Trong tiếng nước chảy ầm ầm, trên mặt nước đột nhiên ló lên đầu người. Từng dòng nước nhỏ từ trên đầu tóc người đó chảy xuống, gương mặt có hơi chút tái nhợt.
Người đó chính là Thu Trường PhongCho dù sông nước cuồn cuộn, sóng to gió lớn cỡ nào, hắn vẫn có thể thoát ra được. Cho dù ngọn lửa quỷ quái có ẩn chứa địa hỏa kia cũng không thể đốt chết được hắn. Hắn chẳng những không chết, mà tay trái của hắn còn nắm chặt lấy một người nữa.
Người đó mặc bộ y phục đơn giản màu đen, vẻ mặt có chút tiêu tụy. Lão chính là Diêu Nghiễm Hiếu
Thu Trường Phong vác Diêu Nghiễm Hiếu lên trên vai, cả người lảo đảo đi lên bờ. Sau khi đặt Diêu Nghiễm Hiếu lên bãi cổ trên bờ, hắn ngồi phệt xuống thở dốc. Lúc vừa rồi, hắn vận dụng sức mạnh kéo Diêu NghiễmHiếu xuống nước. Cả người ra sức bơi vào bờ. Đến hiện tại, vào đến bờ rồi mà nội tâm của hắn vẫn còn có chút rung rẩy sợ hãi.
Mây cuộn sóng trào, biển lửa màu xanh ngọc ở phía xa vẫn đang bốc lên hừng hực.
Lửa xanh khói xám xông thẳng đến tận mây. Trong ánh nằng chiều lan tỏa, bầu trời phương đông có phần trong trẻo khắc nghiệt nhưng trong đó còn có chút cô tịch.
Tuy nước sông vẫn cuộn trào dữ dội, nhưng trong mắt Thu Trường Phong hiện tại, mặt sông xanh ngắt đã trở nên đáng yêu hơn rất nhiều.Hắn quay đầu sang thì đã thấy Diêu Nghiễm Hiếu ngồi dậy nhìn về phía mặt sống. Diêu Nghiễm Hiếu bình tĩnh nói: “Hay cho một tràng lửa lớn.”
Hai người đều mang bộ dạng cực kỳ chật vật, cả người ướt sũng. Nhưng Diêu Nghiễm Hiếu vẫn giữ nguyên bộ dạng cổ quái, cũng giống như dáng vẻ luôn luôn trầm tĩnh của Thu Trường Phong.
Trải qua trận lửa lớn vừa rồi. Sống chết cách nhau một sợi chỉ nhỏ, ngay cả Thu Trường Phong cũng phải toát mồ hôi lạnh. Nhưng Thu Trường Phong vẫn hết sức để ý. Trên thuyền, từ đầu đến cuối, chỉ có riêng Diêu Nghiễm Hiếu vẫn giữ được bộ mặt đờ đẫn.Diêu Nghiễm Hiếu dường như không biết đến việc, lửa có thể đốt chết người, không hề vội vàng chạy trốn, cũng không biết rằng, nếu không trốn, sẽ không còn có cơ hội nhìn thấy ngày mai.
Biểu hiện của Diêu Nghiễm Hiếu giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Thu Trường Phong vẫn cảm thấy Diêu Nghiễm Hiếu dường như quá bình tĩnh. Đại Minh Thiên Hạ có thể có trường tồn thịnh thế như ngày nay thì không thể không nhắc đến Chu Lệ. Nhưng nào có ai biết, tác dụng của Diêu Nghiễm Hiếu cũng cực kỳ quan trọng.Xây dựng Vĩnh Lạc Đại Điển, mở rộng Vân Hà, khôi phục con đường buôn bán giữa hai miền Nam Bắc Đại Minh, khôi phục những vết thương trong chiến tranh, chinh phạt Thát Đát và bộ tộc Ngõa Lạt, diệt trừ tai họa ngầm cho Đại Minh, tuyên dương đạo nghĩa Trung Hoa cho các nước Tây Dương. Chu Lệ dựa vào những việc này mà xây dựng nên thiên hạ thái bình, uy danh của Đại Minh lan xa bốn biển. Nhưng những công tích vĩ đại này, phần lớn đều có sự tham dự của Diêu Nghiễm Hiếu .
Hiện tại, Nhật Nguyệt ca muốn trở mình, sự việc Chu Doãn Văn muốn mượn sức mạnh của Đông Doanh để đoạt lại vương vị là một chuyện vô cùng trọng đại. Mặc dù, Chu Lệ đã đưa trách nhiệm bình loạn giao choTriệu Vương và Cẩm Y Vệ. Nhưng Thu Trường Phong đã nhìn ra từ lâu việc mà Diêu Nghiễm Hiếu phải làm còn quan trọng hơn Triệu Vương rất nhiều. Hơn nữa, chắc chắn nó còn có quan hệ với chuyện của Chu Doãn Văn.
Hán Vương và Cẩm Y Vệ đi bình loạn Đông Hải chỉ trị được phần ngọn. Diêu Nghiễm Hiếu đi Kim Sơn mới là trị phần gốc.
Kim Sơn lưu kệ, nhất định là nơi mấu chốt trong Nhật Nguyệt ca.
Có thể thấy, ngay cả thái tử thân sinh và Hán Vương mà Chu Lệ cũng không hoàn toàn tin tưởng. Chỉ có, Diêu Nghiễm Hiếu mới là người màông ta tin tưởng nhất.
Nhưng một người rất được tín nhiệm, tại sao lại giống như một bức tượng gỗ?
Nghĩ đến đây, Thu Trường Phong cũng nhịn không được phải cười trừ. Hắn cũng bắt đầu tin, trong trời đất này thật sự tổn tại mười vạn Ma quân. Chu Doãn Văn có thể chỉ huy mười vạn Ma quân đánh với trăm vạn hùng binh của Đại Minh sao?
Chu Doãn Văn dựa vào cái gì mà có thể chỉ huy được mười vạn Ma quân?Việc này giống như một câu chuyện thần thoại. Nhưng Diêu Nghiễm Hiếu lại không chút nghi ngờ, khăng khăng tin chắc điều đó. Thu Trường Phong cũng bị niềm tin của Diêu Nghiễm Hiếu ảnh hưởng nên đã bắt đầu có chút tin tưởng vào nó. Nhưng nhìn thấy khoảng khắc vừa rồi, vẻ mặt thấy chết không sờn của Diêu Nghiễm Hiếu, niềm tin của Thu Trường Phong đã bắt đầu lay động.
Chu Doãn Văn điên rồi, vì vậy hắn mới làm ra những việc điên cuồng. Diêu Nghiễm Hiếu thoạt nhìn cũng điên rồi, bằng không thì tại sao lại không sợ chết?Thu Trường Phong suy nghĩ đến đây, nhưng suy nghĩ thầm kín của hắn cũng bắt đầu rối loạn. Hắn nhìn về phía con sông lớn đang trôi về phương Đông, trong miệng thốt ra một câu: “Nhưng lửa có lớn hơn nữa rồi cũng có lúc phải tắt.”
Ngọn lửa xanh cuối cùng cũng tàn lụi trong ánh chiều tà rực rỡ. Từ xa nhìn lại giống như ngọn lửa xanh đã đốt lan đến bầu trời.
Khóe miệng Diêu Nghiễm Hiếu hơi nhếch lên nhưng lão không cười mà nói: “Ngươi đã không làm cho chúng ta thất vọng.” Lão dùng chúng ta ở đây, hình như để chỉ lão và Chu Lệ …Thu Trường Phong im lặng suy nghĩ. Hắn nghe hiểu được ý tứ trong lời nói của Diêu Nghiễm Hiếu . Hắn biết rõ ý của từ chúng ta nhưng hắn không nói ra. Đây là một bí mật của hắn.
Hiện tại, hắn không thể bộc lộ bí mật này với bất cứ người nào.
Nhìn về ánh tàn dương đỏ như máu, nhưng đột nhiên khủng cảnh thảm thiết trên sông làm hắn nghĩ đến khung cảnh máu tanh năm xưa.
Chuyện cũ dễ quên nhưng chuyện cũ cũng khiến người khác khó quên.
Hắn sẽ mãi nhớ đến cành liễu mỏng manh như cơn mưa hoàng hôn đó.Hắn cầm một cái bánh bao khô nứt, đứng như trời trồng quan sát khung cảnh ở đầu cầu.
Người đẹp mỏng manh như cành liễu, ngày ngày mong nhớ.
Dưới nhánh liễu mùa hạ, vạt áo trắng tung bay, ngọc nhan mỏng mỏi, ngóng trong đêm ngày. Nhưng cuối cùng hắn vẫn xoay người bước đi vào con ngõ tối.
Có đôi khi, một lần bỏ lỡ chính là đánh mất cả đời.
Có đôi khi, đã lựa chọn là không thể quay đầu lạiLiễu kia xanh mượt, hoa liễu tung bay đây trời như tuyết rơi. Hắn nắm nhìn đôi bàn tay nhỏ bé trắng như ngọc đang vịn trên thành cầu lần cuối. Kẻ làm việc lớn thì không thể quay đầu chùn bước. Một đi sẽ không bao giờ có thể trở lại, hắn vẫn kiến quyết đi. Có lẽ bởi vì, nhiết huyết tuổi trẻ của hắn lúc đó đang tràn đầy.
Trong lúc hắn đang trầm tư, Diêu Nghiễm Hiếu đột nhiên lên tiếng: “Đi thôi.”
Thu Trường Phong thu lại suy nghĩ, đôi mày nhíu lại. Hắn nhìn về phía mặt sông, trong lòng có chút do dự.Trên thuyền nhỏ có tổng cộng bốn người. Nhưng hiện tại, chỉ có hai người họ lên bờ, còn Diêu Tam và Ngộ Tính thì không biết ở nơi đâu. Trong mênh mông sóng nước, cho dù Thu Trường Phong có tự phụ với năng lực của bản thân cũng không thể đem theo hai người lao ra khỏi dòng nước.
Sống chết trước mắt, hắn chỉ có thể cứu được một mình Thượng Sư. Hắn cũng không còn lựa chọn nào khác.
Trong lòng hắn có hơi chút áy náy với gã mắt to mày rậm Diêu Tam Tư kia nhưng căn bản là sức của hắn có hạn, chỉ có thể hy vọng cho DiêuTam có thể thoát khỏi dòng xoáy.
Nhưng đây là Trường Giang, nơi sóng cả cuồn cuộn. Cho dù có thoát khỏi dòng xoáy cũng khó mà sống sót.
Diêu Nghiễm Hiếu đứng lên, Thu Trường Phong cũng đứng lên theo. Hắn vốn định lên tiếng hỏi cái gì đó, nhưng lại thấy Diêu Nghiễm Hiếu đã lê cái thân hình ướt sũng của mình đi về hướng đông. Thế nên, hắn cũng chỉ có thể im lặng đi theo.
Hai người không tìm thấy đội thuyền nào. Nhưng cho dù tìm thấy, sợ rằng cũng không có tâm tư mà đi thuyền. Vì vậy, hai người chỉ có thểđông tiến men theo dòng Trường Giang xuôi về hạ lưu. Đây chính là phương hướng đến Kim Sơn.
Rất hiển nhiên là Diêu Nghiễm Hiếu muốn đi Kim Sơn.
Mặc dù lão đã già nhưng cách làm việc lại rất kiên quyết. Người có thể làm việc lớn trên đời này, bất kể đã định ra mục tiêu nào rồi thì chắc chắn sẽ làm tới cùng. Những người đó sẽ không dễ dàng bỏ dỡ nữa chừng.
Đương nhiên, Diêu Nghiễm Hiếu là người làm việc lớn.Thu Trường Phong vẫn đi theo Diêu Nghiễm Hiếu. Hơi thở của hắn đã dần bình ổn trở lại, đầu óc cũng trở nên bình tĩnh hơn. Cho dù trải qua một đợt phong ba kinh Đào Hãi Lãng, lại phải liên tục lên đường, nhưng thể lực của hắn cũng đã bắt đầu hồi phục. Hắn đã từng trải qua bảy năm khổ luyện như sống trong địa ngục. Bảy năm sống chịu đựng như một con kiến mới có thế trong ba năm mà thăng chức từ giáo úy lên thành thiên hộ, thậm chí còn nhận được sự thưởng thức và khen ngợi của Diêu Nghiễm Hiếu
Trên đời này vốn không việc nào chỉ cần làm một lần là xong.Quá trình rèn luyện hơn mười năm khiến cho dáng người của hắn có hơi gầy, nhưng trong đó lại ẩn chứa một sức mạnh to lớn.
Nhưng hơi thở của Diêu Nghiễm Hiếu đã dần trở nên nặng nề. Thu Trường Phong vốn đang trong thời kỳ sung mãn nhất. Còn Diêu Nghiễm Hiếu đã ở vào độ tuổi xế chiều. Vì thế, Thu Trường Phong đề nghị với Diêu Nghiễm Hiếu nên dừng lại nghỉ ngơi một chút rồi đi tiếp. Nhưng đột nhiên, từ rừng cây phía trước có tiếng bước chân vọng đến.
Con mắt của Thu Trường Phong hơi nhướng lên, nhưng sau đó lại không đề phòng người vừa tới nữa. Hắn nghe được bước chân và hơi thở củangười đó khá nặng. Dĩ nhiên, kẻ đó không phải là cao thủ, có thể chỉ là nhưng thôn dẫn ở những thôn xóm gần đây.
Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt người nọ, Thu Trường Phong có chút sững sờ vì suy đoán của hắn đã sai.
Khi người vừa đến nhìn thấy hai người bọn họ cũng sững sờ chôn chân tại chỗ.
Bộ quần áo người kia đang mang vẫn còn có chút ẩm ướt, tóc tai cũng dích bết lại thành từng sợi lớn. Vẻ mặt chất chứa sự mệt mỏi, đôi mắt mở trừng giống như đèn lồng. Sau một lát, người đó bất ngờ la lên:“Thượng Sư, Thu Thiên Hộ, thì ra là hai người!”
Người nọ không ngờ lại chính là Diêu Tam Tư.
Thu Trường Phong không ngờ được sóng nước cuồn cuộn của Trường Giang cũng không dìm chết được Diêu Tam Tư. Tuy có chút bất ngờ nhưng hắn cũng rất vui, ngơ ngẩn cả nữa này mới lên tiếng: “Ngươi … đang tìm kiếm chúng ta?”
Khuôn mặt Diêu Tam Tư hơi đỏ lên, im lặng cả buổi mới thốt lên được: “Phải …” Tinh thần của gã đột nhiên tỉnh tại lại, vội vàng lên tiếng hỏi: “Thiên Hộ đại nhân, Thượng Sư, chúng ta phải làm gì bây giờ?”Diêu Nghiễm Hiếu thỏng thả nhìn về phía xa, miệng lẩm bẩm nói: “Chỉ cần không chết, dĩ nhiên sẽ phải đi Kim Sơn. Đi thôi.” Ông cũng không nói nhiều lới, lập tức đứng dậy cất bước đi về hướng Đông.
Thu Trường Phong liếc nhìn đánh giá Diêu Tam Tư, trong lòng thầm nghĩ. Nếu Diêu Tam Tư đi tìm bọn họ, chắc chắn phải đi tìm ở khu vực ven sông chứ không thể đi khỏi bờ sông. Hướng đi của gã chính là hướng đi về Nam Kinh … Chẳng lẽ, gã đã thoái ý? Ai, ta vốn không nên dẫn gã theo.
Trong lòng hắn có phần hối hận. Không phải hắn cảm thấy Diêu Tam Tưđi theo có chút vô dụng, mà bỗng dưng con đường phía trước vô cùng nguy hiểm. Thậm chí, nguy hiểm còn vượt xa tưởng tượng của hắn. Nói không chừng còn có thể chết trên đường đi.
Nhưng hắn vẫn không lưu tâm đến điều đó, vẫn tiếp tục đông hành cùng Diêu Nghiễm Hiếu
Diêu Nghiễm Hiếu nói không sai, chỉ cần không chết thì vẫn sẽ tiếp tục đi đến Kim Sơn. Đây vốn dĩ là số mệnh, số mệnh của hắn và Diêu Nghiễm Hiếu !
Diêu Tam Tư nhìn về bóng hai người đang đi xa dần, trong lòng độtnhiên có chút xấu hổ. Thất sự đúng như Thu Trường Phong phán đoán. Vừa rồi, trong đầu gã quả thực có ý định về nhà. Một Bách Hộ chưa từng mạo hiểm như gã, trải qua làn ranh sinh tử như vừa rồi, đột nhiên làm gã nhớ đến người chị kiên quyết không để cho gã đi mạo hiểm. Lúc trước gã còn không hiểu ra nỗi khổ sinh tử ly biệt của nhân gian. Hiện gã đã hiểu được, bỗng nhiên tâm trạng muốn trở về gặp lại tỷ tỷ trở nên mãnh liệt.
Vừa rồi, trên thuyền còn có bốn người. Trong nháy mắt, bỗng dưng chỉ còn lại mình gã lẻ loi trơ trọi đối mặt với dòng nước lớn. Gã lúc đó bỗng nhớ về người chị của mình, trong lòng chợt nỗi lên sợ hãi chưa từng có. Có đôi khi mạo hiểm sẽ không thú vị như trong tưởng tượng của mọingười.
Khi gã cảm nhận được ý chí kiến định của hai người kia, trong lòng gã bỗng dưng trào lên một luồng dũng khí, rốt cuộc cũng bước nhanh đi theo, miệng cũng không quên lên tiếng hỏi: “Thiên Hộ đại nhân, tại sao cái bọn Phủng Hỏa hội lại đánh nhau với bài giáo ở trên sông?”
Thu Trường Phong nhíu mày suy tư, rồi nói: “Có lẽ bọn chúng ăn no rỗi việc.”
Không ngờ lời nói đùa của Thu Trường Phong mà gã lại tin là thất, còn đau khổ suy ngẫm một lúc lâu. Sau khi nhìn thấy nụ cười cảm khái trênkhóe miệng của Thu Trường Phong, gã mới bừng tỉnh: “Thì ra đại nhân đang nói đùa.”
Trong lòng Thu Trường Phong thầm nghĩ, tâm tư của tên Diêu Tam Tư Tư này quá mức ngây thơ rồi, như vậy có lẽ không thích hợp làm Cẩm Y Vệ. Phủng Hỏa hội đột nhiên nhập giang gây sự. Kiều Tam Thanh thả bề gỗ trôi sống, chẳng lẽ là để đối phó với Phủng Hỏa hội? Không biết tại sao hai bên đột nhiên khai chiến, đây là vì cái gì? Nếu như lúc bình thường, thân là Cẩm Y Vệ, Trường Giang xảy ra chuyện lớn như vậy, hẳn hắn nhất định phải tra xét rõ ràng. Nhưng hiện tại, sứ mạng của hắn là bảo vệ Diêu Nghiễm Hiếu nên nào có thể rời bỏ chức trách? Thu TrườngPhong nhìn về Diêu Nghiễm Hiếu ở phía trước, trong lòng còn có vài điều muốn thỉnh giáo cách nghĩ của lão, nhưng cuối cùng vẫn kiếm nén ý nghĩ này.
“Không biết tên Kiều Tam Thanh có chết hay không?” Diêu Tam Tư lẩm bẩm lầu bầu. Nhưng hiển nhiên, gã không thể biết được đáp án. Bởi vậy, gã chỉ có thể đưa cái nhìn trông mong về phía Thu Trường Phong. Đi theo Thu Trường Phong nhiều ngày, gã đã bội phục sát đất đối với vị Thiên Hộ Đại Nhân này.
Thu Trường Phong cười cười: “Người này không chết được. Kiều TamThanh là cao thủ của bài giáo, làm sao có thể chết được?”
Diêu Tam Tư tiếp tục hỏi: “Phủng Hỏa hội tổn thất một con thuyền lớn, lại vận dụng cả Kim Giáp Thần, Triều Thiên Cổ, chẳng lẽ đều trở thành vô nghĩa cả sao?”
Thu Trường Phong suy ngẩm sau một lúc lâu mới lên tiếng: “Bọn chúng chuẩn bị Tàng Thiên hỏa, đương nhiên sẽ không để đốt chết cả người của mình. Mặc dù Tàng Thiên hỏa lợi hại, nhưng chắc chắn không thể đốt chết Kiều Tam Thanh. Phủng Hỏa hội biết điều đó. Bọn chúng làm thế, có lẽ là muốn phá hủy đám đại bài của Kiều Tam Thanh!”Diêu Tam Tư cảm thấy rất kỳ quái: “Đám đại bài kia chẳng qua chỉ là mấy trăm khúc Viên Mộc mà thôi. Phủng Hỏa hội thật là ăn no rỗi việc. Thật giống như một đám đầu gỗ”
Thu Trường Phong chỉ cười cười, nhưng trong nội tâm lại có chút suy nghĩ. Cửu Thiên cự bài năm đó của Kiều Tam Thanh kỳ diệu vô cùng. Kiều Tam Thanh có Cửu Thiên cự bài giống như hổ thêm cánh. Phủng Hỏa hội phá hủy cự bài, hơn phân nửa là vì muốn loại bỏ vũ khí lợi hại của Kiều Tam Thanh. Mặc dù nghĩ như thế, nhưng hắn cảm thấy sự việc không đơn giản như vậy. Nhưng những chuyện như thế này, hắn dĩ nhiên không cần nói với Diêu Tam Tư.Diêu Tam Tư lại đột nhiên muốn hỏi tới một chuyện khác, nhất thời bỏ qua vụ đại bài. Đầu gã quay qua quay lại tìm kiếm, sau đó nhìn Thu Trường Phong hỏi: “Sao không thấy tiểu sư phụ Ngộ Tính ở đâu?” Gã thấy Thu Trường Phong im lặng, trong lòng có chút nặng nề. Gã nhịn không được, hướng về Diêu Nghiễm Hiếu lên tiếng: “Thượng Sư, chúng ta không đợi tiểu sư phụ Ngộ Tính hay sao?
Diêu Nghiễm Hiếu lẩm bẩm nói: “Nếu đã chết, vậy thì đợi làm gì? Nếu không chết, dĩ nhiên sẽ đi Kim Sơn.”
Diêu Tam Tư nghe xong, trong lòng chợt cảm thấy lạnh, miệng khôngnói nên lời. Gã vốn cho rằng hành trình đi Kim Sơn sẽ rất nhàn hạ, sẽ không có chuyện gì xảy ra. Nhưng lúc này gã cảm thấy, mỗi bước đi của gã, lại chính là bước về phía điện Diêm La.
Ba người im lặng đi tiếp gần một dặm. Cỏ dại cũng dần dần lùi xa, không xa phía trước đã phẳng phất xuất hiện một thôn làng.
Bụng Diêu Tam Tư đột nhiên sôi lên. Vừa rồi do gã vỗi vã tìm đường sống nên đã quên mất cơn đói. Lúc này, sự mệt mỏi xuất hiện, cả người cảm thấy lạnh run, cơn đói khát cũng từ tro tàn mà bùng phát.
Diêu Tam Tư nhìn về Thượng Sư ở phía trước, trong lòng thầm nghĩ. Chodù đụng phải cường đạo, lão nhân gia ông chắc cũng không thèm để ý. Vị Thượng Sư này, chẳng những hờ hững, dù có bị giết cũng không thèm để ý. Sống chết của bọn ta, lão căn bản không để trong lòng. Đi theo loại người này làm việc, chỉ có thể tự nhủ là mình không may. Dĩ nhiên, sẽ lại càng không thể trông đợi vào việc lão ta sẽ quản lại bụng của mình.
Nghĩ đến đây, Diêu Tam Tư lại nhìn về phía Thu Trường Phong. Nói với người mà gã kỳ vọng: “Thiên Hộ Đại Nhân, chúng ta đã vất cả cả ngày, Thượng Sư chắc cũng đói rồi.”
Thu Trường Phong nhìn về phía trước nói: “Theo ta biết, phía trướckhông xa là thôn Ngưu gia. Đi qua thôn Ngưu gia hơn mười dặm là sẽ đến trấn Cao Tư. Sau đó đi tiếp chưa đến trăm dặm sẽ đến Đan Đò. Tiếp đó sẽ phải vượt sông đi Kim Sơn.”
Diêu Tam Tư nghe đến hai chữ qua sông liền cảm thấy buồn nôn. Gã vội vàng bói: “Không bằng, chúng ta đến thôn Ngưu gia ở phía trước ăn chút đồ ăn? Người xem …” Trong giọng nói của gã có chút vui mừng: “Ở đó có khói bếp.”
Gã đột nhiên nhìn thấy sắc mặt nghiêm nghị của Thu Trường Phong, Diêu Tam Tư lập tức hoảng sợ, miệng líu ríu nói: “Đại Nhân, không ăncơm nữa, ngài cũng không cần tức giận như vậy.”
Thu Trường Phong cau mày, bước chân cũng dừng lại. Cùng lúc đó, Diêu Nghiễm Hiếu cũng ngừng lại.
Hai người cùng nhìn về phía thôn xóm ở phía xa nhưng lại im lặng không lên tiếng. Thế nhưng, sắc mặt của Thu Trường Phong đã chuyển thành trắng bệch, còn trong mắt Diêu Nghiễm Hiếu lại hiện lên sự nguội lạnh.
Mặt trời đã xuống núi từ lâu, trời đã về đêm. Dưới ánh trăng, từng cơn gió lạnh nhè nhẹ thổi tới mang theo cảm giác lành lạnh.Quần áo của Diêu Tam Tư vẫn còn ướt chưa khô. Hiện tại, gã chỉ mong có thể đốt một đống lửa để hơ khô quan áo, lại có một đĩa cơm thơm ngào ngạt để ăn, sau đó ngủ một giấc ngon. Nhưng khi nhìn thấy biểu hiện của hai người, Diêu Tam Tư vội hỏi: “Thiên Hộ, Thượng sư, tại sao không đi tiếp?”
Sắc mặt Thu Trường Phong đanh lại, cau mày bảo: “Tất xấu lớn nhất của người chính là hỏi quá nhiều nhưng lại không chịu động não. Phía trước có vấn đề, người nhìn không ra hay sao?”
Diêu Tam Tư bất chợt nhìn về thôn xóm đang bốc lên khói bếp, giọng nóihơi run sợ: “Thôn xóm kia có điều gì khác lạ?”
Thu Trường Phong vẫn nhìn thẳng về thôn xóm phía trước nói: “Đương nhiên là có điều kỳ quái. Lúc này là thời gian cơm tối, nhưng thôn xóm to như vậy, tại sao lại không có người nấu cơm?”
Diêu Tam Tư thắc mắc: “Như thế nào lại không có người nấu cơm, đó chẳng phải là khói bếp hay sao?”
Thu Trường Phong thở dài nói: “Ngươi chắc là một tên đại thiếu gia, hai tay chưa bao giờ đụng vào bếp núc. Khói bếp có màu trắng, người nhìn mà xem, những đám khói kia lại có màu đen, hiển nhiên, đó không phảilà khói bếp.”
Diêu Tam Tư gãi đầu, gã không ngờ, chỉ một đám khói bình thường cũng chia ra nhiều loại như vậy.
Thu Trường Phong nói tiếp: “Thôn bên xa nhạt màu, trên gò khói dâng sầu. Chó sủa trong ngõ sâu, gà gáy trên ngọn dâu.* Bài thơ này chắc người đã nghe qua?” *Dịch thơ: Thôn bên lờ mờ cách rất xa, sương khói trên gò lơ thơ bay lên. Chó sủa trong ngõ sâu, gà gáy trên ngọn cây dâu. Đây là hai câu trong bài thơ Quy Viên Điên Cư của Đào Khiêm. Nguyên
QUY VIÊN ĐIỀN CƯ Ái ái viễn nhân thôn Y y khứ lý yên, Cẩu khuyển thâm hạng trung, Kê minh tang thọ diên. Tít mù mờ bóng cô thôn Xóm kia khói lộng dịu dàng vấn vương. Hẻm sâu,kìa! chó sủa vangvăn là: “Ái ái viễn nhân thôn, Y y khư lý yên. Cẩu phệ thâm hạng trung, Kê minh tang thụ điền.” (Rất cảm ơn VôHưKhông đã sưu tầm thông tin hai câu thơ này)
Diêu Tam Tư đáp lại: “Đương nhiên, bài thơ này nói về niêm vui thú của ngươi nông dân. Trong thơ miêu tả cực kỳ sinh động.”
Thu Trường Phong nói: “Vậy ngươi nên biết, một cái thôn làng bình thường, chó sủa, gà gáy, khói bếp, người nói lớn tiếng, những điều này ắt không thể thiếu. Nhưng hiện tại, người thấy thôn làng phía trước giống như bình thường sao?”Tiếng gà rộn gáy,trên ngàn dâu xanh... THƠ ĐÀO TIỀM - MỘNG ĐÀI Dịch tặng Thinh Quang sưu tầm từ
http://www.daichung.comDiêu Tam Tư nhìn về thôn làng yên tĩnh như chết ở phía xa, trong lòng bỗng trào lên hơi lạnh, hàm răng lập cập thốt lên: “Điều này … Thôn này … Không còn một người … người sống hay sao?”
Suy đoán của Diêu Tam Tư xưa nay vốn không chính xác. Nhưng hiện tại, không ngờ lại đoán đúng.
Thôn Ngưu gia thật sự không còn người nào sống sót.
Cả thôn làng, đâu đâu cũng là phế tích tàn viên, khói đen phiêu dạt. Khói đen mà Diêu Tam Tư nhìn thấy chính là khói tàn sau khi thôn làng bị đốt.Diêu Tam Tư rốt cuộc hiểu được khác biệt lớn nhất giữa mình và Thu Trường Phong. Gã lúc nào cũng chỉ biết nghĩ đến ăn uống, còn Thu Trường Phong lại là người lúc nào cũng nghĩ đến việc bất cứ lúc nào cũng sẽ bị người khác ăn thịt. Nếu có người muốn ám toán Thu Trường Phong, thật sự còn khó hơn lên trời. Vì vậy, Thu Trường Phong cho dù là ngủ, hai mắt cũng vẫn trợn trừng.
Ba người đi đến bãi bùn đất trống trải trên đường. Xung quanh nơi đó toàn là dấu vết cháy đen, còn có mấy xác mấy con chó đã chết, toàn thân cũng bị cháy đen.Vẻ mặt Thu Trường Phong cực kỳ nghiêm trọng, hắn đi đến một ngôi nhà ở đầu thôn, đưa mắt nhìn qua cái cổng tre bị đột trụi. Đột nhiên hắn đưa chân đá mạnh một cước.
Một tiếng ầm vang lên, cái cổng tre lập tức đổ ập xuống.
Bên trong sân là mấy cỗ thi thể nằm lộn xộn. Trẻ có, già có, nữ có nam có, thân thể những người này đã cháy đen, chân tay co quắp.
Diêu Tam Tư nhìn thấy tràng cảnh thể thảm ở trong sân, nội tâm gã chấn động mãnh liệt, sau đó đột nhiên chạy ra một bên nôn thốc nôn tháo. Trong bụng lại không có hạt cơm nào, nôn ọe một lúc cũng cảmthấy rất khó chịu, mãi cũng không phun ra được cái gì.
Khi gã ngẩng đầu nhìn lên thì đã thấy Thu Trường Phong và Diêu Nghiễm Hiếu đã đi vào trong cái sân nhỏ. Lúc này, đã đến xế chiều, sắc trời đã trở nên ảm đạm, trong lòng Diêu Tam Tư bỗng cảm thấy lạnh lẽo. Gã không biết trong màn đêm kia có bao nhiêu cô hồn dã quỷ đang trôi nổi. Gã hét to một tiếng rồi lập tức lao vào trong sân.
Trong sân, Diêu Nghiễm Hiếu từ từ ngồi lên trên bậc thang, ông giống như đang ngồi khánh thọ trong chùa. Những thi thể lộn xộn trong sân, có cảm tưởng, trước mắt lão, chúng hoàn toàn không tồn tại.Diêu Tam Tư quan sát Diêu Nghiễm Hiếu , lại cảm thấy bản thân mình cũng không cần sợ hãi. Gã cho rằng Diêu Nghiễm Hiếu ở cũng nhưng thi thể này rất hợp. Bởi vì, nhìn lão thật sự giống như một u linh.
Cuối cùng, gã vẫn di dời ánh mắt của mình về phía Thu Trường Phong. Thu Trường Phong đang ngồi xổm xem xem mấy thi thể bị đốt trụi.
Diêu Tam Tư thật sự không hiểu mấy cái thì thể này có gì hay. Gã vội vã đốt một đống lửa lớn lên. Thời điểm này, có thức gì khiến lòng người cảm thấy an toàn hơn một đống lửa cơ chứ?
Ánh lửa lập lòe làm giảm bớt không khí đáng sợ của màn đêm.Diêu Tam Tư cuối cùng cũng thu hết dũng khí đến bên cạnh Thu Trường Phong, miệng ư ử nói: “Thiên Hộ Đại Nhân, bọn họ đều đã bị chết cháy rồi, người còn nhìn cái gì nữa vậy?”
Gã dù sao cũng đi theo Thu Trường Phong được một đoạn thời gian, cơ bản cũng học được vài thứ. Nhìn thấy màu da cháy đen của thi thể, tay chân co lại, thứ này rõ ràng là dấu vết do chết cháy.
Thu Trường Phong lắc đầu nói: “Người sống khi bị thiêu chết, nhất định hơi thở sẽ cực kỳ gấp gáp. Bởi vậy, trong miệng nhất định sẽ có khói bụi. Nhưng theo ta thấy, trong miệng những người này không có dầu vết củakhói bụi …”
Diêu Tam Tư rùng mình, vội vàng hỏi: “Bọn họ là bị giết, sau đó mới bị đốt cháy để xóa đi dấu vết?”
Thu Trường Phong gật đầu khen ngợi nói: “Ngươi lần này đoán không sai. Nếu nói, thôn bị một trận lửa lớn đốt cháy mà lại không có người nào sống sốt. Điều này là không thể nào xảy ra. Rất hiển nhiên, bọn họ đã bị người khác giết hại.”
Hắn vốn là một Cẩm Y Vệ, cho dù đi làm nhiệm vụ nhưng khi gặp phải án mạng, vẫn nhịn không được, muốn điều tra thử xem hung thủ là ai. Bởivậy hắn mới xem xét thi thể, hy vọng sẽ tìm ra dấu vết nào đó.
Nhưng điều khiến hắn kinh ngạc đó là, nếu những thì thể này bị chết vì một lí do khác, đương nhiên sẽ xuất hiện nguyên nhân cái chết. Nhưng hắn tìm tòi cả buổi, lại tìm ra được bất cứ thứ gì.
Hắn mặc dù không phải người khám nghiệm tử thì, nhưng hắn đã học được Càn Khôn tác. Kinh nghiệm khám nghiệm tử thi so với những người khám nghiệm lâu năm còn phong phú hơn. Không như thế thì lúc trước, hắn làm sao có thể sửa lại sai lầm của Chân pháp y? Nhưng với kinh nghiệm của hắn, lại không thể nào nhìn ra nguyên nhân cái chết của mấyngười này. Mấy cỗ thi thể tầm thường này, hiện tại, trong mắt Thu Trường Phong bỗng trở nên không tầm thường, cực kỳ có vấn đề.
Hắn trầm ngâm trong chốc lát, ánh mắt tập trung. Hắn xé một mảnh vạt áo, bọc lấy, nâng cánh tay trái của thi thể lên xem xét. Hắn nhìn thấy, trong năm ngón tay trên tay trái của thi thể có một dính thứ gì đó màu lục. Mặc dù đã bị đốt cháy nhưng vẫn không mất đi.
Trong nội tâm Thu Trường Phong chấn động, thầm than thở: “Là chước* tâm? Đây là tác phẩm của hội Phủng Hỏa?” (*chước: đốt, thiêu)
Kiến thức của hắn rất rộng. Hắn biết rõ, hội Phủng Hỏa dùng lửa làm tínngưỡng, rất giỏi về dùng lửa. Chúng có một phương pháp phóng hỏa cực kỳ lợi hại, đó là chước tâm. Khi thi triển thuật chước tâm, bột phấn sẽ lập tức bay vao miệng đối thủ, chạy thẳng đến tim. Nó sẽ khiến cho con người cảm thấy run rẩy, da thịt chuyển thành màu đen giống như chết cháy. Tuy nhiên trên móng tay người bị ngộ hại sẽ lưu lại một ít Bích Lục.
Hắn lập tức xem xét mấy cỗ thi thể còn lại, không có phát hiện trường hợp ngoại lệ nào. Đều là, hiện tượng móng tay có màu màu lục. Điều này khiến hắn khẳng định phán đoán vừa rồi của mình là chính xác.Hắn biết, bài giáo do bốn vị bài pháp chủ trì đại cục. Hội Phủng Hỏa thì do Thiên Địa Nhân, tam quân thao túng. Chước tâm nhất thuật phải là cao thủ trong Phủng Hỏa hội mới có thể vận dụng. Tại sao cao thủ của hội Phủng Hỏa đột nhiên xuất hiện ở thôn Ngưu gia, lại còn giết người, phóng hỏa?
Hắn hiểu, tên hung đồ cố ý phóng hỏa, chẳng qua là tạo ra hiện trường dân làng chết cháy giả để che dấu nguyên nhân chết thực sự chết của họ mà thôi.
Ánh mắt của hắn chuyển về phía bếp nấu bên trong nhà, trong đó chỉthấy toàn tro tàn. Thu Trường Phong cất bước đi tới thử dò xét. Hắn phát hiện, trong bếp không nóng, trong lòng chợt liên tưởng. Nồi niêu trong nhà này đã được đánh bóng sạch sẽ, gạo cũng đã đưa lên bếp nhưng chưa được nấu. Chứng tỏ, người nhà này vẫn chưa nhóm lửa nấu cơm tối. Hung thủ hắn là ra tay trước bữa cơm tối. Khi đó, Kiều Tam Thanh đang ở trên sông, hội Phủng Hỏa và Bài giáo đang giao tranh giao tranh ở trên sông. Chẳng lẽ là, cao thủ của hội Phủng Hỏa trong lúc truy sát Kiều Tam Thanh nên dừng chân ở chỗ này. Vì đề phòng hành tung bị tiết lộ nên đã giết sạch thôn dân ở đây?
Suy luận lần này của hắn khá nhịp nhàng ăn khớp, trông có vẻ khá thôngsuốt. Nhưng trong lòng của của hắn vẫn cảm thấy có một vấn đề mấu chốt nào đó chưa được sáng tỏ. Không kiếm được manh mối gì, hắn lại tiếp tục lâm vào trầm tư.
Diêu Tam Tư thấy Thu Trường Phong đi vào trong bếp, trong lòng gã bỗng sáng lên hy vọng. Nhưng khi gã thấy Thu Trường Phong đứng yên bất động thì không khỏi cảm thấy thất vọng. Gã biết rõ, cầu người không bằng cầu mình nên lập tức bước tới phía bếp. Nhưng đột nhiên, toàn thân gã tràn đầy sợ hãi, khuôn mặt với dáng vẻ tiều tụy gần như dán sát trước mặt gã.Cả người Diêu Tam Tư run lên, gã hét to một tiếng rồi chạy nhanh đến bên cạnh đống lửa.
Bình tâm nhìn rõ người trước mặt, gã mới phát hiện người đó là Diêu Nghiễm Hiếu . Diêu Tam Tư đưa tay lau mồ hôi trên trán nói: “Thượng Sư, người cũng có hứng thú với thi thể?”
Diêu Nghiễm Hiếu không lên tiếng trả lời. Lão cầm một bó cỏ tranh châm vào đống lửa, sau đó đi vào bên trong nhà. Lão đem bó cỏ tranh bỏ vòa bên trong lò. Ngọn lửa trong lò bừng lên, bao trùm lấy cái chảo đang úp bằng một cái nắp ở phía trên.Sau đó, Diêu Nghiễm Hiếu liền ngồi xuống đất, tiếp tục ngơ ngác nhìn vào bếp lò.
Khắp nơi trong đình viện này đều là thì thể, khó tránh việc xuất hiện quỷ khí. Hành động của Diêu Nghiễm Hiếu lại khiến người xem là Diêu Tam Tư cảm thấy cổ quái khó hiểu.
Qua một lát, cái chảo bắt đầu nóng lên, nhưng Diêu Nghiễm Hiếu vẫn ngồi im không nhúc nhích.
Diêu Tam Tư rốt cuộc không nhìn được lên tiếng hỏi Thu Trường Phong: “Thiên Hộ Đại Nhân, Thượng Sư, ngài ấy … đang thi pháp phải không?Gần đây, chuyến đi của chúng ta không được thuận lợi, chắc là Thượng Sư đang muốn khu tà phải không?”
Thu Trường Phong trợn trừng mắt liếc nhìn Diêu Tam Tư: “Thượng Sư đang chưng cơm.” Trong lúc nói chuyện, hắn lại gần bếp, mở nắp nồi.
Trong nồi bốc lên mùi thơm của gạo. Trong đêm tối, làn hương lản tỏa mang theo sự ấm áp.
Thu Trường Phong rửa sạch chén đũa để đựng cơm, múc một chén cơm cho Thượng sư, lại còn múc thêm một chén cho Diêu Tam Tư, sau đó nói: “Ăn cơm đi.”Trong lúc nhất thời, Diêu Tam Tư không dám tin vào nhưng gì mắt gã nhìn thấy và những gì tai gã nghe.
Gã chưa bao giờ đem Diêu Nghiễm Hiếu và việc nấu cơm liên hệ với nhau. Trong suy nghĩ của gã, Diêu Nghiễm Hiếu gần như không có tí quan hệ nào với chữ ‘Cơm’. Gã cũng không nghĩ rằng, Thu Trường Phong lại lấy cho gã một chén cơm lớn như vậy.
Gã cầm lấy chén cơm, từ nó truyền ra vào trong tay một cảm giác ấm áp sau đó truyền vào tận trong nội tâm. Nhưng nhìn thấy những thi thể trong nội viện, gã cũng không biết dùng cách gì mới có thế nuốt trôichén cơm này?
Diêu Nghiễm Hiếu chậm rãi ăn cơm mà không gây ra bất cứ tiếng động nào. Thu Trường Phong chỉ cần và vài đũa là ăn xong một chén cơm, sau đó lại xúc thêm một chén. Trong bất cứ hoàn cảnh nào, ăn no thì mới có tinh thần mà làm việc. Đương đi đến Kim Sơn, với tình hình hiện tại, xem ra là một việc cực kỳ khó khăn. Hắn nhất định phải giữ vững tinh thần của bản thân.
Thu Trường Phong đang định múc thêm một chén cơm thì sắc mắt hắn đột nhiên thay đổi, dường như đang lắng nghe thứ gì đó.Diêu Tam Tư vừa mới ăn được một miếng cơm, vừa ngẩng đầu lên đã thấy được sắc mặt của Thu Trường Phong. Gã vội vàng la lên: “Chuyện gì vậy, trong cơm có vấn đề gì à?” Đã trải qua nhiều sóng gió, gã đã như con chim sợ cành cong. Gã nhìn đâu cũng thấy nguy cơ chết chóc.
Tiếng nói của gã vừa dứt thì từ xa đột nhiên vang lên một tiếng động như sấm rền. Trăng Sao ảm đạm, trên bầu trời cũng không có mây đen, tại sao lúc này lại có thể có mưa?
Thoáng qua một chút, Diêu Tam Tư lập tức hiểu ra, đó không phải tiếng sấm mà là tiếng vó ngựa.Đêm khuya như vậy, thôn làng hoang vắng như vậy, đột nhiên tại sao lại có người phóng ngựa đến đây?
Diêu Tam Tư nghĩ đến đây, bàn tay gã khẽ run lên. Cùng lúc đó, tiếng vó ngựa đột nhiên dừng lại trước sân. Không khí đột nhiên trở nên tĩnh lặng, tiếng vó ngựa bỗng nhiên biến mất. Trong đêm tối, sự im lặng này lại khiến nội tâm con người hoảng sợ.
Ngay sau đó, bóng người lắc lư lướt tới, hơn mười người vọt vào bên trong đình viện. Người cầm đầu với vẻ mặt sắt đá. Lúc người nọ nhìn thấy ba người trong nội đường thì cuống quýt chạy tơi hỏi thăm: “Thì raThượng Sư ở đây. Thiên Hộ Vệ Thiết Y tham kiến Thượng Sư.”
Người tới chính là Ngũ quân Đô Đốc Phủ, Vệ Thiết Y. Y cố ý tăng cao âm lượng cũng không phải sợ Diêu Nghiễm Hiếu không nghe rõ mà là nói cho người bên ngoài đình viện nghe.
Bên ngoài viện có tiếng người kêu lên: “Tại sao Thượng Sư lại ở chỗ này? Không phải là hung thủ sao?”
Thu Trường Phong vừa nghe, liền nhịn không được phải nhíu mày. Như một ánh lửa, Vân Mộng khoác trên người bộ quân áo đỏ như lửa tiến lại gần.Khi nhìn thấy Diêu Nghiễm Hiếu , Vân Mộng vừa mừng vừa sợ lên tiếng: “Thượng Sư, thật trung hợp khi gặp được người ở chỗ này. Chúng ta đang định đi Kim Sơn, Thượng Sư ngài cũng đi đến đó sao?”
Trong lòng Thu Trường Phong thở dài. Hắn thầm nghĩ, Vẫn Mộng chạy đến đây, đương nhiên là có mục đích, tuyệt đối không phải tình cờ. Tâm tư của hắn lập tức xoay chuyển, ánh mặt rơi vào một người đứng bên công chúa.
Người nó có mái tóc đen nhánh, trên người mặc một bộ y phục màu xanh, lưng eo nhỏ gọn. Người nọ đang đứng cách công chúa không xa,giống như một một đóa hoa sen lặng yên trong mưa, nhìn yếu ớt vô cùng. Nàng chính là Diệp Vũ Hà.
Nàng vẫn hao gầy như trước. Khi ánh mắt của nàng bắt gặp ánh nhìn của Thu Trường Phong, làn thu ba trong vắt như nước xẹt qua Thu Trường Phong, nhưng không hề dừng lại
Diêu Nghiễm Hiếu nghe công chúa hỏi thăm nhưng cũng không đáp lại, ông chỉ chậm rãi gật đầu, sau đó tiếp tục ăn cơm.
Công chúa Vân Mộng thấy vậy, đôi lông mày hơi cau lại. Thật sự giống như suy nghĩ của Thu Trường Phong, nàng đang hành động theo kế sachcủa Dương Sỹ Kỳ.
Mặc dù Dương Sỹ Kỳ bị Chu Lễ chửi mắng. Nhưng lão vẫn trung thành không thay đổi với thái tử. Lão cảm giác thiên uy của thiên tử ngày càng khó nắm bắt. Hiện tại, nếu không giúp cho phe thái tử vực dậy, việc thái tử bị phế sẽ là chuyện sơm hay muộn mà thôi.
Hôm nay, Chu Doãn Văn đột nhiên ngóc đầu trở lại, tình huống này hết sức kỳ lạ. Nếu có thể dẹp yên trận phản loạn này. Sức nặng của Thái Tử trong mắt Thánh Thượng đương nhiên sẽ được nâng lên.
Nhưng Thiên Tử lại rất bất mãn đối với Thái Tử và Hán Vương. Khôngngờ ông lại phái Triệu Vương và Kỷ Cương đi Định Hải bình loạn. Đám ngươi Dương Sỹ Kỳ, Tập Lan Đình có sức nhưng không thể làm. Nhưng đám người lại nhạy cảm phát hiện, Nhật Nguyệt ca còn có huyền cơ khác. Thượng Sư cũng coi trọng vụ việc Nhật Nguyệt ca xuất hiện. Hơn phân nữa, việc người đi Kim Sơn là để phá giải bí ẩn này.
Việc đề cập đến bí quyết Kim Long lúc trước, sắc mắt Ninh Vương biến đổi kịch liệt. Sau khi gặp chuyện, ngoài mặt tuy nói không bị thương tổn gì, nhưng bị một hồi kinh sợ cũng khiến Ninh Vương ốm đau nằm liệt giường. Cho dù Vân Mộng có hỏi thăm như thế nào, Ninh Vương đều không hề đề cập một chữ nào đến bí quyết Kim Long. Bất đắc dĩ, VânMộng chỉ có thể bỏ qua ý nghĩ khai thác bí mật từ miệng của Ninh Vương.
Khi biết được Diêu Nghiễm Hiếu theo đường thủy đi đến Kim Sơn. Công chúa Vân Mộng cùng Vệ Thiết Y, Diệp Vũ Hà lập tức lên khoái mã cấp tốc chạy đến Kim Sơn. Ý định của cô chính là không muốn gặp phải Diêu Nghiễm Hiếu trên đường đi.
Tuy Vệ Thiết Y sớm biết thôn này là thôn chết, nhưng khi nhìn thấy những tử thi trong nội việc cũng kinh hoàng giật mình. Y nhỏ giọng hỏi thăm Thu Trường Phong: “Thu huynh, ở đây rốt cuộc đã xảy ra chuyệngì?”
Thu Trường Phong nhìn thấy bộ dạng im lặng của Diêu Nghiễm Hiếu, với những việc đang xảy ra trước mắt, bộ dạng hờ hửng của lão giống như chưa có gì xảy ra. Trong lòng Thu Trường Phong có chút nhảy lên, lắc đầu nói: “Ta và Thượng Sư cũng mới đến đây không lâu, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.”
Công chúa Vân Mộng có chút không kiên nhẫn nói: “Quản chuyện làm gì cho mệt. Những việc này cứ giao lại cho phủ Trấn Giang xử lý. Thu … Thiên Hộ, ngươi nghỉ ngơi tốt rồi chứ?” Trong giọng nói của nàng độtnhiên có phần dịu dàng, trong này chắc chắn có ẩn tình gì đó.
Thu Trường Phong đương nhiên biết bụng dạ của Vân Mộng. Con cú vốn ở yên trong tổ, không có chuyện gì đương nhiên sẽ không đến. Hắn trầm ngâm nói: “Đã phiên công chúa phải lo nghĩ, ty chức không hề gì.”
Công chúa Vân Mộng liếc trộm Diêu Nghiễm Hiếu, miệng vẫn nói: “Ngươi đã nghĩ ngơi tốt rồi, vậy có thể đi suốt đêm hộ tống Thượng Sư đi đến Kim Sơn trước hay không?”
Thu Trường Phong lập tức hiểu ra dụng ý của Vân Mộng, hắn hơi chần chừ nói: “Thượng Sư đang mệt mỏi, lại vừa tạo ngộ hiểm cảnh, thân thểThượng Sư có chút suy nhược, chỉ sợ cần phải nghỉ ngơi một đêm mới có thể tiếp tục lên đường. Nếu công chúa sốt ruột, nếu không ngại có thể lên đường trước. Ty chức sẽ hộ tống Thướng Sư theo sau.”
Trong lòng công chúa Vân Mộng thầm nghĩ, Diêu Nghiễm Hiếu không đi Kim Sơn, vậy ta đến đó làm gì? Con mắt nàng hơi xoay chuyển, cười nói: “Bản công chúa nếu không biết Thượng Sư ở đây, đương nhiên sẽ lập tức lên đường đến Kim Sơn. Nhưng hiện tại đã biết rõ Thượng Sư ở đây, đương nhiên sẽ phải hộ tống Thượng Sư cùng đến Kim Sơn.”
Cô cảm thấy Thu Trường Phong có ý từ chối, công chúa Vân Mộng cóchút làm nũng nhìn về phía Diêu Nghiễm Hiếu nói: “Thượng Sư, ta biết là người sẽ không phản đối đâu đúng không?”
Diêu Nghiễm Hiếu rốt cuộc cũng ăn xong chén cơm, lão bỏ chén cơm xuống, miệng chỉ nói ra mấy chữ: “Sáng mai xuất phát.” Sau khi nói xong, lão đứng dậy tìm chút rơm ra trải lên mặt đất, sau đó khoanh chân ngôi lên, nhắm hai mắt lại.
Công chúa Vân Mộng biết Diêu Nghiễm Hiếu đã đồng ý với mình nên trong lòng liền có vài phần vui mứng, lập tức lên tiếng hô hào ra lệnh cho Vệ Thiết Y phân phó bọn thị về luận phiên bảo vệ an toàn choThượng Sư.
Gió đêm hiu hắt, đêm sầu như mộng.
Trong lúc ra lệnh, công chúa Vận Mộng không quên liếc xéo Thu Trường Phong một cái, vẻ mặt biểu lộ sự đắc ý.
Thu Trường Phong thấy Diêu Nghiễm Hiếu không cự tuyệt thỉnh cầu của Vân Mộng thì vô cùng ngạc nhiên, nhưng đương nhiên hắn không thể phản đối. Trầm ngâm một lúc thì đột nhiên nhìn thấy Diệp Vũ Hà đứng dưới cây ngô đồng trong nội viện, thần sắc lạnh lùng. Thu Trường Phong nhìn thấy xung quanh khá vặng lặng, hắn nhịn không được mà bước vềphía Diệp Vũ Hà. Diệp Vũ Hà làm ra vẻ như không hề thấy hắn, Thu Trường Phong trầm ngâm một lúc lâu mới lên tiếng: “Diệp bộ đầu, rất nhiều chuyện, thật ra không có quan hệ gì với nàng. Nàng thật sự không cần tham dự vào đâu.”
Diệp Vũ Hà không thèm quay đầu, lãnh đạm trả lời: “Ta với Thiên Hộ Đại Nhân không có quan hệ gì, Thiên Hộ Đại Nhân quản chuyện của ta làm gì?”
Thu Trường Phong không hề bị vẻ lạnh lùng của Diệp Vũ Hà đánh lui, hắn im lặng một lúc rồi nói tiếp: “Vậy nàng muốn thế nào mới có thể rờikhỏi việc này?”
Diệp Vũ Hà chậm rãi quay đầu, đôi mặt đẹp mỉa mai nhìn Thu Trường Phong: “Nếu như Thiên Hộ Đại Nhân không đi Kim Sơn, ta đây sẽ rời khỏi sự việc lần này.”
Thu Trường Phong hơi ngạc nhiên, sau một lúc mới lắc đầu nói: “Ta … Ta không thể.”
Diệp Vũ Hà lạnh lùng nói: “Thiên Hộ Đại Nhân đã không quản được bản thân mình, vì sao còn để ý quản việc người khác? Chẳng lẽ sợ người khác đoạt công lao của ngươi, phá hủy kế hoach chèn ép thái tử của các người.Vậy nên lúc này, ngươi mới không muốn ta đi theo ngươi sao?”
Thu Trường Phong nhíu mày thất lâu, cuối cùng khẽ thở dài. Sau đó quay người bỏ đi, nhưng trên nét mặt của hắn vẫn mang chút ưu phiền.
Diêu Tam Tư thì lén lút lại gần, nhỏ giọng nói: “Thiên Hộ Đại Nhân bị cự tuyệt rồi à?”
Thu Trường Phong kinh ngạc nói: “Ngươi nói bậy bạ gì đó?”
Diêu Tam Tư cười trộm nói: “Ty chức ở với đại nhân lâu như vậy, đương nhiên cũng học được vài ngón nghề. Đại nhân lén lút đi tìm Diệp bộ đầu,đương nhiên sẽ nói những chuyện không thể nói trước mọi người. Đương nhiên, chuyện của hai ngươi chắc chắn không phải việc công. Cổ nhân nói, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu. Đại nhân lúc còn ở Nam Kinh, chắc là đã có chút cảm tình với Diệp bộ đầu,lần này chẳng lẽ ngài thổ lộ tình ý với Điệp bộ đầu?” Thấy được bộ dạng của Thu Trường Phong, Diêu Tam Tư lại càng thêm khẳng định suy đoán của mình, gã mỉm cười nói tiếp: “Có thấy thấy được bộ dạng sầu thảm của Đại Nhân, kẻ mù cùng có thể nhìn ra, Đại Nhân đã bị Diệp bộ đầu cự tuyêt.”
Thu Trường Phong gật đầu nói: “Ngươi không phải kẻ mù.” Trong nội tâm lại thầm nghĩ, ngươi so với kẻ mù còn mù hơn. Những phán đoán củangươi chẳng có cái gì ra hồn.
Diêu Tam Tư lại căn bản không nghe ra ý tứ trong lời nói của Thu Trường Phong. Gã dương dương tự đăc nói: “Đương nhiên là ta không phải người mù. Trong lúc vô ý, ta còn phát hiện, Diệp bộ đầu trong nháy mắt có lén liếc nhìn Thiên Hộ đại nhân rời đi. Con gái đều là như vậy. Ngươi ta càng quan sát, ngược lại các nàng càng lạnh lùng. Bởi vậy, ta thấy Thiên Hộ đại nhân nên ra vẻ lạnh lùng với nàng một chút.”
Thu Trường Phong kiếm chế lắm, hắn chỉ muốn quay đầu nện cho gã một phát. Hắn lên tiếng bội phục: “Vậy theo như người nói, nếu nữ nhân rútkiếm chỉ vào người ngươi. Vậy nhất định nàng ta yêu ngươi tận xương tủy rồi?”
Diêu Tam Tư liên tục gất đầu nói: “Đúng rồi.” Gã có chút tiếc nuối nói: “Kỳ thật, Thiên Hộ Đại Nhân nhìn cũng không kém, nhưng lại không hiểu tâm lý con gái, lại không biết thi từ ca phú. Bằng không thì với thân phận của ngài, chỉ cần ngâm hai câu cho các nàng nghe …”
Thu Trường Phong cắt ngang lời nói: “Ai nói ta không hiểu? Lúc trước trên sông Tần Hoài, ta chính là một kẻ đa tình trong bụng đầy thi từ, như vậy mới có thể đánh động được nội tâm của Vân Cầm Nhi chứ …”Công chúa Vân Mộng từ xa nghe thấy, trong lòng âm thầm giễu cợt. Nhưng cô hiểu, hiện tại không phải là lúc gây chuyện với Thu Trường Phong. Bởi vậy, cô cũng không thèm vạch bộ mặt da trâu của Thu Trường Phong.
Diêu Tam Tư lập tức phản bác: “Không biết bài Thi từ gì lại có sức mạnh như vậy?”
Thu Trường Phong chậm rãi nói: “Ngươi nghe cho kỹ bài thơ này. Cuộc đời này, ta đều dựa vào bài thơ này mà lăn lộn đó: Liễu rủ lay lả lướtKhói giăng sầu tơ vương Hải đường chờ mưa tới Hoa lê đợi tuyết tan Xuân đã tàn một nửa
”. Sau khi hắn ngâm xong bài thơ, Diệp Vũ Hà vốn đang khinh thường rời đi. Nhưng nghe hai câu thơ, đột nhiên đứng lại. Dù nàng không nhìn về phía Thu Trường Phong, nhưng trong ánh mắt lại tràn đầy vẻ ngạc nhiên.
Huynh gaygioxuong dịch thơ.Diêu Tam Tư nhìn không được phải lên tiếng: “Thiên Hộ Đại Nhân, đây hình như là Vịnh Xuân của Từ Tác. Hiện tại thời tiết đã vào thu rồi.”
Thu Trường Phong cũng không nhìn Diệp Vũ Hà, chỉ nói: “Người sai rồi, thi từ ca phú, cũng chỉ là ý trong lời. Xuân hay Thu đều không quan trọng, mấu chốt là trong lòng ngươi là xuân hay thu mà thôi.”
Diêu Tam Tư cái hiểu cái không, rốt cuộc lại hỏi: “Còn tiếp không?”
Trong mắt Diệp Vũ Hà bỗng dưng có phần kinh ngạc, lại nghe Thu Trường Phong ngâm tiếp: “Đến nay còn vấn vương tình cũ Vẫn mơ hoài giấc mộng tần lâuCô đơn ôm mối tơ vương Đậu khấu nảy lộc, hải đường nở hoa*
mộng tần lâu: giấc mộng xa vời, không có thật ** Ý nói mùa xuân sắp đến”
Xuân qua đi nhưng nỗi thương nhớ thì vĩnh viễn ở lại. Hương tan hoa tàn, đậu khấu điêu linh, nhưng nếu vẫn thương nhớ, cần gì phải quản hoa tàn hay hoa nở?
Thu Trường Phong ngâm xong phần sau của bài từ, gương mặt vẫn đang
Huynh gaygioxuong dịch thơ.nhìn lên bầu trời, như ngắm nhìn khung cảnh sao băng rơi xuống, nhớ về đôi mặt đẹp như mộng kia. Hắn ngơ ngác ngắm nhìn, vẻ mặt ngây dại không để ý, Diệp Vũ Hà đã quay đầu nhìn lại. Ánh mắt kinh ngạc của nàng đang nhìn hắn, bàn tay ngọc nắm chặt đến tái nhợt…
Công chúa Vân Mộng nhịn không được mà bất cười. Trong lòng thầm nghĩ, tên Thu Trường Phong này đột nhiên lại ra vẻ. Rõ ràng đang là mùa thu, khi không lại nhớ về mùa xuân, khoe khoang tài hoa mà lại không biết ý tứ trong bài từ. Thật sự là đáng cười.”
Cô đương nhiên không biết tâm cảnh lúc này của Thu Trường Phong, dĩnhiên sẽ không cách nào hiểu được thâm ý trong lời nói của Thu Trường Phong, nên mới buông lời trào phúng. Cô tuy có chút điêu ngoa tùy hứng, nhưng tâm địa cuối cùng vẫn là tốt. Chỉ là lần này, tính tình của cô có chút thay đổi, đã có thêm chút tính nhẫn nãi để cùng đi với Diêu Nghiễm Hiếu đến Kim Sơn. Nếu có thể mê cục Nhật Nguyệt ca, lập được công lớn, nó sẽ giúp cho đại ca của cô thuận lợi đăng cơ.
Hết thảy mọi tính toàn đều hoàn hảo, nhưng cô cuối cùng cũng không thần thông quảng đại như Lưu Bá Ôn, cũng không cách nào dự đoán được sự tình sau này sẽ như thế nào.Nếu như cô biết rõ mọi chuyện phát sinh sau khi đến Kim Sơn, chỉ sợ hiện tại, cô sẽ lập tức quay đầu trở về, yên tĩnh sống trong lầu các của mình, không tiếp tục đi quản sóng gió hiểm ác trong giang hồ, thương tâm ly biệt.
Thậm chí nhiều năm sau, mỗi khi cô nhớ lại chuyện này, trong lòng quặn đau rồi tự hỏi. Nếu như trở lại ngày đó, cô có còn chọn con đường này nữa không? Cô không thể hoàn toàn buông trôi được, cho dù giang hồ hiểm ác nhưng vài chuyện vẫn hiện mồn một trước mắt, cho dù tình duyên trắc trở nhưng nỗi nhớ nhung vẫn như dằm độc trong tim, khắc cốt minh tâm, không thể xóa nhòa…