Sau khi rời khỏi quán bar, tôi trực tiếp gọi điện cho Trương Ngọc Dung, hỏi địa điểm chiếc xe.
“Đúng rồi, tiền mặt em để trong nhà còn hay không, anh cần dùng 1 tỷ rưỡi.”
“Vẫn ở chỗ cũ, tự anh lấy là được, không cần nói với em, của em chính là của anh.”
Không có nói nhiều nữa, tôi trực tiếp lái xe về nhà lấy tiền mặt, sau đó nhanh chóng đổi xe, lái một chiếc xe Passat đến tìm Trần Linh.
Khi tôi liên lạc với Trương Sơ Đản, anh ta đã chuẩn bị động thủ rồi.
Tôi vội vàng chạy tới, sau khi tôi đến vị trí anh ta nói, từ xa nhìn thấy một người nằm trên đất, trước mắt đỗ chiếc xe việt dã đã sửa sang của Jason.
Mười mấy người lao về phía trước, vây quanh người nằm trên đất, sau đó trong nháy mắt, chiếc xe việt dã đó lại quay xe gấp, đâm vào mấy người, còn nghiến một lần nữa người nằm trên đất.
“F**k, anh ta rất yêu cô?!”
Lúc này, tôi không thể không bội phục lá gan của Jason, chỉ là anh ta làm cũng hơi quá, từ sự cố ngoài ý muốn biến thành cố ý giết người, sự việc vượt khỏi tầm khống chế của tôi.
Sau đó, cùng lúc tôi lái xe đến con đường hẹp bên cạnh, tôi nhìn thấy Trương Sơn Đản lại lần nữa lái xe nghiến qua thi thể của người đó, sau đó vội vàng lái đi.
Lời của tôi mãi không có nhận được sự phản hồi của Trần Linh, cô ta lặng lẽ ở bên cạnh hút thuốc, hút hết hơi này đến hơi khác, rõ ràng rất lo lắng, nhưng lại không có sợ hãi.
Một lúc sau, cô ta đột nhiên mở miệng: “1 tỷ rưỡi đâu?!”
Tôi chỉ vào hàng ghế sau, cô ta vội vàng cầm lấy chiếc vali, mở ra kiểm tra cẩn thận, lúc này mới thở phào.
“Trương Sơn Đản cũng xứng đáng.”
Lời của cô ta có hơi lạ, tôi hỏi: “Có ý gì?”
Cô ta hoảng loạn lắc đầu: “Không có gì, không có gì.”
Tôi cảm thấy, vở kịch này tôi dường như chỉ phụ họa, mà hát chính thật sự đều là tâm tư của riêng anh ta, hoàn toàn vượt khỏi khống chế của tôi, chỉ là chuyện vượt khỏi khống chế này là tốt hay xấu, tạm thời khó nói rõ được.
Khi tôi đang muốn hỏi Trần Linh vài việc, Trương Sơn Đản gọi điện cho tôi, nói với tôi địa điểm gặp nhau.
Khi tôi ở sau núi của thị trấn nhìn thấy anh ta, anh ta đã đổi chiếc xe việt dã thành một chiếc ủi đẩy cỡ nhỏ.
“Xe ủi đất này ở đâu ra?”
“Tốn 30 triệu để thuê, tôi sẽ xử lý, anh không cần lo.”
Tôi hỏi anh ta làm gì với các xe ủi đấy rách nát này, anh ta nói anh ta đã sớm đào một cái hố lớn lái chiếc xe vài, chôn rồi...!
Tôi bắt đầu có hơi bội phục Trương Sơn Đản có cái tên tiếng anh là Jason này, anh ta làm việc còn nhìn xa và cẩn thận hơn tôi, ví dụ không phải tự ý biến sự cố ngoài ý muốn thành cố ý giết người, vậy thì càng tuyệt hơn.
Không có có nói nhảm nhiều, Trần Linh trực tiếp xách tiền đến chiếc xe ủi đất của Trương Sơn Đản.
“Trần Linh, Sơn Đản là một người đàn ông tốt, cả đời này hãy đi theo anh ta đi!”
Trần Linh trịnh trọng gật đầu.
Trương Sơn Đản nhìn thấy tiền trong vali, vỗ ngực: “Anh em tốt, cái gì cũng không cần nói!”
Trong làn khói đen ‘bừm bừm bừm’, Trương Sơn Đản dẫn Trần Linh đi.
Lái chiếc xe ủi đất, mặc dù tốc độ chậm, nhưng rõ ràng cho dù thật sự xảy ra chuyện, cũng không có ai sẽ tra được chiếc xe ủi đất này.
Jason này, rất khôn vặt...!
Lái xe trở về, sau khi đổi xe tôi lại quay lại chỗ ở của Jason.
Trong phòng ngủ của bọn họ là một mớ lộn xộn, quần áo lót của Trần Linh quăng khắp nơi, nhìn vào trông cũng khá sexy.
Sau khi về đến phòng ngủ của mình, tôi hút điếu thuốc, sau đó đi tắm rồi đi ngủ.
Sáng hôm sau, tôi mơ mơ hồ hồ nghe thấy trong phòng khách hình như có người đi lại.
“Sơn Đản đó trở lại rồi?!”
Vì thế tôi vội vàng bò dậy, nhưng sau khi mở cửa xe mới phát hiện, chỉ là một tờ báo trong phòng khách bị gió thổi loạn tạo ra âm thanh mà thôi.
Vào nhà vệ sinh vệ sinh cá nhân, sau đó tôi đang muốn đi ngủ tiếp thì có tiếng gõ cửa dồn dập vang lên.
“Mở cửa mở cửa!”
Sự việc bùng ra rồi? Cảnh sát đến cửa rồi?
Tôi mở cửa ra, sau đó thì nhìn thấy một người đàn ông.
Người đàn ông lớn tuổi bước vào, trực tiếp đi vào phòng của Jason, sau đó lại túm tay của tôi.
“Cậu đừng mơ chạy, bọn họ chạy rồi, cậu đừng hòng chạy!”
“Không phải, không phải, bác ơi, tôi chạy cái gì chứ?”
Lúc này, trong lòng tôi liền chấn kinh, bởi vì Trương Sơn Đản và Trần Linh thật sự chạy rồi.
Nhưng sau đó người đàn ông lớn tuổi đó nói ra nguyên nhân tôi mới khẽ thở phào, Trương Sơn Đản loại chó má này, nợ chủ nhà 3 tháng tiền thuê phòng, mà người đàn ông lớn tuổi này, chính là đến giục tiền thuê phòng!
Người đàn ông lớn tuổi sợ tôi chạy, cứ muốn báo cảnh sát, hết cách, tôi đành trả 3 tháng tiền thuê phòng cho ông ta, người đàn ông lớn tuổi này mới hài lòng buông tay.
Còn hỏi tôi có thuê nữa hay không, thuê thì đặt cọc 1 tháng trả trước ba tháng.
Trả cái đầu ông ấy!
Tôi nói ông ta sáng mai đến lấy tiền, ông cụ vui vẻ rời khỏi.
Sau đó tôi lại trở về ngủ tiếp một giấc, sau khi ngủ dậy thì thu dọn đồ của mình, sau đó rời khỏi.
Khi đi qua quán mỳ kéo, tôi dừng xe lại, sau đó đi vào ăn trưa.
Thời gian chờ đợi quá nhàm chán, vì thế tôi nhìn về phía TV ở đằng xa.
Lúc này trên TV đang phát kênh địa phương, vừa hay là 12 giờ trưa, đang phát bản tin buổi trưa.
Vừa đợi vừa xem tin tức, sau khi mỳ kéo được bê ra, tôi đang cho ít dấm, sau đó hai tin tức liên tiếp trên TV đã thu hút sự chú ý của tôi.
Tin đầu tiên, tối qua ở đường XX xảy ra tai nạn ô tô, tài xế gây tai nạn đã bỏ trốn, người bị thường đang được cấp cứu ở trong bệnh viện, các lãnh đạo các bộ phận liên quan kêu tài xế ra đầu thú.
Tin thứ hai, tối qua ở hồ XX của thành phố, có tàu siêu tốc bị lật, rơi xuống nước có một người chết, nếu như có ai nhận ra, xin hãy mau thông báo cho bên cảnh sát.
Sau đó trên TV xuất hiện dung mạo của người chết, sau đó tôi để lộ dấm trong tay xuống.
Lẳng lặng ăn mỳ, ngay cả mỳ có mùi vị gì cũng không biết, chua ít hay chua nhiều cũng không biết.
Người chết là Trương Sơn Đản.
Tôi hình như biết tối qua tại sao Trần Linh lại nói “Trương Sơn Đản cũng xứng đáng.”
Điều này quả thật đúng như tôi nghĩ, vở kịch này tôi chỉ là kẻ phụ họa, tôi bảo Jason làm như xảy ra sự cố ngoài ý muốn, mà Jason làm thành cố ý giết người, Trần Linh tạo ra một vụ vì tiền mà đoạt mạng.
Nếu như đơn thuần vì tiền, Trần Linh căn bản không cần phải giết Jason, bởi vì tiền của Jason đều cho hết Trần Linh.
Mà Jason tại sao lại chết vậy thì rất rõ ràng, cô ta có người, không muốn Jason cứ chướng mắt nữa, cho nên mượn mạng của anh ta kiếm tiền.
Tôi nên làm sao đây?
Sau khi ăn mỳ xong, tôi trở lại xe, hút hết điếu này đến điếu thuốc khác, cẩn thận suy xét chuyện này.
Bên phía cảnh sát chắc chắn sẽ tìm tôi, bởi vì tôi và Jason từng thuê chung phòng, điểm này không thể trốn tránh.
Vậy thì cái tôi cần suy nghĩ chính nói thế nào với bên phía cảnh sát, chủ động nói hay là bị động nói ra.
Hơn nữa Trần Linh không thể rơi vào tay của cảnh sát được, nếu không cô ta giết Jason sẽ bị tử hình, tôi xúi giục Jason giết người cũng là tội lớn.
Vào lúc này, điện thoại của tôi đổ chuông, là một số lạ.
Ấn tượng đầu tiên của tôi chính là Trần Linh, tôi cố gắng ổn định cảm xúc của mình, nếu như thật sự là Trần Linh, tôi nhất định phải kìm cô ta lại, sau đó nghĩ cách khiến cô ta mãi mãi ngậm miệng lại.
Nhưng khi nghe máy, trong điện thoại lại vang lên giọng của Đông Nhị Gia.
“Vũ gia muốn gặp cậu.”