Đêm Ấy Tôi Rơi Vào…

Chương 180: 180: Kẻ Ngốc Trầm Tư






Trong phòng, chị Cầm cười phá lên, cười đến mức cả người run lên, đẹp vô cùng.


"Cậu nói dối, sét đánh xuống rồi kìa!"
"Nếu thật sự bị sét đánh, tôi chỉ có thể nói ông trời không có mắt, không hiểu được vẻ đẹp và sự quyến rũ chị Cầm, cũng có thể là quan niệm về cái đẹp của ông trời quá khác so với chúng ta.

Ở trong mắt tôi, chị đẹp hơn những cả những nữ diễn viên trên tivi, nếu chị diễn một bộ phim truyền hình thôi, không cần biết nội dung phim ra sao, những diễn viên khác như thế nào, chị chỉ cần đứng một chỗ thôi, thì mọi người đều sẽ chỉ nhìn chị, chị chắc chắn sẽ nổi lên rất nhanh!"
Được tôi tâng bốc như vậy cô ta cười càng lớn tiếng hơn.


Lúc sau, bàn tay trắng noãn, thon nhỏ của cô ta nhẹ nhàng vuốt ve của đôi đùi, còn thỉnh thoảng đốt lửa, sau cùng bẽn lẽn hỏi: "Tôi thực sự đẹp như vậy sao? Có thể làm cậu say mê như điếu đổ hả?"
Tôi gật đầu chắc nịt, tôi không cần phải trả lời bởi vì lúc này hành động so với lời nói càng có sức thuyết phục!
Chị Cầm gật đầu, "Được thôi, tôi cho cậu một cơ hội, cậu nằm xuống đi."
Chuyện này tới đột ngột như vậy, khiến người ta quá bất ngờ à, đúng vậy, bất ngờ đến nỗi tôi không kịp chuẩn bị gì hết.


Tôi nhanh chóng nằm lên sô pha, chờ đợi chị Cầm cởi giầy leo lên sô pha, sau đó cô ta từ từ kéo chiếc váy đen dài lên, bày ra thứ xinh đẹp bên trong trước mắt tôi.


Đôi chân vừa dài vừa trắng, làn da non mềm, chỉ nhìn thôi cũng đủ biết xúc cảm nhất định rất tuyệt.

Chỉ tiếc là ở bụng có một vết sẹo dài khoảng hai mươi cm giống như một con rết vậy, vết khâu hai bên nhìn rất rõ, khiến tôi thấy tiếc nuối, bực mình.


"Có sợ không?"
"Có gì đáng sợ đâu, vết sẹo này là do ông trời ghen ghét chị Cầm quá hoàn mỹ, nhưng lại không đành lòng hủy chị đi, cho nên để lại ở bắp chân của chị.

Đây là một loại vinh dự, chứng minh chị Cầm đẹp đến dường nào!"
Thật ra tôi cũng muốn nói vết sẹo quá làm mất hứng, nhưng sắp nói ra thì đều biến thành những lời dễ nghe.


Chị Cầm chu chu môi vui vẻ nói: "Cậu có tài ăn nói lắm đó, chị Cầm nên thưởng cho cậu bao nhiêu.


Tôi rất thích lời này của cậu, nói thêm vài câu dễ nghe chị lại thưởng thêm cho cậu!"
"Không cần tiền đâu, lời tôi nói là thật, nhắc đến tiền thì còn ý nghĩa gì nữa đâu."
Chị Cầm còn muốn nói gì đó, nhưng tôi không chú tâm nghe, dù sao cũng là khen tôi biết ăn nói, bây giờ tôi mới để ý, cô ta vậy mà không có mặc nội y ra ngoài.


Hơn nữa, chung quanh chỗ đó vậy mà không có cọng lông nào, giống hệt cằm của tôi mới cạo xong mối buổi sáng vậy, sạch sẽ, bóng loáng, nhìn qua giống hệt tự nhiên vậy.

Vậy lát nữa, liếm chắc sẽ tuyệt lắm? Thật là quá đã mà!
"Lại đây à, nếu đã thích chị như vậy, chị cho cậu nếm thử."
Cô ta trực tiếp như vậy làm tôi thấy hơi xấu hổ.


Sau đó, cô ta kéo cả chiếc váy lên, kề chỗ đó sát mặt tôi.


"Chị Cầm, như vậy không tốt lắm à.

.

.

.

.

."
Tôi thẹn thùng nói, cô ta nhớ ra gì đó, hưng phấn lên: "Có gì không tốt chứ, nào há miệng ra, để tôi tiểu vào."
… Như vậy thật con mẹ nó hỏng rồi, mà so với mộng tưởng của tôi hoàn toàn là hai loại khác nhau, đây không phải là điều tôi chờ đợi!
Lúc cô ta sắp tiểu ra, tôi ‘oạch ’ một cái chui ra.



Sau đó, tôi nghe tiếng ‘ xèo xèo ’, nhưng rất nhanh cô ta đã dừng lại.


"Cậu có ý gì hả."
Chị Cầm lạnh lùng nói, cô ta quay sang ...!Nhìn tôi, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống tôi vậy.


Tôi nhẹ nhàng vuốt ve cặp mông đẫy đà, sau đó dựa vào vai cô ta, liếm láp vành tai nhỏ đáng yêu kia.


"Chị Cầm, cơ thể chị vừa mềm vừa quyến rũ, tôi nhịn không được muốn đi vào ấm áp một chút."
"Ha ha, ha ha!"
Chị Cầm cười, cười một cách kì lạ.


Một lúc lâu sau, cô ta nhìn tôi, dịu dàng nói: "Cậu xứng sao, dám sao?"
Xứng hay không xứng phải thử mới biết được, giống như là ngựa phối với lừa vậy.

Nhưng dám hay không là ý gì?
Không chờ tôi hỏi, chị Cầm đã rời khỏi sô pha, mang giày vào lại, đẩy rượu trên bàn xuống đất, rồi ngồi lên.


"Xem ra cậu thật sự là người mới à, ngay cả tôi là người phụ nữ của ai cũng không biết, vậy mà còn muốn ngủ với tôi?"
Nói thật, tôi còn thật sự không biết người phụ nữ này là ai.

Nhưng tôi nghĩ người chống lưng cho cô ta chắc chắn không phải là một vị quan chức, bởi vì quan chức rất chú trọng hình tượng của vợ mình, giống như vị phu nhân của cục trưởng kia vậy.

Người phụ nữ này quyến rũ như vậy, cả người đều cho người xung quanh cảm giác nhanh đến thao cô ta.



Nếu không phải là quan chức, tôi nghĩ tôi không cần do dự cái gọi là ‘dám’ này à.

Trong thành phố này, ngay cả Lục Nhan vợ của Vũ Cát Minh, và Cố Diệu Hà vợ của Bàng Kiến Quân, tuy họ chưa hoàn toàn bị tôi chinh phục, nhưng tôi đều ngủ qua,lưu lại thứ kia của tôi trong người họ.

Không ngủ tiếp, cũng chỉ vì nguyên nhân của họ mà thôi.


Cho nên, tôi trực tiếp hỏi: "Chị Cầm, rốt cuộc người đàn ông của chị là ai?"
"Trịnh Quốc Huân."
Công trạng của nhà nước? !
Sau đó tôi nghĩ đi nghĩ lại, tên này rất quen, tôi giống như đã từng nghe chuyện về người này.


Nghĩ kỹ lại, tôi nhớ ra rồi, tên này tôi đã nghe Trương Ngọc Dung nói qua.


Trịnh Quốc Huân nghe hơi lạ, nhưng phụ tá đắc lực của Bàng Kiến Quân là Quốc Huân thì tôi biết, trong tay anh ta nắm giữ quyền hành khá lớn.

Nhưng quyền hành này là ở trong tối.


Cô ta là người phụ nữ của Trịnh Quốc Huân, vậy thú vị rồi, cả ba thế lực ngầm trong thành phố này, Vũ Cát Minh, Bàng Kiến Quân, Trịnh Quốc Huân, người phụ nữ của ba người họ tôi đều gặp qua.

Hai người kia tôi đã nắm trong tay, như vậy người còn cũng không thể buông tay à.


Nhưng mà, uống nước tiểu này, tôi làm không được.


"Chị Cầm ngoài chuyện này còn có thể làm gì khác sao?"
Chị Cầm nghĩ, sau đó nhấc váy lên cao, mân mê hoa cúc.


"Đến, giúp tôi liếm một chút đi."
Nói thật, giờ phút này tôi không muốn liếm chỗ đó của cô ta chút nào, càng không muốn liếm hoa cúc.



Vì thế, tôi trực tiếp đẩy cô ta xuống bàn trà.


"A, cậu muốn làm gì!"
Tôi lười để ý, trực tiếp xuống tay, hơn nữa còn rất nhanh, không ngừng đốt lửa nhưng lại không đi vào!
Mấy phút đồng hồ sau, tiếng la hét của chị Cầm dần dần bị thay thế bởi tiếng rên rỉ nũng nịu, giống như một đóa đáng thương lung lay trong gió lớn vậy.

Thân thể mềm mại không ngừng uốn éo bộc lộ sự cầu xin, cùng với đó là sự chờ mong tiến vào chỗ kia.


Lại đốt lửa thêm mười phút, chị Cầm rên rỉ càng yêu kiều hơn rồi đột ngột biến thành tiếng la, tiếng la này còn có sự sung sướng, cho nên rất êm tai.


Vì vậy tôi càng ra sức đốt lửa, sau cùng hung hăng vỗ một cái.


Theo sau đó, tiếng la đau đớn vang lên, một dòng nước phun ra, trong phòng tỏa ra mùi khai.


Đó là mùi khai của nước tiểu và tình dục…
Buông chị Cầm ra, tôi ngồi lên sô pha, sau đó châm một điếu thuốc.


Cô ta cúi đầu nhìn chiếc váy đã ướt sũng, rồi hung dữ nhìn về phía tôi, "Cậu muốn chết sao!"
Tôi không hiểu được cô ta nghĩ như thế nào, vậy mà lấy chuyện này đe dọa tôi.

Xem ra ông trời rất công bằng, cho một người bề ngoài xinh đẹp thì không cho trí thông minh, ít nhất chị Cầm là như vậy.


"Vậy chị đi nói cho Trịnh Quốc Huân nghe đi, nói chị tới tìm trai bao, sau đó ra lệnh cho trai bao liếm chỗ đó, uống nước tiểu của chị, tôi rất tò mò à, nghe lời nói đó Trịnh Quốc Huân sẽ giết mỗi mình tôi hay là giết luôn cả chị."
Sau đó, chị Cầm rơi vào trầm tư, nhìn sơ qua thì cô ta như kẻ ngốc trầm tư.


Hoặc là có thể bỏ luôn, cô ta vốn đã là kẻ ngốc rồi.