Hai người sóng vai ra khỏi Bộ tham mưu, trời hơi lạnh, Cố Nham Quân cởi áo bành tô của mình, khoác lên vai vợ.
Xe đang chờ, đèn trước bật sáng, chậm rãi chạy đến.
Người hầu đứng ở nơi không xa, anh ta hạ giọng, nhìn chiếc xe: "Văn Vũ, nếu em trai của em, tôi nói là Diệp Giai Chính...!đã chết.
Em sẽ trách tôi sao?"
Vợ anh ta hơi kinh ngạc nhìn anh ta, sườn mặt cực kỳ đẹp đẽ, nhưng lại đặc biệt lạnh lẽo: "Anh còn có thời gian nghĩ đến điều này sao? Vẫn nên nghĩ xem làm thế nào để đối phó với Từ Bá Lôi mới quan trọng."
Toàn bộ Hạ Kiều nhỏ nhoi đang hoảng sợ tột độ, quán nhỏ trên đường đã sớm đóng cửa, từng hàng quân đội vũ khí sẵn sàng đang không ngừng đi đến.
Hai người bọn họ vừa bị thương vừa nhếch nhác đi về nhà, lướt ngang qua đội quân, cũng không ai nhìn bọn họ thêm một cái.
Tinh Ý còn khẽ nức nở, vừa đi vừa khóc, hít vào gió lạnh, không kìm được ho khan.
Diệp Giai Chính có chút bất đắc dĩ, thái dương cũng hơi đau, nhưng anh thật sự không biết nên nói gì, đành phải lặng lẽ đi bên cạnh cô.
Liêu gia tại Hạ Kiều là một đại trạch ven sông, nhà cao cửa rộng, lúc này cổng đang mở rộng.
Tinh Ý đi tới cửa, nhìn thấy tiểu nha đầu trong nhà ló đầu ra nhìn rồi la lên một tiếng: "Tiểu thư đã về rồi!"
Cả nhà đều bị kinh động, người thứ nhất lao tới lại là Hoàng mụ.
Bà bó chân, đi đứng không vững, nhưng lúc này lại chạy nhanh hơn bất kỳ ai, kéo lấy Tinh Ý, đánh giá từ trên xuống dưới nói: "Tiểu thư, con không sao chứ?"
Tinh Ý rõ ràng rất mừng rỡ, nhưng nước mắt vẫn không nhịn được chảy dài: "Mỗ mụ, con cho rằng người đã xảy ra chuyện rồi, cứ tìm mãi ở nhà ga."
Thì ra sau khi Hoàng mụ và Tinh Ý lạc nhau, bị đám đông đẩy ra ngoài trạm, đúng lúc gặp được người Liêu gia tới trạm đón.
Bà không chịu đi, khóc một trận muốn quay lại tìm, nhưng làm gì vào được, cuối cùng vẫn bị lôi về nhà.
"Nếu tiểu thư xảy ra chuyện, mụ biết làm sao đây?" Hoàng mụ khóc đến thương tâm, cả đời cụ bà chưa từng thấy náo loạn nào, đến cả thổ phỉ cũng chỉ nghe từ hàng xóm, lúc này bị kinh sợ, không ngừng lải nhải.
Tinh Ý lại bĩnh tĩnh trở lại, vội hỏi: "Ông nội đâu rồi?"
Chú họ Liêu Văn Hải ở trong nhà liền nói: "Lão gia tử ra ngoài tìm còn.
Lúc nãy chú đã cho người tìm ông ấy về."
Ông lại nhìn sang Diệp Giai Chính bên cạnh Tinh Ý: "Vị này là?"
"Bạn của con ở Dĩnh Thành, bọn con gặp nhau ở ga tàu hỏa.
A đúng rồi, anh còn bị thương." Tinh Ý vội vàng phân phó nha đầu, "Đi lấy chiếc hộp của tôi đến đây."
Cô đã chuẩn bị một hộp cấp cứu trong nhà, cô mời Diệp Giai Chính ngồi xuống, giật dây bật sáng đèn, cẩn thận tháo khăn choàng trên đầu anh xuống.
Máu đã ngừng chạy, Tinh Ý rửa sạch miệng vết thương, rồi dùng vải bông sạch sẽ băng bó lại, thở phào: "Triệu đàn anh, anh tới Hạ Kiều tìm bạn hay người thân vậy?"
Dáng ngồi Diệp Giai Chính vô cùng thẳng tắp, anh nghe thế liền do dự một chút, không trả lời ngay.
"Hôm nay trên tàu chúng ta có một người chức lớn.
Không biết trận nổ đó có phải liên quan đến người kia hay không." Tinh Ý vẫn còn sợ hãi, "Cổng thành bốc cháy, liên lụy đến cá trong ao*."
(Ji: *Ý chỉ khi cổng thành sẽ múc nước ao để dập lửa, nước cạn cá sẽ chết → ẩn dụ cho việc những người vô tội bị liên lụy)
Anh sửng sốt: "Sao cô biết?"
"Tôi thấy được mà.
Toa xe hạng nhất đều bị bao.
Nhà có tiền bình thường ra ngoài làm gì có phong cách như vậy." Tinh Ý thuận miệng nói, "Quan chức cấp cao kia còn có vệ sĩ nữa ——"
Cô chỉ nói một nửa, đôi mắt chợt mở to.
Trong phòng khách Liêu gia thắp hai bóng đèn, ánh sáng đủ đầy, ánh mắt cô càng thêm sáng rực linh động, cũng mang chút hoảng loạn nho nhỏ.
Cô rất thông minh, nhưng không giỏi che giấu, hai lần cô gặp anh tại nơi xảy ra chuyện, anh đều bị thương.
Lần đầu tiên, có lời đồn thiếu soái cũng đến đó, còn bị thương.
Mà lúc này, trên xe cũng có một quan chức cấp cao...
Cho nên, sự thật đã rất rõ ràng rồi không phải sao?
Anh là kẻ ám sát.
Người anh muốn giết, là quan chức trên xe.
Biểu cảm trên mặt Tinh Ý thay đổi khác thường, chưa kịp mở miệng, lão gia tử đã trở lại.
Cô không màng chuyện khác, chạy như bay tới cửa, nhìn thấy dáng vẻ cao lớn của lão gia tử, mái tóc bạc sáng lấp lánh trong màn đêm, dáng đi vẫn tràn đầy tinh thể, cô gái nhỏ lập tức muốn khóc.
Cô kéo cánh tay lão gia tử, nghẹn ngào gọi một tiếng "Ông nội".
Vẻ mặt lão gia tử lại bình tĩnh, nếu cháu gái đã không sao, thì nói gì cũng được.
Sau khi Hoàng mụ trở về, lão gia tử lập tức biết tin vụ nổ ở nhà ga, ngồi trong nhà sốt ruột vô cùng, ra ngoài đến quân khu của Hạ Kiều.
Một Hạ Kiều nho nhỏ, đồng hương với nhau, đều là người quen, thầm nghĩ cũng có thể giúp đỡ.
Kết quả vào trong liền thấy, đội quân cảnh đều đang chờ lệnh.
Hỏi mới biết chuyện ga tàu hỏa bị bên trên trực tiếp hạ lệnh phong tỏa và tiếp quản, không ai có quyền tiến vào, quân đội xung quanh Hạ Kiều đều đang ra vào liên tục.
Lão gia tử hỏi rốt cuộc là chuyện gì, ngay cả trưởng quan của quân khu cũng không biết.
Trưởng quan an ủi ông đừng gấp gáp, lại phái người đi tìm hiểu tin tức, kết quả Liêu gia báo tin đến, nói tiểu thư đã bình an trở về.
Ông cháu hai người vào phòng khách, Diệp Giai Chính đã đứng lên, chắp tay hành lễ của tiểu bối, cung kính cúi đầu: "Lão gia tử."
Lão gia tử ngẩn người, nhìn anh hơi quen mặt, nhưng nhớ không ra, đành hỏi cháu gái: "Bạn của con sao?"
Giờ phút này trong lòng Tinh Ý bất ổn, cô biết anh là thanh niên có nhiệt huyết, muốn giết kẻ nhu nhược vô năng, luôn nhường nhịn người Nhật Bản kia.
Cô hiểu khát vọng của anh, nhưng hiện tại cô giữ anh lại, liệu sẽ liên lụy đến người nhà hay không?
Tinh Ý do dự nhìn anh một cái, ánh mắt anh trong trẻo, nét mặt cũng trầm tĩnh, như thể nhìn thấu suy nghĩ của cô, nhàn nhạt nói: "Lão gia tử, tôi đưa Liêu tiểu thư trở về.
Nếu không có việc gì, xin phép đi trước."
Người ta có ý tốt đưa mình về nhà, còn cứu mình một mạng.
Lúc này vội vàng phủi sạch quan hệ, cũng không phải là gia phong của Liêu gia.
Diệp Giai Chính chuẩn bị xoay người rời đi, nghe thấy Tinh Ý gọi anh ——
"Này, chờ chút —— xe lửa bị ném bom, anh ở đây không thân không thích, lúc này đi đâu đây? Cũng không thể đến được Bắc Bình." Tinh Ý cắn răng nói, "Ông nội, anh ấy là đàn anh con quen ở Dĩnh châu, học chung một trường với anh trai.
Có thể để anh ấy ở nhà mình hai ngày hay không, xem thử tình hình rồi đi sau."
Lão gia tử cẩn thận đánh giá người thanh niên này, cảm thấy cậu ta tuấn tú trầm ổn, cũng rất thích, tất nhiên đồng ý.
Bởi vì sai lệch tin tức trong nhà, phân phó phòng bếp nấu thêm vài món dọn lên để chào đón hai người.
Trong phòng chỉ còn lại hai người, Diệp Giai Chính vẫn ung dung thản nhiên, nhưng luôn cân nhắc lời của cô, vừa rồi lúc nghe thấy cô nói đến "Bắc Bình", thực sự rất kinh ngạc.
Sao có thể? Cô đã đoán được thân phận của mình rồi sao?
Lấy bất biến ứng vạn biến, anh không lên tiếng, nghe thấy Tinh Ý nhỏ giọng hỏi: "Rõ ràng anh biết ai ngồi trên xe lửa."
Anh nheo mắt, ánh sáng bên trong chợt lóe rồi biến mất.
"Anh muốn giết người kia, có phải hay không?" Tinh Ý đè giọng xuống thấp hơn, "Anh muốn giết...!Thiếu soái?"
Khóe miệng Diệp Giai Chính giật giật, không biết vì sao, tình cảnh trước mắt này...!Là điều anh không nghĩ tới.
"Thiếu soái..." anh thử thăm dò hỏi, "Cô biết anh ta sao?"
"Diệp Giai Chính.
Đương nhiên tôi biết anh ta." Tinh Ý càng cảm thấy mình đoán không sai, "Bởi vì anh ta b án nước, cho nên...!Các anh muốn giết anh ta, có phải không?"
Diệp Giai Chính nhẹ nhàng ho khan một tiếng, không biết vì sao, vừa thở phào nhẹ nhõm, lại càng cảm thấy xấu hổ.
Lão gia tử đi ra từ hậu đường, Tinh Ý cho rằng anh đã ngầm thừa nhận, nên không hỏi tiếp, chỉ nói: "Đi thôi, ăn cơm."
Lão gia tử đi đằng trước, Diệp Giai Chính đi song song cùng cô, chợt thấp giọng hỏi: "Nếu đúng, cô có sợ không?"
Liêu gia không có kẻ hèn nhát, đối những nghĩa sĩ dũng cảm giày bày dân ý, thậm chí không tiếc mạo hiểm mạng sống, cô rất kính trọng.
Tinh Ý liền nghiêm túc nói: "Không sợ." Dừng một chút, lại nói, "Nhưng anh đang nói gì thế? Tôi nghe không hiểu, anh là đàn anh ở Dĩnh châu của tôi, lúc này bị chặn lại ở Hạ Kiều làm khách nhà tôi mà."
Nghe giọng điệu của cô, là đang muốn che chở cho mình.
Diệp Giai Chính lại không nhịn được muốn cười, thân người cô chỉ tới vai mình, con ngươi trắng đen rõ ràng xinh đẹp, dáng người mảnh khảnh, tuổi cũng còn nhỏ, nhưng một cô gái bé nhỏ như vậy, gặp vụ nổ không sợ hãi, nhìn thấy máu không sợ hãi, hiện giờ "bao che" cho người khởi loạn, càng không sợ hãi.
Ánh mắt Diệp Giai Chính chậm rãi chuyển sang bóng dáng của lão nhân phía trước, không khỏi suy nghĩ xương cốt cả nhà họ Liêu này đều cứng cáp.
Bởi vì cháu gái bình an vô sự trở về, lão gia tử vui mừng, nên muốn uống chút rượu.
Rượu được cất tại đất Hạ Kiều, lúc còn nhỏ Tinh Ý thích nhất là theo Hoàng mụ đi mua rượu, bởi vì cửa hàng kia cũng bán cơm rượu, ngọt ngào như mật, Hoàng mụ liền lấy ra vài đồng lẻ, chờ cô ăn xong rồi, mới dắt cô về nhà.
Tinh Ý ngửi thấy hương vị quen thuộc, đứng lên rót một chung cho ông nội: "Không thể uống nhiều."
Lão gia tử nhìn Diệp Giai Chính: "Tiểu tử uống không?"
Diệp Giai Chính thẳng thắn rót đầy một ly cho mình: "Uống cùng lão gia tử một chút."
Tinh Ý bị hành xác nửa ngày, cực kỳ đói bụng, nhưng còn chưa gắp một miếng nào, Liêu Văn Hải vội vàng chạy vào nói: "Lão gia tử, bên ngoài đang nháo đến không thể tưởng tượng được."
Lão gia tử cả đời sóng to gió lớn nào mà chưa từng thấy qua, trừng mắt nói: "Không lẽ còn thổ phỉ đến từng nhà cướp bóc hay sao?"
"Ôi chao, cũng không khác mấy." Liêu Văn Hải thận trọng an toàn một đời, ít trải qua cuộc sống chiến tranh loạn lạc, đã có chút hoảng loạn, "Đang tra người từng nhà một đấy."
Tinh Ý theo bản năng nhìn Diệp Giai Chính một cái, mím chặt môi không nói chuyện.
Diệp Giai Chính đang ngồi ngay ngắn, cầm ly rượu trong tay, lông mày rậm hơi chau lại.
Cô thấy anh có động tác muốn đứng lên, vội vàng lắc đầu, ra hiệu anh đừng nhúc nhích.
"Chính là chuyện xe lửa bị nổ lúc chạng vạng, đang lan truyền đã nổ chết một quan chức, cả một trung đoàn Dĩnh quân đến từng nhà một tra hung thủ." Liêu Văn Hải nói tiếp, "Mấy cửa hàng trên đường của nhà chúng ta đều bị phá cửa, không cướp đồ, nhưng cũng lục soát một lần.
Con vừa cho người buổi tối đến xem thử, sáng mai tìm người tới sửa.
Rất nhanh sẽ tra đến đây."
Hạ Kiều là một nơi nhỏ bé, nếu quyết tâm tìm một người, thật sự sẽ tìm được.
Sắc mặt lão gia tử trở nên ngưng trọng, ra hiệu cháu trai* mau đi xem mấy cửa hàng.
Tinh Ý có chút đứng ngồi không yên, cô muốn giúp bạn bè, nhưng nếu giấu ông nội, chỉ sợ không ổn...!Ít nhất nếu ông nội biết, ở đây ít nhiều cũng có thể hỗ trợ.
(Ji: *cháu trai ở đây chỉ là con trai của anh/chị hoặc người trong họ hàng nhé)
"Ông nội..." Tinh Ý chuẩn bị một chút, đang định mở miệng, lại bị Diệp Giai Chính ngắt lời: "Lão gia tử, vốn còn định uống hai ly với ông.
Chỉ là lúc này muộn quá rồi, bên ngoài lại loạn, con vẫn nên đi trước."
Lão gia tử vuốt râu, không nói chuyện.
Diệp Giai Chính đứng lên, nhàn nhạt mỉm cười với Tinh Ý: "Nếu lần sau có cơ hội, sẽ mời Liêu tiểu thư gặp nhau ăn một bữa ở Dĩnh Thành."
Thân hình anh cao lớn, bóng đen gần như che phủ cô, miếng bông trên thái dương khiến anh có chút chật vật, nhưng trong dung mạo anh tuấn không tìm thấy hoảng loạn một chút nào, giơ tay nhấc chân cũng ung dung trấn tĩnh, như thể thật sự tới làm khách, giờ phút này phải cáo từ.
Lúc Tinh Ý nghe anh nói "Lần sau có cơ hội", sống mũi có chút xót.
Cô cũng sốt ruột, đứng lên theo, vẫn muốn giữ anh lại.
Nhưng lão gia tử đã mở miệng: "Nha đầu ngồi xuống." ông quay sang nhìn Diệp Giai Chính, đánh giá anh từ trên xuống, ánh mắt thận trọng, "Cậu nói, cậu tên Triệu Thanh Vũ sao?"
Diệp Giai Chính gật đầu.
Lão gia tử cúi đầu gắp một hạt đậu phộng, ném vào miệng, rồi uống một ngụm rượu: "Liêu Tinh Ý, về phòng đọc sách đi."
"Ông nội, con ——"
Lão gia tử tức giận nói: "Năm sau không thi đậu trường Y, con trở về gả chồng cho ông!" Thấy dáng vẻ muốn nói lại thôi của cháu gái, ông lại chỉ về phía Diệp Giai Chính, "Cậu cùng tôi đến thư phòng."
Tinh Ý lưu luyến miễn cưỡng đi về phòng mình, nhìn vào gương, mới phát hiện hôm nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, cô vẫn chưa xử lý phần tai bị rách.
Thất thần lấy nước sạch lau đi, cô kéo cửa ra gọi tiểu nha đầu: "Đến thư phòng của ông nội chờ bên ngoài, nhìn thấy ai ra ngoài, lập tức tới gọi tôi."
Tiểu nha đầu vừa đi vừa ngáp.
Tinh Ý ngồi bên bàn sách bắt đầu đọc sách.
Nội thất trang trí của Liêu gia đều được truyền lại, trong phòng bộ bàn ghế và giường bằng gỗ lim đã dùng rất lâu rồi, sờ lên cực kỳ trơn mịn.
Tay của Tinh Ý bất giác vuốt lên phần chạm khắc trên bàn, lại học thuộc tên các khối cơ trên cơ thể người, nghe thấy tiểu nha đầu chạy về, thở hổn hển nói: "Bọn họ đều ra rồi.".