Bước vào tháng cuối cùng trước sự kiện sắp tới, thị trưởng đã sắp xếp mọi thứ ổn thỏa “những bức tường thành được củng cố kiên cường hơn, con người mạnh hơn”. Để giải tỏa căng thẳng cư dân trong thành phố, thị trưởng tổ chức một bữa tiệc hoành tráng chào đón tất cả mọi người tới vui chơi.
Hôm đó, Trúc Thanh mặc một váy đầm màu xanh của băng tuyết, nó làm tôn lên vẻ đẹp của cô nhưng đồng thời toát ra một cái gì đó lạnh lùng. Nhất Tôn mặc một bộ vest lịch lãm, đứng bên cạnh là Trúc Thanh làm cuốn hút bao ánh nhìn.
Nhất Tôn cảm nhận được những ánh mắt hâm mộ ấy, bỗng ánh mắt của anh chạm vào ánh mắt một kẻ đầy sự thèm khát. Đó là ánh mắt của Hắc Nhân, Nhất Tôn biết hắn qua lời kể của Trúc Thanh “hắn đã theo đuổi Trúc Thanh đã rất lâu nhưng đều bị từ chối”. Đây là lần đầu tiên Nhất Tôn gặp mặt hắn, đứng trước Nhất Tôn là chàng trai phong độ đẹp trai và xung quanh cũng có vài cô gái bên cạnh. Ngoài vẻ điển trai ra thì hắn là người có quyền lực trong thành phố này với sức mạnh hỏa diệm kinh khủng của hắn, mỗi lần hắn xuất hiện đều làm người đối diện phải dè chừng.
“Chào em, hôm nay em thật sự nổi bật” Tên Hắc Nhân chào hỏi Trúc Thanh với giọng ân cần và phớt lờ đi sự có mặt của Nhất Tôn
“Cám ơn anh, em xin phép ra gặp bạn bè” Trúc Thanh cố gắng tránh né hắn để làm Nhất Tôn không khó xử
Chính những hành động này càng làm hắn trở nên muốn sở hữu nàng, khuôn mặt hắn toát lên vẻ biến thái với giọng cười nham hiểm. Trúc Thanh dẫn Nhất Tôn ngồi vào chỗ vắng ăn món vặt yêu thích, lâu lâu lại chạy tới những quầy trò chơi “chơi những trò như bắn súng trúng thú bông”. Cuối cùng, mọi người dừng chân lại sân khấu với màn ca hát nhảy múa rất hào hứng.
Do áp lực của một người muốn bảo vệ người mình yêu quá nhiều, Nhất Tôn đã lâu rồi mất đi cảm giác thoải mái như vầy, anh nhớ lại cảm giác khi xưa “hai người thường ra ngoài vào lúc rảnh tham gia các hoạt động ban đêm”. Đang lúc anh cảm thấy hạnh phúc nhất thì bất ngờ anh thấy Hắc Nhân xuất hiện trên sân khấu, tay hắn đang cầm một đóa hoa. Nhất Tôn cảm thấy chuyện chẳng lành sắp tới.
“Về thôi em” Nhất Tôn cầm tay nàng
Cả hai đang tính quay đầu thì có ánh đèn soi vào người Trúc Thanh và trên khán đài một ánh đèn khác đang soi vào người tên Hắc Nhân. Nhất Tôn đoán được hắn tính dùng tình hình này uy hiếp Trúc Thanh làm người yêu hắn.
Đúng như những gì Nhất Tôn tiên đoán, tên Hắc Nhân buông những lời đường mật “hứa thương yêu và bảo vệ nàng suốt đời”. Bên dưới nhiều người xem thấy cũng tỏ ra bức xúc, họ biết Trúc Thanh và Nhất Tôn là một đôi, tên này chỉ là kẻ thứ ba muốn xen ngang mối quan hệ này nhưng họ biết mở miệng ra sẽ bị tên Hắc Nhân này dùng quyền lực và sức mạnh để đàn áp.
“Em có đồng ý làm người yêu anh không?” Hắn tự tin đứng trên khán đài đợi câu trả lời
“Cô ấy không đồng ý” Nhất Tôn trững trạt hét lớn vào mặt hắn
Trúc Thanh bên cạnh bỗng cảm thấy hạnh phúc, cô cũng la lớn “Tôi có người mình yêu rồi là anh ấy, Nhất Tôn”
Sự việc bất ngờ làm cho Hắc Nhân sững lại một lúc, khuôn mặt bắt đầu biến sắc. Hắn tính dùng uy quyền của mình để hù dọa Nhất Tôn nhưng không ngờ tên này không sợ chết như vậy. Mọi người xung quanh bắt đầu bàn tán
“Người thì kêu tên Hắc Nhân thật mất mặt.
Người thì lo cho số phận sắp tới của cặp tình nhân này.”
Tên Hắc Nhân bị một màn này lòng hắn căm phẫn, muốn nhảy xuống một quyền hạ sát Nhất Tôn nhưng ở đây quá nhiều người.
“Đợi đấy ta sẽ tính sổ với các người sớm thôi” Hắc Nhân nói thầm trong miệng, ánh mắt sắc nhọn nhìn về phía hai người bọn họ.
Nhất Tôn cũng cầm tay đưa Trúc Thanh trở về nhà, trên đường về cô ấy ôm thật chặt Nhất Tôn. Cô ấy còn nói nhỏ “Hôm nay em vui lắm, em cám ơn anh”. Cứ thế con đường về nhà hôm nay thật nhiều tiếng cười….