Đế Yến

Quyển 2 - Chương 7-1: Khiêu chiến (phần 1)




Dịch giả: KtXd



Trăng đẹp như bài ca, tiếng sóng như lời hát.

Dưới ánh trăng như thế, cho dù là tiếng sóng cũng cảm thấy dịu dàng đi rất nhiều. Dưới ánh trăng như thế, dù là Thu Trường Phong lạnh lùng như tảng đá cũng có phần thay đổi.

Hắn không phải ý chí sắt đá mà kỳ thực là nhiệt tình như lửa.

Nhìn thoáng qua khuôn mặt mơ hồ như mới gặp hôm qua, như hoa lê sau cơn mưa, như kể lể với hắn ngàn câu yêu thương thì làm sao quyết tâm cứng rắn cho được?

Không sai, trúng phải Thanh Dạ Tâm, nếu không có Ly Hỏa, nội trong trăm ngày phải chết không sai.

Lênh đênh trên biển nhiều ngày, tánh mạng của hắn còn chưa tới trăm ngày, thậm chí còn chưa tới mấy lần trăng tròn khuyết nữa. Nhưng hắn có thể được nữ tử mà hắn vẫn tương tư cả đời này nhất tâm yêu hắn thương hắn thì dù chết ngay lập tức… có sao nào?

Hắn nghĩ tới đây, rốt cuộc vươn cánh tay run rẩy ra, muốn ôm lấy bờ vai cũng đang run rẩy kia. Có lẽ hắn không còn muốn làm cái gì nữa, hay là đơn giản là cảm thấy cuộc đời này, giờ phút này được kề cận, kiếp này đã không uổng phí.

Diệp Vũ Hà nhẹ nhàng rúc vào trong lồng ngực của hắn, nàng cũng đã quên hết thảy….

Đúng lúc này, một tiếng rầm thật lớn nổ vang giữa trời. Ngay sau đó thân thuyền bị chấn động kịch liệt, nước biển cao chót vót như thủy triều ập tới, tràn lên trên sàn thuyền.

Trong long Thu Trường Phong vốn đang mê say, nhưng nguy cơ vừa tới liền lập tức khôi phục lại sự cảnh giác trước kia. Hắn ngồi tại chỗ, trông giống như cây khô trăm năm, thân hình mới chuyển liền như thương ưng bay lượn cả ngàn dặm.

Bọt nước mới văng lên, hắn đã bế Diệp Vũ Hà lui đến buồng nhỏ trên sườn đông mặt thuyền, cảnh giác nhìn chiếc thuyền lớn hướng tây.

Nguyên lai, chẳng biết từ lúc nào, một chiếc thuyền lớn đã lại gần cạnh bên thuyền của hắn. Chiếc thuyền của Thu Trường Phong hai tầng có ba cột buồm, có thể coi là thuyền lớn, nhưng so với con thuyền phía tây kia, thật giống như món đồ chơi cho trẻ nhỏ.

Thuyền lớn kia dài hơn mười trượng, cao ba tầng với năm cột buồm cao ngất, nó di chuyển trên biển trông như tòa pháo đài di động, bễ nghễ mà hùng bá. Bên mạn thuyền lớn có hai dàn pháo dày đặc như rừng, các họng pháo màu đồng giống như miệng của quái thú, trong màn đêm lẫn thêm chút khí thế dữ tợn.

Thì ra phát pháo dội đến vừa rồi là do thuyền lớn kia bắn ra, đánh vào thuyền của Thu Trường Phóng cách đó không xa.

Hải Thạch leo lên boong thuyền, khản giọng hô to:
-Thu công tử… Có địch…

Thu Trường Phong đã kéo lại y sam của Diệp Vũ Hà từ lâu để che đi bờ vai tuyết trắng, khuôn mặt khôi phục lại sự bình tĩnh bảo:
-Không cần sợ … Là đội thuyền của quan phủ.
Ánh mắt của hắn rất lợi hại, nhờ có ánh trăng nên nhìn ra cờ xí của Đại Minh trên thuyền, nhưng trong nội tâm có hơi kinh ngạc.

Hải Thạch nghe vậy càng biến sắc:
-Cái kia …. Như thế nào mới đúng?
Quanh năm gã dong thuyền trong vùng hải vực Giang Hà nên biết rõ kẻ khó đối phó nhất trong hải vực không phải là hải tặc mà là quan binh.

Hải quân của Đại Minh còn hung hãn gấp nhiều lần so với hải tặc.

Trên thuyền lớn có tên quát lên:
-Bọn ngươi nghe đây, người trên thuyền đi hết lên boong, đợi điều tra, nếu phản kháng lập tức giết không luận tội!

Hải Thạch âm thầm kêu khổ, trong lòng Diệp Vũ Hà có phần thất vọng. Ở trên biển rộng mênh mông này, nội tâm nàng vốn có phần tuyệt vọng. Nàng không tin Thu Trường Phong có thể dùng thời gian ít ỏi trong phần đời còn lại mà tìm đươc Ly Hỏa, kỳ thật nàng chỉ nghĩ lẳng lặng cùng với hắn vượt qua đoạn thời gian cuối đó.

Nếu Thu Trường Phong chết, nàng sẽ chết theo hắn.

Đúng vậy, biển yên bình lại phải gợn sóng. Nàng biết rằng khoảng thời gian thuộc về hai người sắp qua đi…

Trên thuyền, thủy thủ với người lái thấy có biến cố nhưng không ai dám chống đối. Tất cả đều lần lượt lên boong thuyền ngồi chồm hổm. Hai thuyền giao nhau, thuyền lớn kia quăng qua một tám ván dài, vài chục quan binh theo tấm ván leo lên thuyền này, chỉ trong chốc lát đã vây đông đặc. Những quan binh kia tay cầm thương cầm thuẫn, thần sắc đầy nghiêm nghị.

Hải Thạch nhìn kỹ vào trang phục của đám binh sĩ kia liền nhận ra đó là quan binh Quan Hải Vệ, trong lòng không khỏi thấy kỳ quái. Bởi Quan Hải Vệ là đội binh phòng vệ bờ biển hang đầu của nhà Đại Minh. Hải Thạch nghĩ thuyền con của họ bây giờ còn cách hải vực phía đông của Quan Hải Vệ đến mấy trăm dặm, xa tít ngoài phạm vi tuần tra của Quan Hải Vệ.

Nhưng đám binh sĩ Quan Hải Vệ này đột nhiên chạy ra tuốt mấy trăm dặm tới đây tuần tra, chẳng lẽ có cái gì đó phát sinh lớn sao?

Khiến cho Hải Thạch kinh hãi hơn nữa là người cầm đầu đám vệ binh đó đang mặc trang phục phi ngư, đeo Tú Xuân Đao bên hông, rõ ràng là cách ăn mặc của đệ nhất vệ của triều đình – Cẩm Y Vệ.

Cẩm Y Vệ đích thực thống lĩnh quan binh của Quan Hải Vệ. Không cần hỏi cũng biết là vùng duyên hải chắc chắn có đại sự xảy ra. Khi Hải Thạch nghĩ đến đây, trong nội tâm trở nên rối rắm, nhưng càng kinh sợ hơn là gã Cẩm Y Vệ kia bước tới trước mặt Thu Trường Phong, thần sắc rất ư là lạnh lùng.

Thu Trường Phong nhìn gã Cẩm Y Vệ đến gần, vẫn giữ vẻ trấn tĩnh tự nhiên bảo:
-Thật sự nhân sinh hà xử bất tương phùng. Có thể ở đây nhìn thấy Mạnh huynh, tại hạ thật không ngờ được.

Gã Cẩm Y Vệ xuất hiện bất ngờ đó chính là Mạnh Hiền.

Mạnh Hiền nhìn thấy Thu Trường Phong cũng vô cùng bất ngờ, trên mặt có lẽ cố giữ vẻ nghiêm trang nói:
-Thu huynh tới đây là do Thượng Sư phân phó?
Thấy Thu Trường Phong lắc đầu, khí thế của Mạnh Hiên bắt đầu xuất hiện, chuyển sang việc công nói:
-Thu Thiên Hộ chẳng lẽ không biết, Hán Vương hạ lệnh phong tỏa xung quanh ba trăm dặm hải vực bốn vùng Hải Ninh, Quan Hải, Lâm Sơn, Xương Quốc từ lâu, những thuyền bình thường không thể qua được. Thu Thiên Hộ không có mệnh lệnh, lại tự ý tiến vào hải vực bị phong tỏa, e là có thân phận Cẩm Y Vệ cũng khó thoát khỏi trách phạt đâu?

Lời y vừa cất lên, tất cả mọi người trên thuyền đều giật mình kinh hãi.

Hải Thạch kinh hãi là do biết Thu Trường Phong cũng là Cẩm Y Vệ. Trước kia Hải Thạch ra biển chưa từng nghe đến lệnh phong tỏa nào cả, chắc là sau khi rời đi mới có lệnh. Bọn gã không biết quy củ mà tự ý tiến vào hải vực, chỉ sợ đều mắc phải tội chém đầu. Diệp Vũ Hà kinh hãi là vì Hán Vương làm việc quá bá đạo, phải biết rằng bốn vùng địa vực từ Hải Ninh đến Xương Quốc cơ hồ đã hơn ngàn dặm đường ven biển, bao trùm luôn quá nửa hải vực của vùng duyên hải Chiết Giang. Hán Vương làm như vậy là vì cái gì đây?

Trong long Thu Trường Phong thấy có hơi quái lạ, thầm nghĩ Triệu Vương vốn dẫn Cẩm Y Vệ đi bình định hải tặc, tiêu diệt loạn phỉ giặc oa, vì sao Hán Vương cũng tới đây, chẳng lẽ là… trong đó đã phát sinh biến cố gì chăng?

Tâm tư vội chuyển, Thu Trường Phong cười nói:
-Mạnh huynh nói đùa rồi, mọi người đều quen biết cả, tất nhiên Mạnh huynh sẽ mở một mặt lưới ra, không muốn chuyện bé xé ra to, phải không nào?

Mạnh Hiền nghe vậy lại nghiêm mặt đáp:
- Lời ấy của Thu Thiên Hộ sai rồi. Quốc có quốc pháp, quân lệnh như núi. Hán Vương đã hạ lệnh, chúng ta đều phải tuân theo, nếu không có nhiệm vụ đặc biệt, không thể vì thân phận mà phá hư pháp kỷ của quốc gia được. Thu Thiên Hộ tự tiện xông vào hải vực bị phong cấm, bản Thiên Hộ mặc dù có quen biết với Thu Thiên Hộ cũng không thể làm việc riêng trái pháp luật. Ngươi nói có đúng không?
Ngừng nói xong liền quát lên:
-Người đâu, tới bắt Thu Trường Phong!

Trước đây y suốt ngày bị Thu Trường Phong đè đầu cưỡi cổ, lần này có cơ hội hạ bệ Thu Trường Phong nên quyết không thể buông tha. Nếu bỏ lỡ cơ hội này, y không gọi là Mạnh Hiền nữa.