Đêm Dài Trầm, Mộng Lưu Luyến

Chương 10: Đêm Thứ Nhất 9. Có Quái Vật Nhét Vào Giữa Hai Chân, Đau Quá.




"A... Vương gia... Ngài..." Thư Khuynh Mặc không nghĩ tới đột nhiên Hoa Tỉ Thần lại xoay người lại, ngay lập tức đè thân thể đang nửa ngồi của mình xuống thân ngài ấy. Nàng thật sự giật mình kêu lên, nhịn không được mà hét lên một tiếng.

Tiếng thét vừa ra khỏi miệng đã bị tay lớn bịt lại.

"Suỵt, đừng kêu, ta vừa mới nghe được có tiếng đánh nhau, có thể là có thích khách theo đuôi... Ám vệ đang đánh nhau với thích khách rồi, đừng lên tiếng. Nếu không sẽ dẫn thích khách tới đấy..."

Hoa Tỉ Thần vội vàng giải thích, hạ bút thành văn đã ra một cái cớ.

Cái gì mà thích khách, ám sát chứ. Tiểu cô nương này không biết võ công, lừa gạt nàng thật sự thú vị.

Vật đang sưng to đau đớn ở dưới hông cũng thuận thế đặt lên đùi ngọc trần trụi thon dài, cọ xát đùi ngọc mềm mại mát lạnh, dường như cảm giác sưng đau kia cũng đã bớt đi vài phần.

Hơi thở nặng nề hòa với giọng nói khàn khàn vang lên bên tai Thư Khuynh Mặc, tay cũng vờ như vô tình đặt lên nơi đang chảy nước giữa đóa hoa nhỏ. Lòng bàn tay thô ráp vô tình hay cố ý khuấy động cánh hoa đang run rẩy. Cảm giác không hề có vải vóc cản trở mà sờ trực tiếp thật sự không tồi, không biết một lát nhét vào sẽ có cảm giác mất hồn đến thế nào...

"Ừm ưm..." Thư Khuynh Mặc bị hơi nóng thiêu đốt, gượng gạo gật đầu. Thấy Hoa Dương vương gia dời tay đi, tay nhỏ của nàng vội vàng dùng quần áo phủ lên thân thể trần trụi lộ ra mấy phần xuân sắc, vội vã cuống cuồng trừng to mắt: "Vương gia, ngài ép đến... Ép đến..."

Nhưng mà, nghĩ đến việc dưới ngoại bào của mình không hề có mảnh vải che thân, nàng vội vàng ngậm miệng lại.

Trong lòng nàng thầm cảm thấy may mắn, may mà trong giây phút vương gia xoay người, nàng để chiếc khăn lụa qua một bên, lại còn kéo lại ngoại bào. Tuy rằng không bao bọc hết được, nhưng vẫn có thể phủ lên những nơi quan trọng.

Nhưng mà trong lòng cảm thấy rất uất ức, vì sao cái tay kia của Hoa Dương vương gia lại đúng dịp như thế, vô ý vén vạt áo lên còn vừa vặn đặt vào chỗ kia...

Lúc đầu, cả người nàng bị vương gia vô tình đè ép, lại bị bao vây trong hơi thở mạnh mẽ đầy nam tính. Loại xúc cảm thân mật quá mức này khiến cho tim nàng không tự chủ được mà đập nhanh hơn, muốn hít thở nhưng lại không thể nổi.

Hơn nữa, tay kia lại không để yên mà cọ lung tung, lớp nhầy nhớt bên trong đóa hoa nhỏ như sóng ngầm mà phun trào, lại róc rách muốn chảy ra.

Nàng khó nhịn uốn éo người, thật sự không thoải mái, đôi mắt to ngập nước vô cùng ủy khuất.



Đôi mắt long lanh, ngập tràn hơi nước lại mang theo xuân sắc vô cùng dụ hoặc chúng sinh. Nam nhân nhìn thấy trong cổ họng khàn khàn, miệng đắng lưỡi khô.

"Ép đến... Ép đến đâu rồi..." Hoa Tỉ Thần tỏ vẻ vô tội, thuận theo bò xuống.

Lúc này, hắn cúi đầu xuống, dáng vẻ như đang xem ép đến đâu rồi, giả vờ muốn nhìn kỹ, cố ý ngậm kiều hoa lộ ra. Bây giờ là cơ hội quý giá để chiếm tiện nghi...

Thân thể cường tráng đè lên thân nhỏ cọ xát một cái, mượn cơ hội muốn cho dục vọng sưng to đến cực hạn phóng xuất ra khỏi quần lót. Cự vật cứng rắn nóng hổi dường như có sinh mệnh, ngửi được vị ngọt của đóa hoa nhỏ mà cọ lên miệng đóa hoa...

"Ôi... Thứ gì..."

Thư Khuynh Mặc không nghĩ tới bỗng nhiên có một cự vật nóng bỏng đâm thẳng về phía chân của mình...

Ừm... Lại là cảm giác nóng bỏng quen thuộc kia...

Hơn nữa, đồ vật nóng bỏng hình cầu kia dường như đã ép đến hạch nhỏ được cất giấu trong khe của đóa hoa nhỏ, trong phút chốc, giống như trong chỗ sâu của đóa hoa nhỏ có dòng nước trong suốt phun ra ngoài...

Mặc dù không biết cái này gọi là cao trào, nhưng mà Thư Khuynh Mặc đang hoảng sợ cũng cảm thấy việc này không đúng lắm. Nàng xấu hổ vội vàng ngẩng đầu lên nhìn Hoa Dương vương gia, chỉ thấy đôi mắt đen nhánh như mực của ngài ấy trở nên sâu thẳm. Dường như đang đè nén cái gì đó, lại giống như có cái gì nổi lên, giống như hơi tức giận lại có chút vui vẻ. Nàng nhìn thấy không hiểu, chẳng qua là cảm thấy rất oai phong dọa người...

Nàng khó chịu rụt eo lại, muốn vật kia dời đi. Nhưng lại không nghĩ rằng khi vật thô to đang ở đó lại đúng lúc bị từng sợi thủy quang phun ra. Thủy quang dính dính trong suốt vừa vặn tạo thời cơ tốt nhất để cự vật tiến vào. Ngay lập tức, cự vật đang mấp máy ở đóa hoa nhỏ, mượn thủy quang trong suốt mà thuận lợi nhét vào huyệt mềm nhỏ khát vọng đã lâu...

"A... Đau quá..." Cánh hoa nho nhỏ bị vật to lớn cứng rắn mở ra, Thư Khuynh Mặc chỉ cảm thấy eo nhỏ run rẩy, chỗ bị đâm vào dưới bụng kia hơi đao. Theo bản năng nàng rụt eo lại, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng thương cũng nhăn lại.

Nàng mở to đôi mắt ướt át nhìn Hoa Dương vương, hai tay không nhịn được mà đẩy lồng ngực vững chãi kia. Nàng không chịu được mà nghẹn ngào kêu lên: "Vương gia... Không biết thứ gì trên người ngài mà nhét vào giữa chân ta... Á... Đau..."

Giọng nói vừa thốt ra, nàng phát hiện giọng nói của mình dường như thay đổi. Là giọng kì lạ yểu điệu, lẳng lơ giống như có thể chảy nước…