Đế Yến

Quyển 1 - Chương 5: Liên hoàn




Dịch giả: hhnmthvn

Công Chúa Vân Mộng đứng phía xa thấy cái xác ngã xuống đất khiến tim cô sợ tới mức gần như ngừng đập, xém nữa bổ nhào vào lòng Diệp Vũ Hà.

Lý tri huyện to gan hơn tý, nhưng mặt mũi cũng tái mét không còn chút máu. Ông ta chẳng hiểu nổi người dân huyện Thanh Điền vốn thật thà, đơn giản, làm sao ở đây lại liên tiếp xảy ra án mạng thế này?

Người chết là ai?Vệ Thiết Y chịu trách nhiệm bảo vệ Công chúa, mặc dù họ rất muốn biết đáp án nhưng không dám tự ý cách Công chúa quá xa, đành lệnh cho nửa quân số Yến lặc kỵ đi quanh sân tìm hiểu.

Tuy Diệp Vũ Hà hoảng loạn, e sợ khi nhìn thấy người chết do bị kiếm sắc đâm xuyên cổ, nhưng cô vẫn bỏ qua mọi chuyện, tay đè chuôi kiếm rồi lách mình tiến vào phòng.

Gian phòng đơn sơ, nên không tốn quá nhiều công sức cô đã kiểm tra xong. Trừ thi thể người và xác chó bên ngoài kia thì chẳng còn sinh vật 'sống'nào.

Sau khi Vệ Thiết Y xác nhận không còn chuyện gì nữa mới dám mời Công chúa tiến vào trong sân, rồi liền thấy Diệp Vũ Hà đang ngồi xổm quan sát thi thể, ánh mắt lộ ra nét trầm ngâm.

Bộ đầu đứng đầu ở mười một phủ Chiết Giang, lúc đi thi chắc chắn không phải một thân võ thuật. Người chấm võ thuật đó là Trạng nguyên võ. Ngoài võ thuật cao siêu, Bộ đầu còn phải có tư duy sâu rộng, những phán đoán rất chuẩn và phải có căn bản khám nghiệm tử thi.

Từ đó có thể đoán, nếu Thu Trường Phong không làm Cẩm Y Vệ cũng cóthể làm được Bộ đầu.

Diệp Vũ Hà đang miên man suy nghĩ chợt cảm thấy buồn cười, chả hiểu sao lúc này mình lại nhớ về Thu Trường Phong cơ chứ. Nàng chẳng có chút hảo cảm nào với đám Cẩm Y Vệ và tất nhiên cả Thu Trường Phong cũng vậy.

Nàng đè nén suy nghĩ trong đầu, chỉ nhìn vào cổ họng của người chết.

Một kiếm xuyên qua yết hầu, đúng là Bảo kiếm.

Kiếm pháp sắc bén, Bảo kiếm lợi hại.Mặc dù chưa so tài nhưng Diệp Vũ Hà chả bao giờ cảm thấy mình kém Thu Trường Phong trên mặt khám nghiệm tử thi và cả số lần cô gặp xác chết cũng chẳng thua Thu Trường Phong. Từ miệng vết thương và da thịt trơn bóng trên mặt, cô liền đoán được tình hình lúc đó.

Người này đang đứng tựa vào cửa, đồng thời nhìn về phía hung thủ toát ra vẻ hoảng sợ. Đột nhiên hung thủ ra tay, Bảo kiếm lóe lên tỏa ra quầng sáng, rồi xuyên qua cổ họng người này. Nếu không phải Bảo kiếm, không đâm lệch một phân nào và không phải cao thủ thì không thể một kiếm đã chuẩn xác xuyên qua cổ họng đối phương.Thi thể còn ấm, từ lúc chết tới bây giờ... chưa đến hai canh giờ.

Chẳng biết tại sao mà họ vừa đến Nha huyện, người này đã bị giết.

Diệp Vũ Hà nghĩ tới đây khiến đôi mắt đẹp của cô giật giật, sau đó lấy một cái khăn dùng làm bao tay rồi gỡ nắm tay phải người này ra. Trên tay phải thi thể đang giữ gần nửa trang giấy màu vàng nhạt, Diệp Vũ Hà thoáng nhìn qua, có cảm giác thứ ấy như bị giật ra khỏi bìa của một cuốn sách.

Mảnh giấy khá dày, từ màu sắc của nó đoán chừng cũng thuộc loại lâu năm và trên mặt có một chữ 'ca' (hát).Công Chúa Vân Mộng rụt rè bước đến gần thi thể, ánh mắt cô không dám nhìn vào 'người kia' mà quay sang phía Diệp Vũ Hà: "Diệp tỷ tỷ, sao ở đây lại có người chết?" Tất nhiên cô biết Diệp Vũ Hà cũng không có câu trả lời nhưng bây giờ cô chả biết nói gì và làm gì để giảm bớt sợ hãi?

Giọng Lý tri huyện run run: "Công chúa, người chết chính là... Lưu Thái Tức!"

Trong đầu Công Chúa Vân Mộng ầm vang, chợt trở nên trống rỗng.

Lưu Thái Tức đã chết? Sao lại chết? Và sao hung thủ phải giết Lưu Thái Tức? Thu Trường Phong muốn tìm Lưu Thái Tức, đột nhiên tên này bịmất mạng, phải chăng hai chuyện ấy liên quan tới nhau?

Điều quan trọng chính là Lưu Thái Tức đã chết, thế Thu Trường Phong có chịu uy hiếp của cô hay không? Lòng Công Chúa Vân Mộng loạn như ma, nhất thời chả biết làm gì cho phải. Cô thấy Diệp Vũ Hà vẫn đang nhìn mảnh giấy, liền hỏi: "Diệp tỷ tỷ, đây là manh mối hung thủ để lại à? Mà sao thi thể lại ngã ra ngoài này?"

Diệp Vũ Hà nhíu mày im lặng, nhưng khi nghe Công chúa nói câu cuối, nàng lập tức đứng lên đi vào bên trong phòng nơi Lưu Thái Tức chết, rồi mở cửa phòng đối mặt với nó: "Mặc dù Lưu Thái Tức đã chết nhưng do bịván cửa chặn lại nên mới đứng vững. Bởi vậy lúc ta mở cửa thi thể mới bổ nhào ra ngoài."

Diệp Vũ Hà nói tới đây liền quay đầu nhìn về phía cửa sổ, nàng thấy nó đang mở khiến lòng cô thầm nghĩ: 'Hung thủ dùng một kiếm giết chết Lưu Thái Tức, rồi trốn khỏi đây qua lối cửa sổ.' Nàng ngừng suy nghĩ rồi bước đến bên cửa sổ nhưng không tìm được manh mối nào, bèn đoán ngoài kiếm pháp cao minh ra, hung thủ còn vô cùng cẩn thận.

Diệp Vũ Hà cúi đầu nhìn tờ giấy trong bàn tay, sau đó đi vào gian phòng. Công Chúa Vân Mộng cũng vào theo, rồi hỏi: "Diệp tỷ tỷ, ngươi còn tìmcái gì nữa?"

Diệp Vũ Hà thấy vẻ mặt Công chúa hoảng sợ làm trái tim nàng bộc phát niềm thương cảm, hạ giọng nói: "Lúc Lưu Thái Tức chết, trên tay y còn nắm mảnh giấy này. Hình như nó bị xé ra từ một quyển sách."

Công Chúa Vân Mộng chớp chớt đôi mắt: "Ngươi ở đây vì muốn tìm quyển sách à? Nhưng nơi này nhìn phát là rõ ngay, nào có quyển sách nào đâu?" Ánh mắt cô lóe sáng, chợt kêu lên: "Nếu không có quyển sách nào, thì tất nhiên nó đã bị hung thủ lấy đi? Không lẽ hung thủ giết Lưu TháiTức chỉ vì cướp quyển sách à?"

Phán đoán này có chút vấn đề, trong năm nay có quyển sách nào quan trọng như thế? Lại còn vì nó mà giết người?

Nhưng Diệp Vũ Hà nghe xong lại gật gật đầu khen: "Công chúa thật thông minh, ta cũng nghĩ như vậy."

Được Diệp Vũ Hà khích lệ, Công chúa giống như đứa bé tỏ ra vui sướng, tạm thời vứt bỏ cái xác chết kinh khủng kia ra khỏi đầu, rồi đảo mắt nói: "Chẳng lẽ Thu Trường Phong tìm Lưu Thái Tức cũng là vì quyển sách này hả?" Lúc này Diệp Vũ Hà cũng không quên nhiệm vụ của Diêu NghiễmHiếu, thậm chí còn nghĩ về điều này. Nó khiến lòng cô run sợ, ngược lại phỏng đoán của Công chúa chắc không phải vô căn cứ.

Nếu quyển sách đáng giá hơn mạng người, có khi mới gây được sự chú ý của Diêu Nghiễm Hiếu.

Lại cúi đầu nhìn mảnh giấy trên tay, Diệp Vũ Hà suy nghĩ mãi cũng không rõ quyển sách quan trọng nào có liên quan tới chữ 'ca'. Cô ngừng suy nghĩ, rồi ánh mắt chợt chú ý đến một điểm.

Vẻ mặt Công Chúa Vân Mộng cũng thay đổi, chợt nói: "Trên cánh cửa có chữ."Chữ viết bằng máu!

Chính là dùng ngón tay dính máu viết ra ba chữ: 'Vương Thúy Liên' (王 翠莲). Chữ 'Liên' (莲) cuối cùng thiếu hai nét bút, nhưng mọi người vẫn có thể nhìn ra đó chính là chữ Liên.

Công Chúa Vân Mộng bỏ qua cơn buồn nôn, trong đầu xoay chuyển, nói: "Chữ viết bằng máu do Lưu Thái Tức trước khi chết để lại, y đang muốn nói cho chúng ta biết tên kẻ giết người! Vương Thúy Liên là ai?"

Diệp Vũ Hà cũng không biết, bởi cô chẳng rõ về huyện Thanh Điền. Rất may có Lý tri huyện ở đây. Ông ta nghe thấy liền run giọng tự hỏi: "Chảlẽ là chị dâu của Lưu Năng? Sao có thể như vậy? Ả sao có thể giết được Lưu Thái Tức?"

Bọn họ vừa tới huyện Thanh Điền liền gặp vụ Lưu Lão Thành tự tử, Lưu Năng bị coi là hung thủ. Còn giờ đây hung thủ lại không phải là Lưu Năng nhưng ai ngờ thoáng cái mấy chuyện được móc nối với nhau lại nhìn qua dường như Lưu Năng và chị dâu có quan hệ!?

Giữa mấy chuyện này, rốt cuộc có liên quan gì tới nhau?

Trong lúc Diệp Vũ Hà suy tư, Công Chúa Vân Mộng chưa từng nghĩ ngợi đã nói: "Mau dẫn bản Công chúa đi tìm ả kia!" Cách làm việc xưa nay củacô vẫn trực tiếp nhất, dứt lời cô liền vội vàng kéo Lý tri huyện đi ra ngoài. Lý tri huyện đang lơ ngơ chưa hiểu chuyện, vừa bước đi đã vấp phải ngưỡng cửa, kêu thảm một tiếng sau đó ngồi bệt xuống đất tỏ ra đau đớn.

Công Chúa Vân Mộng xém nữa bị kéo ngã theo, bèn mắng: "Làm sao thế?" Cô thấy bộ dạng đau đớn tột cùng của Lý tri huyện, lập tức liên tục dẫm chân: "Sớm không tổn, muộn chẳng thương, tại sao lại bị ngay lúc này? Tên kia, xách lão đi mau!"Nhân cơ hội Lý tri huyện bèn rên rỉ đau khổ, sau đó Chủ bộ đi tới tiếp lời: "Công chúa điện hạ, tri huyện đại nhân tuổi đã già, lại còn bị thương làm sao chịu nổi bôn ba. Ty chức cũng biết chỗ ở của Vương Thúy Liên, chi bằng để ty chức dẫn Công chúa tới đó cũng tốt mà."

Công Chúa Vân Mộng nhìn người Lý tri huyện thấm đẫm mồ hôi, cũng thầm cảm thấy thấy áy náy, liền trả lời: "Được, Lý tri huyện, lão nghỉ ngơi đi nhé." Lúc cô nói câu này đã ngồi trên yên ngựa, sau đó tốp người cũng ào ạt rời đi, dẫn đầu chính là tên Chủ bộ.

Lý tri huyện sờ mắt cá chân, nét mặt ông ta tỏ ra đau đớn rồi nhìn mànđêm đang dần buông xuống, lại thấy cái xác bên trong sân khiến lòng ông ta lạnh cóng. May mắn còn có hai Nha dịch ở chỗ này, Lý tri huyện bèn bảo hai người tới đỡ mình. Ông ta đang định về phủ thì chợt trái tim gã tê buốt, xém nữa đã ngồi bệt xuống đất lần hai.

Một người như quỷ đột nhiên tới trước mặt Lý tri huyện.

Có mấy đám mây đen cuộn lên, che phủ mặt trăng.

Toàn thân Lý tri huyện run rẩy, tưởng chừng hồn ma của Lưu Thái Tức quay về, hay là hung thủ đây? Nhưng người nọ lại nói: "Lý Cầu An, ngươi thật to gan."Hai tên Nha dịch đã bị dọa đến nỗi chân tay mềm nhũn, cả người run lẩy bẩy thốt không ra lời. Lý tri huyện run chân, rồi ngồi bệt xuống đất, nói: "Ta..." Ông ta lết lùi cách người nọ một khoảng, nhưng chợt nhìn thấy mặt kẻ đó, chẳng khác nào gặp quỷ lần hai: "Thu đại nhân, tại sao lại là ngài?"

Lý tri huyện nằm mơ cũng không nghĩ tới người nọ là Thu Trường Phong.

Vẻ mặt Thu Trường Phong tái nhợt như cũ, nhưng trong mắt lóe lên sự chế giễu: "Ngươi thấy ta tới quá nhanh hả?"Đúng là Lý tri huyện cảm thấy Thu Trường Phong tới rất nhanh, dựa theo kế hoạch của ông ta và Công chúa thì Thu Trường Phong phải đi lang thang đến ngày mai lận.

Lý tri huyện vẫn cảm giác mình làm đúng, thật, trợ giúp người hữu tình là sai sao? Nói không chừng mai sau Thu Trường Phong còn phải cảm kích ông ta ấy chứ! Lại thấy khuôn mặt Thu Trường Phong trắng bệch chả khác nào xác chết, khiến trái tim ông ta lạnh buốt: "Không phải như vậy, Thu đại nhân... xin ngài nghe ta giải thích."Thu Trường Phong chẳng thèm nghe, bởi vì hắn đã trông thấy cái xác: "Ai đã chết... rồi?"

"Lưu... Thái... Tức!" Lý tri huyện khó khăn lắm mới thốt ra được mấy chữ này, nhưng lát sau liền lưu loát, ông ta không chờ Thu Trường Phong hỏi đã kể hết mọi chuyện ở đây. Thậm chí phỏng đoán hung thủ cướp sách cũng trình bày rành mạch. Công chúa chẳng ở đây, ông ta nào dám nói dối Cẩm Y Vệ hay giấu diếm điều gì cơ chứ.

Thu Trường Phong nghe thấy trên mảnh giấy có chữ "Ca", ánh mắt hắn lóe lên kèm theo sự kinh ngạc, rồi tự lẩm bẩm: "Tại sao có thể như vậy?"Lý tri huyện chẳng rõ ý của Thu Trường Phong nhưng cũng đành ngậm miệng.

Thân hình Thu Trường Phong nhoáng cái đã lao tới chỗ căn phòng nơi Lưu Thái Tức chết. Hắn chẳng khác nào vâng lệnh đi tìm Lưu Thái Tức, nhưng tên này đã chết rồi. Dường như hắn không hoảng sợ nhưng cũng có phần bất an, thấy mấy chữ máu trên cánh cửa, ánh mắt Thu Trường Phong liền lập lòe, sau đó hắn lại tới bên cạnh thi thể nhìn chằm chằm vào tay phải người chết.

Ngón chỏ trên tay phải của thi thể có vết máu.Lý tri huyện nịnh nọt nói: "Mảnh giấy kia bên tay trái thi thể ạ."

Ánh mắt Thu Trường Phong lạnh lẽo nhìn bàn tay phải thi thể một lúc lâu, rồi chợt lóe lên như nghĩ ra chuyện gì: "Không ổn!" sau đó hắn chụp Lý tri huyện, ra lệnh: "Dẫn ta tới chỗ Vương Thúy Liên ở."

Hắn quẳng Lý tri huyện xuống lưng ngựa rồi cũng nhảy lên theo, đồng thời quát: "Hướng nào?"

Lý tri huyện hiểu tránh được mồng một, không tránh được ngày rằm, nên khi thấy vẻ mặt nghiêm trọng của Thu Trường Phong liền run rẩy đáp: "Hướng tây..." Lời còn chưa dứt Thu Trường Phong đã đánh ngựatheo hướng tây, bọn họ chạy chưa được bao xa thì có thêm hai con ngựa vọt tới, đúng là Mạnh Hiền và Diêu Tam Tư.

Hai người thấy Thu Trường Phong lập tức hỏi: "Làm sao vậy?"

Thu Trường Phong thét ra lệnh: "Theo ta." Lúc hắn nói câu này con ngựa đã như gió cuốn lao tới trước. Còn Mạnh Hiền và Diêu Tam Tư quay sang nhìn nhau, bọn họ chưa từng thấy Thu Trường Phong tỏ ra vội vã như thế, nó khiến nội tâm hai người cảm thấy kỳ lạ.

Hai người Mạnh Hiền cũng không rảnh đi hỏi, bèn thúc ngựa theo sau. Trong lòng bọn họ đang muốn biết, rốt cuộc là vì chuyện gì mà làm choThu Trường Phong khẩn trương đến thế?

Thời gian gấp gáp nên Thu Trường Phong không dừng vó ngựa, hắn theo chỉ dẫn của Lý tri huyện phóng đến Lưu gia. Tuy Vương Thúy Liên góa chồng nhưng vẫn sống ở đây.

Thì ra Thu Trường Phong rất nhanh đã nhận ra mình bị lừa, lập tức quát tháo Nha dịch hỏi nhà của Lưu Thái Tức chính xác nằm ở đâu. Tên Nha dịch cũng không dám nói dối, người dám lừa Cẩm Y Vệ đâu có mấy ai. Thu Trường Phong không trách tên Nha dịch này, thậm chí cũng không trách Lý tri huyện, hắn biết Lý tri huyện chỉ vâng lệnh Công chúa mà thôi. Chứdù lá gan của Lý tri huyện có to bằng bồn cầu mà chẳng có Công chúa làm chỗ dựa thì như thế nào dám lừa Cẩm Y Vệ?

Biết vậy, hắn lập tức quay lại, phi ngựa như bay, thậm chí Mạnh Hiền và Diêu Tam Tư cũng bị bỏ lại xa tít đằng sau.

Thực sự lòng hắn khi đó không lo lắng lắm, dù bản thân trúng kế của Công Chúa Vân Mộng cũng chẳng muốn cứu vãn, dù sao nhiệm vụ này không phải quan trọng nhất, trước sau gì cũng gặp được Lưu Thái Tức mà. Nhưng chẳng rõ tại sao cảm xúc của hắn cứ dồn về hướng Nam, còn trái tim thì bị bóng tối bao phủ.Sau khi nhìn thấy chữ viết bằng máu trên cánh cửa, mấy âm mưu trong lòng hắn chợt mở rộng.

Hắn ngửi được mùi nguy cơ, bởi vậy hắn phải tìm Công Chúa Vân Mộng ngay lập tức.

Màn đêm buông xuống, kéo những đám mây từ đường chân trời dần dần tụ lại thành một đám mây dày che lấp bầu trời. Đám mây đậm đặc như mực, giống như áp lực đè xuống lòng con người.

Ngựa phi nhanh, Lý tri huyện ngồi bên trên chẳng ngờ tới có người cưỡi ngựa nhanh như vậy. Gió đập vào mặt cùng với bóng tối như mơ, ngườiông ta toát mồ hôi đầm đìa, thấy phía trước có một căn nhà.

Lý tri huyện lập tức nói: "Đó là Lưu gia, Lưu Lão Thành thuộc dạng phú hộ, nên gia nghiệp khá lớn. Vương Thúy Liên ở góa, chắc vẫn sống tại đây." Ông ta chợt thét lên: "Thu đại nhân, nhanh cho ngựa dừng lại."

Khi ông ta đang nói, thì thấy con ngựa vội vã xông tới, dường như muốn đâm thẳng vào bức tường cao.

Với đà này, nếu mà đâm vào tường, chẳng những ngựa khó có thể may mắn thoát khỏi mà ngay cả người cũng sợ nát xương chứ chẳng chơi. Lý tri huyện điếng hồn, nhưng con ngựa chợt hí dài, rồi dựng hai vó trướclên trời, dừng lại cách bức tường khoảng vài thước.

Người Lý tri huyện đầm đìa mồ hôi, sau đó lớn tiếng gượng cười, đồng thời khen kỹ thuật cưỡi ngựa cao siêu, nhưng lại chẳng thấy Thu Trường Phong đâu.

Lúc Thu Trường Phong ghìm cương ngựa, đã chợt bật lên, làm cho cả cơ thể uốn cong, khí thế như rồng nhảy tới bức tường cao.

Trạch viện Lưu gia khá lớn, liếc nhìn thì thấy không khí tĩnh lặng như tờ, chỉ duy Từ đường là có ngọn đèn lờ mờ phát ra. Trời đêm dưới ánh sao mang theo sự thê lương.Thu Trường Phong thấy vậy khiến lòng sợ hãi, thầm nghĩ: 'Nếu đúng theo lời Lý tri huyện, Công Chúa Vân Mộng dẫn hơn mười người tới đây, thế sao Lưu gia lại yên tĩnh như vậy?.

Chả lẽ có biến?' Thu Trường Phong nghĩ vậy, liền nhẹ nhàng nhảy xuống. Ngay lúc này, sự cảnh giác trong lòng hắn dâng cao, sau đó có hai thanh đao, phân biệt trái, phải bổ tới.

Thu Trường Phong vừa chạm đất đã vội vàng tháo chạy, khó khăn lắm mới tránh thoát song đao. Động tác của hắn đơn giản, lưu loát cứ như thể biết trước hai nhát đao sẽ chém tới nên cũng không tốn nửa phầnkhí lực. Người ra tay rất thành thục, Thu Trường Phong không đợi bọn họ đuổi chém đã lấy thẻ lệnh Cẩm Y Vệ ra, đồng thời quát: "Cẩm Y Vệ - Thu Trường Phong."

Hai người kia giật mình, ngừng chém.

Thì ra nhờ ánh lửa lóe lên ở giữa hai người nên Thu Trường Phong đã sớm nhận ra cách ăn mặc của Yến lặc kỵ. Thấy bọn họ ngừng tay, hắn liền nói: "Dẫn ta tới gặp Công chúa, có việc gấp cần thảo luận."

Biết Yến lặc kỵ canh phòng ở đây làm Thu Trường Phong thở phào nhẹ nhõm. Rõ ràng, hai người đang ở chỗ này bảo vệ Công chúa thì chắc rằngCông chúa không bị sao, xem chừng sự lo lắng của hắn là vô căn cứ rồi.

Hai người kia nhìn nhau, tuy họ biết Thu Trường Phong và Công chúa đang giận hờn, nhưng dù sao Cẩm Y Vệ làm việc cũng có cái lý riêng, nên cuối cùng đã có một người đốt đèn dẫn Thu Trường Phong đi.

Ở trên đường, Thu Trường Phong thấy trong bụi hoa, sau tảng đá và trên cành cây có ánh sáng nhấp nháy, hắn biết đó là đám Yến lặc kỵ đang mai phục, khiến lòng hắn rạng rỡ.

Chả lẽ Lưu gia thật sự có bí mật, hay nói cách khác hung thủ giết Lưu Thái Tức đúng là Vương Thúy Liên, nên đám Yến lặc kỵ mới hùng hổ thếnày?

Vừa đến gian nhà chính thì có một người bước từ sau cái cột ra, rồi nhìn Thu Trường Phong. Nét mặt người này lạnh lùng, đúng là Diệp Vũ Hà.

Thu Trường Phong thấy Diệp Vũ Hà, khiến lòng hắn thở phào nhẹ nhõm: "Công chúa đâu rồi?"

Diệp Vũ Hà hơi ngạc nhiên khi gặp được Thu Trường Phong ở đây, tất nhiên cô cũng không ngờ hắn ta nhận ra sai đường nhanh như vậy. Với cách làm việc của Công chúa khiến lòng cô cảm thấy áy náy, nhưng nét mặt vẫn lạnh lùng rồi dùng tay chỉ về một gian nhà: "Công chúa và VệThiết Y đang thẩm vấn Vương Thúy Liên ở đó..."

Thu Trường Phong kinh ngạc hỏi: "Cái chết của Lưu Thái Tức thật sự có liên quan tới Vương Thúy Liên hả?"

Diệp Vũ Hà nghe vậy, bèn lắc đầu từ từ: "Không biết."

Thu Trường Phong định đi, nhưng nghe xong bèn dừng bước, tỏ ra kỳ quái hỏi: "Diệp Bộ đầu rất rành về khoản thẩm vấn tội phạm cơ mà, sao không ở trong đó tra hỏi?"

Diệp Vũ Hà nhàn nhạt đáp: "Ta chả muốn nhìn mấy thứ cực hình của đámCẩm Y Vệ các ngươi."

Thu Trường Phong nhíu mày, vặn hỏi: "Dường như ngươi có thành kiến với Cẩm Y Vệ thì phải?"

Ánh mắt Diệp Vũ Hà chăm chú nhìn Thu Trường Phong: "Mắt ta không có vấn đề. Vấn đề không phải ở đó, ta thì thấy đó không phải là vấn đề."

Câu nói của cô rất lạnh nhưng cũng có cảm xúc. Thu Trường Phong đã rõ ẩn ý, thản nhiên trả lời: "Đúng là có vấn đề đó, ngươi không nhìn ra nó thôi."Diệp Vũ Hà giật mình, nhưng cô chưa kịp hỏi đã thấy Thu Trường Phong đi vào gian nhà chính.

Trong phòng có một chiếc đèn tỏa ánh sáng lờ mờ, Thu Trường Phong vừa thấy cảnh tượng nơi đây khiến vẻ mặt hắn thay đổi. Bốn góc phòng đều có Yếu Lặc Kỵ đứng canh, rất nghiêm trang. Công Chúa Vân Mộng thấp thỏm ngồi trên ghế, và cả Vệ Thiết Y đang cầm thương sắt đứng đối diện với một người phụ nữ.

Đôi tay người phụ nữ vùng vằng như muốn bay lên trời, còn mũi chân thì vừa đủ chạm mặt đất, cả cơ thể cô vặn vẹo liên tục làm cho mặt mày đổđầy mồ hôi, bộ dạng đau khổ tới tột cùng.

Cảnh tượng thật tàn khốc, nếu mà người ngoài nhìn thấy phỏng chừng sẽ lên cơn đau tim.

Công Chúa Vân Mộng đã nhận được thông báo, nên khi thấy Thu Trường Phong đi đến liền đứng dậy nói: "Thu Trường Phong, sao ngươi lại tới đây?" Cô biết mình đuối lý, thế nên bèn ra đòn phủ đầu.

Thu Trường Phong nhìn cô, rồi nhíu mày nói: "Làm gì thế? Người phụ nữ này là Vương Thúy Liên hả?"Công Chúa Vân Mộng thấp thỏm quay đầu nhìn người phụ nữ, nhưng không chờ cô trả lời, Vệ Thiết Y đã nói: "Ừ, ả chính là Vương Thúy Liên. Ta đang cố cạy miệng để tìm kiếm thông tin."

Thu Trường Phong bước tới, sau đó nhìn chòng chọc vào Vệ Thiết Y nói: "Chỉ là một người phụ nữ, mà phải dùng cách bức cung này sao?" Hắn đã chứng kiến từ lâu, thì ra Vương Thúy Liên bị dây thừng buộc chặt treo lên, chỉ có mũi chân chạm đất. Thế là trên không đụng trời, dưới chẳng chạm đất, khiến sức nặng của toàn thân Vương Thúy Liên dồn hết vào cổ tay, miễn cưỡng dùng đầu ngón chân giảm chút đau khổ. Loại cực hình trông đơn giản thế, chỉ có ai từng trải mới biết được sự đau đớn.Vốn quan điểm Công Chúa Vân Mộng đã không muốn làm như vậy, nên khi nghe mấy câu này liền đáp: "Đây cũng không có cách làm nào khác. Vệ Thiết Y, mau thả cô ta xuống."

Vệ Thiết Y vẫn đứng im, lạnh nhạt nói: "Không được. Nếu ả không nói ra sự thật, ta cứ tiếp tục treo. Thu Trường Phong, ngươi chắc biết chuyện này ta cũng suy nghĩ cho ngươi mà thôi."

Thu Trường Phong nhíu mày, khó hiểu hỏi: "Vì ta?"

Công Chúa Vân Mộng cũng nói: "À đúng, Lưu Thái Tức bị giết và trước khi chết đã để lại ba chữ 'Vương Thúy Liên', bọn ta liền kết luận, việc ấycó liên quan tới cô ta, cho nên mới tìm đến, nhưng rất may là cô ta chưa chết. Chuyện bọn ta ép hỏi sau này, chỉ để tìm ra chỗ hổng và lấp vấn đề của ngươi đi đấy chứ."

Cô sợ Thu Trường Phong chỉ trích, nên bèn trả đũa, cứ liên tục chỉ trích hắn ta.

Thu Trường Phong cảm thấy kỳ lạ, hỏi tiếp: "Ta có vấn đề gì?"

Vệ Thiết Y thản nhiên đáp: "Vương Thúy Liên đã thú nhận, là cô ta với Cổ Nhất Đao ngoại tình và Lưu Lão Thành biết chuyện nên bọn họ mới hạ thuốc mê. Lúc Lưu Lão Thành ngủ mê man, họ đã treo cổ ông ta lên vàdựng hiện trường tự tử giả. Nhưng mà sau này Vương Thúy Liên lại mưu đồ sản nghiệp của Lưu gia, nên Cổ Nhất Đao mới đổ hết trách nhiệm lên đầu Lưu Năng, mong muốn hại chết tên này. Thế là Lưu Năng chết, tất nhiên đa phần sản nghiệp của Lưu gia trên danh nghĩa sẽ là của Vương Thúy Liên."

Thu Trường Phong hoang mang, nhưng không có thời gian để hỏi. Lúc này hắn mới tính toán rõ ràng, nhưng vẫn nhíu mày: "Chuyện Vương Thúy Liên và Cổ Nhất Đao đã có Lý tri huyện xử lí... Nó liên quan gì tới ta?"Một người sau lưng Thu Trường Phong cười nhạo: "Thì ra án oan này, chẳng liên quan gì tới Thu Thiên Hộ."

Thu Trường Phong chẳng thèm quay đầu cũng biết sau lưng mình là Diệp Vũ Hà, bèn nhàn nhạt đáp: "Án oan trong thiên hạ rất nhiều, dù ta có quản từng chuyện một, đến lúc râu tóc bạc phơ cũng chả hết. Triều đình lập ra chức Cẩm Y Vệ, vốn là duy trì trật tự chống quan viên làm sai, hộ vệ an ninh Thiên Hạ. Đạo trời xoay vần sinh sôi không ngừng là chức phận của từng ty từng chức, như chúng ta tới triệt để truy tra, ngược lại sẽ làm trở ngại sự hoạt động bình thường của bộ máy Triều Đình, Bộ Đầu Tri Huyện còn cần lập ra làm gì nữa?"Diệp Vũ Hà nghẹn họng, chả biết nói gì. Mặc dù nàng cảm thấy Thu Trường Phong nói chẳng hợp lý, nhưng nàng cũng không có cách phản bác.

Vệ Thiết Y xen ngang: "Chúng ta chẳng bao biện giùm, cũng chỉ là thuận tiện tra ra chuyện này mà thôi. Thu Thiên Hộ tới huyện Thanh Điền, khi ấy cũng thuận tiện giúp Lưu Năng lật ngược bản án đấy thôi?" Dù y lạnh lùng, nhưng biết rõ trước mắt không thể trở mặt với Cẩm Y Vệ, nên bèn giảng hòa: "Chúng ta cũng không nghĩ tới việc ép hỏi lại tra ra chuyện Lưu Lão Thành và Lưu Thái Tức có qua lại, nên mới có cảm giác, phỏng chừng Vương Thúy Liên cũng biết chuyện Lưu Thái Tức, thế là lại ép hỏi.Việc này không nên trì hoãn, nếu như cô ta không nói, chỉ sợ khó mà điều tra vật bị mất kia"

Ánh mắt Thu Trường Phong lóe sáng, hỏi: "Vật kia? Đó là cái gì?"

Công Chúa Vân Mộng đứng bên cạnh nói: "Thu Trường Phong, chẳng cần phải giấu diếm đâu. Thượng Sư kêu ngươi đi làm việc, có phải là muốn tìm một quyển sách không?" Dường như cô ấy ngang bướng, ương ngạnh đều tùy hứng, nhưng trong thực tế lại rất thông minh, lần mò theo nguồn gốc cũng dần dần chạm đến trọng tâm của sự việc.

Dưới ngọn đèn mờ ảo, sắc mặt của Thu Trường Phong bỗng tái nhợt. Hắnnhìn lướt qua Công Chúa Vân Mộng, chậm rãi nói: "Các ngươi biết rõ ta tới đây là tìm một quyển sách. Bởi vậy khi Lưu Thái Tức vừa chết, các ngươi phát hiện trước khi chết hắn còn lưu lại bút tích. Các ngươi liền lập tức đến đây ép hỏi Vương Thúy Liên, ý đồ muốn từ ả để tra ra cuốn sách kia đang ở đâu phải không? Cũng chính các ngươi đã bố trí mai phục tại Lưu gia, hòng những ai liên quan đến Vương Thúy Liên cũng sẽ bị các ngươi giết người diệt khẩu. Thực sự là các ngươi muốn ôm cây đợi thỏ?"

Công Chúa Vân Mộng cảm khái Thu Trường Phong, tuy là sinh sau Gia Cát Lượng, nhưng lại có một nửa thông minh, đắc ý nói: "Không sai, đúng là như vậy. Cho nên Vệ Thiết Y mới nói, hắn làm như vậy, cũng làvì ngươi."

Vệ Thiết Y trầm giọng nói: "Bây giờ là lúc phải đồng tâm hiệp lực, muốn thành đại sự thì không thể câu nệ tiểu tiết được. Bởi vậy Thu huynh chớ mang lòng dạ đàn bà..."

Công Chúa Vân Mộng nói tiếp: "Đúng đấy, chỉ cần Vương Thúy Liên chịu nói ra ai là đồng lõa của y, thì chúng ta lập tức sẽ thả ả ra. Còn nếu ả ta cứ khăng khăng một mực không chịu nói, đúng là một ả Đãng Phụ, thì chúng ta cũng không thể đồng tình được?"

Nàng nói ra hai chữ Đãng Phụ, vậy mà mặt không đỏ, hơi thở không gấpngược lại thần sắc rất thản nhiên.

Ngừng giây lát, Công Chúa Vân Mộng lại nói: "Thu Trường Phong, nếu ngươi thật không muốn quyển sách kia bị mất tích, tốt nhất hãy nói cho ta biết rốt cuộc trong cuốn sách ấy có nội dung gì vậy? " Cô đi vào Thanh Điền, chính là muốn tranh công với Thu Trường Phong.

Đương nhiên cũng muốn biết rốt cuộc là sách gì, có thể làm cho Diêu Nghiễm Hiếu phái người từ ngàn dặm xa xôi mà đến lấy.

Thu Trường Phong thần sắc lạnh hơn, đột nhiên rút đao, "BOANG...".Công Chúa Vân Mộng giật nảy người, cuống quít lui về phía sau, Vệ Thiết Y lách mình tiến lên, đứng chắn cho Công Chúa Vân Mộng. Y biến sắc hỏi: "Thu Thiên Hộ, ngươi đang làm cái gì vậy?"

Ánh đao lóe lên, "Rầm".

Vương Thúy Liên lảo đảo rồi co quắp trên mặt đất, mồ hôi chảy ra đầm đìa. Hóa ra vừa rồi Thu Trường Phong xuất đao, chẳng qua là gỡ trói buộc cho Vương Thúy Liên. Diệp Vũ Hà trông thấy vậy, thần sắc có hơi khác thường.

Thu Trường Phong tra đao vào vỏ, trầm giọng nói: "Các ngươi sai rồi."Ai nấy đều khác thường. Nhưng không đợi đặt câu hỏi, Thu Trường Phong liền nghiêm nghị nói: " Vương Thúy Liên bị coi là Đãng Phụ, bị mang tội chém đầu, chờ đợi ả chỉ có một thứ là Trừng phạt. Nhưng thực ra ả không có chút quan hệ nào với Lưu Thái Tức. Do đó các ngươi không có quyền được ngược đãi ả."

Vệ Thiết Y cười khẩy nói: "Thu Thiên Hộ làm sao người biết ả không có quan hệ nào với Lưu Thái Tức? Như vậy chúng đến giúp Thu Thiên Hộ ngươi là sai rồi sao?"

Thu Trường Phong thần sắc nghiêm nghị nói: "Bởi vì trên tấm cửa kia,bút tích không phải do Lưu Thái Tức để lại."

Diệp Vũ Hà sắc mặt thay đổi, thất thanh nói: "Ngươi nói cái gì?"

Nàng nghe Thu Trường Phong nói như vậy, lập tức nghĩ đến rất nhiều vấn đề, nhịn không được trong lòng chợt rung động.

Vệ Thiết Y miệng há hốc, có chút không tin nói: "Không phải Lưu Thái Tức, vậy thì ai ghi?" Rồi đột nhiên nghĩ đến cái gì, y cũng thay đổi sắc mặt.

Thu Trường Phong nghiêm nghị nói: "Các ngươi chỉ sợ còn không biếthết, Thiên Địa Tạo Vật thần kỳ, dưới đời này, không có bất kỳ hai người có vân tay là giống nhau. Tấm cửa kia tuy có Huyết Tự, nhưng cũng sẽ lưu lại huyết sắc vân tay. Nhưng vân tay này lại không trùng với vân tay của Lưu Thái Tức. Bởi vậy kết luận là bút tích kia không phải là Huyết tự của Lưu Thái Tức”

Vệ Thiết Y, Diệp Vũ Hà nghe vậy, đều là hai mặt nhìn nhau, cảm giác không thể tưởng tượng. Loại đạo lý này, làm sao có mấy người biết được. Nhưng trong tình cảnh ấy, cũng không có thể nghiệm chứng, dù sao cũng không có nhiều người thấy.Công Chúa Vân Mộng như nghe được Thiên Thư vậy, kinh ngạc nói: "Vậy cái Huyết Tự kia là ai lưu lại?"

Vệ Thiết Y áo kinh hãi nói: "Không phải Lưu Thái Tức, chẳng lẽ là hung thủ? Hung thủ vì sao lưu lại Huyết Tự?"

Diệp Vũ Hà lập tức nói: "Chẳng lẽ hung thủ muốn làm rối tầm mắt của chúng ta, cố bố trí mê cung, dẫn chúng ta đi lệch hướng?"

Trong phòng lạnh xuống, mọi người tâm tư khác nhau.

Công Chúa Vân Mộng âm thầm kinh hãi, việc này mới phát giác, chínhmình cũng không thông minh được như vậy. Nhưng nhịn không được lại muốn, Hung thủ thật xảo trá tàn nhẫn: giết người lấy sách, lại cố bố trí một bí ẩn. Điều này nói rõ quyển sách kia chẳng phải lại càng quỷ dị hay sao?

Nhưng quyển sách kia rốt cục là sách gì? Gã chết tiệt Thu Trường Phong kia hết lần này tới lần khác cũng không chịu nói ra. Làm thế nào để cho Thu Trường Phong nói ra cơ chứ? Công Chúa Vân Mộng càng nghĩ càng mệt, trong nội tâm thầm hận gã tột cùng.

Một tiếng sét vang lên, ngoài cửa sổ đột nhiên có ánh sáng lóe lên. Mọingười liền quay đầu nhìn lại, chợt nghe được ngoài cửa sổ có tiếng mưa rơi.

Thì ra là trời mưa.

Trong nội tâm Thu Trường Phong sự bất an càng rõ. Bỗng có một phán đoán mơ hồ, nhưng cảm giác lại quá mức sợ hãi, cũng không thể tưởng tượng ra được, trong lúc nhất thời khó có thể diễn tả được.

Chợt có một tia sét xẹt qua. Tia sét phá không rồi dần nhạt nhòa. Mưa như trút nước vẽ ra một bầu trời tối tăm, tràn đầy lạnh lẽo.Trong lòng Thu Trường Phong khẽ run, tự nhiên nhìn ra hướng cửa sổ, sắc mặt đột nhiên biến đổi, quát: "Chú ý."

Mọi người chấn động, căn bản không biết Thu Trường Phong bảo bọn họ chú ý cái gì, nhưng không hẹn mà cùng nhìn về phía Thu Trường Phong.

Lại một tia sét vụt qua, có ánh lửa chói mắt ở bên trong, liền theo đó là một bóng đen nhanh chóng địa tiếp cận cửa sổ, "Răng rắc"

Bóng đen đó xé rách giấy ở ô cửa sổ, lao vào trong phòng, vọt tới thẳng hướng Công Chúa!Mọi người đều kinh hoàng, trong đôi mắt Thu Trường Phong hiện lên lệ mang. Đột nhiên quát lên một tiếng lớn, nhấc bổng cái bàn bên cạnh lên, nện tới hướng vật kia.

Vật kia đột nhiên tới, Thu Trường Phong phản kích lại càng mau lẹ, trong chốc lát một luồng gió thoáng qua

Mắt thấy cái bàn đã gần nện vào vật kia, thì vật kia đột nhiên gập lại, quay ngược Diệp Vũ Hà đánh tới!

Mọi người bỗng cả kinh, không ngờ vật kia là vật sống.Diệp Vũ Hà sắc mặt lạnh lẽo, đột nhiên rút kiếm. Nhưng kiếm quang chưa xuất hiện thì đã bị Thu Trường Phong ôm cổ, lăn đi. Diệp Vũ Hà vội vàng không kịp chuẩn bị, vừa thẹn vừa giận. Lại càng kinh ngạc khi thấy Thu Trường Phong thân hình như quỷ mỵ, quát lên: "Làm cái gì?"

Vật kia bổ nhào về phía trước không trúng, đột nhiên đánh tới hướng một gã Thị Vệ. Vật kia có hai cánh, loại da mỏng, mỏ nhọn má lõm, đúng là một con dơi!

Thị vệ kia thấy thế, trong lòng sợ hãi. Nhưng gã dù sao thân là Yến lặc kỵ, thân thủ nhanh nhẹn, lập tức rút đao liền chém.Thu Trường Phong thấy thế hô: "Đừng để dính máu!"

Thị Vệ nghe Thu Trường Phong la lên. Nhưng gã lại thấy con dơi giương nanh múa vuốt, thật là đáng ghê tởm, bất chấp lời khuyên can, liền một đao chém xuống."Xoẹt"

Đao vút nhanh như gió, chém con dơi thành hai nửa, một luồng máu phun ra trúng ngay vào tên thị vệ kia. Dư huyết vẩy ra, bắn về phía hai người Vệ Thiết Y, Công Chúa Vân Mộng.

Vệ Thiết Y lần đầu nhìn thấy Thu Trường Phong gấp gáp lo lắng như thế. Trong nội tâm vừa động, y liền đẩy Công Chúa Vân Mộng ngã xuốngđất.

Lúc này hai nửa con dơi mới rơi trên mặt đất, hai cánh vẫn còn rung động, phát ra những âm thanh thật ghê sợ.

"Chát. Chát" Công Chúa Vân Mộng đã cho Vệ Thiết Y một cái tát.

Hóa ra Công Chúa Vân Mộng bị Vệ Thiết Y ôm ngã lăn, không đợi đứng lên, liền giãy dụa ra, trên mặt đỏ bừng, nhịn không được cho Vệ Thiết Y một cái tát.

Cô ta là cành vàng lá ngọc, chưa bao giờ bị một gã đàn ông nào ôm nênkhó tránh khỏi trong lòng ngượng ngùng.

Mà Diệp Vũ Hà đã tránh khỏi Thu Trường Phong từ lâu, trong lòng cũng phẫn nộ, tay cầm kiếm có chút run rẩy. Nhưng ánh mắt rơi trên người Thị Vệ, sắc mặt đột nhiên thay đổi.

Gã Thị vệ kia ngã lăn dưới đất, hai tay sờ soạt khắp khuôn mặt mà rên la không ngớt. Mọi người cả kinh, định dìu gã đùng lên, Thu Trường Phong kêu lên: "Chớ động đến hắn, có độc!"

Mọi người nghiêm nghị, dừng lại không tiến, chỉ thấy thị vệ kia lăn lộn vài vòng, đầu đâm vào tường, chợt run rẩy hai cái, rồi không bao giờ ...cử động nữa.

Khuôn mặt của gã cũng đã thối rữa, không còn hình dạng gì nữa. Dưới ánh đèn, ai cũng kinh hãi mà chẳng nói nên lời.

Công Chúa Vân Mộng biến sắc, nếu vừa rồi mà Huyết Tích dính vào người, chỉ sợ sẽ cũng như thị vệ kia, có cùng một kết cục. Trong nội tâm cô nàng như có một cú sốc vậy.

Công Chúa Vân Mộng còn không biết tại sao con dơi đó lại quỷ dị như vậy. Diệp Vũ Hà thất thanh nói: "Là Huyết Biên Bức"Diệp Vũ Hà đang ở Định Hải, biết rõ Nam Hải có một loài gọi là Huyết Biên Bức, toàn bộ Huyết Dịch đều có kịch độc. Người bị Huyết Dịch của Huyết Biên Bức dính vào người, lập tức toàn thân thối rữa. Nhưng nàng chỉ mới nghe nói, cũng chưa từng thấy. Không ngờ được Huyết Biên Bức lại có thể đến nơi đây, và càng không ngờ tới, dịch độc Huyết Biên Bức này so với truyền thuyết còn muốn làm cho người ta sợ hãi hơn.

Vừa rồi nếu không phải Thu Trường Phong ngăn trở. Một kiếm đâm ra, tuy có thể giết chết con dơi. Nhưng nếu có một giọt Huyết Dịch dính vào người, chỉ sợ kết cục không khác gì tên thị vệ này.Diệp Vũ Hà nghĩ tới đây, nhịn không được nhìn về hướng Thu Trường Phong. Vốn đôi mắt nàng lạnh như băng, nhưng có thêm một tia cảm kích. Bỗng dưng nàng thoáng nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của Thu Trường Phong, trong lòng nàng chợt trầm xuống.

Cái khuôn mặt kia luôn trầm tĩnh, dù chuyện gì cũng thoải mái nhưng giờ lại mang chút nóng vội. Thu Trường Phong ngẩng đầu nhìn phía nóc nhà. Diệp Vũ Hà cũng ngẩng đầu theo, trên mặt bỗng nhiên biến sắc.

Trên xà nhà có người!

“Trên xà nhà vì sao lại có người ? Vệ Thiết Y sớm bảo Yến lặc kỵ thiết kếtầng tầng lớp lớp mai phục. Vậy tại sao lại có thể có người vô thanh vô tức mò tới mà ẩn nấp trên mái nhà? Người nọ là ai? Tới đây làm cái gì?”

Diệp Vũ Hà chỉ thấy được người nọ một thân màu đen, trên mặt che bởi một chiếc khăn màu đen, chỉ lộ ra một đôi mắt lóng lánh. Trong nội tâm nàng chợt rung động.

Cùng lúc đó, Thu Trường Phong hô: "Cút ra đây!" Hắn mới mở miệng, liền rút đao, lượn vòng ném, chém về phía xà ngang. "BOANG..."

Đơn đao lăng lệ ác liệt như điện, không gian chợt lóe lên, mạnh bạo mà bắn tới trước mặt Hắc Y Nhân. Hắc Y Nhân hiển nhiên cũng không nghĩ rakhoảng cách xa như vậy mà Thu Trường Phong lại có thể công kích được.

Trong chớp mắt đơn đao bổ tới, Hắc Y Nhân bỗng ngửa ra sau, từ trên xà nhà té xuống.

Trường đao bắn phá nóc nhà, vọt lên giữa không trung rồi rơi xuống nóc nhà. "Leng keng"

Mắt thấy Hắc Y Nhân dường như rớt xuống. Nhưng mũi chân của gã bỗng câu lên, móc vào xà ngang, chỉ xoay một vòng vào không trung rồi lại đứng lên xà ngang. Chỉ là một vòng xoay này, cánh tay của gã giương lên phóng ra hơn mười viên hỏa đạn.Vệ Thiết Y thấy thế, liền nhớ tới con dơi kia, trong lòng sợ hãi, hô: "Lui ra ngoài." Y bất chấp mạo phạm Công Chúa một lần nữa, kéo cánh tay Công Chúa một phát. "Rầm rầm"

Cả hai vừa tới cửa thì chợt nghe vài tiếng nổ trong nội đường, khói thuốc súng tràn ngập.