Đêm Dài Trầm, Mộng Lưu Luyến

Chương 107: Đêm Thứ Năm (4)




Hoa Tỷ Thần rất có phong độ mà dời mắt sang chỗ khác: "Cô nương có chí nguyện to lớn ở bốn phương, muốn một mình giúp đỡ người trong thiên hạ, tại hạ cũng rất ngưỡng mộ việc cứu giúp dân nghèo... Nhưng mười lăm hàng tháng Hoa phủ đều sẽ phát cháo và thức ăn cho dân nghèo, cha ta còn xin thánh thượng xây dựng thủy lợi kênh rạch và mời dân chúng về làm ăn sinh sống... Tại hạ có thắc mắc, mong cô nương giải thích, bây giờ thiên hạ thái bình lại không có dân lưu lạc, không biết cô nương muốn cướp của Hoa phủ ta để đi giúp đỡ chỗ khó khăn nào?"

Lời nói dứt khoát đúng mực lại nho nhã khiến Thư Khuynh Mặc cảm thấy rất bực, mười năm không gặp, hồi nhỏ thằng nhỏ này còn ỷ vào đọc sách mà đọc mà nói không ngừng một loạt đạo lý lớn, văn nhân* đúng là nhạt nhẽo không thú vị, lúc nào cũng tranh luận thắng thua, nghe đến mức cái lỗ tai cũng mọc kén. Đúng là học võ công tốt hơn, không thuận thì động thủ xuất kiếm là được, đánh ngươi chết ta sống, đúng là vô cùng dễ chịu!

*văn nhân: người có học thức

Bây giờ nàng cảm thấy mứt trái cây không còn ngon miệng nữa, vô thức lấy tay che tai lại không muốn nghe những lời không ngớt của tên mọt sách này.

Sau đó lại nghĩ dù có thua cũng không được thua, dù có bị hắn nói cho không có gì để nói, nhưng nàng cũng đã quen với những lời lẽ mạnh miệng.

Nàng rướn cổ lên ngẩng đầu ưỡn ngực, rất tự tin: "Cướp của cải nhà ngươi, giúp đỡ nhà nghèo của ta không được à? Ta nghèo thì không thể giúp được thiên hạ, ta nghèo thì đương nhiên chỉ có thể lo cho thân mình, ta còn không có cơm ăn... Cho nên đó là điều bình thường đúng không..."

Hoa Tỷ Thần sững sờ khi thấy động tác nhỏ của nàng là bịt tai lại rồi cứng cổ ngẩng mặt lên phản bác, nhìn chằm chằm vào đôi mắt quen thuộc dường như biết nói, trong lòng lại sóng dâng trào, ngón tay cầm siết chặt giá để nến, ngay cả vảy nến nóng bỏng rơi chảy xuống tay cũng không cảm giác gì.

"Đại Thừa tướng một lòng vì dân, một tiểu dân nhỏ bé như ta đây phải chết đói, nên đến nhà Thừa tướng ăn chút đồ, cầm chút đồ dùng bằng vàng bạc đi đổi lấy tiền ăn a..." Thư Khuynh Mặc vắt óc suy nghĩ lý do, nhưng càng nói, giọng nói của nàng càng thấp, Thư Khuynh Mặc cũng cảm thấy những gì nàng nói là vô lý, người nghèo không có cơm ăn, có tay có chân không tự đi làm mà lại đi làm kẻ trộm đi trộm đồ!

Thôi quên đi, từ bé cho đến giờ nàng chưa bao giờ cãi thắng nổi tên mọt sách này...

Nàng nổi giận nói chọc tức hắn nhưng hắn vẫn rành mạch phân minh nói đạo lý, nàng không nói lại hắn, nhưng nàng có thể đánh thắng được tên mọt sách này đúng không?



Khi còn nhỏ, mỗi lần hai người cãi nhau, cuối cùng nàng tức giận đến mức tự mình ra tay dạy dỗ tên mọt sách một trận, lúc ra tay đánh còn phải tiết chế đúng mực, sợ ra tay quá nặng làm tên mọt sách yếu ớt nhiều bệnh này bị thương nặng, cứ như vậy cuối cùng nàng cũng không thành công, Thái phó cũng nhiều lần nói nàng cứng đầu và muốn phạt cô chép sách, tên mọt sách oan gia này đúng là phiền muốn chết!

Nhưng bây giờ ở trên địa bàn của người ta cũng không tiện ra tay chỉnh đốn hắn, Thư Khuynh Mặc nàng không thể trêu vào cũng không thể trốn thoát sao?

Ba mươi sáu kế chạy là thượng sách, dù sao thì cũng đã lấy được dạ minh châu, nàng lặng lẽ cầm hộp gỗ sau lưng lên và muốn chạy đi: "Chuyến đi lần này của ta đây cũng có quy tắc, nếu bị chủ nhân phát hiện, thì không cướp của nhà họ nữa là được, thanh niên đói một bữa cũng không sao cả, ta nghĩ mọt sách... Huynh đài là người có đạo đức tốt, chắc chắn sẽ không gọi người đến bắt ta một tên trộm nhỏ nhoi đáng thương không có cơm ăn này đâu, cảm ơn huynh đài bao dung, tại hạ xin cáo từ!"

Nói quá trôi chảy, suýt chút nữa Thư Khuynh Mặc thốt ra câu "con mọt sách", nàng nói lời cáo từ xong liền nhảy từ trên nhuyễn tháp* xuống, đầu ngón chân chạm nhẹ vào bàn đạp gỗ màu vàng dưới nhuyễn tháp liền trở mình bỏ chạy theo hướng cửa sổ lúc đi vào, trong lòng thầm cảm thấy may mắn vì lúc nãy lười biếng không cởi giày, nếu không thì phải đi chân trần chạy trốn, như vậy chẳng phải sẽ rất xấu hổ!?

*nhuyễn tháp: kiểu giường như kiểu ghế trường kỉ, nhưng to hơn.

Từ "mọt sách" kia được nói ra nhưng nhanh chóng bị nuốt lại, dù vậy Hoa Tỷ Thần vẫn đã đoán ra được bảy phần, hiện tại nhìn thấy thân ảnh của người kia chuyển động, muốn đi ra hướng cửa sổ chạy trốn, hắn liền phản xạ có điều kiện mà thoắt mình một cái, vươn đôi tay dài ra, bàn tay không cầm đế để nến nữa mà nắm lấy phần vải phía sau lưng y phục của đối phương: "Phủ Thừa tướng này cô nương muốn đến thì đến, nhưng muốn đi thì không dễ dàng như vậy... Tại hạ có thể có đạo đức tốt nghe theo lời cô nương không gọi hạ nhân đến bắt cô nương, nhưng không nói mình sẽ không ra tay!"

Ngón tay của Thư Khuynh Mặc gần như đã chạm vào song cửa sổ, nhưng phát hiện ra cái bóng lủng lẳng trên tường của người nam nhân đang tiến lại gần và phóng to, thân hình Hoa Tỷ Thần như chớp một cái liền bước đến phía sau mình, ngay cả phần vải phía sau y phục dạ hành cũng bị hắn nắm chặt, Thư Khuynh Mặc cố gắng giãy giụa một chút, nhưng phát hiện ra là tốn công vô ích, căn bản là không thoát được, nàng suýt nữa thì chửi mẹ nó ở trong lòng: "Ngươi có công phu! Ngươi thế mà lại biết công phu! Làm sao ngươi học được công phu vậy..."

Con mọt sách này không phải chỉ thích đọc sách sao, sao lại học công phu lúc nào vậy, có thể đoán được là có khinh công ngang bằng với nàng, hừ, không tin hắn cũng giỏi đánh đấm, tốt xấu gì thì nàng cũng xuất thân Giang Môn, từ nhỏ đã học công phu mà không thể đánh lại công phu mèo ba chân học nửa chừng của hắn ư!

Cúi người xuống, trong nháy mắt chân dài liền đá về phía sau, Hoa Tỷ Thần dùng tay cầm một chiếc đế để để nến có sừng đỡ lấy bàn chân đá về phía hắn, Thư Khuynh Mặc không tập kích thành công. Bàn tay to cầm phần áo phía sau lưng của nàng vẫn không di chuyển, bây giờ Hoa Tỷ Thần đã đoán được tám chín phần người này là ai, hắn nhìn thấy hộp gỗ trong tay nàng thần sắc liền hơi biến đổi, hắn nói: "Tại sao ta không thể biết công phu, có người nói công tử của phủ Thừa tướng không biết võ công sao? Còn cô nương tự xưng nữ hiệp, dù có trộm cũng tuân thủ chữ tín, nói không trộm nữa, vậy sao vẫn tiện tay dắt trộm dê lấy bảo bối của ta!"

Thư Khuynh Mặc vội vàng nhét chiếc hộp gỗ chứa dạ minh châu vào trong vạt áo, sau đó vòng người qua dưới cánh tay của Hoa Tỷ Thần, xoay người trở lại, sau khi hai người mặt đối mặt với nhau liền ra chiêu phiêu vân mặc tuyết* đánh về phía cánh tay đang giữ áo nàng lại, và giả vờ không biết gì: "Bảo bối gì, ta không biết... Ngươi không nên tùy tiện đổ oan cho người khác, ta không lấy gì của người cả!"

*phiêu vân mặc tuyết: mây trôi qua tuyết



Đùa gì vậy, đó là dạ minh châu của nhà nàng, từ lúc nào trở thành bảo bối của hắn Hoa mọt sách vậy, nàng chỉ là lấy lại đồ trả lại cho nguyên chủ mà thôi, nhưng không ngờ tên mọt sách này lại có thiên phú học võ như vậy, thâm tàng bất lộ*, vậy mà có thể bất phân thắng bại với nàng...

*thâm tàng bất lộ: giấu tài, không để lộ tài năng.

Hoa Tỷ Thần cầm đế để nến lắc lư trái phải, nhưng tay cầm áo nàng vẫn chưa chịu buông ra: "Cô nương đúng là không thành thật, ngươi trả bảo bối của ta lại cho ta, ta sẽ thả ngươi đi..."

Thư Khuynh Mặc cảm giác mình như một con chuột bạch nhỏ bị một con mèo xảo trá ngậm trong miệng, dù có cố gắng thế nào cũng không thoát ra được, trước khi bị ăn thịt còn bị lão miêu đùa bỡn, đúng là phiền phức. Cái gì mà nói thả nàng đi, nói như kiểu nàng yếu ớt như con gà không thể đánh lại một tên mọt sách học võ nửa chừng, sao có khả năng!

Hơn nữa, không có lý do gì để con vịt bay đi khi vừa tới miệng, nếu nàng trả lại dạ minh châu thì không phải là nàng phải thành thân với tên mọt sách này sao, Thư Khuynh Mặc nói cực kỳ ngang, liều chết không thừa nhận: "Vật gì vậy, ta không lấy, không lấy, không hề lấy gì cả!"

Mặc dù nàng tấn công rất dữ dội, nhưng Hoa Tỷ Thần chỉ phòng thủ chứ không tấn công, thoạt nhìn có vẻ như hai người ngang tài ngang sức nhưng thật ra là Thư Khuynh Mặc lại ở thế hạ phong, nàng càng trở nên nóng nảy, các đòn tấn công trở nên dữ dội hơn, tay phải trực tiếp đánh vào ngực Hoa Tỷ Thần, tay còn lại hướng về phía tay đang nắm lấy áo của mình, đồng thời dưới chân cũng không ngừng tấn công, thậm chí chuẩn bị dùng tới chiêu bẩn thỉu nhất là đánh đũng quần, dùng cả tay và chân như thế này xem tên mọt sách xấu xa này trốn thế nào được!

Thư Khuynh Mặc dương dương đắc ý, nhưng không ngờ rằng Hoa Tỷ Thần sẽ không trốn tránh mà ngoan cố chống lại một chưởng của cô, đồng thời tay đang cầm đế cắm nến liền ném đế cắm nến lên không trung, Thư Khuynh Mặc không khỏi đưa mắt nhìn theo đế cắm nến, nhìn nó đi một đường vòng cung sau đó đáp thẳng xuống bên cạnh chiếc bàn nhỏ bằng gỗ mun ở bên cạnh chiếc nhuyễn tháp, không hề có một chút sai lệch nào.

Sau khi Thư Khuynh Mặc rời lực chú ý, Hoa Tỷ Thần liền dùng bàn tay to nắm lấy hai bàn tay nhỏ mà cô vừa đánh tới với tốc độ cực nhanh, chân Thư Khuynh Mặc còn chưa đá vào vị trí chính xác, chân dài của hắn đã thuận thế quấn lấy và dễ dàng hóa giải.

Hai cổ tay của Thư Khuynh Mặc bị Hoa Tỷ Thần cầm siết chặt đến mức nàng không thể giãy giụa, lúc này nàng mới bất giác nhận ra khoảng cách giữa hai người đã trở nên gần hơn rất nhiều so với trước đó, sau khi Hoa Tỷ Thần nắm lấy nàng, lòng bàn tay to lớn nắm lấy hai cổ tay nàng, chúng cứng rắn như đá, khiến nàng không thể động đậy, cứ như vậy vô hình nàng giống như con chim nhỏ nép vào trong vòng tay Hoa Tỷ Thần, còn Hoa Tỷ Thần cũng giống như đang ôm cô bằng một tay, như kiếu bất luận sống chết thế nào cũng không buông ra.

Thư Khuynh Mặc tức đến muốn hộc máu, nàng ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú điềm tĩnh của Hoa Tỷ Thần, cảm giác ngửa cổ hơi đau, sao bây giờ hắn cao lớn được như này nhỉ, trước đây gương mặt đã tuấn tú nay lại càng khiến người ta phát hờn khi nhìn vào, muốn đấm cho hắn đen cả mắt rồi mặt mũi bầm dập, xem hắn còn đẹp được nữa không...