Đêm Dài Trầm, Mộng Lưu Luyến

Chương 22: Đêm Thứ Nhất 20, Bảo Bối Sẽ Biến Lớn Biến Dài, Còn Sẽ Hôn Mặt Của Nàng.




Thư Khuynh Mặc vô cùng vui vẻ chống hàm, chuẩn bị chăm chú quan sát bảo bối “Sẽ động” đó, kết quả nhìn thấy cự vật vẫn luôn giấu bên dưới vải bố đó, không khỏi có chút thất vọng. Trong trí tưởng tượng của nàng, bảo bối đó sẽ trắng trắng mềm mềm, có dáng vẻ rất xinh đẹp rất đáng yêu, nhưng bây giờ thứ nàng nhìn thấy lại không hề như vậy.

Bên trong đám cỏ dại lộn xộn đen thui, đang ẩn giấu cự vật dài màu hồng dường như đang căng cứng, lắc đầu sống động, nó dường như rất không quen với việc phơi bày trong không khí như một điểm sáng nhút nhát, thô ráp và dài, cảm thấy tay nhỏ của nàng không thể nắm lấy toàn bộ.

Đỉnh trụ là đầu nấm màu nhạt, bên ngoài linh khẩu màu thịt hồng vẫn còn thấm vết nước nhạt, mà ở bên dưới là hai quả cầu nhỏ hình tròn, dường như tăng thêm vài phần đáng yêu cho dáng vẻ hung dữ đó, ngay cả như vậy, quan sát tổng thể, vẫn là rất xấu.

Thư Khuynh Mặc nói thẳng, “Hừm…Xấu quá…Ta không thích bảo bối này, thật khó coi, hơn nữa tại sao nó ở chỗ này của ngài là không giống chỗ đó của ta…”

“Bởi vì đây là bảo bối độc nhất vô nhị của ta, không có mấy người có thể nhìn thấy, nàng không thích nó, nó không vui đâu. Nàng xem, nàng vừa đè nó bị thương, vừa đỏ vừa sưng, bây giờ nàng còn thẳng thừng nói nó xấu, đến cả ta cũng không vui, nàng lại gần chạm vào nó, hôn nó được không… …” Hoa Tỉ Thần bắt đầu lừa gạt tiểu cô nương.

Hắn không cảm thấy có gì không đúng, tiểu cô nương đều nói vật này của hắn khó coi, khiến cho tự tôn của hắn ít nhiều bị tổn hại, muốn chút bồi thường thì có sao? Hơn nữa ánh mắt sáng quắc của nàng nhìn chằm chằm vật đó, sự căng tràn và mềm mại trước ngực cũng đè trên đầu gối của hắn, cảm thấy vật dưới hông càng lúc càng tức giận bừng bừng, nóng hổi cương cứng.

“Ơ, nhưng… Thật sự xấu mà, tỉ mỉ nhìn lại vẫn rất xấu nha, thật sự là ta đè sưng nó sao…” Thư Khuynh Mặc nghe lời, lại gần xem xét kỹ hơn, nhưng càng xem càng thấy vật này hung dữ đáng sợ, trên thân trụ còn có những gân xanh nổi lên, cực kì rợn người.

Hơn nữa càng kì quái là, rõ ràng nàng không thích nó, nhưng giữa hai chân càng lúc càng dính lại. Nàng không an phận lắc người, nhỏ giọng ngập ngừng cự tuyệt: “Ưm, dài thế này, quá thô ráp, không muốn, ta không muốn sờ nó, càng không muốn hôn nó… …”

“Thử xem, nàng xem nhiều, sẽ phát hiện nó vẫn rất đẹp…” Hoa Tỉ Thần nghe giai nhân vô tình khen ngợi cự vật của mình vừa dài vừa thô, tâm tình không khỏi rất vui mừng. Giọng nói từ tính mát lạnh mang theo vẻ nhẹ nhàng mê hoặc có hơi khàn khàn.



Hắn thấy giai nhân nghe lời, tiến lại gần mình, đôi môi đỏ mọng bị hắn hôn hơi sưng lên thốt ra từng lời, khí tức mềm mại thơm mát đánh vào dục vọng nóng rực của hắn, khiến cho vật đó càng lúc càng sưng to và đau đớn. Nó dường như có ý thức của mình nên rung lắc thân trụ, đầu nấm lần lượt lắc lư bất định, quét qua gò má đỏ hồng dựa vào gần của Thư Khuynh Mặc.

“Ơ… Nó lại to hơn rồi, còn hôn mặt của ta nữa này…” Thư Khuynh Mặc còn chưa kịp nói hết, liền nghe ngoài cửa truyền đến tiếng ồn ào náo động, lờ mờ hình như nghe thấy giọng nói quận chúa, dọa nàng vội vàng che miệng lại.

Hỏng bét, quận chúa không biết nàng là tân vương phi, nếu bị nàng ấy phát hiện mình ở trong thư phòng của vương gia, giấu nàng ấy chuyện mình là mẹ kế nàng ấy, nhất định sẽ nổi giận. Nàng sợ đến mức dúi đầu nhỏ vào eo vương gia, bịt tai sợ hãi.

Vừa vùi đầu, Thư Khuynh Mặc liền cảm thấy vừa nãy bảo bối cự vật đó bị nàng chán ghét vứt bỏ sượt ngang một bên mặt nàng, nhiệt độ nóng bỏng không thể lơ là đó truyền độ ấm vào gò má phớt hồng của nàng. Nàng cảm thấy độ nóng da mặt dường như không hề thua kém vật đó, đỏ còn hơn quả mơ bình thường hay ăn.

Có điều, chuyện quan trọng hơn bây giờ chính là giọng nói của quận chúa càng lúc càng gần, càng lúc càng rõ ràng.

“Phụ vương…Phụ vương, con có chuyện tìm người, các ngươi bỏ ta ra, to gan, các ngươi ai dám cản ta…” Giọng nói quen thuộc của quận chúa, mang theo vài phần tùy hứng không thể cự tuyệt, trong lúc nói, dường như đã thoát khỏi vòng vây thị vệ, đến trước cửa thư phòng.

“To gan, ai cho phép con đến trước cửa thư phòng ta lớn tiếng náo loạn, thân là quận chúa nhưng không có một chút quy củ, quỳ xuống…” Hoa Tỉ Thần đang động tình, mắt nhìn chính là muốn dụ dỗ tiểu cô nương vào tay, kết quả lại bị con gái mình cắt ngang.

Hắn thật sự có chút giận giữ ra mặt, đến cả tiểu nha đầu ngốc nghếch ngờ nghệch dúi đầu vào eo hắn, tư thế thân mật thế này cũng không cách nào ngăn cản cơn giận của hắn, có lẽ là sự tức giận tác động đến vật đó, rắn chắc chống vào gò má non mềm của mỹ nhân.

Nhưng nếu không phải là quận chúa đột nhiên tiến vào, thì làm gì chỉ có hời hợt kề sát gương mặt thanh tú này? Hoa Dương vương gia, người đã bị sắc dục xọc lên não làm mê man đầu óc càng lúc càng tức giận, con gái của mình đánh không được, còn không thể quản thúc đám thị vệ này sao, hắn nghiêm giọng khiển trách, “Bản vương đã nói không có sự cho phép của bản vương, không cho phép bất kì ai ra vào thư phòng, các ngươi đến cả quận chúa còn cản không nổi, lui xuống lãnh phạt ba mươi trượng… Đường đường là công chúa, hô to gọi nhỏ, còn ra thể thống gì, quy củ đã học đi đâu hết rồi, trở về lâu các của mình quỳ hai… Quỳ một giờ…”