Đêm Ấy Tôi Rơi Vào…

Chương 263: 263: Không Cần Phải Nói Nhiều Nữa






Trước cửa đội cảnh sát hình sự cục cảnh sát thành phố, tôi gọi điện cho người lúc trước đã điện thoại cho mình, anh ta liền phái người dẫn chúng tôi vào, sau đó đưa đến bàn làm việc của đại đội trưởng.


Đại đội tưởng họ Tôn, tên là Tôn Hán, dáng người cao lớn thô kệch, chiều cao chắc phải đến một mét chín, ngồi trên ghế sống lưng thẳng tắp, tựa như ngọn giáo dựng trên mặt đất, lộ ra hơi thở dũng mãnh, tràn đầy dã tính của quân nhân.

Nhưng lại tuyệt không có vẻ ngang ngược, độc đoán, đôi mắt vừa đen vừa sáng trên mặt, là minh chứng đầy đủ cho sự khôn ngoan của anh ta.


“Trần Cẩn Phong phải không, mời ngồi.”
Tôi lên tiếng chào hỏi Triệu Tĩnh, sau đó ngồi xuống, nói cho anh ta biết thân phận của Triệu Tĩnh.


Anh ta gật đầu: “Tốt tốt, cậu chu đáo quá, chúng tôi đúng là đang cần một người dẫn đường, đồng chí Triệu Tĩnh đây tới thật đúng lúc.”
Sau khi làm quen lẫn nhau xong, tôi liền không nói thêm nhiều lời thừa thãi nữa, mà kể hết sự tình cho Tôn Hán nghe.


Anh ta liên tục gật đầu, thi thoảng lại đặt ra vài câu hỏi, nhưng không thấy nhắc gì đến Lưu Thông, rõ ràng Vũ Cát Minh đã chào hỏi trước rồi.


Thông tin đều đã nói ra hết rồi, ngón tay Tôn Hán không ngừng gõ gõ mặt bàn, rõ ràng là đang suy tính gì đó trong đầu, hoặc cũng có thể là đang vạch ra kế hoạch gì đó.


Cỡ khoảng hai ba phút sau, anh ta đứng dậy, nói: “Đi nào, ăn cơm trước đã, ăn no xong mới vận động được.”
Đại đội trưởng Tôn có vẻ rất bình thản, nhưng bình thản này không phải mang nghĩa xấu, mà có ý khen anh ta định liệu như thần ấy.


Trong lúc dùng bữa tối, đại đội trưởng Tôn sắp xếp nhiệm vụ cho lính dưới quyền mình, dùng cơm xong, cũng là lúc anh ta sắp xếp xong nhiệm vụ.



“Đội trưởng Tôn, tuy không phải thông tin xác thực, nhưng rất có thể nhóm người này có súng đấy.”
Tôn Hán gật đầu: “Chúng tôi cũng đã dự liệu trước điểm đó rồi, nhưng vẫn rất cảm ơn cậu đã nhắc nhở.”
Tôi cũng chỉ thuận miệng nhắc nhở một câu thôi, có thể chuẩn bị chu toàn vẫn là tốt nhất mà.


Ăn xong bữa tối, mười mấy chiếc xe riêng đồng loạt rời khỏi đội cảnh sát hình sự, trông chẳng khác gì lúc tan sở thường ngày cả, mỗi xe rẽ về một hướng riêng.


Nhưng mười mấy phút sau, tất cả các xe đều tập hợp, sau đó xếp thành một hàng dài, tăng tốc chạy về hướng Vĩnh Lăng......!
Lúc đến được Vĩnh Lăng, thì đã là hơn bảy giờ tối.


Sau khi tiến vào đồn cảnh sát địa phương, Tôn Hán cùng mấy đồng chí cảnh sát trong đồn bàn bạc về vụ án, còn tôi và Triệu Tĩnh thì đợi ở bên ngoài.


Đột nhiên, có một vị cảnh sát vội vàng chạy vào phòng họp, sau đó tôi loáng thoáng nghe được một câu.


“Đội trưởng Tôn, đồn trưởng Châu, đã bố trí xong hết rồi.”
Ngay sau đó, tất cả các đồng chí đang ở bên trong phòng họp đều đồng loạt chạy ra, mà mấy người cảnh sát đợi bên ngoài giống tôi với Triệu Tĩnh, cũng đứng dậy hết cả.


“Tối nay, chúng ta sẽ phải đối mặt với một băng nhóm trộm mộ cực kỳ hung ác, rất có thể trong tay chúng còn có cả súng, mọi người nhất định phải chú ý an toàn, dưới tình huống đảm bảo an toàn cố gắng hạn chế nổ súng.

Mọi người cũng không cần phải khẩn trương, tôi đã liên hệ với đội cảnh sát vũ trang của cục, sẽ có tay bắn tỉa phối hợp hành động cùng chúng ta.


Tiếp theo, tôi sẽ sắp xếp nhiệm vụ một chút......”
Tôn Hán nhanh chóng sắp xếp từng nhiệm vụ một, lường trước hết mọi tình huống, bao gồm cả phần tử phạm tội bỏ trốn, con tin bị bắt giữ, tội phạm dùng súng phản công......!có thể xảy ra hay không thể xảy ra anh ta đều liệt kê ra hết, sắp xếp đến cực kỳ chi tiết.


Sau khi bố trí xong hết nhiệm vụ, tất cả mọi người đều lên xe, chỉ để mình tôi và Triệu Tĩnh ở lại.


“Đội trưởng Tôn, còn chúng tôi thì sao?”
“Hai người cứ ở lại đây là được, yên tâm đi, nhiệm vụ lần này sẽ không xảy ra sơ sót gì đâu.”
Triệu Tĩnh tỏ vẻ không thành vấn đề, nhưng tôi thì không, phần mộ kia chẳng phải thân thích gì của cô ta, nhưng mà Lưu Thông cũng coi như là bạn của tôi, tôi với ông ta có thể nói là có duyên phận với nhau, bằng không tôi cũng chẳng tốn bao công sức đi cứu ông ta làm gì.


“Đội trưởng Tôn, việc này chắc chắn không được, tôi nhất định phải......”
Suy nghĩ cùng lý do của tôi còn chưa kịp nói ra miệng, thì Tôn Hán đã trực tiếp phất tay.


“Vậy thì lên xe chỉ huy của tôi đi !”
Nói xong, Tôn Hán liền trèo lên chiếc xe bánh mì Kim Bôi của mình.


Tôi cùng Triệu Tĩnh theo lên xe, khoảnh khắc bước chân vào trong xe, tôi thoáng ngây người, từ bên ngoài nhìn vào, đây đích thực là một chiếc xe bánh mì hiệu Kim Bôi bình thường đến không thể bình thường hơn, thậm chí còn có chút cũ nát, là cái kiểu mà có cắm sẵn chìa khóa vứt ngoài đường cũng không có ai thèm lái đi ấy, nhưng bên trong thì lại khác hoàn toàn, được lắp đặt tám màn hình độ nét cao thuần một màu, cùng đủ loại thiết bị không thể gọi tên khác.


Sau khi tôi và Triệu Tĩnh lên xe, tùy tiện tìm một chỗ trống ngồi xuống, xe bắt đầu chuyển động.



Tôn Hán ngồi ở ghế lái phụ châm một điếu thuốc, sau đó ném bao thuốc cùng bật lửa cho tôi.


“Dưới chân có gạt tàn, cẩn thận một chút, đừng làm cháy xe tôi, tiền tỷ cả đấy !”
Thật không thể ngờ, mấy thứ đồ chơi này thế mà lại giống như viết thư pháp trên giấy vậy, càng khó hiểu thì càng đắt, còn nhìn ra được là chữ gì thì lại chẳng đáng tiền.


Trên đường đi, Tôn Hán không nói về nhiệm vụ, mà lại nói chuyện với tôi về Vũ Cát Minh.


“Vũ tổng dạo này thế nào.”
“Cũng ổn, không khác lúc trước là mấy.”
Câu trả lời của tôi nghe chẳng khác nào mấy lời xàm xí, nhưng đây đã là câu trả lời tốt nhất rồi, ai mà biết được quan hệ của Tôn Hán với Vũ Cát Minh rốt cuộc là gì chứ.


Nhưng rõ ràng Tôn Hán hiểu được nguyên nhân vì sao tôi lại trả lời như vậy, vì thế anh ta mới nói: “Trước đây tôi đi lính ở chỗ kia, từng được Vũ tổng và Đông Nhị Gia cứu mạng, tôi có thể trở về đây gia nhập đội cảnh sát hình sự này, đều là nhờ vào sự giúp đỡ của ông ấy đấy.”
Đáp án của Tôn Hán, khiến tôi không khỏi kinh ngạc, năng lực của Vũ Cát Minh rõ ràng vượt ngoài sự tưởng tượng của tôi, ngồi ở Trấn, mà còn giúp đỡ được người ở tận thành phố nào đó cách cả ngàn dặm, thật khó mà tin nổi.


“Quan hệ của tôi với ông ấy quả thực không tồi, nhưng tôi sẽ không làm ra loại chuyện vì tình riêng mà không màng tới pháp luật đâu.

Có vài người không nhận tội ngay tại chỗ, nhưng sau đó bị tôi phát hiện quả thực phạm tội, tội vẫn đăng tin truy nã lên mạng đấy.”
“Đúng vậy, đội trưởng Tôn công chính nghiêm minh, vẫn luôn là như thế.”
Tôi nghe ra được ý tứ của Tôn Hán, Lưu Thông sợ rằng đã bỏ trốn rồi.


Cùng Tôn Hán trò chuyện mấy câu xong, tôi quyết định nói chuyện xảy ra ở quê của Triệu Tĩnh cho anh ta nghe.


Thế là, tôi liền tìm một chủ đề, từ đó vô tình tiết lộ ra công tích vĩ đại của thị trưởng Triệu Phong Thu.



Tôn Hán gật đầu: “Tôi hiểu ý của cậu rồi, nhưng chuyện của ông ta bọn tôi bên này cũng không có cách nào, việc này nếu muốn điều tra thì lại là việc của cảnh sát kinh tế, trừ phi ông ta phạm phải tội hình sự.

Ngoài ra, tôi muốn nói để cậu hiểu, cũng mong cậu hiểu cho, bởi vì đây chính là vấn đề về địa điểm.”
Tôi rửa tai lắng nghe, nhưng Tôn Hán vừa định mở miệng, giọng của Triệu Tĩnh đang ngồi bên cạnh tôi đã vang lên.


“Huyện tự trị.”
Tôn Hán giật mình, tiếp đó cười nói: “Đã có người hiểu, thì không cần phải nói nhiều nữa.”
Ngay khi nghe đến ba từ ‘huyện tự trị’, tôi cũng đã hiểu được rồi, nếu như không có bằng chứng xác thực, rõ ràng, thì chuyện này đừng nói là một đội trưởng đội cảnh sát hình sự như Tôn Hán, đến cả cục trưởng cục cảnh sát sợ rằng cũng không thể dễ dàng can thiệp vào được, đoàn kết dân tộc không phải là chuyện nhỏ, một khi để xảy ra vấn đề, ai cũng không chịu trách nhiệm được đâu.


Giống như tác phong điển hình của một vài vị quan chức ngày nay ấy, không làm, thì sẽ không sai.


Không nói thêm về vấn đề này nữa, ô tô chạy một đường, rất nhanh đã đến dưới chân núi Vĩnh Lăng.


Rất nhanh sau đó, xe chỉ huy nhận được thông báo các đơn vị đều đã vào vị trí.


“Đợi đi, đợi đám chuột chũi kia xuất hiện, tôi cảm thấy sẽ không lâu nữa đâu, dù sao đây cũng là việc lớn mà.”
Tôn Hán dựa người vào ghế ngồi, nhắm mắt bắt đầu nghỉ ngơi, có vẻ hoàn toàn không lo lắng chút nào về đám chuột chũi Lưu Thông.


Ước chừng nửa tiếng đồng hồ sau, một đơn vị phụ trách hướng đông nam báo cáo, phát hiện dấu vết của một vài người.


Thông qua quan sát, trang bị trên người sáu người này, chính là những món đồ bọn trộm mộ thường dùng, hơn nữa có thể thấy được bốn người trong đó có mang theo súng, trong đó có hai khẩu bán tự động.


Tôn Hán giật mình: “Đám trộm mộ này đã đổi từ súng hơi sang bom, từ súng ngắn sang súng bán tự động rồi à? Có vẻ hôm nay không chỉ là một vụ trộm mộ thông thường, mà còn có thể kéo ra một vụ án có vũ khí nữa đây !”