Dear Doctor (Quãng Đời Còn Lại Xin Chỉ Giáo Nhiều Hơn)

Chương 39




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hi... từ đây sẽ là mình edit lại... văn phong có thể hơi khác một chút. Chúc các bạn đọc chuyện vui vẻ.

- -----------

Ngành địa chất chuyên nghiệp, luôn luôn là nữ sinh làm cùng nam sinh, nam sinh thì như những con thú lớn. Theo cách nói của Tiểu Thảo, nghiên cứu sinh năm hai sinh hoạt như chó còn nghiên cứu sinh năm ba sinh hoạt như chó như heo.

Thứ hạng, luận đề, kết quả thực nghiệm,... lần lượt kéo nhau tới.

Trong lúc này, tôi đang kinh hãi xem kết quả cân nặng của Tiểu Thảo một đường tụt xuống: 90, 88, 87, 85, 82,.... Thật may, dù có thế nào thì chỉ số cân nặng cũng không tụt xuống khỏi ngưỡng 80.

Tôi và Bác sĩ vẫn đang duy trì trạng thái người này rảnh rỗi, thảnh thơi thì người kia lại xoay vòng trong công tác.

Dạo này trời đất âm u, tôi bận đến chóng mặt, Bác sĩ bật chế độ bạn trai ga lăng, một tuần chạy đến trường học của tôi đến ba lần. Cũng bởi vậy mà Tiểu Thảo phiền muộn nói.

- Hiện tại, nữ sinh tài trí đều bị kì thị, cô đơn quá.

Tôi đưa tay sờ mặt Tiểu Thảo:

- Con đường phía trước dù không có tri kì cũng không phải buồn.

Tiểu Thảo khó chịu đẩy tôi ra:

- Phén đi tìm người tri kỉ của ngươi đi.

Tôi haha chào tạm biệt Tiểu Thảo, rời đi. Thật trùng hợp, vừa đẩy cửa tiệm đã thấy Bác sĩ đang đứng nói chuyện với hai cô gái tại khúc rẽ của hành lang, tay hai nàng ta còn không ngừng chỉ vào chỗ chống đối diện ghế ngồi của Bác sĩ, có lẽ là muốn hỏi ngồi cùng bàn. Bác sĩ đưa lưng về phía tôi, không biết nói gì, hai cô gái kia đành rời đi ngồi ở vị trí cách đó không xa, gương mặt tỏ rõ tiếc nuối.

Bác sĩ rút điện thoại ra, bấm số. Tôi bước nhanh tới, hạ giọng:

- Hi, tiên sinh, đi một người sao? Tôi có thể ngồi cùng bàn với anh được không?

Bác sĩ quay đầu, nhìn thấy tôi, bình tĩnh nói:

- Ngồi đi, không phải ngại.

Tôi vươn tay véo tai Bác sĩ:

- Vị huynh đài này, sực hút không tồi nha.

Bác sĩ chầm chậm cười nói:" quá khen, quá khen"

Bác sĩ, anh có thể đừng bình tĩnh như vậy được không?

Ăn cơm xong chúng tôi đứng dậy thanh toán, hai cô gái vừa nãy ngồi bên gần đấy bắn ánh mắt qua. Bác sĩ tố chất tâm lý tốt bẩm sinh, bình tĩnh lôi kéo tôi.

- Đi, nhận trẻ con.

Nghe vậy tôi mới nhớ ra, Trần Thông có nhờ tôi trông hộ cháu ngoại trong hai giờ.

Tôi cạn lời nhìn trời, lôi lôi kéo kéo như vậy... khụ khụ... nhìn như một đôi vợ chồng già.

Buổi chiều, Trần Thông đích thân tới mang đứa bé rời đi.

Trong lúc tôi đang ở bếp thu dọn đống đĩa trái cây mà nhóc con này ăn thừa thì điện thoại vang lên.

- Cố Ngụy, điện thoại.

Bác sĩ không biểu tình, đưa điện thoại di động qua.

- Thiệu Giang.

Nói về Thiệu Giang này, là đồng học, lần trước có gặp mặt nên lưu số, có điều tôi nhất thời không đoán được là có chuyện gì. Tôi lau khô tay, nhận lấy điện thoại.

Sau một đống câu nói hỏi han mang đầy tính công nghiệp xã giao chẳng liên quan lắm, hắn mới vào chủ đề chính đó là thông báo cho tôi hôn lễ của L vào tháng sau, còn hỏi tôi có tham dự hay không?

L là học tỷ lớn hơn tôi hai khóa nhưng cũng có qua lại một chút do tính chất hoạt động chuyên ngành nên cũng gọi là có quen biết. Trước đây, thông qua một vài bạn học cũng đã biết được tin này, có điều nay nghe hắn nói vậy có chút bất đắc dĩ:

- Chị ấy không có mới em.

Thiệu Giang tiếp lời:" anh là một trong các phù rể"

" ồ" là phù rể thì sao? Cuối cùng cũng không thể nói một câu chúc mừng đi.

" À, chuyện là vị trí phù dâu vẫn còn thiếu một vị trí."

Haha, thế nào mà từ không phải khách mời đã thành ứng cử viên cho vị trí phù dâu vậy? Thiệu Giang ở đầu dây cười cười nói:" Em có thể giúp được không?"

Tôi cũng không ngại nói thẳng suy nghĩ trong lòng:

- Tụi em không thân đến vậy. Em nghĩ nên tìm người khác vẫn tốt hơn. Thay em nói tiếng chúc mừng."

Thiệu Giang kia cũng không miễn cưỡng, nói thêm hai câu liền cúp máy.

Một tuần sau, tại trường học. Tôi gặp lại Thiệu Giang kia, đi cùng với An Phỉ là một người du học sinh Pháp.

- Tôi tới giúp L đưa thiệp mời.

Tôi nhận lấy phong thư tinh sảo, trực tiếp mở ra xem... bỗng thấy cục diện có chút quỷ dị.Tôi bỗng muốn kéo Tiểu Thảo bên cạnh về kí túc xá, có điều vòng vo thế nào lại chuyển thành tham quan trường học.

Trở về kí túc xá Tiểu Thảo hỏi tôi.

- Tình huống gì đây.

Tôi hồi tưởng lại lời nói trước đây của Bác sĩ, lắc đầu: " không có gì"

Sau đó An Phỉ nhờ tôi tìm một cuốn tạp trí cũ, đưa tới người nhận lại là Thiệu Giang. Tôi đối với hành vi của hai người này có chút đoán không được.

Tại hôn lễ, cả bàn không đến mấy người quen biết. Cả buổi tối, tôi ngoài cắm đầu ăn rau thì là ngẩng đầu xem sân khấu, rất nhàm chán. Cuối cùng tiệc cưới cũng kết thúc, tôi chào tạm biệt với L, một bên Giang Thiệu nói:" Để lát nữa anh đưa em về đi." một bên An Phỉ nâng nâng mí mắt.

Tôi nhất quyết không chịu lội vũng nước này:" Cảm ơn, bạn trai tôi một lúc nữa sẽ tới."

Thời điểm Bác sĩ tới, đám người xung quanh liền đứng hình mất ba giây. Tôi liếc thấy An Phỉ cùng Thiệu Giang cười đến thân thiện.... vẫy tay chào tạm biệt với Cố Ngụy, tôi không khỏi có chút buồn bực, kéo lấy tay Bác sĩ, chào tạm biệt.

Trên đường trở về, tôi cầm trên tay cốc sữa đậu lành, uống từng ngụm, Bác sĩ bên cạnh hỏi:" Hôn lễ thế nào?"

Tôi lắc đầu:" Người không hợp, đồ ăn cũng không hợp khẩu vị."

Tôi phát hiện điểm không thích hợp là vào lúc cuối năm. Khi Thiệu Giang tới đưa cho tôi một tập tạp trí hiệp định rất dày, vừa lúc Cố Ngụy tới đón tôi về nhà anh ấy ăn cơm.

Chợt nhận ra mang theo tập tạp trí sẽ rất phiền phức nên chạy tới chỗ quản lý kí túc xá để gửi, bỏ lại Cố Ngụy cùng Thiệu Giang ở lại một chỗ.

Năm phút đồng hồ sau, tôi quay lại:" Xong rồi, quản lý còn đặc biệt lấy túi đen bọc kĩ, chống nước phòng trộm."

Bác sĩ thấy tôi, hé miệng mỉm cười.

Tôi hướng Thiệu Giang, hắn gật đầu:" Phiền anh rồi. Em đi trước." Xong liền vội vàng rời đi, trước khi đi còn nhìn thẳng vào mắt Cố Ngụy nhưng không nói một lời.

Trên đường, Cố Ngụy mặt mày âm trầm. Đến nhà, Bác sĩ chào hỏi xong liền chạy qua nhà bếp giúp đỡ. Tôi càng cảm thấy không ổn bởi bình thường Bác sĩ đều sẽ xách theo tôi vào phòng khách hoặc là phòng bếp.

Tôi lại nghĩ đến trước đây Tam Tam nói:" Hai Người mau mau sắp xếp công việc, đem cái nhẫn đi lắc lư vài vòng, tránh đêm dài lắm mộng." Tôi liền kiên định, chui tọt vào phòng bếp.

Mẹ Bác sĩ đang nhìn nồi canh, lại nhìn Bác sĩ đang chuyên tâm rửa tay, bỗng hiểu ra sự tình liền tháo tạp dề đeo cho tôi.

Tôi bước tới sau lưng Bác sĩ, ôm chặt, vui mặt nhỏ vào lưng anh.

" Rất nhanh sẽ xong, đi ra đợi đi"

Bất động.

Cố Ngụy " thận trọng" nêm gia vị cho nổi canh, hướng chỗ tôi mà nói:" Gấu túi à, chuẩn bị chén đũa đi."

Vẫn bất động.

" Được rồi, có chuyện gì với em vậy?"

" Cố Ngụy, chúng ta ở chung cũng hơn hai năm" Anh khác thường em còn nhìn không ra sao?

Bác sĩ nâng nâng lông mày, xoay người tiếp tục quấy canh, thái độ chính là không muốn phối hợp.

" Bác gái" Tôi giương giọng.

Cố Ngụy nhanh chóng xoay người, đem tôi bỏ vào trong lòng.

" Sao thế?" mẹ Bác sĩ đẩy cửa.

Cố Ngụy:" Vâng, ăn cơm xong tụi con có chút việc."

" Lần tới có việc thì không cần chở về, chạy tới chạy lui cũng mệt mỏi." Mẹ Bác sĩ không để ý tư thế có chút "..." kia của chúng tôi:" Canh chín thì mau dọn cơm ra đi." Nói xong liền bình tĩnh trở ra ngoài.

Bác sĩ híp mắt nhìn tôi. Tôi hừ lạnh, múc canh mang ra.

Cơm xong, tôi phụ giúp thu dọn bát đũa, liền được mẹ Bác sĩ đuổi ra ngoài:" Các con vội về thì đi đi. Lần sau trở về, muốn ăn cái gì nhớ bảo sớm cho bác biết."

Bác sĩ trầm mặc không lên tiếng, đến giao lộ liền chuẩn bị vòng về nhà trọ.

Tôi:" Tới đường xx"

Bác sĩ:" Mua gì?"

Tôi:" Đã mua xong."

Nửa giờ sau, Bác sĩ được tôi hùng hùng hổ hổ đeo lên một chiếc nhẫn, trong nháy mắt chỉ là biểu tình đờ đẫn làm tôi có cảm giác thành tựu. Anh nhìn chằm chằm ngón giữa của mình, lại nhìn tay của tôi. Tôi rất hào phóng thương lượng, đột nhiên lại thấy hơi lúng túng:" Cái kia, anh phải giữ thật kĩ, trước khi làm phẫu thuật cũng phải tháo ra đấy."

" À, trước đó đã làm xong rồi nhưng phải để ở đây để khắc thêm chữ vào"

Bác sĩ chỉ nhìn tôi, không nói chuyện.

Mỗi lần anh nhìn tôi bằng ánh mắt này, bản tính não tàn của tôi lại tái phát:" Vâng... trước tiên, Người quăng sang tặng ta trái mộc qua, thì ta đáp lại bằng món ngọc cư đẹp đẽ, chẳng phải là để báo đáp,mà là để giao hảo với nhau lâu dài vậy...."**

Bác sĩ:" Anh theo khoa học tự nhiên"

Tôi:" Vâng, em chỉ muốn anh hồi báo em thật tốt nha."

Bác sĩ:" Lấy thân báo đáp"

- -------------------------------------------------------

Tôi: tôi khó lắm mới lãng mạn một lần!

Bác Sĩ: Em cũng biết là rất hiếm có cơ à!

- --------------------------

** trích Mộc qua- Khổng Tử

mộc qua: dây mậu mộc, trái như trái dưa nhỏ, chua, ăn được.

quỳnh: sắc đẹp của ngọc.

cư: tên một thứ ngọc để đeo.

Nói rằng người tặng mình một vật nhỏ mọn, mình phải báo đáp lại bằng một vật báu quý trọng, vậy mà chưa cho là đủ để báo đáp nữa, thì chỉ muốn giao hảo tốt đẹp và không quên nhau lâu dài mãi mãi.

Nghi đó cũng là lời trai gái tặng đáp nhau như ở thiên Tĩnh Nữ vậy.

*****