ cần thiếu nữ nhị thứ nguyên ra tay, muốn quyến rũ một anh chàng đẹp trai là hoàn toàn không có vấn đề gì cả.

Nhưng hiện giờ mọi chuyện diễn ra thật, kết quả là cô cảm thấy run sợ, cô cảm thấy mặt mình hiện giờ nhất định sẽ rất nóng, nóng tới độ nấu chín được một quả trứng gà. Thư Khuynh Mặc đang xấu hổ, nào có nghĩ đến việc quyến rũ mặt trời nhỏ, giờ cô chẳng khác nào một con đà điểu, đầu cúi thấp như muốn chôn xuống bên dưới lớp cát, kết quả là vừa mới cúi đầu thì bờ môi cô chạm vào môi của Hoa Tỷ Thần, cảm giác mát lạnh, mềm mại lan tỏa ra.

Khi cây gậy thịt cách mấy lớp vải, đâm vào trong hang động mềm mại ở giữa hai chân của thiếu nữ thì Hoa Tỷ Thần đã giật bắn người, bàn tay siết chặt lại, cố gắng khắc chế cảm giác hưng phấn muốn lao thẳng vào bên trong ở bên dưới, nhưng ngay một giây sau đó, ở trên chiếc lều nhỏ kia đột nhiên bị thấm ướt, điều này khiến anh cảm thấy choáng váng.



Ngay khi anh giật mình ngẩng đầu lên thì một bờ môi mềm mại lại vô tình chạm phải miệng anh, chỉ là một cái chạm môi đơn giản này dường như không là gì so với những chấn động anh phải chịu trước đó.

Hoa Tỷ Thần cảm thấy đầu óc mình hoàn toàn trống rỗng, bờ môi đỏ tươi kia khiến linh hồn anh như đang lơ lửng trên chín tầng mây. Hoa Tỷ Thần cảm thấy nó mềm mại không gì sánh nổi, ngoài ra còn mang theo mùi thơm tinh khiết, hương vị ngọt ngào động lòng người, giống như là...

Giống như mối tình đầu vậy, ngây ngô nhưng vô cùng tinh khiết.

Cả hai đều ngẩn ngơ cả ra, ngơ ngác nhìn đối phương, trong lúc này hai người quên đi việc phải tách hai bờ môi đang dính chặt lấy nhau ra.

Thư Khuynh Mặc nhìn con ngươi lóng lánh như sao trời của Hoa Tỷ Thần, nó sâu sắc, huyền bí, khiến cô như muốn vĩnh viễn đắm chìm vào trong biển sao trời sâu thăm thẳm đó.

Hoa Tỷ Thần nhìn vào trong đôi mắt Thư Khuynh Mặc từ khoảng cách gần, nó như một dòng suối xanh biếc lấp lóe ánh nước, trên hàng mi cong vút kia mang theo những hạt nước mắt bé li ti, khiến nó trở nên đẹp vô cùng.

Bốn mắt nhìn nhau, nháy mắt đã vạn năm.

Dường như hai người không nhận ra được vẻ lưu luyến, được tình cảm ấm áp từ bên trong ánh mắt người bên kia.

Hai người dưới bàn lặng lẽ nhìn nhau, nhưng tiếng rên rỉ dâm đãng và tiếng thở hổn hển nặng nề bên ngoài lại không hề phù hợp với bầu không khí này, hay nói thẳng ra là hoàn toàn phá hỏng bầu không khí lãng mạn.

"Ư Ư... Sướng quá, thầy giỏi lắm... Sướng chết người ta rồi... Thầy đâm mạnh vào, đâm nát chỗ đó luôn đi... Á..."

"Em đúng là đồ dâm đang mà, kẹp chặt quá đi... A, thầy sắp ra rồi... Cục cưng ngoan, thầy bắn hết toàn bộ tinh hoa cho em rồi đó, no chưa hả? Có phải cục cưng rất yêu báu vật to dài của thầy không, lần sau thầy sẽ dành thời gian để cho cái động dâm của em thấy thỏa mãn."

Sau đó...



Tất cả im bặt, tất cả mọi chuyện cứ kết thúc như vậy đó.

Hai người mặc quần áo vào, nói chuyện bình thường với nhau, ví dụ như chút nữa sẽ đi đâu ăn cơm, đi dạo chỗ nào, mua món quà gì, sau đó hai người rời khỏi, cánh cửa văn phòng đóng "sầm" một tiếng!

Hai người dưới gầm bàn tỉnh lại khi nghe thấy tiếng đóng cửa, bờ môi đang dính vào nhau vội vàng tách ra.

Thư Khuynh Mặc dùng cả tay lẫn chân, liên tục bò ra khỏi người Hoa Tỷ Thần, chui ra khỏi bàn làm việc. Hoa Tỷ Thần cũng đi ra ngoài, thuận tay cầm lấy áo khác của mình ở trên chiếc ghế tựa, vắt lên trên tay, che chiếc "lều nhỏ" ở nửa dưới người.

Anh vốn là người hiền lành nhưng hiện giờ trong lòng anh cũng không tránh khỏi cảm thấy kinh ngạc, đồng thời có vài phần trách móc vị thầy Lý kia.

Bề ngoài thầy Lý đường hoàng, tuấn tú, lịch sự, không ngờ độ dẻo dai của nửa dưới lại... quá kém cỏi rồi đi, chưa bao lâu đã xong việc rồi.

Mới chừng mười phút trước anh ta còn khoe khoang khoác lác, nói sẽ cho cô học sinh kia thỏa mãn, rồi thì súng ống của mình rất to dài, đúng là... đúng là...

Đúng là không biết phải nói làm sao nữa, Hoa Tỷ Thần cảm thấy sau này mình không thể nhìn thẳng vào thầy Lý nữa rồi!

Đương nhiên điểm quan trọng nhất chính là hình như anh vẫn có phần lưu luyến bờ môi mềm đỏ mọng dính lên trên môi anh, lưu luyến nụ hôn ngọt ngào, đáng yêu tựa một đóa hoa hồng khi nãy.

Thư Khuynh Mặc dùng một tay che đi vị trí chiếc cúc áo bị đứt, một tay che lấy cái miệng nhỏ xinh tựa hoa hồng. Cô lén lút nhìn Hoa Tỷ Thần cũng đang thẹn thùng, bối rối.

Cô thầm hạ quyết tâm, việc đã đến nước này rồi mà còn giả vờ như không có chuyện gì xảy ra thì chẳng phải là bỏ lỡ cơ hội trời cho hay sao.

Phải tận dụng cơ hội, nó đi rồi sẽ không quay trở lại...

Cô lấy hết dũng khí ra, nói với Hoa Tỷ Thần, "Hoa... Thầy Hoa, thầy phải chịu trách nhiệm với em!"