Đêm Dài Như Sao

Chương 32: 32: Tôi Tin Tưởng Em





"Em thật sự quan tâm anh đến Bắc Bình sao," Liêu Nghệ Hàng cúi đầu ăn một miếng bánh mì, liếc mắt đã nhìn thấu được tâm tư em gái, "Hay là muốn hỏi người khác?"
Tinh Ý ngượng ngùng cười: "Mọi người đều quan tâm đ ến hành tung của anh Hai mà."
Lời này không sai.

Vấn đề quyền đi đường càng lúc càng lớn, sau giờ học sinh viên thảo luận rất nhiều, hơn nữa Diệp Giai Chính vốn đã thu hút sự chú ý, vừa rời khỏi Lưỡng Giang, báo chí các nơi đều là tin tức của anh.
Hôm qua giữa tiết Phó Thư Đình đọc báo hỏi: "Cậu nghĩ chuyện này sẽ ồn ào tới khi nào? Diệp đốc quân đi một tháng rồi nhỉ? Anh ấy sẽ giải quyết được sao? Sẽ không thỏa hiệp với người Nhật chứ?" Tinh Ý đang đọc sách, nghe liền giật mình, lại nghe Phó Thư Đình tự nhủ, "Không đâu nhỉ, Diệp Giai Chính không phải người như vậy." Cô không khỏi ngẩng đầu nhìn bạn học: "Cậu quen anh ấy sao?" Phó Thư Đình quơ tờ báo: "Ngày nào cũng thấy nè." Lại chăm chú nhìn tờ báo hồi lâu, hỏi, "Nhưng cậu không cảm thấy gần đây mấy tin bên lề của Đốc quân nhiều lên sao?" Tinh Ý chậm rãi "ừm" một tiếng, tâm trí lại trôi dạt về nơi đâu, không chú tâm vào học hành.
"Hành tung Diệp Giai Chính còn phải hỏi anh à?" Liêu Nghệ Hàng cười lạnh một tiếng, "Đừng cho là anh không biết, trường bọn em chẳng phải đã đổi bảo vệ sao? Sao nào, cậu ta không nói với em?"
Tinh Ý cúi đầu ăn cháo, một lát sau mới nói: "Sao anh biết thế?"
Nội quy trường Bác Hòa nghiêm ngặt, Tinh Ý không thể lần nào cũng xin nghỉ, hai người không tiện liên lạc, vì thế Diệp Giai Chính dứt khoát bảo người sắp xếp đổi bảo vệ ở phòng trực ban để tiện truyền chút tin tức, cũng thường đưa món quê nhà và bánh ngọt cho Tinh Ý.

Chuyện này rất kín kẽ, ngay cả Phó Thư Đình chỉ cho rằng đây là anh trai Tinh Ý nhờ người đưa tới.
"Diệp Giai Chính đã đồng ý với lão gia tử, làm chuyện gì cũng sẽ không gạt anh." Liêu Nghệ Hàng hơi đắc ý, "Cậu ta xem như thành thật, vừa sắp xếp người đã nói với anh rồi."
Tinh Ý hơi đỏ mặt: "Anh Hai không phải người xấu."
"Chậc, hiện tại đã nói giúp cậu ta rồi, cũng không nghĩ anh mới là anh ruột của em." Liêu Nghệ Hàng nheo mắt, "Không có lương tâm."
Biết rõ anh trai đang chọc mình, nhưng Tinh Ý không thể phản bác, đành xụ mặt đứng lên nói: "Em đến phòng khám."
"Này, anh trai cũng hiếm khi được nghỉ một ngày, không ở nhà với anh à?" Liêu Nghệ Hàng đuổi theo cô hỏi.
Tinh Ý xoay người, buồn bực nói: "Từ trước đến nay anh cả không nghiêm túc nghe em nói! Hôm qua em đã nói các ngày nghỉ sau này sẽ đến hỗ trợ Phổ Tế Đường, anh còn đồng ý nữa mà."
"Hả, thế à?" Liêu Nghệ Hàng sờ mũi, lại phấn chấn hỏi, "Chẳng lẽ em nói gì Diệp Giai Chính cũng đều sẽ nghiêm túc nghe sao?"
Tinh Ý làm mặt quỷ nói: "Em nói gì anh Hai cũng sẽ nghe.

Lúc anh ấy ăn beefsteak còn có thể nghe em nói chuyện giải phẫu."
Khóe miệng Liêu Nghệ Hàng hơi run run: "Điểm này...!hình như anh thua rồi."
Người sáng lập Phổ Tế Đường là các sinh viên tốt nghiệp trường Y Bác Hòa, sau vào nghề cảm khái có rất nhiều bệnh nhân ở Trung Quốc, nhưng do nhiều nguyên nhân không được điều trị bằng phương pháp hiện đại, nên đã sáng lập bệnh viện từ thiện này, gây quỹ từ các tầng lớp xã hội để chữa bệnh miễn phí cho bệnh nhân nghèo.

Phần lớn bệnh nhân được nhận chữa trị đều vì nghèo mà kéo dài trị liệu, cũng không chú trọng y tế, không ít người mưng mủ lở loét.


Vì thế rất nhiều bác sĩ tình nguyện tới phục vụ và kiến tập sinh không thể kiên trì quá lâu, người hỗ trợ khan hiếm cũng khiến bác sĩ và các kiến tập sinh không thể không kiêm nhiều việc, vô cùng vất vả.
Lần đầu tiên Tinh Ý tới, ngoại trừ đi theo bác sĩ hội chẩn, cũng làm không ít việc của hộ lý.

Hôm nay cô tiếp một phụ nữ trẻ vừa mới mất em bé trong bụng, lúc mới vào bệnh viện bên dưới còn đang chảy máu.

Hỏi mới biết cặp vợ chồng này gia cảnh bần hàn, người vợ hành kinh không đều mấy tháng, để tiết kiệm tiền nên đến hiệu thuốc kể lại bệnh trạng và tùy tiện mua thuốc.

Người bốc nhầm thuốc điều hòa kinh nguyệt, làm chết thai nhi trong bụng.
Phổ Tế Đường sắp xếp giường, giữ cô lại để trị liệu.

Sắp xếp bệnh nhân này xong cũng đã chiều, Tinh Ý mang theo cơm hộp từ nhà, chuẩn bị đi hâm nóng, bỗng nhìn thấy một người đàn ông trẻ mặc áo khoác ngắn đang ngồi xổm trên hành lang, cúi đầu gặm nửa cái bánh bao.
Cô nhận ra là chồng của người phụ nữ sảy thai kia, anh đờ đẫn nhai bánh bao, buồn rầu không nên nói lời.

Cô liền đi đến nói: "Người nhà của giường số 21 sao? Hiện tại cô ấy đã ngủ rồi, anh có thể vào thăm."
Người đàn ông ngẩng đầu, da ngăm đen thô ráp, cánh tay có vết lột da rõ ràng, cả người còn có mùi mồ hôi chua chua, có lẽ là công nhân bến tàu.

Anh hơi hoảng loạn đứng lên: "Bác sĩ, vợ tôi đã ngừng chảy máu chưa?"
"Cơ thể cô ấy bị viêm nhiễm, phải trị liệu một thời gian nữa." Tinh Ý nhìn nửa chiếc bánh bao trong tay anh, cảm thấy có chút chua xót.
"Đều là tôi không tốt.

Tôi nên ngăn cản cô ấy đến hiệu thuốc..." Người đàn ông kéo tóc, vẻ mặt thống khổ, "Tôi biết do nghèo khó, cô ấy tiết kiệm tiền mới không chịu tìm bác sĩ..."
Tinh Ý nhìn anh, cảm thấy rất buồn —— cô nên trách vợ chồng này uống thuốc bừa bãi không? Không uống thuốc thì làm sao đây? Suy cho cùng đến tiền khám bệnh bọn họ còn không có để chi trả.
Người nước ngoài nói người Trung Quốc là kẻ lắm bệnh Đông Á, tuy người dân phẫn nộ với sự miệt thị như vậy, nhưng không thể không thừa nhận, nước yếu dân nghèo, mọi người đúng thật đều là kẻ lắm bệnh.
Hôm nay tâm trạng của cô cực kỳ kém, làm việc ở Phổ Tế Đường đến 5 giờ về nhà.

Người giúp việc mở cửa, cười nói: "Tiểu thư đã về rồi.


Tiên sinh đang ở thư phòng trên lầu."
Tinh Ý muốn về trường sớm một chút, định lên lầu nói với anh trai một tiếng.

Liêu Nghệ Hàng gọi điện trong thư phòng, nghe được tiếng động liền quay đầu lại nhìn, cười nói: "Em gái về rồi."
Trái tim Tinh Ý chợt đập thình thịch, quả nhiên Liêu Nghệ Hàng vẫy tay với cô: "Đường dây riêng từ Bắc Bình."
Tinh Ý đi qua, ống nghe làm bằng đồng hơi nóng, cô nắm trong tay, hồi hộp "A lô" một tiếng, ống nghe bên kia tiếng ồn, giọng nói trầm thấp quen thuộc của Diệp Giai Chính truyền tới: "Tinh Ý?"
Tinh Ý quay đầu lại nhìn anh trai, Liêu Nghệ Hàng thức thời ra ngoài trước, cô mới khẽ nói: "Là em."
"Anh trai em nói em đến Phổ Tế Đường?" Diệp Giai Chính hỏi, "Làm việc một ngày có mệt không?"
"Vẫn ổn." Tinh Ý tránh nặng nói nhẹ, "Anh Hai chừng nào thì về?"
"Phải một thời gian nữa.

Muốn anh Hai mang ít đồ về cho em không?" Diệp Giai Chính chọc cô bên kia điện thoại, "Đồ thịnh hành ở Bắc Bình có chút không giống Dĩnh Thành."
"Em không muốn." Tinh Ý nhẹ giọng nói, "Cũng không có thời gian mặc."
Giọng Diệp Giai Chính bên kia điện thoại nhẹ nhàng hơn: "Hôm nay sao thế? Không vui sao?"
"Có một chút." Tinh Ý sững sờ, không hề phủ nhận, "Em theo bác sĩ viết mấy đơn thuốc, nhưng lại ngược hết.

Em cảm thấy bản thân rất kém cỏi."
Điện thoại bên kia im lặng một chút, cảm xúc Tinh Ý hơi kém đi, liền nói: "Nhất định anh rất bận.

Em gác máy đây, không chậm trễ anh nữa."
"Liêu Tinh Ý, em đang gạt anh." Diệp Giai Chính chậm rãi nói, "Rốt cuộc sao thế?"
Lại là một khoảng thời gian trầm mặc dài, như thể hai người đang thi nhau im lặng qua đường gọi thật dài, cuối cùng Tinh Ý mới nói: "Anh Hai, em có chuyện không rõ."
"Em vẫn luôn cho rằng, mình học giỏi sau này sẽ làm một bác sĩ tốt, tương lai Trung Quốc sẽ có rất nhiều bác sĩ giỏi.

Y tế và khoa học phổ biến, cũng có thể rửa sạch mối nhục kẻ lắm bệnh Đông Á."

Diệp Giai Chính "ừm" một tiếng, ra hiệu mình đang nghe.
"Nhưng hôm nay em phát hiện, muốn hoàn thành chuyện này, không chỉ dựa vào bác sĩ.

Trung Quốc đã có rất nhiều bác sĩ giỏi, nhưng..." Cô nhớ lại cuộc gặp gỡ đôi vợ chồng kia, ánh mắt người chồng thê lương mờ mịt, trái tim hơi thắt lại, "Dân chúng thiếu kiến thức y tế, các bác sĩ bất lực.

Nhất thời em không biết mình có thể làm gì..."
Diệp Giai Chính khẽ thở dài: "Tinh Ý, nếu có một ngày người Trung Quốc thoát khỏi cái danh lắm bệnh, như thế bác sĩ chắc chắn sẽ tiến bộ cùng bệnh nhân.

Có phải không?"
Trong giọng anh có một loại trầm ổn, Tinh Ý không khỏi gật đầu.
"Giống như bác sĩ cùng bệnh nhân cùng vỗ tay, hiện tại bác sĩ đã đưa tay ra, nhưng bệnh nhân còn chậm chạp chưa vươn.

Như thế, em muốn rút tay về hay chờ đối phương vỗ tay với em?"
"Em...!sẽ chờ." Cô chần chờ một chút, rồi lại kiên định nói.
"Mỗi người chúng ta chỉ có thể làm tốt việc của mình." Tiếng Diệp Giai Chính rõ ràng cách mấy ngàn km, lại tựa như đang bên tai, "Em phải tin tưởng, việc em làm là đúng."
Giọng nói chứa ý cười của anh hơi dừng một chút, chậm rãi nói: "Tôi cũng sẽ luôn tin tưởng em."
Như thể nghe được tiếng hít thở của nhau, Tinh Ý hơi kìm lại nỗi xúc động nghẹn ngào: "Anh Hai, em hiểu rồi."
Cô hít một hơi, nói thật nhanh: "Anh trở về sớm một chút, em rất nhớ anh." Cô không cho anh cơ hội nói chuyện, nhanh chóng gác điện thoại.
Trong trạch viện Bắc Bình, tay Diệp Giai Chính còn nắm ống nói, vẫn còn hơi sững sờ, điện thoại đã cúp rồi.

Câu nói kia dường như còn mang theo độ ấm, khiến khóe môi anh nở một cười nhạt.

Tiêu Thành gõ cửa tiến vào, thấy anh không phản ứng, liền tăng âm lượng: "Đốc quân, xe đã chuẩn bị xong."
"À, vậy đi thôi." Diệp Giai Chính đứng lên.
Tiêu Thành thấy tâm tình anh rất tốt, liền hỏi: "Nói chuyện với Liêu tiên rất suôn sẻ sao?"
Diệp Giai Chính sờ mũi, đôi môi mỏng cong lên: "Cực kỳ suôn sẻ."
Quyền xây dựng đường sắt Giang Lâm đang giằng co, Diệp Giai Chính cương quyết yêu cầu độc lập xây dựng, phía Nhật Bản liền cầm hiệp ước Diệp Huân đã ký năm đó để nói chuyện.
Chính phủ Bắc Bình không muốn Nhật Bản tham gia xây tuyến đường sắt quan trọng của Trung Quốc, nhưng không muốn đắc tội người Nhật bên ngoài, cũng không muốn nâng cao thanh thế của Diệp Giai Chính, vì thế hai bên giảng hòa, đưa đoàn chuyên gia đến thăm dò địa hình, vẫn giữ quan điểm vấn đề kỹ thuật không thể tiếp tục, kiến nghị hoãn việc khởi công.

Quách Đống Minh chuyện này cũng ba phải, xưa nay ông ta là cáo già xảo quyệt, không muốn đắc tội ai cả, lần này nhất trí với chính phủ Bắc Bình.


Tất cả mọi việc đang chờ quyết định.
Diệp Giai Chính ở Bắc Bình hơn một tháng, hành trình đơn giản hơn người ngoài tưởng tượng.

Ban ngày là các hội đàm không có tiến triển, đặc sắc nhất ngược lại là các vũ hội buổi tối.
Đường phố Bắc Bình rộng rãi, xe chạy ổn định, Tiêu Thành ngồi trên ghế phụ, cảnh giác nhìn bốn phía.

Hôm nay có người đã mời diễn viên kinh kịch nổi tiếng tới diễn hí khúc, thiệp mời đã sớm đưa tới.

Tuy Diệp Giai Chính không thích xem hí, nhưng cũng đồng ý.

Quan chức cấp cao hiện tại gần như không ai không thích kinh kịch, những dịp thế này thường có thể gặp được nhiều người hơn là trong những dịp trang trọng.
"Đốc quân, hôm nay Quách tiểu thư có mặt."
"Ừm." Diệp Giai Chính nhắm mắt lại, nhéo mi tâm, "Tôi ngồi một lát sẽ đi."
Nói ra thì hiện giờ chủ đề được nói đến nhiều nhất ở Bắc Bình, không phải việc tranh chấp quyền ưu tiên đầy bế tắc, mà là Đại tiểu thư Quách Bích Thanh Quách gia đang nhiệt liệt theo đuổi Đốc quân Diệp Giai Chính.

Vị tiểu thư duy nhất của Quách gia này vừa mới mười tám, đang học ở Đại học nữ sinh Bắc Bình, nghe nói đã cảm mến Diệp Giai Chính từ lúc ở Lâm Châu.
Lúc này ở Bắc Bình, Diệp Giai Chính tới cửa chào hỏi Quách Đống Minh, lần đầu Quách tiểu thư gặp Diệp Giai Chính, tự nhiên hào phóng mời anh đi xem phim cùng.

Sau đó Quách tiểu thư chưa từng bỏ lỡ bất kỳ bữa tiệc tối và vũ hội nào.

Đáng tiếc Diệp Giai Chính không đón nhận, vẫn khách khí với tiểu thư người ta, lại kín tiếng, thế nên các phóng viên lại truy hỏi Quách Đống Minh.
Quách Đống Minh chỉ có một đứa con gái này, trả lời mơ hồ, nói thẳng là không quan tâm đ ến việc của lớp trẻ.

Cuối cùng ngay cả Ủy tọa cũng nghe nói đến việc này, nửa đùa nói: "Nếu tôi có con gái cũng muốn gả cho Thanh Vũ.

Diệp đốc quân tuổi trẻ tài cao, thật sự khiến các tiểu thư thích."
Xe hơi dừng trước cửa hiên dinh thử, nơi đây chia thành hai khu trước sau, phía sau là một sân khấu cực kỳ tinh xảo.

Hai chiếc xe cảnh vệ trước sau dừng lại, bố trí canh phòng đầy đủ, Tiêu Thành xuống xe vòng ra ghế sau, giúp Diệp Giai Chính mở cửa xe, thấp giọng nói: "Vẫn có xe theo chúng ta."
Diệp Giai Chính hơi nghiêng người, quả nhiên thấy một chiếc xe hơi nhỏ dừng ở đầu phố phía xa, anh "Hừ" một tiếng: "Hiện tại bọn họ đang sợ tôi rời Bắc Bình.".