Anh chỉnh lại cổ áo, xoay người đến trước mặt cô, mỉm cười nói: "Thật sự không muốn xã giao thì đến tìm Văn Hinh dạo chơi ở vườn hoa Cao gia, chờ tôi mang em về nhà."
"Không cần." Cô nghiêm túc nói, "Lúc em ở quê, từ trưởng bối đến tiểu bối đều rất thích em."
Anh hơi buồn cười nhìn cô, khen một câu: "Thật đỡ lo."
Tinh Ý nhón chân thắt nơ cho anh: "Còn điều gì muốn nhắc em nữa không?"
Anh nghĩ một chút, nhàn nhạt nói: "Có thể ứng phó được đương nhiên rất tốt. Không ứng phó được cũng không sao, hãy nhớ anh Hai không dựa giao tình của nữ quyến để có chỗ đứng ở Lưỡng Giang là được."
Tinh Ý đáy lòng chảy qua một dòng nước ấm áp, nhẹ giọng nói: "Vâng, em nhớ rồi."
Mấy chiếc xe đã tới cửa Diệp gia, Tinh Ý thấy chiếc mà Diệp Giai Chính thường đi đã ra ngoài, có chút ngạc nhiên: "Đó không phải xe của anh sao?" Diệp Giai Chính vẫn đang xem văn kiện ngồi trên sô pha, không ngẩng đầu: "Nghe Tiêu Thành sắp xếp." Đợi một lúc mới có cảnh vệ vào nói: "Đốc quân, có thể lên xe rồi."
Anh đứng lên, lấy áo khoác của Tinh Ý từ tay dì Trần: "Đi thôi." Tới cửa, anh mở áo khoác để Tinh Ý mặc vào, dặn dò một câu, "Đã mang găng tay chưa?"
"Mang rồi!" Cô hơi giận dỗi, "Sao anh còn rắc rối hơn cả anh trai em thế." Cô lại quay đầu nhìn, "Văn Hinh không đi cùng chúng ta sao?"
"Nó với Tiêu Thành ngồi chung một chiếc." Diệp Giai Chính đỡ cô lên xe, thuận miệng nói.
Văn Hinh đứng một chỗ không xa, nhìn bọn họ cực kỳ hâm mộ: "Anh Hai như đổi thành người khác vậy."
Tiêu Thành giúp cô đỡ cửa xe, dường như không nghe thấy: "Tứ tiểu thư, lên xe."
"..." Văn Hinh trừng nhìn anh một cái, nói thầm một tiếng, "Đầu gỗ."
Xe đi một đoạn, lúc sắp đến Cao phủ bắt đầu tắc đường. Gần như nhích từng bước, xe hơi, xe kéo, người đi đường chen lấn đến kín mít. Tinh Ý nhìn qua từ cửa sổ, cảm khái một câu: "Thật nhiều người."
Diệp Giai Chính nhìn thoáng qua, cười nói: "Đúng vậy, Cao lão gia tử mừng thọ, e là người có chút danh vọng ở khắp Lưỡng Giang đều tới."
Sau khi xe chạy chậm dần, Tinh Ý thấy rất nhiều cảnh vệ cầm súng chạy ra từ Cao phủ, bắt đầu khống chế cửa ra vào, rất nhiều người đội mũ mặc thường phục trông như đi dạo như có như không ở chung quanh, nhưng lại không dời bước.
Cảnh sát thổi còi chạy tới từ đằng trước, bắt đầu thông đường, xe lập tức chạy qua. Tới cổng lớn Cao gia, cảnh vệ kéo cửa xe, Diệp Giai Chính xuống xe trước, vòng sang một bên khác, cúi người đưa tay ra với Tinh Ý. Cô đặt tay vào lòng bàn tay anh, cảm nhận được được lực kéo, ngẩng đầu nhìn anh ở trong xe, chợt cảm thấy an tâm hơn nhiều. Hai người nắm tay đi đến nơi cách cổng lớn Cao gia không xa, Cao Hành Phong đang nghênh đón ở cửa.
Lão gia tử bước đến trước mặt Diệp Giai Chính, duỗi tay vỗ vai anh nói: "Đốc quân tới sớm thế."
Diệp Giai Chính ra hiệu thuộc hạ đưa quà, cười nói: "Sinh thần của Cao bá bá, dù cho thế nào cũng không thể đến muộn."
Lão gia tử cười ha ha: "Sinh nhật thôi mà, trái lại phiền cậu phí tâm." Ông chuyển sang Tinh Ý, đánh giá từ đầu xuống chân một chút, "Ái chà, lần đầu tiên tiểu tử cậu đưa một cô gái tới gặp người khác đấy. Là tức phụ nhỉ?"
"Cao bá bá, cách nói thời thượng là vị hôn thê." Diệp Giai Chính mỉm cười nói, "Tinh Ý, đây là Cao bá bá - Cao Hành Phong."
"Cao bá bá, chúc ngài phúc như Đông Hải." Tinh Ý rất tự nhiên chào hỏi.
Cao Hành Phong nheo mắt nhìn một hồi, mới khen: "Ánh mắt của tiểu tử thật sự khá hơn cha nó nhiều. Vị tiểu thư này vừa xinh xắn vừa văn nhã."
Diệp Giai Chính cười khổ một chút: "Lời này của ngài, lát nữa Đại phu nhân cũng sẽ tới đấy."
"Cô ta tới tôi cũng nói mấy câu này." Cao Hành Phong "hừ" một tiếng, chủ động đưa tay ra nói, "Đến đây, cô gái nhỏ đỡ bác, chúng ta về phòng tâm sự."
Tinh Ý liền buông tay Diệp Giai Chính, đỡ Cao Hành Phong. Ông nghiêng đầu nói với Tinh Ý: "Con xem, không dễ gì mà cậu ta không thèm để ý con gái Quách Đống Minh, kết quả lúc này đưa tức phụ tới. Con bảo Tiểu Ngũ nhà bác làm sao đây? Nó còn ồn ào đòi phải gả cho Thanh Vũ đấy."
Tinh Ý giật mình, nhìn Diệp Giai Chính, hiển nhiên anh đã nghe thấy lại không mở miệng biện giải, chỉ cười hỏi: "Tiểu Ngũ đâu thế?"
Lời còn chưa dứt, một cô bé tầm sáu bảy tuổi chạy ra từ trong đám người: "Anh trai ơi! Anh trai!"
Diệp Giai Chính cúi người bế nhóc lên, cười nói: "Không phải Tiểu Ngũ đã nói mỗi lần anh đến đều sẽ đón ở cửa sao?"
Cô bé liền có chút không vui: "Bà nội không cho em ra."
Diệp Giai Chính cười nói với Tinh Ý: "Đây là cháu gái của Cao bá bá."
Cao Hành Phong bật cười nói: "Ba năm trước có một con chó rượt Tiểu Ngũ, lúc nó quỷ khóc sói gào thì được Thanh Vũ cứu. Từ đó về sau nó liền quyết tâm phải gả cho Thanh Vũ."
Tinh Ý mỉm cười, Tiểu Ngũ lại nghiêm túc nhìn cô, quay đầu hỏi Diệp Giai Chính: "Chị gái này là cô dâu của anh sao?"
Diệp Giai Chính mỉm cười gật đầu, cố ý hỏi: "Chị ấy có xinh không?"
Cô bé cũng thành thật gật đầu: "Xinh." Dừng một chút lại bổ sung, "Nhưng lớn lên em sẽ xinh đẹp hơn."
Cao Hành Phong cười ha ha, hiển nhiên ông rất yêu thương đứa cháu gái này: "Được rồi, sau này đừng gọi anh trai nữa, loạn cả bối phận. Con đi tìm mẹ đi."
Tiểu Ngũ xoay một cái, ôm chặt cổ Diệp Giai Chính nói: "Con không đi."
Cao Hành Phong khụ một tiếng: "Tiểu Ngũ còn nhớ kim tiêm không? Chị gái này là bác sĩ, có muốn chị ấy đưa con đi ——"
Lời còn chưa dứt, Tiểu Ngũ đã rụt người lại một chút, đột nhiên nhảy xuống từ trong lòng Diệp Giai Chính: "Vậy, con đi trước đây!"
Tinh Ý bĩu môi: "Cao bá bá, ngài nói như vậy, không phải Tiểu Ngũ càng không thích con sao?"
Cao Hành Phong vuốt râu, chỉ đành nói chữa lại: "Ôi, mấy nhóc con đều rắc rối. Đúng rồi, Văn Hinh đâu rồi? Hôm nay nó không tới à?"
"Ở phía sau." Diệp Giai Chính thuận miệng nói.
Lúc này có người tới nói hai câu bên tai Cao Hành Phong. Cao Hành Phong tập trung nghe xong, dừng bước nói: "Tôn Cát và Dương Tranh tới rồi."
Diệp Giai Chính cong khóe môi: "Mời bọn họ vào thư phòng của ngài ngồi một chút chứ?" Tuy là câu hỏi, Cao Hành Phong lại không do dự, lập tức phân phó người đi làm. Ông vỗ nhẹ lên mu bàn tay Tinh Ý: "Tiểu nha đầu, lát ăn cơm con ngồi cạnh bác. Bây giờ bác còn phải chiêu đãi mấy vị khách."
Tinh Ý ngoan ngoãn cười: "Vâng." Cô nghiêng đầu nhìn Diệp Giai Chính, "Em đi tìm Văn Hinh trước."
Diệp Giai Chính gật đầu, hôm nay anh mặc Âu phục màu đen, khoác một chiếc áo nỉ màu xanh đen to rộng bên ngoài, lúc cô lướt qua anh, anh liền giữ chặt tay cô, hơi cúi người nói bên tai cô: "Nếu nhìn thấy Đại phu nhân và chị cả của tôi, đừng quan tâm bọn họ là được."
Cô liếc xéo anh một cái, nhỏ giọng nói: "Được rồi, em biết làm thế nào." Cô đang định đi, nhưng tay lại hơi đưa vào áo khoác của anh, có vật gì đó cứng cứng. Cô sững sờ, là súng. Hôm nay là ngày đại thọ của Cao Hành Phong, anh mang súng làm gì? Sâu trong ánh mắt hiện lên một tia lo lắng, cô mau chóng giấu đi, gật đầu với anh, "Anh cẩn thận, em đi trước."
Diệp Giai Chính xoay người, làm động tác "mời" với Cao Hành Phong. Ông sóng vai cùng anh đi đến thư phòng, cười nói: "Cậu không nói thì thôi, lên tiếng thì ai nấy đều kinh."
Diệp Giai Chính không khỏi cong khóe môi: "Cao bá bá, lời này nghĩa là gì?"
"Hôm nay cậu đưa cô gái đó đến, đám phu nhân, di phu nhân* (vợ lẽ) và tiểu thư kia không sục sôi sao?" Cao Hành Phong vuốt râu, thở ngắn than dài, "Bà nhà tôi cứ ồn ào phải cho làm mối cho cậu, lần nào cũng nói cậu mà không kết hôn, lão soái dưới kia không thể an tâm. Giờ thì tốt rồi, ngớ ngẩn thật. Rồi sẽ lại mắng tôi cái gì cũng đều gạt bà ấy."
Diệp Giai Chính ung dung nói: "Vậy cũng chỉ đành mong bá bá thứ lỗi."
"..." Cao Hành Phong không biết nói gì, thật lâu sau mới thu liễm biểu tình, trầm giọng chậm rãi nói, "Chuyện đó, cậu đã nghĩ kỹ rồi sao?"
Diệp Giai Chính đỡ ông lên bậc thang, nét mặt như tắm trong gió xuân: "Chẳng lẽ Cao bá bá không nghĩ giống tôi?"
Tiệc mừng thọ Cao Hành Phong chẳng qua là cái cớ để giấu tai mắt người khác, Diệp Giai Chính muốn mượn cơ hội này triệu tập các vị trưởng quan quân đội Lưỡng Giang về Dĩnh Thành nghị sự. Bởi vì thời thế trước mắt đã rất căng thẳng, nên đã để Cao lão gia tử rình ran một trận.
Cao Hành Phong mặc áo quan* đội mũ dạ, gương mặt hiền từ, ánh mắt lại sắc bén: "Đám ác quỷ đó, nói thật, lúc lão soái chết tôi đã muốn trở mặt với bọn chúng. Hiện tại xem ra, phe thân Nhật trong quân đội hơn một năm nay đã bị cậu điều đi, cách chức, đều để lại tâm phúc trẻ trung cầu tiến. Hôm nay bọn quân trưởng tới đây, ắt hẳn cậu đã nắm chắc rồi."
(Ji: *马褂 - dạng áo khoác mặc bên ngoài áo sam thời Dân quốc, tay ngắn, thân áo dài)
Diệp Giai Chính khẽ cười: "Lời này của bá bá. Hợp thì giữ mà thôi."
"Lão đây đã nhận ơn của cậu." Cao Hành Phong thở dài nói, "Bộ quân nhiều người như vậy, chỉ có cậu không động đến tôi. Cậu là một người biết ơn đền nghĩa, năm đó lão soái ký thác biết bao hy vọng vào cậu, cậu đã luôn làm rất tốt. Hiện giờ tôi xem cậu như con cái của mình, cậu muốn làm gì, tất nhiên tôi đều ủng hộ."
Diệp Giai Chính kìm nén cảm xúc dâng trào trong lòng, nhẹ giọng nói "Cảm ơn bá bá".
"Tuy rằng Cố Nham Quân đã bị cậu điều đi, nhưng Bách Văn của quân đoàn 31 là người của cậu ta." Cao Hành Phong trầm ngâm nói, "Cậu ta cũng nhận thiệp của tôi, tướng lãnh Lưỡng Giang tề tựu, hẳn cậu ta sẽ không vắng mặt."
Diệp Giai Chính đút tay vào túi áo khoác, có thể chạm tới cây súng cứng lạnh bên hông, anh nhàn nhạt cười: "Hôm nay đại thọ của ngài, hòa khí là chính."
Phó quan gõ cửa: "Quân tọa, Cao tướng quân, hai vị quân trưởng đã tới."
Diệp Giai Chính ngồi không nhúc nhích, Cao Hành Phong cất tiếng: "Mời bọn họ vào."
Tôn Cát và Dương Tranh cùng tốt nghiệp trường quân đội Hoàng Phố, đã hơn bốn mươi tuổi, đang lúc tráng niên. Hai người vừa vào cửa, đầu tiên là chào quân đội với Diệp Giai Chính, mới xoay lại nói vài câu với Cao Hành Phong, đưa quà tới. Bọn họ do Diệp Giai Chính một tay đề bạt, Dương Tranh là quân trưởng quân đoàn 49, mệnh lệnh nổ pháo miếu cổ ở Tô Giới Nhật mấy ngày trước do ông trực tiếp ban hành cho quân đội, tất nhiên càng hiểu tình thế hiện tại hơn. Ông ngồi xuống cạnh Diệp Giai Chính, thử thăm dò: "Quân tọa, hôm nay rất đông người."
Diệp Giai Chính còn chưa mở miệng, ông lại nói đùa: "Hôm nay nếu đám ác quỷ dám ném đạn pháo tới, toàn bộ quân bộ đều ngủm hết."
Ngày thế này, lời của Dương Tranh thực sự xui xẻo. Nhưng Cao lão gia tử lại bật cười: "Cậu thật thẳng tính, ném đạn pháo à."
"Tôi nghe nói Đốc quân còn mang theo vị hôn thê tới?" Dương Tranh hào hứng thú nói, "Sau khi Quân tọa cưới diễn viên kia thì đột ngột biến mất. Tôi còn tưởng rằng ——"
Tính cách Tôn Cát bình tĩnh cẩn thận hơn đồng đội nhiều, ông đánh gãy lời Dương Tranh: "Được rồi, ông mở miệng có thể nói ra lời nào hay ho không?"
"Ông tưởng cái gì?" Diệp Giai Chính cũng không giận, hỏi một câu.
"Tôi tưởng gì đâu, Đốc quân ít khi thấy phụ nữ nên lúc ấy bị mê hoặc, kết quả người ta lại cuỗm tiền chạy mất."
"Hừ! Ông thật đúng là không phun nổi ngà voi mà."
Đa số quân đội đều là anh hùng hào sảng, đặc biệt là người trẻ, Diệp Giai Chính cũng như bọn họ. Diệp Giai Chính bật cười, cuối cùng mới nói: "Hôm nay Cao lão gia tử còn khen ánh mắt của tôi rất tốt."
Dương Tranh nghe trong giọng của anh có chút đắc ý, vội vàng hỏi Cao Hành Phong: "Lão gia tử nói thử xem, dáng dấp thế nào?"
Lão gia tử lại tâng bốc: "Tôi cảm thấy rất đẹp, hơn cả bà nhà tôi thời trẻ."
Trên dưới quân đội Lưỡng Giang không ai không biết Cao lão gia tử và phu nhân là thanh mai trúc mã, nhưng trưởng bối bên phu nhân cảm thấy Cao gia nghèo, đánh chết cũng không chịu đính hôn. Cao phu nhân cũng kiên cường, không muốn nghe theo người nhà, kéo dài thành gái lỡ thì. Cao Hành Phong theo Diệp soái đánh trận, được nửa đường vẫn nhớ mãi không quên, vội vã trở về, chỉ hỏi một câu "Có muốn theo tôi hay không", cô gái không nói hai lời liền lên ngựa, ngày đó kết hôn trong quân. Phu thê tình thâm, cho tới hôm nay vẫn là một giai thoại.
Dương Tranh vội nói: "Đời này của lão gia tử chỉ có một vị phu nhân. Ắt hẳn phu nhân lúc trẻ vô cùng xinh đẹp."
"Tên tiểu tử thúi này, chưa gặp bà nhà tôi sao?" Lão gia tử "Hừ" một tiếng, "Tôi không cưới nhiều giống như lão soái, đó là bởi vì bà nhà tôi rất ghê gớm. Lúc trẻ tôi ở bên ngoài cũng kết bạn không ít đâu."