Đêm Dài Trầm, Mộng Lưu Luyến

Chương 162: Đêm Thứ Tám (7) :ca Ca Tốt Ngài Đừng Rút Thứ Này Ra Ngoài, Nhét Lại Vào Trong Đi, Cầu Xin Ngài




Trải qua liếm láp mút cắn vừa nãy, Hoa Tỷ Thần phát hiện cô gái yêu kiều trong lòng mình có chỗ đầu vú nhọn hồng vểnh lên là nhạy cảm nhất, trong miệng lưu luyến ngậm lấy vú nhỏ non mềm ngọt ngào mút vào.

Lúc này giọng nói từ tính trầm thấp của đàn ông sau khi nói ra miệng cũng trở nên hơi lúng túng: "A... Bản vương không sờ vú của Tiểu Mặc Nhi thì làm sao biết được ngực nàng nóng chứ... Nghiêm trọng đến mức nào? Dường như không ghê gớm bằng tổn thương ở nơi quan trọng của ta... Bản vương dùng nước bọt của mình giúp nàng liếm mút có lẽ sẽ khỏi thôi... Ngoan, bây giờ đã thấy khá hơn chút nào chưa?"

Đồng thời thứ thô dài dưới thân cũng không hề ngừng nghỉ, vẫn vô cùng dũng mãnh nhanh chóng ra vào trong nơi tuyệt diệu trơn trượt nũng nịu đầy đặn ở chân tâm người đẹp, toàn bộ đâm vào dựa vào bốc đồng từ trước đến nay chưa từng có đấu đá bừa bãi, mỗi lần va chạm cực kỳ dốc sức cực kỳ hung dữ.

Không quan tâm mặc kệ tầng tầng thịt mềm trên vách hoa mềm xốp nũng nịu này bao bọc chặt chẽ ùa đến, quy đầu cứng rắn góc cạnh to bằng trứng ngỗng kia nhằm thẳng vào nơi mềm nhất sâu nhất kia đến gần xông thẳng, nghiền nát đè nặng cũng không biết vô tình hay cố tình lại đụng phải hoa tâm yếu ớt ở tận sâu trong hoa kính người đẹp này.

Chỉ riêng như vậy đã khiến thân thể mềm mại của Thư Khuynh Mặc mệt mỏi, bụng dưới tê dại đến không chịu nổi, hoa tâm bị đâm vào đến mức run lẩy bẩy không ngừng, cảm giác tê dại khó tả chạy loạn ra khắp toàn thân.

Còn có đầu lưỡi một vòng một vòng quấn quanh, ẩm ướt trơn bóng liếm cắn, bị hai tầng tấn công như vậy, người đẹp chỉ cảm thấy tim đập nhanh thân thể run rẩy, sống lưng co rút cứng ngắc, trong chân tâm có rất nhiều nước xuân trong suốt dính chặt nồng đậm kích động trào ra...

Đuôi mắt nàng ửng hồng, nước mắt lã chã càng rơi xuống nhiều hơn, liên tục thở dốc mấy hơi cũng không kiềm được phát ra mấy tiếng ríu rít ngâm nũng nịu, âm thanh véo von ngọt như ngâm trong mật đường: "A... Không chịu nổi... Đừng, đã phun nước ra ngoài rồi, chân tâm thật sự bị đâm rách rồi, ta, có phải ta không khống chế được không? Mất mặt quá... A, cứu mạng... Ngươi bắt nạt ta, cố tình bắt nạt người ta..."

"Cái gì gọi là nhét cây gậy vào chân tâm, dùng miệng ngậm bộ ngực, kỳ quái, đây chắc chắn không phải phương pháp chữa thương gì hết, có phải ngươi cố tình trêu chọc... Trêu chọc người ta..." Nhất thời Thư Khuynh Mặc cảm thấy ý thức của mình hơi tán loạn, nhưng cuối cùng vẫn còn sót lại một chút ý thức khiến nàng không kiềm được nghi ngờ.

Lúc này chân tâm nàng tê dại không chịu nổi, giống như nụ hoa này phồng lên đợi nở tung bị lực bên ngoài thúc giục nở ra, nhụy hoa thơm ngát nhựa hoa văng khắp nơi, thịt hoa ứa nước triền miên run rẩy không ngừng, hai chân dài của nàng cũng không kiềm được vòng chặt qua eo gầy cứng rắn của người đàn ông, ngón chân út bạch ngọc trong giày gấm cũng theo đó khó nhịn cuộn tròn lại...

Hoa Tỷ Thần cũng không dễ chịu, được nhựa hoa dính chặt này tưới lên, trong hoa kính chật hẹp nước xuân mênh mông, tầng lớp thịt hoa dầy đặc ấm áp tràn trề cực kỳ trơn trượt nhiều nước, giờ phút này hỗn loạn đến mức thật sự quấn càng ngày càng chặt.

Thịt mềm ở tường hoa co rút, mút xoắn thứ cứng rắn nóng bỏng cường tráng kia của Hoa Tỷ Thần vô cùng chặt chẽ, không nói ra được trơn trượt xinh đẹp này khiến thứ to lớn đỏ tím của hắn vừa nóng vừa tê dại là có sung sướng hay không, hẳn là có chút không theo ý mình, kích thước xung quanh cũng to thêm hai vòng...

Hắn thở dài một hơi, cắn răng nói: "Thân phận như bản vương, nào lại trêu chọc cô gái nhỏ như nàng? Phương pháp này của ta là phương pháp không truyền ra ngoài trong sách cổ... Còn có cô gái ngốc, chỗ kia của nàng phun nhiều nước như vậy cũng không phải là không khống chế được, chẳng qua đây là quá sung sướng thôi... Nàng xem phương pháp chữa thương của ta có phải rất tốt không, không những chưa được chứng sưng tấy ở nơi quan trọng của ta, còn cho nàng nếm được mùi vị sung sướng này..."

Nói xong hắn rút eo lại phía sau, cả cây dữ tợn nổi gân xanh nhờ nhựa hoa tràn trề nhanh chóng rút lại phía sau, nấm đầu cứng rắn góc cạnh to lớn hơi kẹt lại trong miệng khe hở non mềm này, siết chặt hai mảnh cánh hoa hồng phấn đến mức trong suốt.



Thứ đỏ tím dưới háng chẳng qua chỉ lúc sâu lúc nông đâm vào thịt mềm ở miệng huyệt, chạm đến là ngừng cũng không dạo chơi vào bên trong nữa, Hoa Tỷ Thần hơi nhíu mày thật nhẹ, dường như đang lẩm bẩm trêu chọc: "Có điều nếu Tiểu Mặc Nhi của ta cảm thấy bản vương trêu chọc nàng, không muốn chữa thương cho bản vương nữa thì bỏ đi... Vậy bản vương cũng chỉ để cho nơi quan trọng đến sưng to đến mức hỏng đi thôi, cũng không biết khi về cung cho thái y xem vết thương thì nên giải thích thế nào? Không tránh được..."

Hắn cố tình nói như kiểu muốn nói lại thôi, trong lòng âm thầm suy đoán hắn cảm thấy dựa vào trình độ nông cạn như vậy của Thư Khuynh Mặc, cô gái dường như không hiểu rõ chuyện nam nữ qua lại.

Như vậy chắc chắn cũng không hiểu cái gọi là dương vật của đàn ông sưng lên là vì lý do gì, nếu cô gái đã coi như hắn bị bỏng nghiêm trọng rất sợ vì vậy mà bị hỏi tội, không bằng hắn cứ đâm lao phải theo lao như vậy đi.

Quả nhiên nhiếp chính vương nói như vậy đã dọa cho Thư tiểu Trạng nguyên sợ hãi, tiểu thư khuê các chưa từng kết hôn đương nhiên không biết đến chuyện nam nữ, kiểu nữ đóng giả nam như nàng chẳng qua cũng chỉ được dặn dò cẩn thận không được tiếp xúc thân thiết với đàn ông.

Nàng vẫn luôn cẩn thận ghi nhớ cách xa quần thần, lần này sở dĩ nàng cởi quần áo Hoa Tỷ Thần dưới tình thế cấp bách, cũng vì lo lắng thân phận hắn cao quý, sợ vết thương của hắn nghiêm trọng thậm chí còn liên lụy đến tính mạng cả nhà...

Cô gái nhỏ đương nhiên cũng sợ hãi quá mức, bàn tay nhỏ bé như măng mùa xuân vội vàng kéo vạt áo trước lỏng lẻo của Hoa Tỷ Thần không buông: "Đừng, đừng... Thứ này nóng quá làm hỏng nơi quan trọng của nhiếp chính vương là ta không đúng, ta nghe nói chỗ kia của đàn ông còn phải sinh con, sưng to như vậy không biết có thể sử dụng được nữa hay không... Nếu bị thái y nhìn thấy vết thương, thật sự không thể kéo dài huyết mạch, e rằng tính mạng cả nhà ta cũng không còn nữa..."

Giờ phút này có chuyện cầu xin người ta, Thư Khuynh Mặc cũng chỉ có thể vò mẻ chẳng sợ nứt, nàng ngẩng gương mặt nhỏ nhắn lên làm nũng nói: "Thần ca ca ngài muốn chữa thế nào thì cứ chữa như thế! Ta không kêu đau nữa, ngài cứ nhét thứ quan trọng sưng nóng này vào chân tâm của người ta đi, lần này ta sẽ không nói gì nữa, hy vọng ngài nhớ rõ phương thuốc cổ trong sách cũ này thật sự có tác dụng... Nhiếp chính vương tốt, ca ca tốt, Thần ca ca ngài đừng rút thứ này ra, nhét lại đi, cầu xin ngài..."

Nhất là nàng cảm thấy giờ phút này, giờ phút này tận sâu trong hoa kính lại dâng lên cảm giác trống rỗng khó mà mở miệng, chẳng biết tại sao rõ ràng trước đó rất ghét thứ cứng rắn kia nhét vào bên trong, loại trống rỗng vắng vẻ muốn được lấp đầy tràn ngập một lần nữa này dâng lên khát vọng làm má đào trắng nõn của nàng không kiềm được nóng lên...

Hoa Tỷ Thần nhìn người đẹp trong ngực vẻ mặt quyến luyến, tóc mai hơi ướt hỗn loạn tản ra, trên gương mặt nhỏ nhẳn xinh đẹo tinh xảo có rặng mây đỏ tràn ngập lộng lẫy như đào mận, đôi mắt quyến rũ như tơ lông mi dài run nhẹ, trong lúc vô tình đã có vẻ đẹp kiều diễm kiêu ngạo tỏa ra trước trán không hề giấu giếm...

Vừa nghĩ như vậy, vốn dĩ còn định trêu chọc người đẹp một chút, nhiếp chính vương đại nhân cũng không thể kiềm chế được nữa, chỗ nửa thân dưới của hai người tiếp xúc với nhau đã nước xuân giàn giụa từ lâu, giữa đùi dưới háng cũng nhiễm dâm mỹ sáng trong.

Giờ phút này dưới thân Hoa Tỷ Thần nhẹ nhàng va chạm, thứ to lớn sưng cứng chọc vào nơi đầy đặn mềm xốp lúc này đâm thẳng vào, như cá gặp nước tiếp tục cắm vào nơi ấm áp ẩm ướt.

Miệng vẫn không quên ra vẻ, thuận tiện chứng minh oai phong đàn ông của mình: "Vậy nếu nàng dâu của ta đã nói như vậy, bản vương cũng không muốn lão thái y hôi hám kia chữa trị cho ta, vẫn nên dùng phương thuốc xưa bí mật này thôi... Có điều nơi quan trọng của bản vương đương nhiên thiên phú khác thường, cho dù bị bỏng rồi cũng vẫn có thể sử dụng rất tốt..."