Diệt Thiên:"Hả? ý em là về cái gì? à... ra là vụ đó nhỉ, anh khá giỏi về làm văn, em biết đấy, hehe.
Hai người đang đi dạo trên phố.
Hibiki:"(Ra là hiểu lầm, nếu thế không lạ khi anh ấy có vẻ nắm tình hình khá rõ, mình trách nhầm anh ấy rồi, đã nói mà, một người tuyệt vời như vậy sao có thể lừa mình và mọi người chứ? điều đó có lợi gì cho anh ấy đâu, vậy mà mình vẫn cố hỏi), Xin lỗi vì đã hỏi kỳ cục như vậy, em cứ tưởng anh đã hồi phục ký ức...
Nếu là giỏi văn thì có thể lấy kiến thức từ những sự việc nhỏ mà cô kể, và trau chuốt [suy đoán] ghép chúng lại hoàn chỉnh, làm văn cần óc sáng tạo mà.
Diệt Thiên:"Không sao đâu mà, thôi anh phải đi rồi, dù sao mục tiêu chuyến này coi như đã hoàn thành, xin lỗi vì đã làm phiền em nhé, chắc em còn phải về làm cơm tối cho bố em nhỉ? anh không làm phiền nữa đâu.
Hibiki:"(Anh ấy vẫn tin lời nói dối đó của mình, vậy mà mình lại...).
Anh vừa chạy được vài bước, đột nhiên bị ai đó nắm tay kéo lại.
Hibiki:"[Xấu hổ] N-Nếu anh... không phiền... có thể... đi dạo chơi... với em hôm nay không? k-không phải là, hẹn hò đâu nhé, chỉ đơn giản là, đi chơi giáng sinh thôi.
Diệt Thiên:"(Úi đừng níu kéo tui làm gì, tui muốn về phè phỡn vui đùa cùng hai bé iu [Kamihime Artemis], heo my! ồhhh, đã vượt qua tình yêu chân thành, bởi vậy mới dạn thế à), Hibiki, em không cần vì anh sắp đi mà gượng ép mình đâu, anh...
Hibiki:"Em nói được là được mà! và đây không phải gượng ép, là em muốn cùng anh đi chơi, chỉ thế thôi.
Diệt Thiên:"(Không biết dắt em nó đi khách sạn thì sao nhỉ? hehe, chắc không chịu đâu, mới tình yêu chân thành thôi, là loại chỉ ở mức nắm tay hôn hôn các kiểu còn phải tùy trường hợp, bé nó cũng không phải loại tùy tiện, còn nhỏ mà kháng cự là tất nhiên, muốn tới loại đó phải nâng cao hơn nữa, giờ làm bậy là toang), Em không làm cơm tối cho bố em có ổn không? với cả, đi chơi với một người xa lạ mới quen như anh, thật sự không sao chứ?
Đương nhiên anh chỉ nghĩ chơi chơi thôi, cũng không định dắt đi khách sạn, gấp gì, anh có thể đảo ngược thời gian làm trẻ hóa bé nó mà.
Hibiki:"Anh không phải người xa lạ, là bạn (trai) em, phải là bạn! em sẽ gọi điện thoại xin phép bố, bố em rất giỏi nấu ăn, nên anh không phải lo ông ấy sẽ chịu đói.
Cô chạy ra một góc gọi điện thoại.
Hibiki:"Xin lỗi vì để anh đợi lâu.
Diệt Thiên:"Không sao đâu mà, ngược lại anh rất vui vì được cùng em đi chơi.
Hibiki:"Theo em tới một nơi nhé?
Cửa hàng thời trang nữ.
Hibiki:"(Chắc không có mùi gì lạ đâu phải không?), Xin lỗi đã để anh chờ lâu, trông không tệ chứ nhỉ?
Cô đang mặc váy áo hai dây theo hình X màu trắng, thêm cái nơ bướm trước người nhìn càng dễ thương.
Cũng may trước khi về Hibiki có tranh thủ tắm rửa để tiệc tùng, sau khi Hummy hát giai điệu hạnh phúc, hiếm lắm mới tới vương quốc âm nhạc mà.
Diệt Thiên:"(Hơi phẳng nhỉ? Pretty cure hội những cô nàng ngực phẳng, hehe), Đi cùng em đó không phải chờ đợi, mà là hạnh phúc, dễ thương lắm, rất hợp với em đấy.
Hibiki:"[Mắc cỡ] (Tự, tự nhiên nói cái gì đấy đồ ngốc này!), Đ-Để em tính tiền đã.
Cô đi gặp nhân viên cửa hàng.
Nhân viên:"Xin lỗi, bạn trai em đã tính tiền từ trước rồi.
Hibiki:"... [Bối rối] B-Bạn trai hả...? (là nói anh ấy sao?), ểhhh? anh ấy đã thanh toán rồi sao?
Nhân viên:"Bạn trai em thật tốt, còn đóng gói hết những gì em đã từng nhìn qua và tính tiền giao tận nhà, chị cũng ước có một người bạn trai như vậy, phải cố trân trọng đấy.
Cô nhân viên làm thủ thế cố lên.
Hibiki:"K-Không phải như chị nghĩ đâu, chúng em chỉ là... bạn bè bình thường thôi.
Cô lúng túng lén liếc nhìn anh từ xa, anh vẫy tay chào lại.
Nhân viên:"Chị hiểu mà, cách em nhìn cậu ấy đã nói rõ tất cả.
Lừa ai đây, không phải loại quan hệ ai lại bạo tay trả giùm thế?
Hibiki:...
Không, em không phủ nhận, vấn đề là tụi em chưa xác nhận quan hệ mà chị!
Ngoài cửa hàng.
Diệt Thiên:"Sao thế, Hibiki? có tâm sự gì sao?
Hibiki:"Xin lỗi đã để anh thanh toán, em sẽ cố gắng trả lại.
Cô tuy rất vui vì được tặng quà, nhưng giờ chưa xác lập quan hệ nhận không thì kì, cũng không thể vờ im lặng trước người khác trả giá chứ?
Diệt Thiên:"[Vờ bối rối] Em không thích sao? xin lỗi vì đã tự ý, anh nghĩ nó sẽ làm em vui, đó xem như quà xin lỗi của anh được không? đừng giận nhé?
Hibiki:"Anh đừng hiểu lầm, em không giận vì chuyện đó, chỉ là anh đã mua những thứ đắt tiền cho em, em không thể nhận không như vậy được, em không muốn lợi dụng lòng tốt của anh, chưa kể anh đã tặng em nhiều thứ vào lúc đó.
Diệt Thiên:"Vậy, đi với anh tới một nơi, xem như là trả nợ nhé?
Hibiki:"(Anh ấy sẽ không phải muốn dẫn mình đi khách sạn chứ? n-nghĩ gì đấy, anh ấy không phải loại người đó! và tại sao mình lại nghĩ về những thứ ấy với anh ấy chứ? Kyaaa~ chết tiệt! mình không trong sáng nữa rồi!), Vâng.
Diệt Thiên:"Sắp tới rồi, em nhắm mắt lại đi, không được mở ra đâu nhé, chừng nào anh nói mở mới mở nhé?
Hibiki:"Ểh? tự nhiên lại... (chẳng lẽ anh ấy định h-hôn mình sao...? hi vọng anh ấy không làm gì đó quá đáng...), được rồi.
Cô hơi hồi hộp nhắm chặt mắt.
Cửa hàng trang sức nữ.
Diệt Thiên:"Em mở mắt được rồi đó, Hibiki.
Hibiki:"Ểhhh, sao chúng ta lại ở đây?
Cô ngơ ngác, khi anh dẫn cô vào liền một mạch, tới khi anh đeo xong trang sức cho mình, cô mới kịp load.