Đế Yến

Quyển 1 - Chương 4: Truy tung




Dịch giả: hhmnthvn & VLPL

Ngựa cường mà người cũng mạnh. Tất cả đai lưng bọn họ đều màu Huyền y, trên yên ngựa có đủ thương cung, trên người là một thanh trường kiếm. Khi mấy chục kỵ mã đột nhiên dừng lại, lập tức bụi xung quanh bốc lên mù mịt phả vào người Thu Trường Phong .

Trong làn bụi mù mịt, tuy Thu Trường Phong không hề nhúc nhích nhưng lông mày đã hơi nhíu lại.Tri huyện Thanh Điền đứng ở phía xa xa nhìn thấy trong lòng kêu khổ, thầm nghĩ rốt cục người kia là thần thánh phương nào, sao lại dám đắc tội với Đại gia Cẩm Y Vệ, chẳng lẽ không muốn sống nữa hay sao? Những người kia không muốn sống thì cũng chẳng sao, nhưng tiểu Tri Huyện vẫn muốn sống a.

Trong lúc tâm tình còn đang bất định thì mấy chục kỵ sĩ kia đã ghìm ngựa tách ra, từ phía sau đi lên một kỵ sĩ toàn thân mặc hồng y rực rỡ, khuôn mặt như hoa, thái độ hơi khiêu khích nhìn Thu Trường Phong hỏi: "Thu Thiên Hộ, tại sao ngươi lại ở đây?"Người kia chính là Công Chúa Vân Mộng. Mà cũng chỉ những người như Công Chúa Vân Mộng mới dám hoành hành không kiêng nể như vậy.

Trong lòng Thu Trường Phong cảm thấy hơi kỳ lạ, thầm nghĩ nếu Công Chúa Vân Mộng tình tờ gặp mặt mình thì cũng phải tỏ ra ngạc nhiên dù ít hay nhiều, thế nhưng nàng lại tỏ ra vẻ đắc ý và khiêu khích như vậy ắt hẳn tới đây vì mình rồi .

Liếc xéo sang bên cạnh thấy ánh mắt Mạnh Hiền hơi lập lòe, rõ ràng y đang trao đổi ánh mắt với Công Chúa Vân Mộng . Thu Trường Phong nhìn thấyvậy, trong lòng cũng đã hiểu ra, nhưng bên ngoài vẫn bình tĩnh nói : "Ty chức bái kiến Công Chúa Điện Hạ." Ánh mắt của hắn nhìn qua một lượt, thấy Diệp Vũ Hà đang đứng ở phía sau Công Chúa Vân Mộng không xa, nhìn nàng đang ngồi yên trên lưng ngựa khuôn mặt thanh tú nhưng lạnh lùng trong mắt Thu Trường Phong thoáng hiện một tia khác thường nhưng sau đó ẩn đi rất nhanh.

Rốt cuộc vị Tri Huyện kia cũng chạy tới, khi nghe thấy hai người này một là Thiên Hộ một là công chúa, hai chân ông ta như nhũn ra, vội vàng quỳ rạp xuống đất nói: "Tri huyện Thanh Điền Lí Cầu An khấu kiến Công Chúa Điện Hạ, Thiên Hộ Đại Nhân." Ông ta cũng không biết rõ đây là vịCông Chúa nào, nhưng thường nói đa lễ thì chẳng hại gì, thấy miếu thắp hương luôn tốt .

Công Chúa Vân Mộng căn bản chẳng thèm để ý tới Tri Huyện, khẽ quát nói: "Thu Trường Phong, ta hỏi ngươi sao lại ở chỗ này sao ngươi lại không trả lời, có phải không để bản Công Chúa vào mắt hay không?"

Thu Trường Phong không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: "Ty Chức không dám. Ty Chức tới đây là tuân theo lệnh ." Không đợi Công Chúa lên tiếng hỏi tiếp Thu Trường Phong đã nói : "Thượng Sư đã phân phó rằng, lần này phải bí mật làm việc lên thứ cho Ty Chức không thể trảlời."

Vị Lý Tri huyện kia nghe thấy nhắc đến Thượng Sư, mồ hôi không khỏi rơi xuống như mưa, trong lòng hoảng sợ, không biết rốt cuộc Thanh Điền có điều gì kì lạ mà lại đánh động khiến mấy đại nhân vật này chú ý như vậy?

Trong lòng Công Chúa Vân Mộng cười khẩy, nàng ta thầm nghĩ, hay cho cái tên Thu Trường Phong, cứ tưởng nói như vậy thì ta sẽ không làm gì được ngươi sao? Nhãn châu khẽ chuyển động, đột nhiên nàng vừa cười vừa bảo: "Thu Thiên Hộ cẩn thận như vậy là rất tốt.mà mấy chục người kia cưỡi cùng có chung một ấn kí là hai chữ "Yến lặc". Hắn cũng biết trong ngũ quân của Đô Đốc Phủ có một đội Thiết Kỵ gọi là Yến Lặc Kỵ, đó là một đội Kỵ Binh như lang như hổ, tốc độ nhanh như gió, tất cả thành viên đều là những người đã từng trải qua sa trường, vì thế ai nấy đều vô cùng dũng mãnh và nhanh nhẹn, đến lúc này được nhìn tận mắt thì quả nhiên không giả.

Từ Khâm phái Thiết Vệ trong Yến Lặc Kỵ hộ tống khoái mã của Công Chúa Vân Mộng tới đây, không cần hỏi cũng biết họ định tranh giành làm nhiệm vụ trước.Tuy trong lòng hai người đều có ý nhưng mặt ngoài vẫn ra vẻ hoà hợp êm thấm, đột nhiên Công Chúa Vân Mộng nói: "Không biết sau khi Thu Thiên Hộ làm xong nhiệm vụ mà Thượng Sư phân phó có thể cùng bản Công Chúa đi dạo một chút hay không?" Nàng nháy mắt một cái đầy phong tình, đôi mắt như làn thu thủy, sắc mặt đầy vẻ ôn nhu ý vị.

Lý Tri huyện nhìn thấy trong lòng thầm nhủ, ai nha, xem ra cái vị Công Chúa này đúng là có ý tứ với Cẩm Y Vệ Đại Nhân, nếu không sao lại dùng ánh mắt bao hàm nhiều ý tứ như vậy để nhìn Cẩm Y Vệ Đại Nhân cơ chứ?

Trong lòng Thu Trường Phong thầm cười gằn, cứng rắn không được địnhxài mềm dẻo sao? Hắn chẳng phải một đứa trẻ để chỏm mới vào đời, chỉ vì một ánh mắt của người con gái mà bắt đầu sinh ra những ý tưởng kì quái, hắn bình tĩnh đáp: "Công Chúa Điện Hạ, sau khi Ty Chức làm xong nhiệm vụ phải lập tức trở về phục mệnh lên thứ lỗi cho không thể phụng bồi."

Trong lòng Công Chúa Vân Mộng thầm căm tức, thầm nghĩ bản Công Chúa đã mất công bắn ra một mị nhãn, đến kẻ mù lòa cũng phải động tâm, xem ra Thu Trường Phong ngươi còn chẳng bằng kẻ mù lòa. Kế thứ nhất đã không thành nàng ta tiếp tục kế tiếp theo : "Vậy ngươi nhanh đi làm việc đi, không cần phải chờ ta đâu."Thu Trường Phong lập tức nhìn về phía vị Lý Tri huyện kia rồi nói: "Lý Tri huyện, nghe nói Thanh Điền xảy ra án mạng, Lưu Năng bị nghi ngờ đùa giỡn tẩu tẩu giết cha, thi thể của Lưu Lão Thành đâu rồi, ta muốn nhìn qua một chút."

Vị Lý Tri huyện kia nghe thấy vậy liền giật mình, thầm nghĩ cái vị Cẩm Y Vệ này chạy ngàn dặm tới đây chỉ vì án mạng trong Thanh Điền hay sao? Sáng nay mới phát hiện ra án mạng, chẳng lẽ vị Cẩm Y Vệ này đã biết từ trước vài ngày sao? Theo như đồn đãi, Cẩm Y Vệ thần thông quảng đại, nhưng không ngờ lại thần thông lại đến mức này.Trong lòng Lý Tri huyện thầm nhủ, nhưng sao dám làm trái ý tứ của Thu Trường Phong liền vội cung kính nói: "Đại Nhân, xin mời."

Ông ta không dám làm trái ý Cẩm Y Vệ, đương nhiên cũng không thể làm trái ý Công Chúa, vì thế vấn đề đau đầu nhất lúc này là phải an bài chuyện Công Chúa như thế nào đây, không ngờ Công Chúa Vân Mộng nói: "Tra án mạng sao ? Bản Công Chúa đang rỗi rãi cũng muốn đi xem một chút xem sao."

Lý Tri huyện âm thầm thở phào một hơi, vội vàng thấp giọng phân phó Chủ Bộ đi chuẩn bị, sau đó dẫn đường cho Thu Trường Phong và VânMộng đến Huyện Nha.

Bên trong Huyện Nha có một chiếc cáng, trên cáng có một người được quấn trong vải trắng . Lý Tri huyện thấy Thu Trường Phong đi tới liền vội vàng nói: "Đại Nhân, đây là thi thể của Lưu Lão Thành, việc khám nghiệm tử thi đã làm xong rồi . . ." Vừa nói chuyện ánh mắt ông ta vừa liếc nhìn vị thủ hạ bên cạnh ý bảo.

Lập tức một ngõ tác ( người khám nghiệm tử thi ) tiến lên, thi lễ rồi bẩm: "Đại Nhân, Lưu Lão Thành đúng là chết do người ta siết cổ ." Vị ngõ tác là người có tầm vóc nhỏ bé trên cằm mọc một chùm dâu dê, nóichuyện cực kỳ tự tin.

Cổ Nhất Đao tiến lên phía trước bẩm: "Khởi bẩm hai vị đại nhân, sau khi sự việc xẩy ra Lưu Năng đã đào tẩu, hiển nhiên là có tật giật mình. Mặc dù chưa định án nhưng nó chính là người đáng nghi nhất . Thi thể vốn xui xẻo, không bằng Ty Chức dời thi thể đi sớm để nhập thổ an lành, không biết ý của các vị đại nhân thế nào?"

Lý Tri huyện vội vàng gật đầu, Cổ Nhất Đao lập tức khoát tay ra lệnh cho nha dịch tiến lên, nhưng đột nhiên Thu Trường Phong đứng ở bên cạnh cản lại: "Đợi một chút."Trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, Thu Trường Phong chậm rãi bước lên trước cáng rồi nhẹ nhàng xốc vải trắng lên.

Công Chúa Vân Mộng nhíu mày rồi quay đầu đi, mặc dù nàng ta có vẻ là gan lớn, cái gì cũng dám làm, nhưng trong lòng luôn ghê tởm tử thi cho nên không dám quan sát.

Còn Diệp Vũ Hà lại nhẹ nhàng bước tới, đến bên cạnh cách Thu Trường Phong không xa cúi đầu nhìn xuống.

Nàng thân là Bộ đầu đứng đầu mười một tỉnh của phủ Chiết Giang, việc nhìn thấy thi thể cũng chỉ là chuyện thường ngày, nhưng khinhìn thi thể kia bỗng trên mặt nàng hiện lên vẻ khác thường .

Ở vị trí cổ của thi thể có vết dây rất giống với đặc điểm bị người ta thắt cổ chết !

Thu Trường Phong buông vải trắng xuống, quay đầu liếc nhìn Diệp Vũ Hà, trên miệng cười mỉm. Diệp Vũ Hà lập tức dời ánh mắt đi, khuôn mặt mặt thanh tú vẫn cứ lạnh lùng như trước .

Thu Trường Phong dời ánh mắt, hơi trầm tư rồi nói: "Vị ngõ tác này tên họ là gì?"Vị ngõ tác kia giật mình, lắp bắp nói : "Tiểu nhân họ Chân."

Thu Trường Phong chậm rãi nói: "Chân ngõ tác, tuy ta không hiểu rõ lắm việc khám nghiệm tử thi là như thế nào nhưng nhân mạng là quan trọng, ta hy vọng ngươi kiểm nghiệm kỹ càng lại một lần nữa ."

Chân ngõ tác thấy dường như Thu Trường Phong nghi ngờ kết luận của mình nên trên mặt liền lộ ra vẻ không vui.

Lý Tri huyện thấy vậy vội nói: "Đại Nhân, vị ngõ tác này làm việc ở huyện nha đã lâu, có hơn mười năm kinh nghiệm khám nghiệm tử thi, phán đoán như vậy hẳn là không sai nhiều lắm." Rồi sau đó ông ta ra hiệuvới vị ngõ tác "Chân ngõ tác, khám nghiệm lại một lần cũng có sao đâu."

Chân ngõ tác thấy Tri Huyện lên tiếng đành bất đắc dĩ tiến tới trước thi thể xem xét. Y làm việc rất thuần thục, nhanh chóng kiểm tra toàn bộ thi thể, rồi sau đó cao giọng nói: "Đại Nhân, thuộc hạ kiểm tra toàn bộ thi thể phát hiện ra thi thể chỉ có một vết thương trí mạng, ngay tại ngấn cổ, chắc chắn đó chính là vết bị thắt chết ! Nếu vị đại nhân này không tin thì có thể tìm ngõ tác khác đáng tin hơn để kiểm nghiệm ."

Diệp Vũ Hà hơi nhíu mày, định nói nhưng lại thôi.

Trong ánh mắt Thu Trường Phong có vài phần cổ quái, một hồi lâu saumới lên tiếng: "Ngươi thực sự đã kiểm tra kĩ càng rồi sao?"

Chân ngõ tác đang cực kỳ tự tin nhìn thấy ánh mắt Thu Trường Phong nhìn sang dường như chứa đựng thâm ý nào đó, chẳng biết tại sao, trong lòng phát lạnh, nhưng y không cam lòng yếu thế, ưỡn ngực nói: "Đúng vậy, đã đủ rõ ràng !"

Trên khóe miệng Thu Trường Phong khẽ lộ ra vẻ cười mỉm, nhìn vị Chân ngõ tác rồi nói rõ từng chữ : "Ngươi đã điều tra xong, nhưng ta lại thấy ngươi có điều nhầm lẫn ." Hơi dừng lại một lát rồi Thu Trường Phong chậm rãi nói: "Ta biết một người bị siết chết và treo cổ tự sát chết khácnhau như thế nào. . ."

Sắc mặt Chân ngõ tác đột nhiên biến đổi, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc .

Thu Trường Phong cũng không nhìn Chân ngõ tác mà hơi đùa cợt nói: "Lưu Lão Thành bị Lưu Năng dùng cái gì siết chết?"

Chân ngõ tác chần chừ một lúc rồi trả lời : "Là một dây lụa trắng."

Thu Trường Phong nói: "Vết thương trên cổ người trên nằm ở phía trên yết hầu, nếu như bị người ta siết chết chắc chắn nạn nhân sẽ giẫy dụa cho lên miệng sẽ mở, ngón tay sẽ có hiện tượng xòe ra ! Nhưng ta thấyđôi mắt Lưu Lão Thành vô hồn, các ngón tay co lại, tay chân thõng xuống rất giống với hiện tượng treo cổ tự sát, không biết Chân ngõ tác giải thích thế nào về hiện tượng này ?"

Trong mắt Chân ngõ tác lập tức hiện lên vẻ bối rối, cố gắng trấn định thưa lại: "Ngài cũng đã nói rồi, rất giống với tự treo cổ mà chết thôi. Pháp môn khám nghiệm thi thể có nhiều, vì thế có chút khác biệt cũng không có gì là lạ ."

Thu Trường Phong thoáng nhìn, nét cười trên miệng càng tươi, giọng nói đầy mỉa mai : "Ngươi nói cũng có chút đạo lý, nhưng người sống biếtnói dối còn thi thể thì không ! Chắc ngươi cho rằng ta sẽ sợ phiền phức, không tìm ngõ tác khác để vạch trần lời nói dối của người cho lên vẫn định nói dối hay sao ? Ngươi tưởng rằng ta không hề biết một chút gì về khám nghiệm tử thi sao ? Mà cứ coi như ta không biết khám nghiệm tử thi đi chăng nữa thì vị bên cạnh này chính là Bộ đầu Diệp Vũ Hà, chính là bộ đầu đừng đầu mười một tỉnh của phủ Chiết Giang, chẳng lẽ lại không thể nhìn ra được vấn đề hay sao?"

Vốn trong lòng Chân ngõ tác có quỷ, vừa nghe lời này liền giật nảy cả mình, bất giác nhìn về phía Diệp Vũ Hà, sắc mặt trở lên trắng bệch. Y ở Chiết Giang cũng có nghe qua danh tiếng của Diệp Vũ Hà, không ngờ vịbộ đầu này lại là người duyên dáng như vậy, càng không ngờ rằng vị Bộ Đầu này lại đến Thanh Điền.

Thu Trường Phong lạnh lùng nhìn Chân ngõ tác, chậm rãi nói: "Huống chi, bản thân ta cũng biết khám nghiệm tử thi. Mặc dù người bị siết chết và treo cổ tự vẫn trên cổ đều có một vết thương giống nhau, nhưng kiểu chết lại hoàn toàn khác nhau dẫn đến hình dáng vết thương cũng có khác biệt rất lớn! Nếu một người bị người ta siết chết, vì góc độ phát lực dẫn đến vết thương chí mạng có góc sâu hơn, làm cho vết thương có mầu đen, đồng thời dấu vết sẽ không xuất hiện ở sau tai chỗ mép tóc . Còn nếu một người treo cổ tự sát, vết thương sẽ có màu tím sậm, vết dây sẽkéo dài đến tận sau tai. Vết thương trên cổ Lưu Lão Thành trùng khớp với vết thương do người treo cổ tự vẫn, chẳng phải là bị người ta siết chết ! Những trường hợp treo cổ tự sát như thế này, vì vết thương tập trung ở trên yết hầu dẫn đến sau khi chết đầu lưỡi của thi thể sẽ thò ra đệm giữa hai hàm răng, còn nếu bị người ta siết chết sẽ không có hiện tượng này. Nếu ngươi không tin, ta và ngươi có thể đánh cuộc một phen!"

Trong mắt Diệp Vũ Hà hiện lên vẻ khác thường, thật ra nàng cũng nhìn ra được thi thể kia là treo cổ tự vẫn chứ không phải bị người ta siết chết . Nàng không lên tiếng vì muốn nhìn xem Thu Trường Phong có bổn sựnhư thế nào, không ngờ khả năng của Thu Trường Phong lại vượt quá dự đoán của nàng.

Cái tên Thu Trường Phong chẳng qua chỉ là một vị Thiên Hộ của Cẩm Y Vệ, sao lại biết rõ ràng như vậy ? Diệp Vũ Hà càng nghĩ càng cảm thấy kỳ quái, trong mắt lộ ra vẻ suy tư.

Lúc này sắc mặt Chân ngõ tác đã xám đen, mồ hôi chảy dọc khuôn mặt rơi xuống miệng mặn chát, nhưng y không thể nói lên lời. Bỗng nhiên y phát hiện ra, con người trước mặt y lúc này, trình độ khám nghiệm tử thi còn cao hơn y rất nhiều.Công Chúa Vân Mộng chỉ im lặng lắng nghe, nàng cũng không ngờ việc khám nghiệm tử thi lại có thể có nhiều thuyết pháp như vậy, nghe thấy vậy liền hỏi: "Đánh cuộc gì?"

Thu Trường Phong liếc nhìn Công Chúa Vân Mộng, lãnh đạm nói: "Cậy hàm răng của Lưu Lão Thành ra, nếu như lưỡi của Lưu Lão Thành không chèn giữa hai hàm răng ta đưa đầu giao cho hắn. Nhưng nếu đầu lưỡi của thi thể nằm đệm giữa hai hàm răng thì chứng tỏ lời nói của ta là đúng, lúc đó cái đầu của Chân ngõ tác cũng không cần phải giữ lại làm gì!"

Công Chúa Vân Mộng nghe thấy vậy, lập tức nói: "Vụ cá cược này có thểlàm được." Nàng chỉ cảm thấy lần đánh cuộc này không tệ chút nào, nếu Thu Trường Phong thắng thì cái đầu bị rơi là của người khác, còn nếu Thu Trường Phong thua, nàng sẽ có cái đầu của Thu Trường Phong làm bóng đá.

Chân ngõ tác sợ hãi nhẩy dựng lên, khoát tay nói: "Không đánh cược, không đánh cược!"

Thu Trường Phong thản nhiên nói: "Vì sao?"

"Tại sao không đặt cược, chẳng lẽ ngươi đã biết kết quả?"Ánh mắt Chân pháp y đảo quanh, rồi như một thanh đao liếc qua cổ đối phương, sau đó chợt kêu: "Ngươi nói đúng, người bị bóp cổ và treo cổ thật sự rất khác nhau, nhưng còn có điều ngươi chưa nghĩ tới. Lưu Lão Thành, trong lúc ngủ mê man bị Lưu Năng treo lên và ghì nghẹt thở cũng giàn cảnh giả giống như tự sát được."

Thu Trường Phong mỉm cười, rồi gật đầu đáp: "Ngươi phân tích khá tốt, nhưng ta vẫn chưa rõ..."

Chân pháp y sợ hãi khi nghe câu này, giọng y run run hỏi: "Có chỗ ngươi không rõ à?"Thu Trường Phong nói: "Ngươi hiểu được mấy thứ này, có thể thấy lời giới thiệu của Lý tri huyện về mười năm kinh nghiệm khám nghiệm tử thi cũng không ngoa..."

Chân pháp y hơi ưỡn ngực, nhưng đã biết lòng dạ Thu Trường Phong chẳng tốt đẹp gì và cũng không phải đang khen ngợi mình mà toàn muốn chặn họng.

Thu Trường Phong mỉm cười, lạnh nhạt cho biết: "Kinh nghiệm khám nghiệm tử thi của ngươi đa dạng, lại hiểu được giữa treo và bóp cổ rất khó phân biệt. Đã biết rõ trường hợp treo cổ tự tử và bóp cổ giết ngườirất khác nhau, thế tại sao hai lần khám nghiệm tử thi ngươi đều khẳng định rằng chính tay Lưu Năng siết cổ cha đẻ mình tới chết?"

Sắc mặt Chân pháp y tái nhợt, còn Lý tri huyện thì ghét loại thuộc hạ làm việc sơ suất chết người như thế, nên hốt hoảng ra mặt, quát lớn: "Chân pháp y, ngươi già nên lẫn rồi sao?"

Không khí trong nội đường lắng đọng. Công chúa Vân Mộng trợn mắt, há mồm kinh ngạc nhìn Thu Trường Phong bằng ánh mắt khác lạ. Cô ta cảm thấy lúc ở chùa Khánh Thọ là do Thu Trường Phong gặp may, nhưng không ngờ trên mặt xử án hắn ta lại làm chủ mọi chuyện.Mặt mày Chân pháp ý xám xịt chờ chết, không còn gì để nói.

Cổ Nhất Đao thấy thế, bèn nói: "Hai vị đại nhân, Chân pháp y mắc sai lầm khi khám nghiệm tử thi, tất nhiên có tội. Nhưng vì thế, trên năm mươi phần trăm đúng là Lưu Lão Thành treo cổ tự tử, suy ra Lưu Năng vô tội. Thuộc hạ nghĩ, tốt nhất nên thả Lưu Năng rồi bắt giam Chân pháp y chịu tội, hai vị thấy có được không ạ?"

Lý tri huyện nghe xong liền gật đầu liên tục, cảm thấy đề nghị của Cổ Nhất Đao rất hợp lý. Cẩm Y Vệ có mặt ở đây, khiến lòng ông ta sợ hãi, chuyện này do mình xử lý mà xém tí nữa đã mắc sai lầm coi thường tínhmạng con người, chi bằng sớm kết án vậy. Thu Trường Phong bất ngờ chuyển ánh mắt nhìn về phía Cổ Nhất Đao: "Ngươi muốn kết thúc vụ án, có phải sợ chuyện rắc rối này bị đưa ra ánh sáng không?"

Mọi người kinh ngạc, không rõ Thu Trường Phong đang nói gì.

Sắc mặt Cổ Nhất Đao tái mét, nhưng vẫn tỏ vẻ khó hiểu, hỏi: "Đại nhân... ngài nói vậy là có ý gì?"

Thu Trường Phong thản nhiên đáp: "Bởi vì ngươi và Chân pháp y đều cùng một ruộc, đó là muốn đưa Lưu Năng vào chỗ chết. Ngươi nghĩ rằng ta không biết sao?"Lời vừa nói ra, làm cho ai nấy đều kinh ngạc.

Diệp Vũ Hà chớp chớp đôi mắt, nhịn không được mà phát tác sự kinh ngạc vì vẫn chẳng hiểu lời của Thu Trường Phong có ý gì?

Chân pháp y cúi đầu, mặt ngày càng tái nhưng đành im lặng. Còn Cổ Nhất Đao cũng rét run, cố gắng bình tĩnh nhìn sang Thu Trường Phong: "Đại nhân, thật sự ty chức vẫn chưa rõ ý của ngài!"

Thu Trường Phong lạnh nhạt trả lời: "Lúc đầu ta cũng chẳng hiểu, tại sao Lưu Năng lại bị đánh ngất mà không giết quách luôn. Và ta cũng không rõ, tại sao lúc ngươi đến chỗ Lưu Năng hôn mê lại muốn ra tay giết y.Lát sau quan sát biểu hiện của Chân pháp y, ta cảm giác y đã kiểm tra sai, lại còn cố ý khẳng định Lưu Lão Thành bị bóp cổ, nhưng kết luận ấy cũng do người khác sắp đặt âm mưu cho y nói và muốn đưa Lưu Năng vào chỗ chết mà thôi. Ta đứng bên xem xét biểu hiện của ngươi và Chân pháp y, cẩn thận suy nghĩ mới ra trên năm mươi phần trăm là ngươi đón đường Chân pháp y và mua chuộc y, còn cố ý muốn y kết luận sai, đẩy hết trách nhiệm về cái chết của Lưu Lão Thành lên đầu Lưu Năng. Nhưng Lưu Năng lại loáng thoáng nghe được và đã sợ hãi mà chạy trốn, thế là ngươi bèn âm thầm đánh ngất gã, sau đó dẫn một đám bộ khoái đến vu cho Lưu Năng tội chống đối người thi hành công vụ để giết người, thế là vụ án sẽ chấm dứt. Thật sự chuyện này thần không biết, quỷ chẳng hay,đúng là một ván cờ hoàn hảo!"

Trong lòng Mạnh Hiền sợ hãi khi nghe thấy mấy câu này, y suy nghĩ thế nào cũng không thể tưởng tượng được điều ấy. Nhưng khi nghe phân tích của Thu Trường Phong, y lại nhớ tới tình hình lúc trước, đặc biệt là biểu hiện của Chân pháp y thì nhận ra những lời ấy rất cặn kẽ và ăn khớp nhịp nhàng với vụ án.

Cổ Nhất Đao giải thích: "Đại nhân... ngài, ngài không nên nhận xét vô trách nhiệm. Lúc đầu tôi muốn ra tay, là do sợ Lưu Năng bỏ trốn... Ngài đổ tội cho tôi đánh ngất Lưu Năng thì thật oan, tôi và những người dướitay tôi đến đây tìm kiếm, chỉ là trùng hợp gặp Lưu Năng..."

Thu Trường Phong lạnh nhạt đáp: "Oan à? Chuyện ngươi đánh ngất Lưu Năng, ban đầu nghĩ không lộ sơ hở, nhưng ngươi đâu biết rằng lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt. Lưu Năng bị đánh ngất ở chỗ toàn nước bùn và đất đỏ, đế giày ngươi có dính kìa. Thế đã đủ chứng minh do ngươi làm chưa? Hay đây cũng là trùng hợp?"

Sắc mặt Cổ Nhất Đao thay đổi, đồng thời chân gã vô thức co về sau rồi cúi đầu nhìn giày của mình, mãi một khoảng thời gian dài mới gằn giọng nói: "Nào có đất đỏ đâu? Ngài nói lung tung!"Mọi người cũng nhìn theo và thấy trên giày của Cổ Nhất Đao chính xác là có chút nước bùn nhưng không có đất đỏ. Điều này khiến bọn họ hoang mang.

Thu Trường Phong khẽ mỉm cười: "Thật sự đúng là chẳng có đất đỏ, nhưng nếu không phải ngươi có tật giật mình thì cớ sao lại co chân về sau giấu đi? Lời ta vừa nói vốn là suy đoán mà thôi, nhưng thấy biểu hiện chột dạ này thì ta đã có tám mươi phần trăm xác định ngươi là hung thủ. Ta dám nói thế thì cũng có ít nhất mười cách định tội ngươi, ngươi tin không?"Sắc mặt Cổ Nhất Đao thay đổi, rồi chợt hét lên, tay gã cầm đao vừa quơ, vừa chạy ra ngoài cửa. Gã biết rõ chuyện kia đã bại lộ, nên hoảng sợ, thầm nghĩ trốn ở đâu để thoát chết sau đó tính tiếp.

Gã chưa kịp bước thêm bước nữa đã cảm thấy cổ tay mình đau đớn, đồng thời hai chân cũng mềm nhũn.

"Keng..." Diệp Vũ Hà thu kiếm, còn Cổ Nhất Đao thì té ngã trên mặt đất với cổ tay và bắp đùi đều hiện rõ vết máu.

Hóa ra vừa rồi Diệp Vũ Hà nhanh như chớp rút kiếm chém vào cổ tay và đùi, để khống chế kẻ này.Mọi người ngạc nhiên, lại còn cảm khái về kiếm pháp cực nhanh của Diệp Vũ Hà. Nhưng đó chỉ là cảm khái, chứ cách xử án bằng đường tắt của Thu Trường Phong thì khiến người ta sợ hãi, cùng thán phục.

Thu Trường Phong đứng im tại chỗ nhìn Diệp Vũ Hà, sau đó mỉm cười nói: "Ta và Diệp Bộ đầu đúng là một sự kết hợp hoàn hảo..."

Sắc mặt Diệp Vũ Hà lạnh lẽo, tay cô cầm chuôi kiếm, nói với giọng điệu lạnh như băng: "Thu Trường Phong, ta khống chế thủ phạm chỉ vì chức vụ Bộ đầu và phải tuân theo luật pháp, chứ chẳng liên quan gì tới ngươi!"

Thu Trường Phong vẫn cười, thản nhiên đáp: "Không liên quan tới ta, vậyngươi luôn ở bên ta làm gì?" Chẳng thèm để ý nét giận tái mặt của Diệp Vũ Hà, Thu Trường Phong chuyển mắt qua phía Lý tri huyện: "Lý tri huyện, lý do tên Cổ Nhất Đao hãm hại Lưu Năng, ngươi thẩm vấn cho rõ đi."

Mặt mày Lý tri huyện như đất, cuống quít gật đầu: "Vâng, vâng, chắc chắn phải truy xét rõ ràng."

Thu Trường Phong xen vào: "Nhưng trước mắt còn có chuyện quan trọng hơn, cần ngươi đi làm. Việc của Cổ Nhất Đao sau này ngươi tái thẩm cũng không muộn."Lòng Lý tri huyện run sợ, hỏi: "Chuyện quan trọng gì vậy?"

Thu Trường Phong liếc mắt nhìn Công Chúa Vân Mộng, liền thấy đôi tai xinh xinh đang vểnh cao như thỏ khiến hắn nhíu mày, bèn kéo Lý tri huyện: "Ra kia nói chuyện."

Hắn kéo Lý tri huyện tới một xó rồi thì thầm điều gì đó, chỉ thấy Lý tri huyện cứ gật đầu lia lịa, lại còn gọi thêm Chủ bộ tới, căn dặn vài câu rồi Chủ bộ cũng bỏ đi.

Công Chúa Vân Mộng ở phía xa thấy vậy khiến lòng dạ nôn nóng, cô nhận định chuyện Thu Trường Phong vừa giao chắc chắn có liên quan tớinhiệm vụ của Thượng Sư.

Cuộc nói chuyện đó Thu Trường Phong và Lý tri huyện đều nói rất nhỏ, nó làm cô chẳng nghe được chữ nào.

Mãi lúc sau Thu Trường Phong mới giao việc xong, còn lòng dạ Công Chúa Vân Mộng thì đã nóng như lửa đốt từ lâu. Cô đảo mắt, rồi chợt rên thảm, đồng thời ngồi xổm xuống.

Mọi người hoảng sợ, còn Diệp Vũ Hà và Thiết Y Vệ thì vội vàng lại gần Công chúa, nhưng chẳng ai biết chuyện gì. Vẻ mặt Công Chúa Vân Mộng tỏ ra đau đớn, tay cô ôm bụng đồng thời rên rỉ: "Đau... đau... đau chếtmất!"

Lý tri huyện bị sốc, lật đật lao tới hỏi: "Công chúa điện hạ, người bị sao vậy?"

Công Chúa Vân Mộng vẫn rên rỉ: "Á, đau chết mất... đau... nhanh... nhanh đi tìm đại phu mau. Bệnh này, ta đã bị từ nhỏ, tại sao... bây giờ lại phát tác chứ." Mắt thấy Thu Trường Phong tiến đến gần, cô liền kêu lên: "Ngươi... đi đi... Ta không muốn thấy ngươi... Ôi... Nhìn thấy mặt ngươi, đầu ta cũng bị đau."

Thu Trường Phong đành lùi về sau vài bước.Công Chúa Vân Mộng kéo tay Lý tri huyện, mặt mày cô đỏ bừng như muốn rớt mồ hôi: "Lý tri huyện, ngươi tới dìu ta trước... đi ra phía sau gian thờ...rồi tìm đại phu... Ta nghỉ ngơi một lát."

Lý tri huyện bị Công Chúa Vân Mộng giữ chặt, tưởng chừng như xiềng xích lại gần. Chỉ sợ công chúa mà chết tại đây thì cả người và nhà của ông ta sẽ bị tịch thu cũng như chém sạch, thế là ông ta vội vàng chỉ huy mẹ, con và nha hoàn chuẩn bị, sau đó đuổi vợ mình đang ở phòng trên ra ngoài để dành nơi này cho công chúa nghỉ ngơi.

Mọi người bị một phen gà bay, chó chạy, cuối cùng Công Chúa Vân Mộngđã nằm xuống tấm đệm mềm ở trên chiếc giường sạch sẽ. Những ai không phận sự thì miễn vào, còn cho Thiết Y Vệ thủ hộ ngoài cửa, chỉ có Lý tri huyện và Diệp Vũ Hà là ở bên cạnh Công Chúa Vân Mộng.

Toàn thân Lý tri huyện thấm đẫm mồ hôi, ông ta cứ dậm chân hận không thể tự mình xông ra đi tìm đại phụ. Nhưng Công Chúa Vân Mộng đau tới nỗi ngất lên, ngất xuống mà vẫn giữ chặt cổ tay ông ta không buông.

Lý tri huyện lo lắng cho Công Chúa Vân Mộng: "Công chúa, xin người chuyển cánh tay ngọc ngà đi nơi khác, để hạ quan ra ngoài xem có được không? Tên đại phu này... tại sao còn chưa tới cơ chứ?"Lòng ông ta nóng như lửa đốt, còn Công Chúa Vân Mộng thì phì cười rồi nới lỏng cổ tay.

Lý tri huyện thấy kỳ lạ, vốn Diệp Vũ Hà đang sốt ruột cũng cảm nhận như thế, bèn hỏi: "Công chúa... người... ???"

Công Chúa Vân Mộng xoay người ngồi dậy, rồi xua tay nói: "Không cần tìm đại phu, bệnh của ta đến nhanh mà đi cũng nhanh. Trước mắt đã hết đau rồi."

Trán Lý tri huyện lấm tấm mồ hôi, vẻ mặt ông ta đau khổ, trái tim cô đau như vậy mà thoáng cái đã biến mất, khiến ta sợ tới mức 'hồn phiphách tán'. Nhưng công chúa không bị sao, vẫn vui vẻ làm Lý tri huyện mừng rỡ khôn xiết, rồi thở phào nói: "Trước tiên công chúa cứ nghỉ ngơi tại hàn xá, đợi đại phu tới bắt mạch xem bệnh."

Vẻ mặt Vân Mộng chợt trầm xuống, quát: "Ta đã bảo là không tìm đại phu, thế ngươi còn lải nhải cái gì."

Lý tri huyện sợ tới mức quỳ rạp xuống, vội nói: "Vậy không tìm nữa, không tìm nữa. Hạ quan sẽ đuổi đại phu đi luôn và ngay."

Công Chúa Vân Mộng lại mỉm cười nói: "Chuyện ấy thì khỏi cần."Cô chợt vui, chợt giận thay đổi còn nhanh hơn thời tiết, nếu thân thể Lý tri huyện không tốt thì e rằng đã bị dọa ngất xỉu rồi. Nhưng dù vậy, ông ta cũng đành nhẩm kinh chứ chẳng biết xử lý thế nào.

Công Chúa Vân Mộng nhìn Lý tri huyện, hỏi: "Lý tri huyện, vừa rồi ngươi và Thu Trường Phong bàn tán cái gì vậy, có thể nói với ta không?"

Bỗng dưng cô ta mềm giọng nhờ vả, khiến Lý tri huyện 'thụ sủng nhược kinh', nhưng tỏ vẻ khó xử: "Thu Thiên Hộ cấm hạ quan nói với người khác."

Công Chúa Vân Mộng trợn mắt, muốn điên tiết, nhưng cô ngẫm nghĩ rồidùng tay áo che mặt, khóc thút thít. Tuy tâm tình của cô thất thường và có khuôn mặt đẹp như vẽ nhưng người khác chỉ thấy vẻ ngang ngược của cô, chứ làm gì được nhìn cảnh khóc thút thít ngỡ như hoa đào gặp mưa, cực kỳ đáng yêu này.

Lý tri huyện kinh ngạc nói: "Công chúa... người... Sao lại khóc, nếu có chỗ nào hạ quan làm sai thì người cứ việc đánh, chửi, ngàn vạn lần xin đừng như vậy. Thật sự hạ quan gánh không nổi."

Công Chúa Vân Mộng nức nở, đáp: "Lý tri huyện, hãy tha thứ cho ta. Ngươi biết không, ta rất đáng thương."Lý tri huyện thầm nghĩ, như cô mà đáng thương, e ràng số ta thật đáng buồn. Nhưng ông ta vẫn tiếp lời: "Công chúa điện hạ... việc này... chuyện kia..."

Vân Mộng công chút chợt hỏi: "Ngươi biết quan hệ của ta và Thu Trường Phong không?"

Diệp Vũ Hà tỏ vẻ kinh ngạc, dường như cũng không rõ về mối quan hệ ấy. Lý tri huyện lại càng ngơ ngác, đành lắc đầu trả lời: "Hạ quan ngu muội không biết gì hết."

Công Chúa Vân Mộng thỏ thẻ: "Thật ra... trong trái tim của ta... đã khắcsâu bóng hình hắn."

Dù Diệp Vũ Hà đang tỉnh táo, nhưng nghe xong câu ấy cũng muốn nhảy dựng lên. Cho dù nàng có nghe Kỷ Cương thích Thu Trường Phong cũng sẽ chẳng ngạc nhiên, nhưng cô vẫn không hiểu nổi tại sao Công Chúa Vân Mộng lại yêu Thu Trường Phong cơ chứ?

Chẳng lẽ chuyện này gọi là 'ghét của nào, trời trao của nấy'?

Lý tri huyện đã hiểu.

Lúc trước Lý tri huyện thấy ánh mắt của Công Chúa Vân Mộng nhìn ThuTrường Phong thì đã hiểu rồi, nhưng ông ta vẫn không rõ vì sao công chúa phải nói với mình những lời này? Chẳng lẽ do kính trọng mình? Nghĩ tới đây, làm Lý tri huyện vừa vui, vừa sợ. Ông ta không rồ đến mức nghĩ công chúa thích mình, nhưng chỉ cần được công chúa xem trọng thì thời khắc thăng quan, phát tài đã sắp tới.

Lý tri huyện ngừng suy nghĩ, tiếng ông ta run rẩy thưa: "Công chúa điện hạ, người..."

Công Chúa Vân Mộng oán giận, than: "Ta thích hắn, nhưng hắn luôn đối xử với ta rất lạnh nhạt, ngươi biết vì sao không?"Lý tri huyện hận không thể chà đạp Thu Trường Phong, những chuyện tốt thế này mà tới tay thằng đàn ông nào cũng đều vô cùng vui sướng. Song, Thu Trường Phong lại đối xử lạnh nhạt với công chúa, vậy là sao?

Lý tri huyện chẳng hiểu, nhưng gã biết khi phụ nữ thổ lộ tâm sự, chỉ cần người nghe chứ không cần người hỏi. Vì vậy ông ta bèn dựa theo câu của đối phương, nối lời: "Đó là vì sao?"

Công Chúa Vân Mộng thở dài: "Hắn cảm thấy tự ti đó. Nghĩ về thân phận công chúa của ta, hắn được lọt vào mắt xanh của công chúa, thêm vào hắn chỉ là một tên thiên hộ Cẩm Y Vệ nhỏ nhoi, tất nhiên là thấy tự ti,mặc cảm rồi."

Lý tri huyện đồng tình, nhưng ông ta vẫn chẳng hiểu Công Chúa Vân Mộng nói với mình làm gì, nhưng đành gật đầu a dua: "Thu đại nhân, ngài... Đúng là hơi..."

Công Chúa Vân Mộng chen ngang: "Nhưng thật sự ta rất thích hắn, yêu một người cần phải quan tâm tới thân phận này nọ sao? Ta từ Kinh Thành xa xôi lặn lội ngàn dặm đến Thanh Điền, chính là vì hắn. Ngươi xem, một cô gái nếu không yêu một người đàn ông thì cớ gì lại không ngại bôn ba cực khổ thế này?"Lý tri huyện gật đầu, đúng là trái tim đã hướng về một phía, cũng như bà vợ ở nhà chẳng phải cũng vì ta mà lặn lội đến nơi nhỏ bé này sao?

Công Chúa Vân Mộng vén ống áo rồi dùng tay che mặt, giữa mấy ngón tay lộ ra một khe hở nhìn trộm thái độ Lý tri huyện, hạ giọng nói: "Nhưng hắn không nghĩ thế, hắn rất quật cường và chẳng muốn nhờ vả ai mà chỉ muốn làm việc lớn tới khi thăng chức thật cao mới thổ lộ tiếng lòng với ta. Nhưng ta có thể đợi lâu như vậy được không?"

Lý tri huyện vừa gật đầu, vừa tiếp lời: "Không đợi được, không đợi được."

Công Chúa Vân Mộng khẽ than: "Hắn không muốn nhờ ta để cầu quanchức, và vừa rồi hắn sai ngươi làm việc cũng chẳng cho ta biết, đó là bởi hắn sợ người ngoài thấy hắn ỷ vào ta mới làm được việc. Nhưng ta luôn muốn vì hắn làm chút chuyện, mong hắn hiểu được tình cảm của ta, ngươi... ngươi có thể giúp ta hay không?"

Lý tri huyện lạc vào cõi mộng, mãi sau gã mới rõ Công Chúa Vân Mộng đang muốn hỏi Thu Trường Phong sai mình làm chuyện gì. Ông ta khó xử, còn Công Chúa Vân Mộng thì nhìn sang chờ mong, ai oán nói: "Ngươi không chịu giúp ta, ta cũng chẳng trách ngươi đâu. Ai bảo số ta khổ, lại đi thích oan gia cơ chứ. Lý tri huyện, ta sẽ không làm ngươi khó xử, hãy đi đi." Dứt lời, cô lại tiếp tục khóc thút thít.Bộ dạng Diệp Vũ Hà hiện ra nét cổ quái, vừa muốn cười lại vừa muốn khóc.

Lý tri huyện không để ý tới Diệp Vũ Hà mà cảm thấy máu nóng dâng trào, ông ta cảm giác được sự đáng thương của công chúa, bèn nói: "Công chúa điện hạ thật si tình, đúng là lần đầu hạ quan được nhìn thấy. Nếu hạ quan không giúp công chúa, còn có thể tính là người sao? Chuyện này, cho dù Thu đại nhân trách phạt, hạ quan cũng mang thân ra hứng tội."

Công Chúa Vân Mộng hạ giọng, đáp: "Vậy không được. Nếu hắn muốntrách thì trách ta là được rồi."

Lý tri huyện nghe xong liền sợ hãi, hạ giọng theo: "Công chúa điện hạ, kỳ thật ban nãy Thu đại nhân chỉ sai hạ quan đi tìm người."

Trong nội tâm Công Chúa Vân Mộng cảm thấy kỳ lạ, đồng thời buông tay xuống, hỏi: "Hắn muốn tìm ai vậy?" Tay cô đã rời khỏi mặt nhưng chẳng có vệt nước mắt nào và lòng cô thì cảm thấy rất đắc ý, thầm nghĩ: bản Công chúa dùng kế 'nhu tình như nước' thật dễ như trở bàn tay. Thu Trường Phong ơi là Thu Trường Phong, ngươi có tý thông minh làm sao nghĩ ra ta có diệu kế cỡ này, chờ xem cho sáng mắt ra.Thì ra cô vừa giả vờ đau bụng chính là muốn tìm Lý tri huyện hỏi chuyện để cho Thu Trường Phong khỏi nghi ngờ, và vẻ đau đớn ban nãy tất nhiên vì dụ Lý tri huyện nói ra rồi.

Lý tri huyện trả lời: "Người kia tên Lưu Thái Tức. Chữ Thái trong thái dương và Tức trong hưu tức."

Công Chúa Vân Mộng khó hiểu: "Tên Lưu Thái Tức này là thần thánh phương nào?" Cô hỏi thế là vì Diêu Nghiễm Hiếu cũng gióng trống, khua chiêng tìm người, chắc chắn việc cần làm không hề đơn giản. Cho dù muốn tìm người thật, thì người này cũng không đơn giản.Lý tri huyện lắc đầu: "Hạ quan cũng không rõ rốt cuộc là có chuyện gì, nhưng đã sai Chủ bộ đi tìm lý trưởng để tra Hoàng Sách rồi. Sẽ sớm có kết quả thôi."

Công Chúa Vân Mộng hiểu cái gọi là Hoàng Sách, nhà Minh quản hạt dân chúng chia thành các đơn vị như: mười người gọi là giáp cho một người làm giáp trưởng. Còn mười giáp thì thành một lí, cho một người làm lý trưởng, lý trưởng dưới sự quản lý của châu huyện. Hoàng sách do lý trưởng giữ, để ghi chép tên, họ và lý lịch của dân chúng địa phương.

Công Chúa Vân Mộng đảo mắt như đang nghĩ tới cái gì đó, hạ giọng nói:"Ngươi đưa ta tới đây, ta có việc... cần ngươi giúp đỡ."

Lý tri huyện 'thụ sủng nhược kinh', bèn ghé tai nghe công chúa nói vài câu, nhưng lại làm ông ta cau mày: "Việc này... có thể làm không?"

Công Chúa Vân Mộng định trừng mắt, nhưng đành nói nhỏ nhẹ: "Sao lại không, cho dù Thu Thiên Hộ có biết, chẳng lẽ dám trách ta à?"

Lý tri huyện gật đầu đáp: "Đúng. Nếu Thu đại nhân biết công chúa khổ tâm chỉ sợ lại còn cảm động ấy chứ! Thật ra hạ quan cũng đang cảm động đây này."Trong lòng Công Chúa Vân Mộng mỉm cười, trái tim người ấy mà biết sự thật sợ rằng sẽ rung động cho tới chết. Cô tỏ vẻ cảm kích, khẽ nói: "Thế thì ngươi đi xử lí nhanh đi, nhớ đừng để Thu Thiên Hộ phát hiện. Bằng không hắn sẽ chạnh lòng, không chịu cho chúng ta làm vậy đâu."

Lý tri huyện vội đáp: "Vâng. Hạ quan biết phải làm thế nào."

Tri huyện vừa rời khỏi, Công Chúa Vân Mộng đã nhịn không được mà cười to, sau đó nhìn Diệp Vũ Hà hỏi: "Diệp tỷ tỷ, kế sách của ta hoàn hảo không?"

Diệp Vũ Hà nhíu mày, hỏi lại: "Công chúa, người định để Lý tri huyện dẫnThu Trường Phong đi ngắm cảnh, còn chúng ta thì đến gặp Lưu Thái Tức à?"

Công Chúa Vân Mộng đắc ý, đáp: "Đúng. Mặc dù chúng ta không biết Lưu Thái Tức làm được gì, nhưng cứ tìm hắn cái đã, còn sợ Thu Trường Phong không đến nhờ cậy ta sao?"

Diệp Vũ Hà đắn đo: "Nhưng làm thế e rằng không ổn. Dù sao Thu Trường Phong cũng là người đứng đầu làm việc..."

Công Chúa Vân Mộng cười khẩy: "Ngươi sai rồi, hắn làm là vì Kỷ Cương và Nhị ca, bọn họ muốn lật đổ Đại ca ta. Chắc chắn ta không để bọn họđược như ý." Cô nắm chặt bàn tay Diệp Vũ Hà, rồi nài nỉ: "Diệp tỷ tỷ, ngươi sẽ giúp ta, đúng không?"

Diệp Vũ Hà nhìn Công Chúa Vân Mộng một lát, sau đó khẽ thở dài: "Công chúa, tất nhiên ta sẽ đứng về phe người. Nhưng... sao người lại lưu ta kề cận?"

Công Chúa Vân Mộng cười ngọt ngào: "Diệp tỷ tỷ, ta chẳng rõ, nhưng vừa gặp ngươi ta đã cảm thấy rất hợp. Ngươi biết không, từ nhỏ ta đã muốn đi khắp chốn giang hồ tươi đẹp, được tự do tự tại giống các ngươi. Và ta cũng muốn có một tỷ tỷ như ngươi để cùng ta đi khám phá thế giớiđặc sắc bên ngoài kia. Võ công của ngươi cao cường, ta thật ghen tị không thể kìm chế được đây này."

Diệp Vũ Hà nghe Công Chúa Vân Mộng nói rất thành khẩn, khiến lòng nàng thầm thở dài. Vậy là chưa biết giang hồ tịch mịch, cô đơn thế nào rồi?!

Hai cô gái ở trong phòng không lâu thì Lý tri huyện đã trở lại, nhưng trên mặt ông ta đầy mồ hôi, lúng túng thưa: "Công chúa điện hạ, tra được Lưu Thái Tức sống tại làng Nam Điền, nhưng mà hạ quan đã phái người dẫn Thu Đại Nhân đi núi Tiểu Liên..."Lý tri huyện chưa từng nghĩ tới chuyện mình có gan đi lừa Cẩm Y Vệ, tuy nói rằng làm theo lệnh của công chúa, nhưng trong lòng ông ta vẫn cảm thấy lo lắng.

Công Chúa Vân Mộng vui sướng, nói: "Lý tri huyện, lần này ngươi làm rất khá, khi ta trở về sẽ bẩm báo cho phụ hoàng thăng chức cho ngươi."

Lý tri huyện đang lo lắng, vừa nghe thấy câu này đã vứt hết tất cả lên chín tầng mây, vội hỏi: "Hạ quan phái người dẫn Lưu Thái Tức về đây nhé?"

Công Chúa Vân Mộng cất bước, đồng thời lắc đầu: "Việc này làm nhanhsẽ tốt hơn, chúng ta lập tức đi tìm hắn. Lý tri huyện, lại làm phiền ngươi."

Lý tri huyện toát mồ hôi đầm đìa, dường như xương cốt cũng nhẹ đi vài cân, nhưng vẫn dẫn theo Chủ bộ rời nhằm hướng làng Nam Điền.

Làng Nam Điền nằm ở rìa huyện Thanh Điền và cách Nha huyện khá xa. Đường về làng nhỏ hẹp, khó đi, mãi đến khi tới nơi thì trời đã hoàng hôn rồi.

Diệp Vũ Hà vừa vào làng, chợt hỏi chuyện: "Lý tri huyện, ngươi tra danh sách Lưu Thái Tức có biết lý lịch của hắn không?"Lý tri huyện liền đáp: "Tra được, Lưu Thái Tức bốn mươi tám tuổi và là con cháu của Thành Ý Bá."

Trong lòng Diệp Vũ Hà chấn động: "Thành Ý Bá?"

Công Chúa Vân Mộng cũng hỏi: "Là Lưu Cơ, Lưu Bá Ôn à?"

Lý tri huyện cười trừ, trả lời: "Đúng. Ở Đại Minh này chả phải chỉ có một Thành Ý Bá sao?"

Công Chúa Vân Mộng và Diệp Vũ Hà liếc nhìn nhau, đồng thời trong lòng cả hai chao đảo, bởi vì họ biết Thành Ý Bá là ai.Thành Ý Bá chính là Lưu Cơ, tự: Bá Ôn. Là khai quốc công thần đã cùng Minh Thái Tổ thống nhất đất nước.

Dân gian lưu truyền có câu: 'Tam phân thiên hạ Gia Cát Lượng, nhất thống giang sơn Lưu Bá Ôn'. Câu này nói đúng về Cúc Cung Tận Tụy - Gia Cát Lượng và Thành Ý Bá - Lưu Cơ.

Minh Thái Tổ - Chu Nguyên Chương hùng tài vĩ lược, cùng 'lũ anh hùng đuổi một con hưu' ở cuối đời nhà Nguyên và đã thành công thống nhất đất nước. Trong đó có phần của Lưu Bá Ôn bày mưu, tính kế, phải nói rằng ông là người có công lớn nhất.Sau khi Chu Nguyên Chương lập nên nước Đại Minh, đã phong tước Thành Ý Bá cho Lưu Bá Ôn, rồi sau đó Lưu Bá Ôn cáo lão về quê và đã 'khuất núi' ở Thanh Điền.

Chuyện xưa như khói trôi qua quá nhanh...

Thái Tổ đã ra đi và Lưu Bá Ôn cũng khuất núi đã lâu, nhưng tại sao Diêu Nghiễm Hiếu lại muốn tìm con cháu của Lưu Bá Ôn, chuyện này, nghĩ tới nghĩ lui đều cảm thấy kỳ lạ.

Mọi người vừa đi, vừa nói chuyện một thời gian đã tới bên cạnh rừng cây, nơi đây có mấy bụi cây rậm rạp vây xung quanh tạo thành hàng rào, ởgiữa còn có vài gian nhà gỗ thật yên tĩnh. Thấy Chủ bộ gật đầu ra hiệu, Lý tri huyện mới dám thở phào nói: "Công chúa điện hạ, đây chính là nơi Lưu Thái Tức sinh sống. Hạ quan sẽ đi gọi hắn ra ngay."

Công Chúa Vân Mộng lắc đầu: "Không cần, đích thân ta sẽ đi gặp hắn." Cô xoay người xuống ngựa, định bước vào trong sân.

Đột nhiên thân thể Diệp Vũ Hà nhanh như chớp vọt tới đứng chắn trước mặt Công Chúa Vân Mộng, hạ giọng nói: "Chờ chút."

Công Chúa Vân Mộng giật mình, cô chưa kịp hỏi đã thấy Thiết Y Vệ vâyquanh nhà gỗ, kèm theo vẻ đề phòng. Công Chúa Vân Mộng mỉm cười: "Các ngươi quá cẩn thận rồi, nơi đây thì có nguy hiểm gì?"

Chưa kịp nói xong, vẻ mặt Công Chúa Vân Mộng cũng thay đổi. Bởi vì Diệp Vũ Hà vừa tới trước đạp cửa liền đập vào mắt cô là thi thể con chó ở ngay trong nội viện.

Con chó kia bị vũ khí sắc bén đâm xuyên qua cuống họng, máu tươi tưới đầy mặt đất. Trong màn đêm, vừa nhìn cảnh này đã khiến người ta run sợ. Ánh mắt Diệp Vũ Hà sắc như dao, trước đó đã nhìn ra tình trạng lạthường nên mới ngăn công chúa lại.

Trong lòng Công Chúa Vân Mộng sợ hãi, chợt nhận thấy bốn bề đâu đâu cũng là nguy hiểm.

Yên Lặc Kỵ coi trọng an nguy của công chúa, bèn vượt tới trước bảo vệ cô. Diệp Vũ Hà lo sợ, tay cô đè chuôi kiếm đi tới phòng ngủ trước mặt, thận trọng kéo cửa ra, chợt thấy một thân thể.

Người vừa xuất hiện đã ngã xuống đất.

Diệp Vũ Hà định rút kiếm nhưng liền vứt bỏ ngay suy nghĩ này. Cũng dohai mắt người vừa ngã xuống đất đang trợn lồi, và vết máu trên cổ cũng đã đông cứng. Chứng tỏ đây là một xác chết.

Bị giết bởi một nhát kiếm đâm vào cổ!