Đêm Dài Trầm, Mộng Lưu Luyến

Chương 12: Đêm Thứ Nhất 11




"Ừm... Đau ... Thật đau quá... Ưm... Lấy vật kia ra ngoài... Hừ... Thật là đau..." Thư Khuynh Mặc còn đang cảm thấy kì lạ sao mà vương gia nói chuyện lại không xưng là bổn vương, cũng không gọi mình là Thư tiểu thư. Đột nhiên ngài lấy lại xưng ta nàng, làm cho nàng cảm thấy thân thiết hơn rất nhiều.

Đang lúc ngẩn người kinh ngạc, bỗng nhiên nơi giữa hai chân lại bị vật gì đó đẩy mạnh vào, còn có cảm giác đau đớn giống như bị xé rách. Nước mắt của nàng vương ở hốc mắt. Trong phút chốc, nàng còn nhớ rõ vừa nãy vương gia nói bên ngoài có thích khách, nàng chỉ có thể nghiến răng, khẽ cầu xin, còn thỉnh thoảng phát ra tiếng rên rỉ từ khóe miệng.

Đúng vào lúc này, chợt nghe thấy tiếng mưa tí tách tí tách hòa với tiếng bánh xe càng lúc càng lớn, dọa đến tiểu nữ nhân trong ngực không quan tâm đến đau đớn. Nàng mau chóng nép thân thể nhỏ nhắn vào trên lồng ngực vững chắc, vô thức khép đóa hoa giữa chân lại: ""Ừm... Có phải có thích khách đi tới hay không, làm sao bây giờ... Ta rất sợ..."

Mà bên ngoài, tiếng bánh xe im bặt dừng lại, hình như là tiếng của phu xe: "Bẩm báo vương gia, xe ngựa và quần áo cũng đã chuẩn bị xong..."

"Ngoan... Suỵt... Thả lỏng... Thả lỏng, nếu không,,,, Chúng ta đều đau... Còn nữa, phu xe đã đến đây, chắc hẳn là chuyện thích khách đã được giải quyết xong rồi. Đừng sợ..." Nghe giọng nói nghẹn ngào, dễ nghe êm tai quyến rũ cực điểm, Hoa Tỉ Thần chỉ cảm thấy dục vọng cứng rắn chôn ở nộn hoa mềm mại càng thêm cứng rắn. Hắn khẽ dỗ dành người yểu điệu trong ngực, sau đó cất cao giọng nói dặn dò người bên ngoài: "Biết rồi, đưa xe ngựa mới đến, áp sát vào xa liễn của bổn vương..."

Hắn cũng không hề dễ chịu, cự vật kia quá lớn, mà tiểu huyệt kia mềm nhỏ lại chật. Vừa rồi, tiểu nữ nhân bị tiếng động bên ngoài dọa sợ mà bụng dưới siết chặt lại. Bây giờ cự vật to lớn kia chỉ có thể vô cùng thê thảm bị từng lớp thịt trong tiểu huyệt đè ép, siết chặt đến đau đớn...



Thư Khuynh Mặc nghe được thích khách bên ngoài đã đi, xa phu cũng đã đến trước xe ngựa, khẽ thở dài một hơi. Nhưng nghĩ đến tình hình lúc này của mình, nàng không có mảnh vải che thân, tiểu huyệt giữa chân còn bị nhét tràn đầy, vừa đau vừa tê. Hốc mắt nàng đỏ lên, khẽ nói: "Làm thế nào bây giờ... Bây giờ ta vẫn không có quần áo mặc... Hơn nữa, giữa chân còn bị vật kia nhét vào... Mau lấy nó ra ngoài đi..."

Ánh mắt nàng tràn đầy vẻ sợ hãi nhìn Hoa Tỉ Thần, ánh mắt biết nói ngập tràn hơi nước, lộ vẻ ủy khuất. Đầu ngón tay nho nhỏ của nàng kéo góc áo lót của Hoa Tỉ Thần, làm người ta không thể kiềm lòng được mà sinh ra mấy phần thương tiếc, cũng sinh ra vài suy nghĩ muốn chà đạp tiểu mỹ nhân mảnh mai này.

"Nàng xem... Chỗ kia của nàng chật như thế, nàng lại không thả lỏng, trong thời gian ngắn sẽ không rút ra được... Chúng ta qua chiếc xe kia sẽ nghĩ cách lấy ra... Ngoan... Bây giờ đã tối rồi, chúng ta đi qua chiếc xe ngựa kia trước..." Hắn kéo hai chân non mịn đặt lên eo của mình, không biết vô tình hay cố ý mà mở đóa hoa giữa hai chân lớn hơn. Sau đó, hắn dùng áo bào rộng rãi của mình bao bọc tiểu mỹ nhân thật chặt lại, nâng chiếc mông trắng vểnh cao của tiểu nữ nhân lên, nhanh chân đi ra ngoài xe ngựa.

Thư Khuynh Mặc còn chưa kịp từ chối đã bị Hoa Tỉ Thần bế lên. Nàng vội vàng chôn đầu nhỏ trong vạt áo rộng rãi của Hoa Tỉ Thần, có cảm giác ngượng ngùng khó xử. Bây giờ, tình hình này giống như quá thân mật rồi, tay nâng chiếc mông nhỏ của nàng chỉ cách một lớp ngoại bào thật mỏng. Mười ngón tay của hắn cứ như thế mà sờ mông thịt của nàng, nghĩ đến đây, hai gò má dán vào trong lồng ngực nóng bỏng của hắn càng thêm nóng hổi ửng đỏ.

Hơn nữa, điều khiến nàng càng thêm ngượng ngùng chính là vì nàng được ôm trong ngực, nên theo bước chân của hắn, cự vật nóng hổi chôn sâu trong giữa chân nàng cũng đưa đẩy trong đóa hoa nhỏ, di chuyển trong nước dính trong nộn huyệt.

Bởi vì lúc xuống xe khiến cho cự vật kia lui về sau một chút, nhưng bước chân tiếp theo hơi lớn, lại lần nữa chen lách vào tiểu huyệt, va chạm đến chỗ sâu nhất, khiến cho càng nhiều thủy quang chảy ra. Điều này càng khiến cho nàng bất lực xụi lơ, chỉ có thể cắn môi dưới, ngăn chặn tiếng rên rỉ sắp thốt ra đến nơi.