Đêm Dài Như Sao

Chương 64: Lương tri cuối cùng




Cảnh vệ mặc đồ thường cách cửa không xa, nhìn cô đứng trước giá sách trong cùng, nhón chân lấy một quyển sách. Anh đang định đến hỗ trợ, chủ tiệm đi qua, cô dùng tiếng nước ngoài có lẽ đang hỏi chuyện sách, ông chủ trả lời hai câu, cô gật đầu đi theo sau ông, dùng khẩu hình nói với anh: "Ra kho phía sau tìm một quyển sách."

Cảnh vệ vô thức muốn đi cùng, ngẫm lại đội trưởng nói không cần theo sát liền ngừng bước. Không lâu sau, anh nhìn cô ra ngoài sau ông chủ, trong tay ôm một quyển từ điển thật dày xoay lưng về phía mình, nghiêm túc đọc. Anh hơi yên tâm, ra hiệu với cảnh vệ bên ngoài thể hiện hết thảy bình an.

Tinh Ý chạy ra từ cửa sau hiệu sách, tim đập rất mạnh. Các cô quen biết ông chủ hiệu sách, nên tất nhiên biết cánh cửa này.

Phó Thư Đình chờ trong tiệm từ sớm, cô mặc quần áo giống Tinh Ý như đã hẹn, lấy khăn quàng cổ che mặt, bịa đặt một lời nói dối: Tinh Ý là tiểu thư nhà giàu, muốn ra ngoài gặp người trong lòng bị gia đình phản đối. Ông chủ là người nước ngoài, cực kỳ thoáng, đương nhiên đã đồng ý. Sau khi trộm rồng đổi phượng ở kho sau hiệu sách, Phó Thư Đình thay thế cô đi ra ngoài, luôn xoay người lại với cảnh vệ, lo lắng đề phòng không biết có thể lừa bọn họ bao lâu.

Tinh Ý ngăn một chiếc xe kéo ở ven đường và báo địa chỉ, phu xe đồng ý, chạy nhanh tới. Cô lấy đồng hồ xem giờ, còn nửa tiếng. Tuy đã trốn thoát thuận lợi theo kế hoạch, nhưng trong lòng cô càng lúc càng bồn chồn không yên.

Về thân phận của Sato Gen, cô đã có đáp án mơ hồ trong lòng. Cẩn thận sắp xếp những chuyện xảy ra trước kia, tất cả đều trùng hợp như vậy. Ông ta tới trường lập học bổng, anh trai nổi trận lôi đình bởi vì chuyện này, ra lệnh mình không được gặp lại ông ta... Bọn họ thế mà lại có một người cha vứt bỏ gia tộc, trở thành người Nhật Bản, còn hại rất nhiều người như vậy!

Nếu không phải ông ta còn sống, mọi chuyện sao lại thành cục diện thế này?!

Tinh Ý tay nắm chặt túi xách bên người, bên trong có một cây súng lục nhỏ. Lúc trước thấy tình hình căng thẳng, cô lén yêu cầu Tiêu Thành, lúc ấy Tiêu Thành đặc biệt chọn một cây súng nhỏ thích hợp với nữ giới cho cô. Mà hiện tại, đến cả anh Tiêu cũng đã chết. Tinh Ý hít sâu một hơi, có một số việc, cô không có cách nào nói với Diệp Giai Chính.

Cô họ Liêu, có một số việc, chỉ có bản thân đi làm mới có ý nghĩa.

Xe dừng ở giao lộ. Cô thanh toán, so sánh địa chỉ trong tay, gõ cửa.

Cửa mở ra, người mở cửa không phải Trung Quốc mà là một người phụ nữ Nhật Bản, dùng tiếng Trung không lắm thuần thục mà hỏi: "Tìm ai?"

Cô siết chặt tay: "Sato Gen."

Người phụ nữ gật đầu: "Mời vào."

Bên trong sáng mờ, Tinh Ý đứng ở cửa quay đầu lại nhìn đường lớn không có một ai. Cô chợt cảm thấy hơi bất an, vô thức lui về sau một bước, cầm lấy súng.

Trong nháy mắt, hai đôi tay kéo cô vào từ bên cạnh.

Cô muốn hét lên nhưng bỗng nhiên bị người che miệng. Mượn ánh sáng lờ mờ, cuối cùng cô đã thấy rõ, người đứng bên trong là... Diệp Văn Vũ.



Hiệu sách lúc này, Phó Thư Đình quay lưng ra ngoài, cứ sau 10 phút lại lo lắng xem thời gian. Tinh Ý đã hẹn với cô, nhiều nhất một tiếng cậu ấy sẽ về.

Nhưng đã qua một tiếng rưỡi.

Phía sau có tiếng bước chân vang lên, cô căng thẳng cúi đầu, nghe tiếng người đàn ông nói: "Phu nhân, sắp trễ rồi."

Cô lắc đầu, hắng giọng nói: "Tôi chưa đọc xong."

Cảnh vệ liền cười nói: "Đốc quân đã phân phó, thích sách gì thì mua về đọc là được. Nếu không mang đủ tiền thì có của tôi này."

Thân người cô lập tức đóng băng.

Cuối cùng cảnh vệ cảm thấy có chút không thích hợp, thử dò hỏi: "Phu nhân, ngài sao thế?"

Cô do dự một lúc lâu rồi quay đầu lại, cảnh vệ nhìn mặt cô liền lấy súng ra, đột nhiên biến sắc: "Cô là ai?"

Cuốn từ điển dày rơi xuống đất, cô sợ hãi giơ tay lên: "Đừng bắn! Tôi là bạn của Tinh Ý!"

Đội cảnh vệ ngoài cửa phát hiện bên trong khác thường, toàn bộ cầm súng vọt vào. Chủ tiệm và các khách khác sợ tới mức nhao nhao ôm đầu ngồi xổm xuống. Đội trưởng nhanh chóng kiểm tra trong ngoài hiệu sách, sắc mặt tái mét: "Phu nhân đi đâu rồi?"

Tuy rằng Phó Thư Đình sợ hãi, nhưng nhớ lại lời dặn của bạn, giương cổ nói: "Cậu ấy có việc cần làm, xong xuôi nhất định sẽ trở về. Các anh... Các anh đừng giết tôi. Tôi thật sự không biết cô ấy đi đâu."

Bởi vì cô từng đến bệnh viện hai lần, cảnh vệ nhận ra cô là bạn của phu nhân, nhất thời khó xử, cũng không thể nghiêm hình bức cung, đội trưởng trực ban cử vài người đi tìm dọc theo đường nhỏ, còn mình đưa Phó Thư Đình về bộ quân.

Phó Thư Đình được đưa vào một căn phòng trống trải. Không lâu sau, ngoài phòng có tiếng bước chân từ xa tới gần, cô rụt người ở góc tường, cửa được đẩy ra, một hàng quan quân bước vào. Vóc dáng người đàn ông trẻ dẫn đầu rất cao, khuôn mặt anh tuấn không có cảm xúc nên có vẻ rất lạnh lùng: "Phó tiểu thư, tôi biết cô là bạn tốt của Tinh Ý. Chỉ cần cô nói cô ấy đã đi đâu và gặp ai, tôi sẽ không thương tổn cô."

Phó Thư Đình nhận ra gương mặt thường xuyên xuất hiện trên báo này, căng thẳng ấp úng nói: "Tôi, tôi không biết! Cậu ấy chưa, chưa về sao?"

Anh hiển nhiên đang nén giận: "Bệnh viện, hiệu sách và nhà, vẫn chưa về. Nếu cô đã đọc báo, biết rõ thời cuộc, nên biết nếu vợ của tôi bị người Nhật hoặc người khác bắt được sẽ nghiêm trọng đến mức nào."

Phó Thư Đình gần như sắp khóc: "Cậu ấy đã nói với tôi một tiếng sau sẽ trở về. Tôi không biết cậu ấy đã xảy ra chuyện gì."

Diệp Giai Chính tới gần cô: "Cô ấy đã đi đâu?"

"Hôm trước cậu ấy nhờ tôi đi tìm một người Nhật tên là Sato Gen, nói muốn gặp mặt ông ta. Sau đó người kia cho tôi địa chỉ, tôi, tôi không nhớ rõ lắm. Vết trên một tờ giấy." Phó Thư Đình gần như khóc nấc, "Hình như là số hai ba mươi đường Ái Dân, tôi không nhìn kỹ đã đưa cho cậu ấy rồi."

Diệp Giai Chính đứng yên, quay đầu nhìn thoáng qua. Một quan quân phía sau anh lập tức nói: "Tôi sẽ niêm phong đường Ái Dân."

Sắc mặt của anh cực kỳ âm trầm, từng câu từng chữ nói: "Cậu dẫn người lục soát từng nhà một. Tôi lập tức sẽ đến."

Quan quân kia nghiêm chào, lập tức xoay người rời đi.

Diệp Giai Chính nới lỏng cổ áo sơ mi, nghiêng người nhìn chiếc ghế duy nhất đặt trong phòng, bỗng nhiên khó chịu, nhấc ghế lên ném mạnh vào tường, gỗ vụn văng khắp nơi. Các cấp dưới của anh không tránh đi, đều đứng thẳng không nói tiếng nào.

Phó Thư Đình sợ hãi hét lên né tránh, thấy Diệp Giai Chính mất bình tĩnh như vậy, vừa nôn nóng vừa lo lắng, không khỏi khóc nấc, nghẹn ngào nói: "Anh sẽ tìm Tinh Ý về đúng không?"

Diệp Giai Chính không trả lời, xoay người bước nhanh ra khỏi phòng.



Số 31 đường Ái Dân.

Lúc Diệp Giai Chính đến, toàn bộ đường đã bị rào, cửa chính và cửa sổ căn nhà đều mở toang, quân lính đã tìm từng phòng phòng, bên trong lại không có một bóng người.

Tống Quốc Binh nghiêm nghị đến cạnh Diệp Giai Chính: "Đã hỏi hàng xóm xung quanh, nửa tiếng trước đã có một chiếc xe rời đi."

"Toàn thành giới nghiêm, đóng cửa thành phố. Bến tàu, phong tỏa toàn bộ nhà ga." Diệp Giai Chính lên xe, "Ngoài ra, quân canh gác trong thành phố kiểm soát đường ra vào Tô Giới, liên hệ đại sứ quán Nhật Bản hỏi địa điểm của Sato Gen."

Tống Quốc Binh do dự một chút: "Đốc quân, đây tương đương với việc trực tiếp nói với bọn họ, người mà chúng ta tìm có liên quan đến Sato Gen."

Ánh mắt Diệp Giai Chính sắc bén, lạnh lùng nói: "Cậu cảm thấy chuyện tới hiện nay, bọn họ không biết cô ấy có liên quan đến Sato Gen sao?"

Lưng của Tống Quốc Binh toát mồ hôi lạnh, vội vàng gật đầu đáp "Rõ".



"Chị cả muốn đưa tôi đi đâu?" Tinh Ý bị bịt kín mắt, súng lục kia vừa lấy ra đã bị tịch thu, giờ phút này cô cố gắng để giọng nói của mình bình tĩnh một chút.

Ngón tay lạnh lẽo đặt lên môi cô, Diệp Văn Vũ khẽ mỉm cười nói: "Đương nhiên là đưa cô tới nơi mà cậu Hai không tìm được."

"Chị cùng một bọn với... người Nhật sao?"

"Nếu nói như vậy..." Diệp Văn Vũ hờ hững trả lời, "Có lẽ cô cũng nên sửa họ Sato. Diệp Giai Chính cũng làm con rể Nhật Bản, có phải rất thú vị hay không?"

Cô khẽ run giọng: "Sato Gen thật sự là cha của tôi sao?"

"Ai nói không phải chứ?" Diệp Văn Vũ nhún vai, "Đáng tiếc cô cũng ngốc như lão gia tử nhà cô. Chẳng lẽ hai người thật sự nghĩ Sato Gen sẽ trả lời tin tức sao?"

"Hiyagami không nhân từ khoan dung như cậu Hai. Cô cho rằng Sato Gen chỉ là một thuyền thương sao? Ông ta không hợp tác với bộ quân Nhật Bản, liệu có thể phát triển nhanh như vậy không? Chỉ buồn cười lão gia tử nhà cô sốt ruột chạy tới, mới dăm ba câu đã bị lộ tin tức Ngõa Tử Loan." Cô cười lạnh, "Cô cũng như thế, chỉ có một tờ giấy đã dám đến đây nhận thân thích? Trước khi ra ngoài, Diệp Giai Chính không dạy cô lòng người hiểm ác à?"

Diệp Văn Vũ dừng một chút, châm chọc nói: "Đúng rồi, không phải nhận thân thích... Hẳn là cô tới dể báo thù nhỉ? Có điều tôi cũng cảm ơn cô không biết tự lượng sức mình, nếu không cậu ta trông chừng cô nghiêm như vậy, làm sao tôi có thể bắt cô uy hiếp được đây?"

Tinh Ý trầm mặc một lúc lâu, nhàn nhạt nói: "Anh ấy không phải người sẽ thỏa hiệp vì một người phụ nữ." Dừng một chút, lại nói, "Huống hồ giữa bọn tôi chưa chắc có thể tiếp tục. Cô cũng biết, anh ấy đã bức tử ông nội của tôi."

Diệp Văn Vũ nhẹ nhàng cười: "Nếu là thế, như vậy cô chỉ có thể trách cậu ta bạc tình."

Chiếc xe phanh gấp dừng lại, Tinh Ý bị kéo xuống, loạng choạng đi một lúc. Mặt đất vừa trơn vừa ướt, cuối cùng vào một căn nhà, cánh cửa bị đóng lại. Miếng vải bịt mắt tháo xuống, Tinh Ý thích ứng với ánh sáng, chậm rãi mở mắt, phát hiện mình đang ở trong một căn phòng kín, một cánh cửa sổ nhỏ hé mở, loáng thoáng nghe được bên ngoài tiếng nước. Trong phòng chỉ có một chiếc giường ván gỗ thấp bé, Tinh Ý mơ hồ cảm thấy toàn bộ phòng đang hơi đong đưa. Cô chợt hiểu ra mình không còn ở trên đất liền... mà đã bị đưa lên thuyền.

Tay chân cô lạnh lẽo, dựa vào vách tường, chỉ có một bóng đèn lập loè từng chút một, ánh sáng nhấp nháy lờ mờ.

Tới rồi bước này, cô không còn quá sợ hãi. Trước khi ra ngoài, cô đã nghĩ kỹ. So với việc mỗi ngày sống lay lắt trong ác mộng, chi bằng dứt khoát một lần. Trên đùi có một nơi lạnh lẽo cứng rắn —— trước lúc đi cô đã dán con dao mổ nhỏ nhất vào đó, bởi vì bên ngoài mặc sườn xám dày, hoàn toàn không nhìn ra dấu vết. Người bắt cóc cô ném túi xách và súng, không hề phát hiện thứ này.

—— Đây cũng là... vũ khí cuối cùng của cô.

Mặc dù không giết được Sato Gen, cô cũng còn dư sức cắt đứt động mạch của mình.

Cửa khoang mở ra, cô nhìn phía cửa, một người trung niên cao gầy đi vào, bưng hộp cơm đưa cho cô.

Tinh Ý gắt gao nhìn chằm chằm ông tay, không nhận lấy. Thật lâu sau, người đàn ông đặt hộp cơm trên giường, thấp giọng nói: "Ít nhiều cũng ăn một chút đi, đừng giày vò cơ thể mình."

Tinh Ý gằn giọng hỏi: "Ông là Sato Gen hay là Liêu Giám Đông?"

Sato Gen nở nụ cười chua xót, âm thanh nghẹn ngào: "Cha là cha con."

Cô cầm hộp cơm ném vào người ông: "Sao ông còn vô sỉ nói như thế?! Ông hại chết ông nội, làm hại anh trai bị thương! Ông hại chúng tôi cửa nát nhà tan, sao ông còn mặt mũi nói như vậy?!"

Sato Gen không né tránh, nước canh đổ vào người, ông cũng không lau, chỉ nói: "Anh cả con... bây giờ thế nào rồi?"

Trong không gian nhỏ hẹp bốc lên mùi dầu mỡ đồ ăn bị đổ, Tinh Ý gần như cả ngày không ăn, cảm thấy gợn lên vị chua, cô cố nén cơn buồn nôn, lạnh lùng nhìn Sato Gen: "Ông biết vì sao tới tìm ông không?"

Sato Gen nhìn cô, ánh mắt thê lương: "Đứa trẻ ngốc, con muốn giết cha, vì sao không nói với Diệp Giai Chính? Vì sao... muốn tự ra tay?"

Tinh Ý cực kỳ hận ông: "Ông vứt bỏ anh em chúng tôi, tôi không trách ông. Nhưng ông không đến mức hủy chút lương tri cuối cùng rằng mình là người Trung Quốc chứ! Cả đời ông nội trong sạch chính trực, ông đã hại ông ấy gây ra lỗi lớn như vậy! Ông ấy chết không nhắm mắt! Ông hỏi vì sao tôi không nói với Diệp Giai Chính? Tôi có mặt mũi gì để nói với anh ấy chứ?"