Đêm Dài Như Sao

Chương 36: 36: Sự Thật




"Này..." Lần đầu tiên Liêu Nghệ Hàng có chút khó xử sờ mũi, nói chột dạ, "Em à, chuyện này không phải như thế." Anh nói rồi kéo em gái vào trong.

Trong phòng khách một nam một nữ, tất nhiên nam là Diệp Giai Chính. Người phụ nữ trẻ kia đang ngồi trên sô pha, trang điểm nhẹ, tóc dài ngang vai, dung mạo cực kỳ thanh tú, là diễn viên Lâm Xuân Dật đã giải nghệ.

Có lẽ nhận ra bầu không khí trong phòng khách có chút kỳ lạ, Lâm Xuân Dật liền chủ động đứng lên nói: "Vị này nhất định là Liêu tiểu thư. Nghe tên đã lâu, hôm nay được gặp, quả nhiên thông minh xinh đẹp."

Sự thiện chí của cô vẫn không khiến nét mặt Tinh Ý thả lỏng chút nào, cô lặng lẽ tránh sau lưng anh trai, không lên tiếng.

Sắc mặt Diệp Giai Chính âm trầm nhìn nhất cử nhất động của cô, không khỏi hít một hơi sâu, trầm giọng nói: "Được rồi, không cần khách sáo. Lâm tiểu thư, muốn nói gì thì nói nhanh đi."

Lâm Xuân Dật mỉm cười tự nhiên nói: "Đốc quân sợ Liêu tiểu thư hiểu lầm, thật sự là không chờ nổi muốn tôi chính miệng giải thích."

"Mấy ngày trước tôi đã diễn xong vở kịch cuối cùng, cùng Đốc quân rời khỏi sân khấu Thiên Tân, sau đó tôi trở về chỗ của anh ấy một mình. Còn anh ấy, nhân lúc Uchida tiên sinh có mặt, quân Nhật buông lỏng cảnh giác, liền đến ga tàu, lặng lẽ rời Bắc Bình trở về. À, chọn sân khấu Thiên Tân cũng là vì nơi đó gần trạm ngoài Bắc Bình nhất." Lâm Xuân Dật cười nói, "Xem tôi căng thẳng quá, nói năng lộn xộn. Liêu tiểu thư nghe có hiểu không?"

Cô thấy Tinh Ý nghiêm túc lắng nghe, yên tâm nói tiếp: "Mấy chuyện tình cảm giữa Đốc quân và tôi đương nhiên đều là giả. Một mặt là để đánh lạc hướng những nhân viên theo Nhật ở Bắc Bình và người Nhật, khiến bọn họ cảm thấy Đốc quân mê đắm mỹ nhân không màng chính sự. Mặt khác, chuyện này phát sinh, không ai cảm thấy Diệp gia sẽ với kết thân Quách gia. Quách tiên sinh sẽ không thể dùng chuyện này để xáo trộn tầm mắt của dân chúng, buộc ông ta tỏ lập trường sớm một chút. Thứ ba, là để yểm trợ cho Đốc quân lặng lẽ rời khỏi Bắc Bình. Tất nhiên, tôi không hiểu những chuyện này. Sở dĩ tôi hợp tác với Đốc quân, cũng chỉ là vì tư tâm."

"Tôi không chịu nổi sự quấy rối của quyền quý ở Bắc Bình. Liêu tiểu thư, hẳn là cô rất khó hiểu con hát như tôi, đến cả quyền giải nghệ cũng không có." Lâm Xuân Dật cười bất đắc dĩ, "Cho nên, tôi mượn quyền thế của anh ấy, anh ấy cũng nhận lời đưa tôi ra nước ngoài —— cùng chồng của tôi."

"Cho nên rất mong cô hiểu, về tới Lưỡng Giang, tôi còn nhờ người tung tin ra ngoài, để người khác cho rằng Đốc quân muốn cưới tôi làm vợ lẽ. Như thế, cháu trai Đường Vân Hạc hay người khác cũng sẽ không ngấp nghé tôi nữa."

Cô lại nhìn sang Tinh Ý, mỉm cười nói: "Thật ra Đốc quân cũng có thể tự giải thích với cô những lời này, chỉ là anh ấy sợ cô không tin, cho nên để tôi nói." Cô cầm hai vé tàu trên bàn trà, "Đây là vé tàu đi Hong Kong ngày mốt của tôi và chồng. Liêu tiểu thư có thể xem thử."

Tinh Ý không nhận lấy, cô đã tin lời Lâm Xuân Dật, nét mặt có chút cứng đờ, quay đầu nói với Diệp Giai Chính: "Vì sao anh phải lặng lẽ trở về? Đã đưa quyền ưu tiên cho người Nhật, bọn họ cũng sẽ không làm gì anh mà."

Diệp Giai Chính nghe giọng của cô có chút chột dạ không chắc chắn, biết cô đã tin, nhịn cười uống một ngụm nước, không đáp. Quả nhiên, Liêu Nghệ Hàng không nhịn được mà nói: "Em à, gì mà đưa quyền ưu tiên người Nhật?! Em cho rằng khoảng thời gian này anh trai cứ đi thực địa là để làm gì? Còn không phải để trắc địa một con đường mới, đi trước người Nhật một bước sao! Anh không phải là mấy tên hèn nhát ở Lâm Châu, nói thỏa hiệp liền thỏa hiệp! Đường sắt cần sửa chữa, hơn nữa tránh sửa ở Lâm Châu! Bọn họ bằng lòng hợp tác với người Nhật thì hợp tác đi!"


Tinh Ý nghe đến ngẩn ra, hỏi lại: "Vậy vì sao anh không nói với em?!"

"Không thể nói." Liêu Nghệ Hàng nhỏ giọng đáp, "Một khi tiết lộ những việc này, Diệp Giai Chính có thể thật sự sẽ bị nhốt ở Bắc Bình không thể về."

Trong não Tinh Ý lập tức rói loạn.

Cô tát Diệp Giai Chính một cái, cho rằng những chuyện đó đều là thật... Cô ngẩng đầu nhìn Diệp Giai Chính, anh vẫn chăm chú nhìn mình, chỉ là nét mặt không âm trầm như vừa rồi, sườn mặt... còn có vết đỏ mơ hồ. Cô lập tức nhớ lại, cái tát vừa rồi kia, mình đã dùng toàn lực.

Người giúp việc đi vào, khẽ nói: "Lâm tiểu thư, thuốc của cô."

Lâm Xuân Dật đang định nhận lấy, Diệp Giai Chính đưa tay ngăn cản, hờ hững nói: "Ai đánh thì người đó tới bôi thuốc."

Lâm Xuân Dật vội vàng đặt xuống, mỉm cười nhìn Tinh Ý.

Tinh Ý cứng đờ tại chỗ, nghe anh trai thở dài, cũng không đứng về phía mình: "Diệp Giai Chính nói cũng không sai. Nếu em hiểu lầm cậu ta, còn đánh cậu ta, cũng nên nhận sai."

Lâm Xuân Dật đứng lên, thức thời nói: "Liêu tiên sinh muốn đi ăn chút bánh ngọt không?"

Liêu Nghệ Hàng do dự một chút, cuối cùng vẫn đi theo Lâm Xuân Dật.

Tinh Ý cầm lọ thuốc Lâm Xuân Dật nhét vào tay mình, đến trước mặt Diệp Giai Chính, hốc mắt ửng đỏ: "Em không nên đánh anh, xin lỗi."

Diệp Giai Chính hơi nâng đầu nhìn cô, tóc mái rối loạn cùng với biểu cảm cố nén nước mắt, chợt thấy đau lòng. Anh... đâu phải đang ép cô xin lỗi, chỉ cần cô... tin tưởng mình một lần nữa thì tốt rồi. Anh đứng lên, không cưỡng lại được mà ôm cô vào lòng, thấp giọng nói: "Đừng khóc. Là anh Hai không tốt, đã làm em lo lắng."

Anh nói đừng khóc, nước mắt cô không ngăn được nữa, từng giọt dừng trên quân hàm của anh, khuôn mặt áp sát vào quân phục phẳng phiu của anh, có chút đau đớn.

Cô khóc như vậy, anh càng lúng túng, nhưng không muốn buông cô ra, hơi nghiêng đầu, đặt khóe môi lên trán cô, hôn nhẹ nói: "Là anh Hai không tốt. Cái tát này nên đánh, lát nữa em nín khóc, lại đánh tôi cho hả giận được không?"

Tinh Ý vừa cảm thấy tủi thân, vừa thấy có lỗi, nghe anh nói như vậy liền bật cười, sụt sịt nói: "Em không dám."

Anh hơi buông cô ra, ngón tay thô ráp lau nước mắt giúp cô, tiện tay vén tóc cô: "Tóc sao thế?"

Tinh Ý được anh nửa ôm, còn hơi thẹn thùng, nói: "Lúc đọc sách bất cẩn làm cháy tóc."

Diệp Giai Chính lại ôm cô vào lòng, dán sườn mặt lên gương mặt cô, trong ngực tràn ngập mềm mại, dường như xua tan hết thảy mây khói. Anh trầm mặc một lúc, mới thấp giọng nói: "Ba tháng nay, em không biết tôi nhớ em bao nhiêu đâu."

Trước khi đi Bắc Bình, anh hoàn toàn không lường trước chuyện này sẽ có sự cản trở lớn như vậy. Đến khi nhận ra, đã hãm sâu vào xoáy nước khó mà thoát, bốn phía đều có tai mắt. Anh biết tuyến điện thoại riêng, thư từ đều bị theo dõi, cho nên không dám cho người truyền đến cô tin tức nào. May mà trước xuất phát, anh đã thương nghị với Liêu Nghệ Hàng cùng các trợ lý phương án bất đắc dĩ nhất —— chính phủ Lưỡng Giang tự khởi công kế hoạch xây đường, hoàn toàn bỏ qua Lâm Châu.

Sở dĩ nói đây là phương án bất đắc dĩ nhất, bởi vì một khi tránh Lâm Châu, toàn bộ tuyến đường phải quy hoạch lại một lần nữa, nhất định phải chờ báo cáo tính khả thi mà đoàn đội của Liêu Nghệ Hàng đưa ra. Đây cũng là lý do anh vẫn ở lại Bắc Bình, không dám hoàn toàn từ bỏ Quách Đống Minh.


"Tôi nghĩ với dã tâm của người Nhật, sẽ không chờ được bao lâu." Diệp Giai Chính chậm rãi nói, "Dựa theo kế hoạch của anh trai em, lúc nào cũng có thể điều chỉnh tuyến đường mới thành tuyến đường Giang Lâm. Chỉ cần chiến sự bắt đầu, trung ương không thể khoanh tay đứng nhìn người Nhật lại nhúng tay vào. Đến lúc đó sẽ không phụ thuộc vào Quách Đống Minh có đồng ý hay không."

"Đương nhiên, trước mắt chuyện này vẫn chưa thể công khai, tôi vẫn phải giao thiệp với người Nhật, đến khi công tác chuẩn bị hoàn tất. Lúc đó dù cho xé rách mặt với bọn họ, tôi cũng không sợ." Đáy mắt Diệp Giai Chính hiện lên áy náy, "Tinh Ý, tôi luôn muốn hứa hẹn cho em một tương lai yên vui. Nhưng xem ra, mấy năm sau này chỉ sợ định sẵn có chút... trắc trở."

Tinh Ý cầm lọ thuốc nhỏ thoa cho anh, nhẹ giọng nói: "Anh Hai, em không sợ trắc trở gì đó. Anh hãy đi làm chuyện mình muốn, tương lai... tương lai nếu thật sự phải giao chiến với người Nhật, anh lên chiến trường, em sẽ làm bác sĩ theo quân được không?"

Cô mím môi suy nghĩ, lại nhỏ giọng nói: "Em không sợ khổ, cũng không sợ khó khăn. Chỉ là lần sau, anh đừng gạt em như thế."

Anh im lặng nhìn cô, nghe cô nói "Anh lên chiến trường, em sẽ làm bác sĩ theo quân", đáy lòng sục sôi. Chẳng sợ phía trước là bụi gai cao ngất, vách đá hiểm dốc, có một câu ủng hộ từ cô, anh bất chấp tất cả cũng không sợ hãi.

"Trên chiến trường sẽ có người chết, em không sợ sao?"

"Em là bác sĩ, em muốn cứu người, không thể sợ."

Anh bật cười, giọng điệu chất chứa sự chiều chuộng: "Được, thật là một cô gái tốt."

Tinh Ý cẩn thận lấy đầu ngón tay thoa thuốc cho anh, cong khóe môi, nhỏ giọng vui vẻ nói: "Anh vẫn là anh Hai của em, em rất vui."

Đúng vậy, dù toàn thế giới đều cho rằng Diệp Giai Chính kẻ hèn nhát ham mê sắc đẹp cũng không sao, chỉ có cô biết, anh vẫn là người anh Hai có cốt khí kia, chưa từng nhượng bộ kẻ xấu nửa bước, vậy là được rồi.

Diệp Giai Chính chờ cô thoa thuốc xong, không nhịn được chọc ghẹo: "Hôm nay tát tôi một cái trước mặt nhiều người như vậy, bồi thường tôi thế nào đây?"

"Nào có nhiều người như vậy?" Tinh Ý mạnh miệng nói, "Trong xe chỉ có anh và em."

"Ngoài xe thì sao? Em nghĩ bọn họ điếc hết cả à?"

"Em... đang giúp anh thoa thuốc." Tinh Ý đỏ mặt, "Vậy mà anh còn dọa em, nói muốn giết người."

Diệp Giai Chính cũng không tranh cãi với cô: "Thế này vậy, ngày mai em được nghỉ, dành cho tôi một ngày xem như bồi thường đi."

Tinh Ý đặt lọ thuốc xuống, thở dài nói tha thiết: "Em cũng muốn ở bên anh một ngày. Nhưng ngày mai Phổ Tế Đường sẽ tiếp nhận mấy bệnh nhân, em đã đồng ý rồi, không có ai đổi ca với em." Cô nói xong lại có chút áy náy, nhìn xung quanh, nhanh chóng đến gần hôn lên một bên má không bị bôi thuốc của anh, đỏ mặt nói, "Như vậy được không?"

Đốc quân trẻ hiển nhiên ngây ngốc cả người, trong trí nhớ, đây là lần đầu tiên cô chủ động tới gần mình như vậy.

Vết ửng hồng trên má cô từ từ lan rộng, có lẽ là thẹn thùng, vội vàng đứng lên định rời đi, nhưng lại bị Diệp Giai Chính kéo tay. Trên cổ tay kia của cô có một nốt ruồi đỏ tươi.

Diệp Giai Chính nhớ lại, chính là ký hiệu nhỏ này, mới có thể khiến anh nhận ra cô... anh mới có được người quan trọng nhất trong đời này. Anh đến gần, nhẹ nhàng hôn lên cổ tay cô một cái.


Tinh Ý hơi ngứa, không khỏi rụt tay lại, trách cứ một câu: "Gì thế?"

Anh ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt tràn ngập dịu dàng, nhưng lại cố tình thở dài: "Tôi chỉ là có chút mất cân bằng. Trong lòng em, rốt cuộc tôi vẫn kém hơn những bệnh nhân kia. Nhưng còn cách nào khác đâu? Người nhà vẫn phải ủng hộ... công việc của bác sĩ Liêu."

Tới hôm sau, Tinh Ý mới hiểu được "ủng hộ" mà Diệp Giai Chính nói là có ý gì. Hôm nay Phổ Tế Đường nhận được một lượng lớn vật tư quyên tặng, bao gồm thiết bị y tế và một số loại thuốc bệnh viện trước kia cần gấp. Tiêu Thành mặc đồ thường tới bệnh viện, sau khi đưa đồ vào, tìm một cơ hội nói chuyện riêng với Tinh Ý: "Nếu còn thiếu thứ gì thì cứ nói với tôi."

Tinh Ý vô cùng vui vẻ "Thay tôi cảm ơn anh Hai."

"Đốc quân nói, anh ấy vốn định mang quà từ Bắc Bình về cho cô, nhưng cô không cần thứ gì. Anh ấy đành đổi quà của cô thành những vật quyên tặng này, có lẽ cô sẽ vui hơn."

Tinh Ý trở về phòng nghỉ, các đồng nghiệp đang hào hứng kiểm kê quà tặng.

"Có số thuốc này, giải phẫu của giường 17 có thể tiến hành vào cuối tuần rồi." Bác sĩ Lý dẫn dắt Tinh Ý nói.

"Các ông không cảm thấy kỳ lạ sao? Bệnh viện từ thiện này của chúng ta không có tiếng tăm gì, sao đột nhiên có người tới quyên góp nhiều vật tư như vậy?"

"Các ông không nhận ra thanh niên mang đồ tới vừa rồi sao?" Một bác sĩ kỳ cựu thấp giọng nói, "Chủ nhiệm phòng trợ lý của Đốc quân Lưỡng Giang. Các ông nói xem ai sẽ tặng những món đồ này?"

Đám người nhìn nhau mấy lần, có chút bất ngờ và không chắc chắn: "Diệp Giai Chính sao?"

"Chả trách. Gần đây cậu ta bị báo chí mắng thảm như vậy, có phải đang muốn kiếm chút tiếng tốt hay không?" Có người khinh thường nói, "Có thể ngày mai sẽ có tin tức mới."

Tinh Ý ngồi xổm dưới đất sắp xếp thuốc, nghe thế buột miệng nói: "Anh ấy không phải là người như vậy!"

Lời này vừa lớn vừa gắt, Tinh Ý thường ngày thân thiện, nên đã khiến người trong phòng sợ hãi, nhất thời lặng ngắt như tờ. Một lát sau, bác sĩ Lý cười gượng nói: "Tiểu Liêu sao thế? Mọi người chỉ là thuận miệng tán gẫu, không có ác ý gì."