Defence - Ngày Tàn

Chương 27: Tham quan Thành Hòa Bình




Trong lúc boss đang bận tâm phá hủy hết dàn chắn cây của Nhất Tôn, anh đã âm thầm ẩn dấu một nguồn năng lượng cực lớn dưới đất, nó như một cái bẫy đợi ai đó đi vào và kích hoạt. Dàn chắn đang bào mòn lớp phòng thủ của boss, Nhất Tôn thì âm thầm đặt bẫy đợi boss vào, một màng này tất cả người doanh trại đều chứng kiến tất cả. Không phải Nhất Tôn có thực lực thì cũng khó lòng tác chiến với boss như vậy, A Huy ở trên quan sát liên tục nói “Hay thật, người này hay thật”, mọi người trong Tổ chức cũng đồng tình với quan điểm này của ngài, trừ Hắc Nhân vẫn cứ im lặng nãy giờ.

Boss chết, Nhất Tôn hấp thụ được kỹ năng “Bậc thầy điều khiển kim loại”, anh bắt đầu thu thập hết lớp kim loại tách ra của boss vào không gian của mình, anh di chuyển ngược lại con đường boss đã đi để thu thập hết chúng. Đến cuối đường, Nhất Tôn đã gặp lại A Huy và đội quân cũ, hình như anh đã chuẩn bị trước được hoàn cảnh này.

“Chào ngài và mọi người!” Nhất Tôn đưa tay phụng bồi

“Không cần khách khí” A Huy quơ tay thể hiện không cần kính lễ

Nhất Tôn liền đưa ra đề nghị thành của mình sẽ được sự bảo hộ của Tổ chức, để đổi lại điều này anh chia 50% nguyên thạch từ xác của boss cho A Huy. Nhất Tôn đã dự định được điều này từ trước, nếu Thành Hòa Bình được sự bảo hộ sẽ Tổ chức thì Nhất Tôn sẽ đỡ lo hơn trong những chuyến đi xa. Thêm vào đó, bên Tổ chức cũng tổn thất rất nhiều, ngoài về tài nguyên họ còn mất đi hai người đồng đội thuộc lớp khống chế của Hạo Xích. Nhất Tôn biết được thông tin này bởi vì khi vừa mới gặp mặt, Hạo Xích đã xin A Huy được gia nhập vào thành viên của Nhất Tôn, vẫn hoạt động trong Tổ chức nếu được gọi.

Những lời này đều làm cho mọi người bất ngờ, Tổ chức đã mất đi hai người bây giờ lại mất đi một thành viên nữa thật sự là một tổn thất lớn. Sau khi nghe lời giải thích của Hạo Xích, A Huy cũng dần hiểu ra “Hạo xích đã hứa với lòng sẽ theo người tiêu diệt được boss”, nhưng A Huy cần sự đồng ý từ những người cấp trên.

Lúc này Tiểu Nham dẫn theo Lung Linh cũng vừa kịp tới, Nhất Tôn nói với Tiểu Nham “Em hãy thu thập hết nguyên thạch chia làm hai phần bằng nhau cho anh”. Tiểu Nham tuân lệnh để Lung Linh ở lại, cậu được một đội trưởng đi cùng.

Ngài A Huy nhìn Lung Linh hỏi “Sao hôm nay có vui không?”

Lung Linh “Vui thì có vui nhưng thiếu thiếu gì đó!”

A Huy “Thiếu gì nữa tiểu cô nương”

Lung Linh im im rồi nói “Thiếu anh Long Nhân..”. Cô bé vừa mở miệng ra thì tất cả đều im lặng, Nhất Tôn cũng thấy tại sao mọi chuyện lại như vậy.

“Ngài, người tên Long Nhân này là sao” Nhất Tôn tò mò, A Huy “Đừng nói tên người đó ra, cậu ta không thích ai gọi tên mình ra đâu, tương lai rồi cậu sẽ có cơ hội gặp mặt.”

Nhất Tôn nghe lời này cũng không muốn hỏi thêm gì vì hỏi thêm họ cũng không dám nói, anh dẫn cả đoàn về gần Thành Hòa Bình cắm trại ở đó.

Về tới thành, A Huy ra lệnh mọi người tự sắp xếp ổn định, ông cùng với những người trong Tổ Chức theo Nhất Tôn vào trong thành. A Huy phát hiện đúng như những gì tình báo đã nói “ngoài thành có một lớp bảo vệ”, Nhất Tôn ra lệnh mở một lối đi cho cả nhóm vào thành. Trong thành, Trúc Thanh và các đội trưởng đã chờ đợi sẵn, còn Hỏa Phượng sau khi chữa trị cũng đã ra đón Nhất Tôn, tên Hắc Nhân nhìn thấy Trúc Thanh liền nhảy tới tính cầm tay nàng miệng thì luôn nói “Nàng có khỏe không?”.

Trúc Thanh không nói lời nào tỏa ra một màn sóng âm hàn làm Hắc Nhân dừng chân lại, A Huy nhìn thấy cảnh này liền ra lệnh cho Hắc Nhân giữ ý tứ, ông ta còn khen ngợi Trúc Thanh thật mạnh mẽ, lúc này từ xa không quan sát rõ được, bây giờ tới gần mới cảm nhận được uy lực từ cô.

Nhất Tôn đứng bên cười khẽ một cái, Hỏa Phượng xuất hiện lại càng làm cho người đối diện cảm thấy nóng trong người, mặc dù cô bị thương nhưng vẫn toát ra được vẻ ngoài hấp dẫn vạn người mê của mình. Sức hút ma mị này lại càng khó cuốn lại, gương mặt Hạo Xích bỗng đỏ lên, anh ta một con người lạnh lùng nay lại bị một cô gái chưa làm gì với mình đã bị say nắng.

Hắc Nhân bị Trúc Thanh từ chối thấy được Hỏa Phượng có sức hút hơn, hắn liền tính lao tới tiếp thì bị Nhất Tôn cản lại, ở bên Hạo Xích cũng cảm thấy tức tối tên này mà nheo mặt một cái.

Nhất Tôn nói thẳng vào mặt Hắc Nhân “Tôi nói thật anh chứ, anh cứ thấy gái là tơm tớp vậy?”

Hỏa Phượng kế bên giả vờ núp sau Nhất Tôn rụt rè như gái mới lớn “Anh bảo hắn đi ra đi”

Hạo Xích lúc này ra mặt lấy tay lôi Hắc Nhân lại nói giọng trầm ngâm “Anh nên giữ hình tượng cho Tổ chức chứ”, mọi người cũng rất bất ngờ hành động của Hạo Xích, đây là lần đầu tiên ra mặt cho một người. Hắc Nhân quá nhiều thứ làm hắn bẽ mặt, bây giờ gái tới tay còn bị mấy tên này cản lại, hắn không chịu buông xuôi dễ dàng như vậy.

Hỏa Phượng lặng lẽ bước ra phía ngoài hóa hình đôi cánh phượng hoàng phía sau làm nhiệt độ bỗng chốc tăng vọt, cô ấy tính cách cực kỳ nóng tính nên gặp những tên như Hắc Nhân cô không dễ dàng nào nhẫn nhịn được. Hỏa Phượng tung cánh đập trên không trung tạo ra một luồng gió nóng hướng về Hắc Nhân, hắn phải đưa tay lên vận hành sức mạnh chống đỡ lại.

A Huy phải ra mặt, ông ta đứng ra giữa trực tiếp hấp thụ rồi truyền thẳng xuống mặt đất nơi mình đứng, mặt đất xung quanh ông bắt đầu nóng chảy. Đây là sức mạnh chiêu thức không phải sức mạnh thuần túy nên A Huy không thể hấp thụ nhiều được, ông ta liền nói “Mong cô bớt nóng”

Nhất Tôn thấy A Huy ra mặt liền nói với Hỏa Phượng “Dừng tay lại đi em, tí anh nấu cho ăn”

Nghe được lời này, khuôn mặt Hỏa Phượng lập tức thay đổi 180 độ, cô trở lại bình thường chạy qua tới gần Nhất Tôn “Anh hứa rồi đó nha”. Ở bên Trúc Thanh đang trợn mắt với Nhất Tôn, anh tự đặt mình vào thế khó.

Sau tình huống khó xử, A Huy hỏi Hỏa Phượng “Cô có phải là Thị Trưởng cũ của Thanh Vạn Thú?”

Hỏa Phượng và Nhất Tôn rất bất ngờ câu hỏi này, cô liền nói “Sao ông biết!”

A Huy “Theo thông tin Tổ chức cô bị thương nặng và được một người cứu đi, tôi nghĩ người cứu cô đó là Nhất Tôn”.

Nhất Tôn đồng ý với tất cả những gì A Huy nói, cổng kết giới lại mở ra báo hiệu Tiểu Nham đã về. Tiểu Nham đưa cho Nhất Tôn chứa hai chiếc nhẫn chứa nguyên thạch trong đó, Nhất Tôn kiểm tra rồi đưa cho A Huy một chiếc.

A Huy không hiểu liền hỏi “Đây là thứ gì?”

Nhất Tôn hướng dẫn A Huy sử dụng, anh kêu A Huy đeo chiếc nhẫn vào rót một ít năng lượng của mình vào đó. A Huy thật bất ngờ khi thấy rất nhiều nguyên thạch nằm trong chiếc nhẫn này lại không vất vả mang đi.

Nhất Tôn dẫn mọi người tới nhà rèn và bệnh viện, trên đường đi giới thiệu sau này sẽ còn rất nhiều sản phẩm anh sẽ bán ra ngoài, mong sau này hợp tác với nhau.