Vạn Hà quan cùng Nam Hà quan đồng thời đến báo, quân đội của Thư quốc và Vân quốc tập kết ở biên giới, đang hướng đến Đại Kỳ vương triều. Sau đó không lâu, Hoành Thủy quan cũng truyền tin, quân đội Vân quốc đã đến biên giơi Hoành thủy quan.
Trong khoảng thời gian ngắn, triều dã khiếp sợ, xem ra Thư quốc cùng Vân quốc lần này là thật sự quyết tâm, muốn giành được Đại Kỳ vương triều, thế nhưng quân đội hai nước dốn toàn lực như thế, không sợ có người thừa dịp đánh lén sao?
Yến Quy nhận được tin thì cũng vội vàng rời vương thành, chạy tới Hoành Thủy quan. Kỳ Huyên cũng lập tức hạ lệnh, khiến Thư Tử Kỳ cùng Yến tướng quân đóng giữ quan nội, không có mệnh lệnh không thể xuất quan nghênh chiến.
Hai người sau khi thu được ý chỉ thì hơi suy tư một phen, cũng hiểu được dụng ý của Kỳ Huyên. Bọn họ đóng cửa thành, để binh lính nghỉ ngơi dưỡng sức, mặc kệ quân địch ở bên ngoài có kêu gào thế nào cũng không ra ứng chiến.
Qua một ít thời gian, thiết kỵ binh Đại Kỳ vương triều mỗi ngày đều ăn uống no đủ, còn được nghỉ ngơi tử tế, mỗi người mặt mày hồng hào, tinh thần chấn hưng; Trái lại liên quân của Thư quốc cùng Vân quốc, vì phải lặn lội đường xa đi đến biên cảnh, hơn nữa hạ trại bên ngoài, sắc mặt mỗi người đều có chút tiều tụy.
Thư Tử Kỳ cùng Yến tướng quân canh giữ quan nội, biết Kỳ Huyên muốn bọn hắn lợi dụng kế dĩ dật đãi lao, để địch quân mất cảnh giác, đợi đến khi địch quân lơi lỏng thì xuất binh.
Đại Kỳ vương triều chiếm địa lợi, kế tiếp chỉ còn chờ thiên thời cùng nhân hòa, thì có thể phản công đánh địch. Hiện tại hai bên nhân mã phải so nhẫn nại, ai không chịu được người đó thua.
Tướng quân của Vân quốc lúc này đây vẫn như cũ là Vân Thương, mà Thư quốc sau khi mất đi Thư Tử Kỳ, Thư vương đề bạt một phó tướng khác của Thư gia lên, người này là đường huynh bà con xa của Thư Tử Kỳ, bình thường tự cho mình đang đứng rất cao, không thèm đối phó với Thư Tử Kỳ.
Nói đến cũng khéo, Vân Thương mang quân đội đi đến Vạn Hà quan, đường huynh của Thư Tử Kỳ suất lĩnh quân đội, vừa lúc lại đi đến Nam Hà quan, cả Thư Tử Kỳ lẫn đường huynh đều không biết, tướng lĩnh địch quân là người quen của mình…
Trừ tin quân địch đột kích, Nam Hà quan của Thư Tử Kỳ còn thông báo thêm một tin về thái hậu. Sau khi Kỳ Thắng khởi binh, thái hậu vẫn ở lại Nam Hàn quan, nhưng đến khi Thư Tử Kỳ tiếp nhận Nam Hà quan, thì không thấy bóng dáng thái hậu đâu cả.
Sau khi kiểm tra, mới biết thái hậu lúc nghe nói Kỳ Thắng tự mình mang binh đi đến vương thành thì đã rời khỏi Nam Hà quan, cũng đi vương thành, xem ra là muốn chứng kiến thắng lợi của Kỳ Thắng.
Thư Tử Kỳ lập tức phái người đi tìm kiến, đồng thời báo về vương thành, Kỳ Huyên thu được tin tức thì cũng phái ám vệ ra tìm kiếm, nói thế nào cũng không thể để thái hậu một nước lưu lạc bên ngoài được.
Ám vệ rất nhanh đã tìm được thái hậu, thái hậu đi được nửa đường thì Kỳ Thắng bị giết bỏ mình, nghe xong tin thì thương tâm đến hôn mê bất tỉnh, sau đó bệnh dậy không nổi. Lúc bị ám vệ phát hiện thì còn đang nằm trên giường dưỡng bệnh của một khách điếm.
Ám vệ không nói hai lời, lập tức bí mật đưa thái hậu về cung, Kỳ Huyên đưa người đến an bài ở Phượng Nghi cung, đồng thời không để lộ ra tin nào, để ai cũng không được biết là thái hậu đã trở về trong cung.
Tiếp đó Kỳ Huyên thanh tẩy hậu cung, cung nữ trước đây truyền lời cho Tống Thải Thanh bị Kỳ Huyên tùy tiện tìm cớ trượng tễ, hắn sớm đã biết đó là người của Kỳ Thắng, chẳng qua là tạm thời giữ lại mạng đối phương mà thôi.
Về phần Tống Thải Thanh, Kỳ Huyên ngược lại không giết nàng, mà ném nàng vào lãnh cung. Đối với một người kiêu ngạo tự phụ mà nói, đôi khi sống bị tra tấn còn thống khổ hơn cả cái chết.
Sau khi chỉnh đốn hậu cung xong, Kỳ Huyên lại bí mật triệu Thụy vương Kỳ Tuyền tiến cung.
Đối với đệ đệ Kỳ Tuyền này, Kỳ Huyên là thật tâm đau sủng, năm đó trước lúc hắn đăng cơ, Kỳ Tuyền đã từng quỳ trước mặt hắn, thề sống chết nguyện trung thành; Sau khi đăng cơ, đối phương lại tự thỉnh rời Vương Thành, muốn đi đến biên quan phòng thủ.
Kỳ Tuyền làm hết thảy những chuyện này đều là vì khiến Kỳ Huyên an tâm, Kỳ Huyên như thế nào không hiểu được. Cho nên hắn lưu lại Kỳ Tuyền, phong Thụy vương, lại không cho đối phương thực quyền gì, mặc kệ để đối phương làm Tiêu Dao vương gia.
Kỳ Tuyền cũng vui vẻ tiêu dao, ngày thường ra ngoài du sơn ngoạn thủy, không nghĩ tới cuối cùng lại bị đoạn một chân, còn suýt nữa tang mệnh; Bất quá cũng bởi vậy mà hắn gặp được Lý Uyển Nhi, tiện đà rơi vào bể tình.
Sau khi Kỳ Tuyền vào cung, nội thị đẩy xe lăn của hắn đến ngự thư phòng, Kỳ Huyên vẫy lui nội thị và cung nữ, mới mở miệng nói: “Thân thể gần đây thế nào?”
“Đa tạ hoàng huynh quan tâm, thần đệ rất tốt.” Kỳ Tuyền thản nhiên nói, Kỳ Huyên gật gật đầu, “Vậy là tốt rồi, Uyển nhi vẫn lo cho thân thể của ngươi, Chiêu nhi cũng thực quan tâm ngươi.”
Nghe Kỳ Huyên nhắc tới Kỳ Chiêu, thần sắc Kỳ Tuyền trở nên ôn nhu, hắn chậm rãi mở miệng, “Chiêu nhi có khỏe không?” Kỳ Huyên cười cười,“Ngươi sao không tận mắt chứng kiến xem?”
Kỳ Tuyền rùng mình, ngữ khí có chút run rẩy hỏi:“Thần đệ có thể thấy hắn sao?” Kỳ Huyên cười cười, “Như thế nào không được, trẫm hôm nay tìm ngươi là để ngươi trông thấy hắn.”
“Chiêu nhi đã năm tuổi rồi, là thời điểm nhập thư phòng đọc sách.” Kỳ Huyên nói, Kỳ Tuyền sửng sốt, thời gian trôi qua nhanh thật, Chiêu nhi đã năm tuổi rồi sao?
“Khúc mắc với người vẫn chưa cởi bỏ sao?” Kỳ Huyên liếc Kỳ Tuyền, đột nhiên nhắc tới Lý Uyển Nhi. Kỳ Tuyền cả người chấn động, ánh mắt chợt lóe một tia phức tạp cùng chua xót.
Năm đó Lý Uyển Nhi vì báo thù, dứt khoát kiên quyết rời khỏi hắn, trong lòng hắn vừa giận vừa hận; Nhưng một thời gian trôi qua, sau khi phẫn hận biến mất, chỉ còn lại vô vàn tưởng niệm.
Nhưng không nghĩ tới lúc hai người lại gặp mặt, người mình tưởng niệm đã trở thành hoàng tẩu của mình, lúc ấy hắn khiếp sợ cùng với cảm thấy thất lạc, không ai có thể tưởng tượng được; Trong lòng hắn thống khổ cùng đau xót, nhưng không ai thấy được.
Mới đầu hắn vẫn tránh không gặp mặt, dù sao hắn viện cớ bị thương, cũng có lý do để không tiến cung; Lại nói một ngoại thần như hắn, cũng không thể tùy ý ra hậu cung, không dễ dàng gặp hoàng hậu, cho nên hắn nhắm mắt làm ngơ, muốn quên đi tình cảm này.
Coi như khi hắn nghĩ mình đã sắp thành công, trong một lần mật đàm với Kỳ Huyên, khiến tro tàn trong lòng hắn lại cháy lên, khiến niệm tưởng cứ tưởng đã dụi tắt lại bắt đầu nảy sinh.
Hắn vạn vạn không thể tưởng tượng được, hoàng huynh lại yêu một nam tử, hơn nữa vì muốn ở bên cạnh nam tử kia, cam nguyện nhượng lại vương vị. Lúc Kỳ Tuyền nghe thấy, sửng sốt hết nửa khắc.
Đối với đề xuất của Kỳ Huyên, nói Kỳ Tuyền không động tâm là gạt người, hắn cũng là hoàng tử, dù gì cũng từng nghĩ đến vị trí kia; Chẳng qua lúc trước tình cảm tốt với Kỳ Huyên, năng lực của Kỳ Huyên cũng xuất chúng hơn hắn, cho nên hắn cam nguyện buông tay, không muốn cạnh tranh.
Sau này chân hắn đoạn, càng triệt để chặt đứt hy vọng, nhưng vừa lúc hắn muốn buông tay Uyển Nhi, hoành huynh lại cho hắn cơ hội khác.
Hiện tại ấn theo lời Kỳ Huyên, hắn không chỉ đưa Uyển Nhi cho mình, còn cho con mình lên vương vị. Kỳ Tuyền cứ như đang nằm mộng.
Hắn tìm không ra lý do cự tuyệt, Uyển Nhi là người hắn yêu, vương vị từng là giấc mộng của hắn, giờ cả hai đều ở trước mắt, hắn vươn tay ra là có thể chạm tới. Cho nên hắn không suy xét quá lâu, rất nhanh đã đáp ứng điều kiện của Kỳ Huyên, bắt đầu tiến hành kế hoạch.
Sau hết thảy, thậm chí còn quá mức thuận lợi, ngay cả Uyển Nhi đêm hôm đó, cũng tốt đẹp đến chuốc say lòng hắn. Sau đó hắn có hỏi Uyển Nhi, vì sao lại nguyện đáp ứng đề nghị của hoàng huynh, ủy thân cho hắn?
Uyển Nhi không trả lời, đối với hắn không lạnh cũng không nóng, hắn truy vấn vài lần vẫn không nhận được câu trả lời, lại khiến Uyển nhi cách hắn ngày càng xa.
Hắn không hiểu được mình sai ở đâu, hắn còn tưởng Uyển Nhi ngày xưa của hắn đã trở lại, nhưng xem ra, hắn cách đối phương ngày càng xa hơn.
Cuối cùng là Kỳ Huyên không thể nhìn hắn suy sút khổ sở nữa, giúp hắn nói nỗi lòng của Uyển Nhi. Vốn Uyển Nhi còn để ý đến chuyện lúc trước, cũng băn khoăn về chuyện thân phận của hai người.
Tuy rằng bệ hạ đã mở kim khẩu, cũng cam chịu quan hệ hai người, nhưng trong lòng Uyển Nhi vẫn bất an, người ta nói gần vua như gần cọp, nàng và Kỳ Tuyền giờ bị Kỳ Huyền nắm cả trong tay, muốn giết muốn đánh chỉ vì một câu nói mà thôi.
Kỳ Tuyền sau khi nghe thế thì đau lòng áy náy không thôi, tự trách mình không hiểu được tâm tình Uyển Nhi, cũng trách mình không suy xét thân phận của hai người, cho nên không hề bức bách đối phương nữa.
Nhưng cho dù trước đây từ chối nhưng vẫn giữ trong lòng, Uyển Nhi mặt ngoài thì vẫn lo lắng đề phòng mà sống, bên trong cũng có chút thầm oán Kỳ Tuyền không săn sóc, không cẩn thận.
Tâm tính của Uyển Nhi cứ như vậy tạo thành tình huống lúc hai người gặp mặt, lúc nào cũng cãi nhau tẻ ngắt, sau vài lần thì cả hai đều có chút mệt mỏi. Quá khứ tốt đẹp cùng ăn ý kia, cũng dần dần tan mất.
Kỳ Huyên ở một bên giơ mắt nhìn bọn họ tự dằn vặt nhau, vì là chuyện riêng của cả hai, hắn cũng không tiện nhúng tay; Bản thân hắn thật ra cũng không có bao nhiêu kinh nghiệm, cũng chẳng biết khuyên nhủ thế nào. Bởi vậy hắn chỉ có thể triệu Kỳ Tuyền vào cung nhiều một chút, tạo cơ hội cho bọn họ nói chuyện nhiều chút.
Cho nên mỗi lần Thụy vương tiến cung, bệ hạ sẽ triệu hoàng hậu thị tẩm, làm cho các phi tần khác còn tưởng rằng, chắc Thụy vương được hoàng hậu giúp gì đó, nên trước mặt bệ hạ nói tốt cho hoàng hậu đi?
Mặc kệ những người khác nghĩ như thế nào, Kỳ Huyên như cũ mỗi lần triệu Kỳ Tuyền vào cung đều tuyên hoàng hậu tấn kiến; Lý Uyển Nhi vừa nghe nói bệ hạ triệu kiến, trong lòng liền suy ra ngay là Kỳ Tuyền lại tới nữa.
……
Sau khi Yến Quy trở lại Hoành Thủy quan, lập tức chỉnh đốn binh lính, sau đó cũng đóng kín cửa thành. Kế dĩ dật đãi lao này là y hiến cho Kỳ Huyên, để Vạn Hà quan cùng Nam Hà quan dùng, Hoành Thủy quan ngược lại không cần.
Cho nên lúc liên quan Thư quốc cùng Vân quốc phát hiện, ba quan khẩu của Đại Kỳ vương triều đều đóng kín, chỉ còn lại có phía đông Sơn Hà quan phòng thủ tương đối rời rạc. Nhưng Sơn Hà quan địa thế dễ thủ khó công, quân địch nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì sẽ khong thật sựu công phá Sơn Hà quan.
Hai liên minh quốc tế quân mỗi ngày đều không ngừng khiêu khích quân đội Đại Kỳ vương triều, ở ngoài thành cao giọng nhục mạ, tướng lãnh cùng chúng binh lính trong thành tức giận không chịu nổi, mỗi ngày đều có không ít người thỉnh chiến, lại bị tướng quân áp xuống.
Cuối cùng Hoành Thủy quan là nơi có động tác trước.
Hôm ấy Vân Thương vẫn như cũ phái binh lính đi gọi trận, bởi vì đối phương bế quan không ra, quân đội của hắn đã từ sĩ khí ngẩng cao đến không kiên nhẫn, giờ bắt đầu thả lỏng cảnh giác, như vậy tuyệt đối không phải chuyện tốt.
Trong lòng hắn cũng sốt ruột, biết đối phương đang cố mài bớt ý chí chiến đấu của bọn họ, sau đó thừa dịp bọn họ thả lỏng thì đột nhiên tấn công. Nhưng hắn cũng không thể thao luyện quá độ, bằng không sẽ càng gia tăng tốc độ diệt vong phe mình.
Bọn họ hành quân cũng đã lâu, cho dù thời gian này tranh thủ nghỉ ngơi một chút, thế nhưng dã ngoại thế này, cũng không thể thoải mái hơn ngủ trên giường được.
Còn nữa, trong binh doanh thức ăn không tính là ngon, mỗi việc ăn uống ngủ mỗi ngày của bọn họ thôi đã kém xa điều kiện hậu đãi của quân địch nơi quan nội rồi. Cho nên thời gian càng kéo dài, đối với bọn họ càng bất lợi.
Đáng tiếc Vân Thương lý giải được đạo lý này, Thư quốc tướng quân thì không, các binh lính khác cũng không. Trừ quân đội Vân Thương, các quân đội khác đều đã tán thành năm bè bảy mảng, quân tâm càng ngày càng tan rã, việc tuần tra cũng trở nên thưa dần.
Bọn họ cho rằng Đại Kỳ vương triều khẳng định là sợ bọn họ, cho nên mới bế quan không ra, bọn họ căn bản không thể tưởng được, điều đối phương chờ đợi chính là thời khắcbọn họ lơi lỏng cảnh giác.
Đêm hôm ấy, sau khi hai quân đi ngủ sớm, tuy rằng đã an bài binh lính tuần tra gác đêm, nhưng đại bộ phận đều đã hoàn toàn thả lỏng cảnh giới.
Yến Quy án binh bất động, âm thầm quan sát chờ đợi đã lâu, chính là vì giờ khắc này. Nửa đêm, lúc mọi người đều đang yên giấc, Yến Quy mang một đội thiết kỵ binh lặng lẽ ra khỏi cổng.
Bọn họ nhanh chóng đi đến quân doanh địch quân, trước lưu loát tiêu diệt lính gác tuần tra, tiếp đó đi đến nơi đặt lương thảo. Bọn họ không muốn đánh động quân địch, cho nên chỉ vụng trộm chở lương thảo đi.
Sau khi đã chở hết lương thảo đến quan nội, Yến Quy mới cho mọi người đến doanh địa tàn sát. Tướng lãnh quân địch đều bị giết hết xong, Yến Quy ra lệnh một tiếng, sai binh lính châm lửa kho lúc, đồng thời thả ra thật nhiều chiến mã, gây ầm ĩ cả một vùng doanh địa, quân địch đang ngủ ngon cũng phải bừng tỉnh.
Sau khi quân địch tỉnh lại thì phát hiện mình đang ở trong biển lửa, nhiều huynh đệ đều đã bị giết, mọi người xung quanh đều đang kinh hoàng chạy trốn, lại không bao nhiêu người nhớ rõ phải cứu hỏa.
Đồng thời, Yến Quy lĩnh ba đội thiết kỵ binh, xuất hiện từ trong góc, giết địch nhân đang trở tay không kịp. Sau đêm hôm đó, ba vạn địch quân đang canh giữ ngoài Hoành Thủy quân cơ bị Yến Quy diệt sạch.
Chỉ là quân địch đương nhiên không chỉ có chừng ấy, đa phần đều lưu thủ ở hậu phương, nghe thấy động tĩnh ở tiền phương thì nhanh chóng phái binh đến trợ giúp. Yến Quy biết trước như thế, đã nhanh chóng rút binh quay về ngay trước khi viện binh đến.
Sau khi Yến Quy ở Hoành Thủy quan có động tác, Vạn Hà quan cùng Nam Hà quan cũng bắt đầu rục rịch. Vạn Hà quan cùng Nam Hà quan cơ hồ là đồng thời công kích lúc bình minh, trừ Vân Thương đã sớm có chuẩn bị, quân địch ở Nam Hà quan nahnh chóng bị Thư Tử Kỳ toàn diệt.
Nhất là khi đường huynh của Thư Tử Kỳ nhìn thấy tướng quân của Đại Kỳ vương triều, trên mặt không giấu được kinh ngạc, hắn không hề nghĩ đến, Thư Tử Kỳ thế nhưng sẽ đầu nhập vào Đại Kỳ vương triều.
Khó trách Vân Thương sẽ nói Đại Kỳ vương triều thực khó giải quyết, trừ bỏ phụ tử Yến gia dũng mãnh thiện chiến, còn có một tướng quân rất lợi hại. Hắn còn tưởng rằng Vân Thương đang khuếch đại lên, không nghĩ tới người Vân Thương nói là Thư Tử Kỳ.
Lúc này hắn có chút ảo não, trong lòng cũng có chút thầm oán Vân Thương không nói rõ ràng. Nếu Vân Thương sớm nói Thư Tử Kỳ đang ở trong trận doanh của địch quân, hắn sẽ chuẩn bị tâm lý, cũng tránh cho lúc gặp lại bối rối thế này.
Thư Tử Kỳ nhìn thấy đường huynh cũng kinh ngạc, bất quá lập tức thu hồi tâm tư, chuyên tâm đối kháng quân địch. Hắn cũng không lưu tình với đường huynh, hai ba phát đã đánh đuổi được quân đội của đối phương.
So với tài năng của Thư Tử Kỳ, đường huynh như hắn còn kém xa. Ngày thường luôn sống dưới bóng ma của Thư Tử Kỳ, tưởng rằng sau khi Thư Tử Kỳ rời đi sẽ đến phiên hắn phô trương tài năng; Ai ngờ lần đầu được phong làm tướng quân, lãnh binh tác chiến gặp địch quân, lại gặp ngay Thư Tử Kỳ.
Đây quả thật là không phải oan gia không tụ đầu.