Đêm Dài Trầm, Mộng Lưu Luyến

Chương 45: Đêm Thứ Hai 18: Một Trong Những Mối Tình Đẹp Trong Tiểu Thuyết Cổ Đại Thời Minh Thanh.




Chiều hôm sau, Thư Thanh Mặc đến nhà Hoa Tỉ Thần để học cùng anh như đã hẹn. Lúc bấm chuông cửa, cô còn đang oán trách về thiên phú dị bẩm của người nào đó, rõ ràng đã nghỉ ngơi một đêm, mà sao trên người cô vẫn còn những vết bầm tím.

Dấu vết vẫn chưa hoàn toàn biến mất, giữa hai chân vẫn còn có chút khó chịu, nên cô đành phải mặc chiếc váy đỏ Ba Tư tối qua, để che giấu dáng đi hơi không tự nhiên của mình. Đồ tên đàn ông xấu xa!

Ngay khi chuông cửa vừa vang lên, tên khốn Hoa Tỉ Thần liền xuất hiện mở cửa. Thư Khuynh Mặc đi theo vào, nhưng vì bất ngờ thiếu cảnh giác nên bị hắn chặn ngang ôm lên: "Này đồ tồi, em làm cái gì vậy! Mau thả chị xuống, có người nhìn thấy thì sao?"

Hoa Tỉ Thần ôm cô bạn gái đang không an phận trên tay, cẩn thận giúp cô cởi giày, sau đó bước lên cầu thang xoắn ốc, giơ tay vỗ nhẹ lên bờ mông tròn trịa: "Ngoan nào, lỡ ngã thì sao? Không phải hôm qua chị kêu đau à? Em bế chị lên lầu. Ba mẹ và bảo mẫu ra ngoài rồi, không ai nhìn thấy đâu, chị sợ bị người khác phát hiện ra mối quan hệ của chúng ta đến vậy sao!"

“Không phải, chỉ là chị bị dọa giật mình một chút thôi” Nhận thấy giọng điệu ủy khuất của bạn trai, Thư Khuynh Mặc lập tức phớt lờ cái mông nhỏ đang bị hành hạ, vội vàng giải thích: “Đương nhiên là sợ bị phát hiện rồi. Suy cho cùng, chị là trâu già gặm cỏ non, sợ bị thiên hạ chê cười! Còn nữa, hôm qua em đã hứa là chỉ học chung, không ngủ chung!"

"Sao chị cứ luôn miệng nói ngủ chung ngủ chung vậy, nói một đường nghĩ một nẻo, có phải thật ra là chị rất muốn ngủ với em không, nếu không hai ta vào phòng em ngủ luôn đi? Dù sao giường em cũng rất rộng...” Hoa Tỉ Thần thản nhiên đẩy một cánh cửa, ôm Thư Khuynh Mặc đi vào, nhẹ nhàng đặt cô lên chiếc giường lớn màu đen bên trong.

Trong lúc Thư Khuynh Mặc tay chân luống cuống sửa soạn lại váy, Hoa Tỉ Thần liền xoay người đi đến ghế sô pha bên kia cầm cặp sách, còn đeo kính gọng vàng bước tới, lấy ngón tay thon dài chọc nhẹ lên vầng trán mịn màng của cô: "Nhìn vẻ mặt của chị là biết chị muốn gì rồi, em nói học là học chung, trừ khi chị mời em ngủ chung, nếu không em sẽ cực kỳ dè dặt quy củ! Còn về lý do tại sao học ở đây thì, em chỉ đang trả lễ thôi. Hôm qua em đã vào phòng chị, nên hôm nay em muốn chị ngồi trên giường lớn của em! Quyển ‘Luận Ngữ’ mà hôm qua chị bảo em xem, em đã đọc gần hết rồi, bên trong..." Hoa Tỉ Thần lấy cuốn sách ra khỏi cặp, nghiêm túc thảo luận bài tập về nhà của mình với Thư Khuynh Mặc.

Thư Khuynh Mặc nhìn gò má hoàn mỹ của anh, bộ dáng lúc người đàn ông tập trung làm việc là hấp dẫn nhất. Thêm nữa, những chàng trai chăm chỉ cũng không quá nhiều, đặc biệt thiếu niên đơn thuần, sống mũi cao cao, đeo một cặp kính cận nhã nhặn, thật sự là đẹp trai đến nỗi khiến người ta không thể khép nổi chân...

Cô khẽ ho một tiếng, chợt bừng tỉnh lại từ trong sắc đẹp dụ hoặc của anh, thật rất muốn xé rách dáng vẻ cấm dục của cái tên đeo kính trước mặt này! Không được, phải kiềm chế! Kiên cường! Nhẫn nại!

Thư Khuynh Mặc có chút lơ đễnh, câu được câu mất giải đáp thắc mắc của Hoa Tỉ Thần, trong lòng thầm chán nản định lực của bản thân, cùng nhau học tập cái nỗi gì, loại hoóc-môn đẹp trai mê người này, sao mình lại phải coi nó như một thứ tai họa mà trốn tránh chứ? Đáng ra nên ngủ cùng em ấy, đẩy ngã em ấy!

“Khụ khụ, chị Mặc, sao ánh mắt chị nhìn em trông lạ thế, buổi trưa ăn ít cơm à? Hình như khóe miệng chị chảy nước miếng rồi kìa!” Hoa Tỉ Thần ngẩng đầu, nhìn Thư Khuynh Mặc với ánh mắt cưng chiều, tiện tay nới lỏng hai chiếc cúc áo sơ mi, lộ ra cơ ngực bánh mật như ẩn như hiện.



Thư Khuynh Mặc vội vàng lau khóe miệng, lúc này mới nhận ra mình bị lừa, thẹn quá hóa giận: "Cái gì, còn lâu, buổi trưa chị ăn cực kỳ no! Được rồi, đã chữa xong bài tập, chị về đây"! Nếu nán lại thêm chút nữa, cô chắc chắn bản thân không thể khống chế được ham muốn hừng hực trong cơ thể, muốn xé áo sơ mi, quần tây, và còn nhiều hơn…

"Đừng đừng, em nói đùa thôi mà. À! Hôm qua em đọc một vài tác phẩm văn học cổ. Trong đó có rất nhiều từ vựng nếu đứng độc lập thì em hiểu được, nhưng khi gộp lại với nhau thì em lại ‘nhất tri bán giải* bất cầu thậm giải*!" Hoa Tỉ Thần lấy một quyển sách cổ bìa cứng từ trong cặp ra, tiện tay lật một trang: "Hay là chị em mình cùng nhau đọc đi, chỗ nào không hiểu chị giải thích cho em! Hôm qua đã hứa là cùng nhau học, sao chưa tới nửa giờ chị đã muốn đi rồi?"

* Hiểu lơ mơ.

* Tìm hiểu qua loa đại khái.

“Dùng cái thành ngữ gì mà tùm lum hết, không hiểu cặn kẽ mà còn cứ đòi ghép chung với nhau!” Thư Khuynh Mặc nhân cơ hội khinh bỉ trình độ sử dụng thành ngữ của người nào đó, thuận tiện tâng bốc chính mình.

Cô không nhìn tên cuốn sách, nghiêng người lại gần Hoa Tỉ Thần để đọc cùng. Lúc đầu thì không sao, đều là mấy câu giới thiệu về gia thế, ngoại hình của các nhân vật, không có điểm gì lạ, nhưng khi lật sang trang bên thì thấy đoạn lớn thế này:

Chỉ thấy anh cả ôm chị dâu, hôn lên bầu ngực, mơn trớn da thịt, đặt đôi chân trắng nõn lên vai, sau đó nắm lấy gót chân chị: “Ta không yêu nàng, ta chỉ yêu đôi chân nhỏ của nàng thôi, thật rất thú vị!"

Dứt lời, dục vọng thẳng tắp đâm sâu vào tiểu huyệt non mềm của người nọ, sau đó ôm người đến mép giường, đặt xuống giường, tách đôi chân ngọc ra, tiếp tục đâm chọc.

Đến khi đưa đẩy tầm năm mươi cái, miệng âm hộ bất chợt mở rộng, dịch xuân tràn ra như thủy triều. Giả Dung tựa như mất hết lý trí, bất giác kêu lên: "Phu quân, làm thiếp thật sung sướng! Tiểu hoa huyệt đã bị chàng chọc thủng rồi, làm sao bây giờ?" Mặc dù ngoài miệng Giả Dung có vẻ hơi bất mãn, nhưng trong lòng lại đang thầm hoan hô: “Dương vật của phu quân thật lớn, ngàn vạn lần đừng mềm xuống, phải cứng lên, vậy mới sướng đến tận xương tủy” Nàng ôm chặt dương vật cứng rắn, phía dưới hăng hái nuốt lấy vật kia của hắn, không ngừng rên rỉ gợi tình.

Trước giờ Thư Khuynh Mặc đọc sách rất nhanh, tuy rằng chỉ xem một đoạn ngắn, nhưng cô có thể đoán ra được đây chính là một phiên bản cổ của tiểu thuyết gợi dục, cái gì mà dương vật với dâm thuỷ, xấu hổ muốn chết. Chỉ mấy câu đơn giản đã khiến cô đỏ mặt, tim đập thình thịch, miệng đắng lưỡi khô.

Nghĩ đến đây, cô liền lật bìa sách lên xem, trên trang bìa ghi "Đảo ngọc đài", bên cạnh có một dòng chữ nhỏ, là tiểu thuyết khiêu dâm cổ điển của Trung Quốc thời Minh Thanh...