Đêm Ấy Tôi Rơi Vào…

Chương 114: 114: Nữ Hoàng Hộp Đêm






Khi ba của Triệu Du gọi điện thoại cho cô ta, sau khi hỏi cô ta vì sao còn chưa về nhà ăn cơm, thì tôi lập tức đưa cô ta trở về, để một người ba đợi con gái về ăn cơm, lo lắng cho sự an toàn của con gái, tôi quả thật không đành lòng.

Nhìn từ phương diện đó, tôi cho rằng bản thân mình vẫn là một người tốt.

Vì thế, tôi vừa lái xe vừa hỏi Triệu Du đang nằm trên người tôi “lần mò”.


“Cô nói xem, tôi có phải là người tốt hay không?”
Cô ta vụng về đáp trả tôi một câu: “Súc vật.”
“Cảm ơn lời khen của cô, tôi biết cô muốn nói là nó rất lớn thế nhưng lại xấu hổ không dám mở miệng, cho nên chỉ có thể nói khó hiểu như vậy.”
Đoán chừng lúc này, trong lòng Triệu Du đã suy sụp rồi, suy cho cùng cũng không “châm lửa”, cô ta rốt cuộc cũng kiên trì đến tận cửa tiểu khu, gương mặt đỏ ửng giống hệt quả táo đỏ.

Tôi điều chỉnh gương chiếu hậu đến vị trí của cô ta, để cô ta soi gương chỉnh trang lại quần áo, sau đó cô ta xuống xe, ngay đến cả mắng tôi cũng không có.


“Du Du!” Sau khi cô ta xuống xe đi được mấy bước, tôi đột nhiên mở miệng gọi một tiếng.

Cô ta không quay đầu mà chỉ dừng lại.


“Hôm khác tôi lại đến bắt nạt anh sau!” Nói xong, tôi nhìn thấy cô ta cúi người xuống, sau đó cởi giày ra, cuối cùng quay người, ném mạnh đôi giày về phía tôi.

Sau đó, tôi lái xe kéo theo đôi giày của cô ta chạy đi.



“Khốn kiếp, anh trả giày lại cho tôi…” Phía sau truyền đến tiếng kêu lớn của Triệu Du, tôi không trả lại cho cô ta đấy! Nếu đã sẵn sàng cởi giày ném tôi, thế thì cứ để chân trần như vậy đi về nhà đi!
Tôi quay trở lại chỗ của Trương Ngọc Dung, đỗ xe xong xuôi, rồi bắt xe đi làm.

Dù sao cũng là ngày đầu tiên đi làm, mặc dù chỉ là trợ lý tạm thời, thế nhưng tốt xấu gì cũng phải đi làm sớm sủa một chút mới được.

Ở trong phòng nghỉ, tôi yên lặng hút thuốc nghỉ ngơi, ngay sau đó các anh em cùng nghề từng người từng người một nối tiếp nhau đến.


Từ sau khi Khỉ Gầy bị đánh, thì gần như đã biến mất, trong lúc tán dóc, tôi nghe Lưu Thông nói rằng, anh ta hình như có quan hệ không tồi với Hoàng Định Văn, không cần hỏi cũng biết, anh ta chắc chắn chuẩn bị đến làm việc cho Hoàng Định Văn rồi.

Đếm số người làm, ngoại trừ Khỉ Gầy thì vẫn thiếu hai người nữa.

Tôi hỏi mọi người, bọn họ đều lắc đầu tỏ ý không biết.

Thế nhưng nhìn vẻ mặt của họ, chẳng có điểm nào giống như không biết cả.

Bọn họ chắc chắn cũng giống như Khỉ Gầy, đi theo Hoàng Định Văn rồi.

Đây là một chuyện tốt, muốn đi thì mau chóng đi, muốn ở lại thì cứ tiếp tục ở lại.


Hơn chín giờ tối, trong bộ đàm truyền đến tiếng của tên gác cửa, nói rằng có khách đến.


Sau khi tôi nhìn thấy vị khách đó, cô ta cũng đang nhìn tôi.

Đây là khách quen của quán hơn nữa còn là chị Bàn (chị gái mập) mà tôi đón tiếp trong ngày đầu tiên đến Đế Vương làm việc.


Nhìn thấy tôi mặc quần áo thường, hơn nữa chỗ eo còn đeo bộ đàm, cô ta dường như đã hiểu ra, hỏi tôi: “Quản lý hả?”
Tôi cười gọi một tiếng “chị Bàn”, sau đó trả lời câu hỏi của cô ta: “Vâng, làm tạm thời.”
“Vậy thì sau này lại đến.” Nói xong, cô ta rất vui vẻ quay người rời đi.

Về phần những người có tinh thần phấn chấn khác, từ trước đến nay cô ta luôn cảm thấy không vừa mắt, còn không thèm liếc qua.

Thật sự có phần ngượng ngùng mà! Ngày đầu tiên làm quản lý, vị khách đầu tiên chỉ vì tôi mà rời đi.

Thế nhưng cũng may buổi tối việc kinh doanh cũng không tồi, lại có mấy vị khách khác đến, bảo toàn bộ thợ massage trong phòng đi hết ra ngoài, tôi rút bộ đàm ra, đang chuẩn bị dặn dò tên gác cửa một tiếng, nếu có khách đến thì bảo họ đợi một chút, thì bỗng nhiên giọng nói của Hoàng Hương truyền đến từ trong bộ đàm, cô ta bảo tôi đi ra ngoài cùng cô ta một chuyến.


Tôi không biết chuyến đi ra ngoài này là đi đâu, thế nhưng sau khi tôi đứng đợi cô ta ở đại sảnh rồi cùng cô ta đi ra ngoài, tôi đã biết chúng tôi sẽ đi đâu rồi.

Đúng như cô ta nói, chỉ đơn giản là đi ra ngoài, chỉ cần là đi ra cửa thôi là được.



Trên đường lớn, Trương Ngọc Dung mặc bộ âu phục màu đen đi ở giữa, tiếng giày cao góp nện xuống mặt đất giống như tiếng sấm sét, làm kinh động mỗi một ông chủ ở đêm trường.

Ngô Diệc Thành đeo kính đen đi bên cạnh cô ta, sau đó ở phía sau là các bà chủ của hộp đêm đang tụ tập lại ngày càng nhiều.


Trương Ngọc Dung không nói gì, cũng không ai dám mở miệng, từng người một im lặng đi theo phía sau cô ấy, đợi cô ta điểm danh theo hình thức tour, khí thế hùng hồn, dồi dào, đúng với tên gọi “Nữ Hoàng Hộp Đêm”.

Hoàng Hương đứng ở trước cửa quán, không di chuyển, chỉ đứng ngây ngốc tại chỗ như thế.

Tôi dùng khuỷu tay huých nhẹ cô ta: “Đi thôi, là bà chủ của Đế Vương, vì sao cô lại không đi?”
“Cô ta không nhận ra tôi, tôi đi để làm gì? Anh không nhìn thấy ư, tên Hoàng Định Văn khốn kiếp ấy cũng ở trong đám người đó.”
Tôi nhìn về phía người phụ nữ của mình và Ngô Diệc Thành cùng với mấy bà chủ hộp đêm đang trang điểm ăn mặc lộng lẫy.

Nhưng nói đến sự tồn tại của Hoàng Định Văn, tôi quả thật không chú ý.

Thế nhưng, anh ta có ở đó hay không thì có liên quan gì chứ?
“Cô quan tâm sự tồn tại của tên khốn kiếp đó làm gì, cứ nói thẳng với Trương Ngọc Dung, Đế Vương vẫn luôn do cô quản lý là được rồi.”
Thế nhưng Hoàng Hương vẫn đứng nguyên tại chỗ, cô ta lắc đầu không nói, cũng không đi.

Cho đến khi tôi giục cô ta đến mức mất kiên nhẫn, cô ta mới nói: “Cậu không hiểu quy tắc của Trương Ngọc Dung đâu, cô ta không thân quen với anh cho nên sẽ không để anh mở hộp đêm đâu, cho dù năng lực của anh rất lớn, cô ta cũng sẽ không bao giờ cho phép tồn tại những nơi vượt ra khỏi tầm kiểm soát của cô ta.

Nếu không dựa vào cái gì mà đến giờ cô ta vẫn một mình không nhờ cậy, dựa dẫm vào đàn ông cơ chứ? Không dựa vào nhan sắc thì có thể nắm giữ được hộp đêm của thành phố này hay sao?”
Những lời này thật sự chưa từng nghe qua, so sánh mà nói, tôi càng quen thuộc với cơ thể của vị Nữ Hoàng hộp đêm đó hơn nhiều… Hoàng Hương không đi, nhưng Trương Ngọc Dung lại đi đến, các bà chủ hộp đêm cũng vội vã đi theo sau.

Sau khi đi đến trước mặt, Trương Ngọc Dung đánh giá Hoàng Hương, mặc dù Hoàng Hương đang đứng trên bậc thang, Trương Ngọc Dung đứng phía dưới bậc thang, thế nhưng Hoàng Hương vẫn phải cúi đầu xuống.


Chính là khí thế này, khí thế mạnh mẽ toát ra từ người của Nữ Hoàng Hộp Đêm.


Trương Ngọc Dung quay đầu nhìn tôi, nói: “Anh là ai? Đế Vương này là của ai?” Tôi hiểu ý của Trương Ngọc Dung, vì thế nói hết cho cô ta nghe những gì cô ta muốn: “Tôi là quản lý hướng dẫn của hộp đêm này, bên cạnh đây chính là bà chủ của Đế Vương, Hoàng Hương.

Ban đầu hộp đêm này là của Hoàng Định Văn, thế nhưng từ trước đến nay anh ta chưa từng quản lý, vẫn luôn là Hoàng Hương đứng ra tự mình quản lý.

Gần đây, Hoàng Định Văn có người thứ ba cho nên đã giao lại hộp đêm này cho Hoàng Hương rồi.

Thế nhưng tôi nghe nói muốn mở hộp đêm thì phải nói một tiếng với Tổng Giám đốc Trương trước, cho nên tôi suy nghĩ, ông chủ Hoàng Định Văn giao hộp đêm này lại cho Hoàng Hương, thật ra chỉ là giao cho cô ta một cái vỏ rỗng mà thôi…”
“Tổng Giám đốc Trương, đừng nghe anh ta nói linh tinh, tôi…” Hoàng Định Văn còn chưa nói hết, Trương Ngọc Dung đã phất tay, chặn họng anh ta.


“Ngày trước, hộp đêm này là do ai trông coi, có phải là Hoàng Hương hay không?”
“Chuyện này…”
“Gần đây có phải anh vẫn luôn nghỉ ngơi, tịnh dưỡng ở chỗ người thứ ba kia hay không?”
“Tôi…” Hoàng Định Văn đương nhiên không có cách nào phủ nhận được, chuyện hư hỏng đó của anh ta, cả dãy phố này đều biết, hoàn toàn không thể chối cãi và che đậy.


Trương Ngọc Dung gật đầu, nói: “Đây là chuyện tốt, con gái người ta khó khăn lắm mới đi theo anh, anh phải chăm sóc người ta thật tốt, sau này không cần để ý đến hộp đêm nhỏ nhoi này nữa, hãy chăm sóc tốt cho cô Tuesday kia của anh đi!”
Nói xong, không để Hoàng Định Văn nói nữa, Trương Ngọc Dung nhìn Hoàng Hương và nói: “Chiều ngày mai, cô đến tìm tôi, tôi sẽ nói qua cho cô về quy tắc kinh doanh hộp đêm, sau đó cô cứ liên lạc với tôi!” Hoàng Hương vui mừng khôn xiết, liên tục nói cảm ơn.


Sau đó, Trương Ngọc Dung quay người rời đi, tôi mở miệng nói: “Tổng Giám đốc Trương, chị phải bảo vệ tôi đó, ban nãy khi tôi nói rõ mọi chuyện cho chị nghe, Hoàng Định Văn đã liếc tôi, còn đưa tay ra dấu bộ dạng như muốn đánh, muốn chém tôi!”
Hoàng Định Văn bị oan uổng, nói: “Tổng Giám đốc Trương, tôi không có!”
“Dám làm không dám nhận, anh thật sự là một tên khốn kiếp mà!” Tôi vừa mắng xong, Trương Ngọc Dung đã tiếp lời, nhưng không phải là nói với tôi.

Cô ta nói với Ngô Diệc Thành: “Diệc Thành, nhớ dáng vẻ này của Hoàng Định Văn, sau này nếu quản lý hướng dẫn xảy ra chuyện gì, anh cứ tìm Hoàng Định Văn là được, không cần báo cáo lại với tôi, tiễn cả nhà anh ta lên đường…” Ngô Diệc Thành không mở miệng, chỉ ném cho Hoàng Định Văn ánh mắt lạnh thấy xương, giống như khóa chặt mục tiêu...!