Kỳ Thắng sắc mặt ngưng trọng, nghe thái úy nói thì có vẻ việc này đã hết đường cứu vãn. Hắn thầm hận, nhất thời không nghĩ ra biện pháp, việc của Mã Tam xảy ra quá đột ngột, hắn trở tay không kịp.
Nghĩ đến đây, Kỳ Thắng rùng mình. Gây nhiễu ba tướng quân của hắn, sau đó còn phong tỏa tin tức, khiến hắn đến khi ngự sử đại phu tham chính mới biết chuyện, người có thể làm tất cả chuyện này, chỉ có thể là Kỳ Huyên.
Hắn nhất thời có chút hoảng hốt, không hiểu được vì sao Kỳ Huyên lại muốn làm khó mình. Hắn giấu tài nhiều năm như vậy, vài lần trước hồi Vương Thành cũng không có dị động, Kỳ Huyên cũng không hoài nghi gì mình.
Lúc này đây vì sao lại xuống tay với hắn?
Chuyện binh doanh lần này căn bản là không cho hắn đường sống. Nói trắng ra là Kỳ Huyên cho hắn đến đây, để cho hắn tâm phục khẩu phục, để hắn không còn lời nào để nói, khiến hắn về sau không thể lý luận với Kỳ Huyên được nữa.
Chung quy Kỳ Huyên giao án tử này cho hắn, cũng cho hắn điều tra, phán quyết cũng phải qua sự đồng ý của hắn, nhưng sau khi đến binh doanh mới biết, hắn không có lập trường cũng không có bất cứ lý do nào chen vào.
Nhiễm Quân Dung cũng biết ý tứ bệ hạ, cho nên phán trảm Mã Tam, lập tức hành quyết. Kỳ Thắng căn bản không tìm được lý do phản bác, thái úy vừa mang quân pháp ra, giấy trắng mực đen rõ ràng, Kỳ Thắng không thể chống chế.
Mã tam biết mình bị phán trảm lập tức hành quyết thì ngây cả người. Hắn đã quen ngang ngược ở đất phong của Kỳ Thắng, vài lần theo Kỳ Thắng đến vương thành cũng đã từng gặp qua sự tình này, nhưng chỉ chịu chút trừng phạt thôi, đâu có rơi đầu?
Kỳ thật Kỳ Huyên chọn Mã Tam, cũng là vì đối phương đã nháo vài lần rồi, thiết kỵ binh vốn đã bất mãn từ lâu, lúc trước Kỳ Huyên còn chưa xuống tay với Tịnh Nam vương, thiết kỵ binh cũng không dám đắc tội thân vương.
Lúc này đây Kỳ Huyên lại muốn cho Tịnh Nam vương một bài học, đương nhiên không bỏ qua cho chuyện Mã Tam làm càn. Biết rõ tính tình Mã Tam, phái người châm ngòi một chút, thì nhanh chóng đạt được hiệu quả mình muốn.
Nếu Tịnh Nam vương ngậm bồ hòn lần này, thì phải tổn thất tám trăm tinh binh; Nếu Tịnh Nam vương nuốt không được, nhất định sẽ có hành động. Nói thật, Kỳ Huyên lại hy vọng Tịnh Nam vương chịu đựng không nổi hơn.
Chỉ là chiếu theo tính cách của Tịnh Nam vương, hắn khẳng định tình nguyện hy sinh tám trăm tinh binh, cũng không muốn đả thảo kinh xà. Như Kỳ Huyên sở liệu, tuy rằng mất đi tám trăm tinh anh là tổn thất không nhỏ, thế nhưng Tịnh Nam vương không vì một Mã Tam mà kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Kỳ Thắng biết suy nghĩ của Kỳ Huyên, cho nên quyết định nhẫn nại. Hắn không có chút dị nghị với phán quyết của thái úy, sau khi đồng bộ ý kiến thì thi hành án tử. Nhiễm Quân Dung hoàn thành nhiệm vụ thì trở lại báo cáo cho Kỳ Huyên biết.
Kỳ Thắng trở lại phủ đệ của mình, vừa vào thư phòng thì sắc mặt trở nên âm trầm, vung tay gạt đổ hết đồ đạc trên bàn. Hắn không nghĩ tới, ngay đêm trước khi hắn nghĩ cách cứu viện thái hậu, Kỳ Huyên đã thu hết tinh binh của hắn.
Nay không có tinh binh cùng Mã Tam, hắn làm sao cứu Thái Hậu ra? Chẳng lẽ lại phải chờ thêm ba năm? Hắn khó chịu thả bước trong thư phòng, giây lát sau mở miệng nói: “Cho Phùng tiên sinh đến gặp bổn vương.”
Không lâu sau, một nam tử nho nhã đi đến thư phòng diện kiến Tịnh Nam vương.
“Phùng tiên sinh, sự việc hôm nay, ngươi thấy thế nào?” Kỳ Thắng kể qua một lần.
“…… Hồi vương gia, gần đây tuyệt đối không thể có dị động.” Phùng tiên sinh trầm ngâm một hồi, nghiêm túc nói.
“Bổn vương cũng biết, chỉ là bổn vương không hiểu, hắn vì sao đột nhiên lại xuống tay với bổn vương?” Kỳ Thắng bình tĩnh, lạnh giọng nói.
“Hồi vương gia, thánh tâm vốn khó dò, ngày đó Phàn Trọng có từng sai phạm gì đâu?” Phùng tiên sinh thấp giọng nói, nhắc tới Phàn Trọng mấy năm về trước.
“Điều này cũng đúng.” Kỳ Thắng gật gật đầu, năm đó Phàn Trọng đột nhiên bị đuổi ra khỏi cung, từ nay về sau chưa từng tiến cung, cho nên kế hoạch của hắn và Phàn tướng mới có nhiều thay đổi lớn.
Vốn định lợi dụng giao hảo giữa Phàn Trọng cùng Kỳ Huyên, có lẽ không thể sai khiến đế vương, nhưng lời nói cũng có trọng lượng. Chỉ cần từng bước một thu hết nhân mạch trong vương thành vào trong túi, thì cần gì phải e ngại đế vương?
Thế nhưng Kỳ Huyên đột nhiên gây bất hòa, khiến cho Phàn tướng không thể tiến cử Phàn Trọng. Càng thâm giả, cơ hồ mỗi lần nhắc tới Phàn Trọng, đều bị bệ hạ trách cứ, điều này cũng gia tăng quyết tâm vặn ngã Kỳ Huyên của Phàn tướng.
“Chỉ là không có Mã Tam, không có tám trăm tinh binh này, bổn vương sao cứu……” Kỳ Thắng nhíu mày, cực kỳ phiền não.
“Hồi vương gia, nếu muốn cứu người, tiểu nhân có mưu kế, chỉ là có chút mạo hiểm.” Phùng tiên sinh cung kính nói.
“Nói mau.” Kỳ Thắng thúc giục nói, Phùng tiên sinh đến gần Kỳ Thắng, nhẹ giọng nói nhỏ, giây lát sau, Kỳ Thắng cười ha ha,“Hảo kế, chiếu theo lời tiên sinh mà làm đi.”
Hôm sau, Tịnh Nam vương thượng thư bệ hạ, tự trách ngự hạ không nghiêm, dẫn đến tinh binh phạm phải sai lầm, thấy Kỳ Thắng ảo não, khẩn cầu bệ hạ cho phép hắn bế môn tư quá.
Kỳ Huyên thấy Kỳ Thắng làm ra vẻ ta đây, trong lòng biết đối phương đang diễn xiếc, nhưng vì đối phương nói quá hợp tình hợp lý, còn tự thỉnh trừng phạt, cho nên suy xét nhiều lần, vẫn phê chuẩn sở cầu.
Kỳ Thắng trở lại phủ đệ, quả thực đóng chặt đại môn. Kỳ Huyên phái ám vệ đi dò xét vài lần, đều thấy Kỳ Thắng ngoan ngoãn ở trong phủ, mấy ngày qua đi cũng tùy hắn.
Lại qua một ít thời gian, đến lúc Kỳ Thắng sắp khởi hành về đất phong, hắn tiến cung chào từ biệt Kỳ Huyên, thỉnh cầu trước khi đi muốn đến Phổ Đàn tự nói lời từ biệt với Thái Hậu.
Kỳ Huyên không lập tức đáp ứng, hắn cho Kỳ Thắng hồi phủ trước. Đợi đến khi Kỳ Thắng rời khỏi, Kỳ Huyên triệu tả tướng, Thái Úy cùng Ngự Sử đại phu đến, hỏi ý kiến bọn họ.
“Hồi bệ hạ, Tịnh Nam vương sở cầu hợp tình hợp lý, nhưng vi thần chỉ sợ trong đó có trá.” Chúc Cẩm Phồn nói.
“Trẫm cũng cho là như vậy, cho nên không có lập tức đáp ứng.” Kỳ Huyên gật gật đầu, trước đó Kỳ Thắng tự nhốt mình trong phủ, không biết mưu tính gì, nay đối phương sắp về, không có khả năng không có động tác.
“Khởi bẩm bệ hạ, trên tay Tịnh Nam vương đã mất binh lực, cho dù đi gặp mặt Thái Hậu nương nương, hẳn cũng không gây được sóng gió.” Phàn Quý thản nhiên mở miệng, Nhiễm Quân Dung liếc mắt nhìn hắn, tiến lên một bước nói:“Khởi bẩm bệ hạ, vi thần cho rằng không ổn.”
Chúc Cẩm Phồn cùng Nhiễm Quân Dung đều cho rằng Kỳ Thắng tất có âm mưu, Phàn Quý lại chủ trương đối phương không đủ gây sợ hãi. Kỳ Huyên nghe bọn họ ngươi một lời ta một tiếng tranh luận, trên mặt nhìn không ra biểu tình.
Cuối cùng, Kỳ Huyên thản nhiên nói:“Ngự Sử đại phu cùng đi một chuyến đi.” Phàn Quý cung kính ứng hạ, Kỳ Huyên vẫy lui tả tướng cùng Thái Úy, lưu lại một mình Phàn Quý.
“Phàn Quý, nếu xảy ra chuyện gì, trẫm tra hỏi mỗi ngươi.” Kỳ Huyên lạnh lùng nói, Phàn Quý ứng hạ, sau đó mang theo thánh chỉ của Kỳ Huyên ra cung, đi đến phủ đệ của Kỳ Thắng.
Kỳ Thắng theo Phàn Quý đi đến Phổ Đàn tự, tiến vào chùa chiền, Kỳ Thắng lấy cớ muốn cùng trụ trì đàm luận phật hiệu, cho Phàn Quý thối lui ra ngoài điện chờ. Một lát sau, Thái Hậu cũng mang người đến đại điện.
Phàn Quý thỉnh an Thái Hậu, nhìn Thái Hậu tiến vào đại điện, hắn và các nô bộc đứng ở bên ngoài. Hai canh giờ sau, Kỳ Thắng đi ra trước, thái hậu và trụ trìn đứng ở cửa đại điện, nhìn Kỳ Thắng rời đi.
Phàn Quý nhìn Kỳ Thắng cùng bọn họ nói lời từ biệt, sau đó cũng rời Phổ Đàn tự. Phàn Quý đưa Kỳ Thắng đến cửa vương thành, chính mắt nhìn hắn lên xe ngựa mang người rời đi.
Sau khi hắn trở lại cung điện, thì đến Kỳ Huyên phục mệnh. Kỳ Huyên nheo mắt, hỏi rõ ràng mọi chuyện, trong lòng thật sự không tin, Kỳ Thắng chỉ đơn thuần đàm luận phật hiệu và nói lời từ biệt thôi.
Kỳ Huyên cho Phàn Quý lui, Kỳ Huyên tiếp tục phê duyệt tấu chương. Chỉ là không bao lâu sau, ám vệ đột nhiên đến báo, thám tử trong Phổ Đàn tự hồi báo, Thái Hậu có dị dạng.
Kỳ Huyên rùng mình, quả nhiên, hắn lập tức ra khỏi cung, chạy tới Phổ Đàn tự. Sau khi đến Phổ Đàn tự, trụ trì đứng ở trước cửa nghênh đón hắn. Kỳ Huyên tiến vào đại điện, trầm giọng hỏi: “Mẫu hậu của trẫm làm sao?”
“Hồi bệ hạ, Thái Hậu nương nương đột nhiên té xỉu, đến nay chưa thanh tỉnh.” Trụ trì cung kính đáp.
“Mang trẫm đến xem.” Kỳ Huyên nói, trụ trì lập tức tiến lên dẫn đường, Kỳ Huyên hai tay phụ ở sau người, theo trụ trì đến sương phòng của thái hậu.
Nội thị và cung nữ canh giữ trước của phòng Thái Hậu lập tức thỉnh an Kỳ Huyên, Kỳ Huyên cho mọi người đứng lên, mệnh nội thị mở cửa, theo sau tiến vào sương phòng của Thái Hậu. Hắn vừa mới tiến vào đã có cảm giác không thích hợp.
Bước nhanh đi đến bên giường thái hậu, vén màn lên nhìn, phẫn nộ quát: “Các ngươi ai tới nói cho trẫm, này là ai?!” Nội thị cùng cung nữ cả kinh, bước nhanh tiến lên, nhìn người trên giường, lập tức tất cả đều quỳ xuống.
Bọn họ liên tục dập đầu cầu xin tha thứ, không ngừng kêu khổ, Thái Hậu ở nơi nào, trên giường lại biến thành một bà lão? Rõ ràng bọn họ nhìn thấy thái hậu vào phòng, thấy thái hậu té xỉu, cũng là bọn họ giúp nâng người lên giường mà.
Như thế nào trong nháy mắt, Thái Hậu đã không thấy tăm hơi đâu? Nội thị cùng cung nữ như thế nào cũng không nghĩ ra, Thái Hậu sao có thể biến mất dưới mí mắt bọn họ, huống hồ bọn họ còn canh giữ ở cửa mà.
“Thượng Thiện đại sư, ngươi tới nói, mẫu hậu của trẫm đâu rồi?” Kỳ Huyên lãnh mặt, quay đầu nhìn trụ trì. Chỉ nghe trụ trì kiệt kiệt cười quái dị hai tiếng,“Lão nạp sao biết được?”
“Lớn mật! Bệ hạ trước mặt mà ngươi dám làm càn!” Tiểu Tứ nhíu mày quát, trụ trì liếc Tiểu Tứ, nháy mắt sau đó gian đột nhiên xông về phía Kỳ Huyên, lại bị Ẩn nhất đang đứng một bên ngăn cản.
Trụ trì một kích không thành, cũng không ham chiến, đang muốn bỏ chạy thì Kỳ Huyên đột nhiên động. Thẳng đến khi trụ trì bị bóp chặt sau gáy, đại huyệt trên người bị điểm thì vẫn còn chưa kịp hồi thần lại.
Hắn cũng không nghĩ đến, võ công Kỳ Huyên lại cao thâm như thế. Kỳ Huyên ném hắn cho Ẩn nhất, lạnh giọng nói: “Mang về, mặc kệ dùng biện phái gì, hỏi cho ra địa điểm của thái hậu.”
Bắt được trụ trì, nội thị cùng cung nữ hầu hạ thái hậu cũng bị Kỳ Huyên mang về cung, hắn tự mình thẩm vấn bọn họ. Trong lúc thẩm vấn thì có một nội thị đột nhiên toàn thân run rẩy, hộc máu mà chết.
Ẩn nhất tiến lên điều tra, phát hiện là độc dược có độc tính rất mạnh, xem ra nhóm người này quả nhiên là phản đồ. Vốn nội thị và cung nữ hầu hạ thái hậu đều đã trải qua chọn lựa kỹ càng, không nghĩ đến vẫn có người vì lợi mà phản bội bệ hạ.
Không lâu sau, ám vệ thẩm vấn Thượng Thiện đại sư tiến đến bẩm báo, Thái Hậu đã theo Kỳ Thắng rời Vương Thành. Lúc này lại đuổi theo thì không có khả năng đuổi vào đất phong của Kỳ Thắng.
“Sao nàng có thể rời khỏi phổ đàn tự? Người của trẫm đều là phế vật sao?” Kỳ Huyên giận dữ, triệu Phàn Quý vào cung. Phàn Quý một bước vào Ngự Thư Phòng, đã bị một chén trà cấp thẳng vào người thỉnh mộng.
“Tiểu Tứ, ngươi tới nói cho Phàn đại nhân, mẫu hậu hiện nay ở nơi nào.” Kỳ Huyên hừ lạnh nói, Tiểu Tứ cung kính tiến lên, thấp giọng nói: “Phàn đại nhân, Thái Hậu nương nương…… Đang trên đường đi đến đất phong của Tịnh Nam vương rồi.”
Phàn Quý kinh hãi, thốt ra, “Cái gì?! Như thế nào có thể?!” Kỳ Huyên tức giận đập bàn,“Một đám đều là phế vật! Để người chạy đều không biết.”
“Bệ hạ bớt giận, vi thần biết tội.” Phàn Quý nhanh chóng quỳ xuống tạ tội. Kỳ Huyên tức giận đến ngoan, cầm tấu chương lên, “Bớt giận? Trẫm làm sao bớt giận? Mẫu hậu của trẫm theo Tịnh Nam vương trở về đất phong, người trong thiên hạ sẽ nghĩ trẫm là người thế nào?”
Phàn Quý quỳ gối, trong lòng một mảnh lạnh lẽo. Lúc trước nếu không phải “hắn” nói Tịnh Nam vương là mục tiêu kế tiếp, hắn cũng sẽ không dẫn người tới Phổ Đàn tự. Ngay hôm đó cũng nghi hoặc không thôi, vì sao Tịnh Nam vương có thể an toàn rời đi Vương Thành, nguyên lai đúng là như thế.
Nhiều ngày trôi qua, người nọ biến mất, cũng không phải hắn nghĩ người đó sẽ đuổi bắt Tịnh Nam vương, sợ là đã đi theo đối phương rồi, đang cười hắn còn si ngốc ngồi chờ ở đây.
“Phàn Quý, trẫm muốn biết, ngươi vì sao đồng ý cho Kỳ Thắng đến Phổ Đàn tự?” Kỳ Huyên tỉnh táo lại, mở miệng hỏi. Hắn hiểu Phàn Quý, nếu không có nguyên nhân, đối phương sẽ không dễ dàng xác định Tịnh Nam vương không có dị động.
“Hồi bệ hạ, hết thảy đều là vi thần phán đoán sai lầm, vi thần không lời nào để nói.” Phàn Quý chua xót nói.
“Nói thật! Phàn Quý, bên cạnh ngươi có ai, quả thật tưởng rằng trẫm không biết sao?” Kỳ Huyên lớn tiếng nói.
Phàn Quý rùng mình, chậm rãi nói:“Hồi bệ hạ, vi thần vốn tưởng rằng, người này có thể thay bệ hạ trừ bỏ Tịnh Nam vương, lại không biết vi thần quá ngu muội, tin nhàm người.”
Khó trách Phàn Quý kiên trì với sở cầu của Tịnh Nam vương, nguyên lai là muốn thừa dịp đối phương rời cung, lấy tính mạng đối phương. Kỳ Huyên nhắm chặt mắt, thở dài một tiếng,“Phàn Quý, nếu hắn thật muốn mệnh Tịnh Nam vương, thì trực tiếp lẻn vào phủ đệ rồi, tội gì muốn ngươi dẫn hắn đến?”
“…… Hồi bệ hạ, là vi thần quá mức ngu xuẩn, còn thỉnh bệ hạ trách phạt.” Phàn Quý không lời nào để nói, lời bệ hạ nói làm sao hắn không biết, chỉ trách hắn quá mức tin tưởng đối phương.
“Cũng là trẫm sơ ý.” Kỳ Huyên tựa lưng vào ghế ngồi phiền muộn. Người ở bên Phàn Quý lúc trước hắn không để ý lắm, chỉ điều tra một chút, biết đối phương là sát thủ, không hơn.
Hơn nữa những năm gần đây, đối phương vẫn im lặng chờ bên người Phàn Quý, ngẫu nhiên mới tiếp vài nhiệm vụ, chỉ giết người trong giang hồ, cho nên dần dần, Kỳ Huyên không đặt tâm lực trên người đối phương nữa.
Nay có thể suy ra, đối phương rõ ràng cũng là người của Tịnh Nam vương, không nghĩ tới đối phương giấu lâu như vậy. Kỳ Huyên nhịn không được lại thở dài một tiếng, vốn tưởng rằng thu được tinh binh của Kỳ Thắng, hắn sẽ không thể cứu Thái Hậu, là hắn quá mức xem nhẹ đối phương, cũng quá tự tin.
Cách mấy ngày, Kỳ Huyên rốt cuộc đã điều tra xong, Thái Hậu làm sao có thể rời đi Phổ Đàn tự. Nói đến cũng đơn giản, chẳng qua là kế đổi người thoát xác, hù bọn họ vài vòng thôi.
Thời gian Kỳ Thắng đóng cửa không ra kia, nhất định là để chuẩn bị. Thái Hậu lợi dụng ba năm, thành công mua được một nội thị, hơn nữa trụ trì là người Tịnh Nam vương, rất nhiều chuyện lại đơn giản hơn nhiều.
Ngày đó Thái Hậu đi đến đại điện, thay trụ trì chuẩn bị quần áo, mà trong điện sớm đã có một bà lão chờ đợi, khuôn mặt cùng thân hình tương đối giống Thái Hậu.
Phụ nhân thay quần áo của Thái Hậu, trang điểm vào, nhìn xa giống thái hậu đến tám phần, cho nên lúc ấy người Phàn Quý thấy đứng ở cửa đại điện nhìn theo Kỳ Thắng, kỳ thật căn bản không phải Thái Hậu.
Thái hậu giả lúc ấy được nội thị vây quanh trở về phòng. Vì sao nội thị và cung nữ không phát hiện ra khác thường, là vì bình thường bọn họ không nhìn vào mắt thái hậu, thế là bất kính.
Hơn nữa Thái Hậu bị Kỳ Huyên nhốt ở Phổ Đàn tự, mấy nội thị cùng cung nữ đều là tai mắt của Kỳ Huyên, nàng sao có thể cho phép bọn họ gần người mình? Cung nữ duy nhất hầu hạ gần thái hậu nhất thì đã bị thái hậu lấy cớ sai đi trước.
Cho nên thẳng đến khi thái hậu giả trở lại rồi té xỉu, vẫn không có người phát hiện nàng không phải là thái hậu thật. Thái Hậu giả vì sao té xỉu? Đương nhiên là Kỳ Thắng và thái muốn muốn giết người diệt khẩu rồi.
Nội thị mang theo thái hậu giả về phòng, nhân cơ hội hạ độc nàng, lúc thái hậu giả té xỉu thì có thể gọi đế vương đến. Nếu trụ trì nhân cơ hội ám sát thành công, Tịnh Nam vương không cần trở lại đất phong nữa.
Bất quá bọn họ không nghĩ đến, công phu Kỳ Huyên lại tốt như vậy. Bọn họ đã sớm dự đoán được, bên người đế vương tất có ám vệ bảo hộ,Thượng Thiện đại sư nguyên bản tưởng rằng, nếu không thể giết đế vương, chẳng lẽ không thể làm hắn bị thương hay sao.
Kết quả là công lực của Ẩn nhất không thể khinh thường, Thượng Thiện đại sư vốn định lui lại, cơ hội cũng không thiếu. Nhưng lúc Kỳ Huyên vừa ra tay, đã đem hy vọng của hắn đánh nát.
Kỳ Huyên đời trước võ công cũng không yếu, lại không tốt bằng đời này, bất quá sau khi bị Phàn Trọng đâm một đao chết, lần này tỉnh lại, đã tìm cao nhân bên ngoài bí mật rèn luyện võ công.
Hơn nữa hoàng cung cái gì không có, chứ dược liệu thượng đẳng trân quý thì dư dả, cho nên cho dù Kỳ Huyên mười lăm tuổi mới bắt đầu luyện võ, có dược liệu phụ trợ, thành tựu cũng không kém.
Kỳ Huyên sau khi biết vì sao trụ trì là người của Kỳ Thắng thì vẫn không đổi người, là vì hai lý do. Thượng thiện đại sư là trụ trì Phổ đàn tự đã lâu, từ lúc tiên hoàng còn tại vị thì hắn đã đảm nhiệm trụ trì, mà tiên hoàng lại cực kỳ tôn sùng hắn, thậm chí tôn hắn làm quốc sư. Chỉ bởi vì hắn là đế vương, cũng không thể vô duyên vô cớ triệt bỏ vị trí trụ trì của Thượng Thiện đại sư được.
Thứ hai là vì Kỳ Huyên không nghĩ đả thảo kinh xà, hắn vốn định lợi dụng trụ trì cùng Thái Hậu, chậm rãi bắt được đuôi hồ ly của Tịnh Nam vương. Ai ngờ lại bị đối phương lợi dụng sơ hở, mặc kệ hắn cứu thái hậu ra.
Kỳ Huyên ảo não cũng vô dụng, chỉ phải nhanh chóng phái người đuổi theo, hơn nữa chiêu cáo thiên hạ viết: Tịnh Nam vương ý đồ ám sát bệ hạ, sự tình bại lộ thì bắt Thái Hậu chạy trốn, tội ác tày trời, tức khắc khởi tước phong hào, thu hồi đất phong.
Sau đó lại lập tức phái giáo úy suất lĩnh năm ngàn tinh binh, đi đến đất phong tiếp thu binh quyền. Kỳ Thắng nửa đường nghe nói tin tức này, tức giận đến cơ hồ muốn xuất huyết.
Hắn rõ ràng bảo Thượng Thiện đại sư muộn một chút hãy động thủ lần nữa, ít nhất chờ cho bọn họ bình an tới đất phong hãy làm. Kết quả Thượng Thiện đại sư thế nhưng lúc bọn họ vừa rời đi đã động thủ, khiến tung tích của bọn họ bại lộ.
Thượng Thiện đại sư ham lợi, muốn biểu hiện trước mặt Tịnh Nam vương, hơn nữa tự tin có thể làm hại đế vương, nếu có thể trừ bỏ Kỳ Huyên, hắn sẽ trở thành đại công thần đầu tiên.
Đáng thương Thượng Thiện đại sư bị Thái Hậu dụ dỗ, Thái Hậu suốt ngày trước mặt hắn khuyến khích hắn giết Kỳ Huyên, mắt thấy cơ hội tốt thế, sao lại dễ dàng bỏ qua được.
Thái Hậu cũng không biết, công phu Kỳ Huyên thế nhưng lại tốt như vậy. Nàng ban đầu cũng cho rằng Thượng Thiện đại sư nhất định có thể trừ bỏ Kỳ Huyên, mới cố ý vô tình ám chỉ đối phương, nếu có thể trừ bỏ Kỳ Huyên, sau khi Tịnh Nam vương đăng cơ, nhất định sẽ có đại thưởng.
Cho nên đối với chuyện Thượng Thiện đại sư thất thủ, kỳ thật Thái Hậu càng thêm khiếp sợ.
Tịnh Nam vương trở thành phản tặc, đất phong mỗi người giật mình, nhóm thân tín của Tịnh Nam vương, hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, dứt khoát ủng binh tự trọng. Bọn họ tính chờ Tịnh Nam vương trở về, thì phong Tịnh Nam vương tự lên làm vua.
Bọn họ cùng lúc phái ra binh lực đi tiếp ứng Tịnh Nam vương, cùng lúc đó rải tin đồn bất lợi cho Kỳ Huyên ở đất phong. Trong đất phong, dân chúng cực kỳ kính yên Kỳ Thắng, giờ bệ hạ thị phi không phân, lại nói xấu Tịnh Nam vương thành loạn thần tặc tử, ngay cả thái hậu cũng bị đuổi ra khỏi cung.
Hôn quân như thế, bất trung bất hiếu bất nghĩa, sao có thể xứng ngôi hoàng đế? Bởi vậy ai trong đất phong cũng trào dân oán giận, muốn cùng Tịnh Nam vương khởi nghĩa.
Trên đường, Kỳ Huyên phái người đuổi bắt Tịnh Nam vương, cũng phải chống lại thân binh đến tiếp ứng. Hai phương nhân mã kịch liệt giao chiến, giáo úy suất lĩnh năm ngàn tinh binh đuổi tới, thân binh không muốn dây dưa, yểm hộ Tịnh Nam vương lui lại.
Thiết kỵ binh thu được mệnh lệnh là bắt sống Tịnh Nam vương, cứu Thái Hậu, bởi vậy bọn họ có điều cố kỵ, không dám hạ nặng tay, sợ ngộ thương đến Tịnh Nam vương cùng Thái Hậu; Trái lại nhân mã của Tịnh Nam vương ra tay ngoan lệ, một bộ muốn tiêu diệt toàn bộ đối phương.
Một đám người vừa đánh vừa lui, mắt thấy sắp tiến vào đất phong, nếu để Tịnh Nam vương trốn vào đất phong, thì không thể dễ dàng bắt được hắn nữa. Giáo úy rùng mình, hạ giết không cần hỏi quân lệnh.
Trước lúc xuất phát, bệ hạ cho hắn một đạo thủ dụ, bất đắc dĩ nếu có thể bảo trụ mệnh Thái Hậu, Tịnh Nam vương chết sống bất luận. Lúc ấy giáo úy cảm thấy khiếp sợ, nay nghĩ đến, bệ hạ tất đã sơm dự liệu đến cảnh này.
Giáo úy ra lệnh, nhóm thiết kỵ binh không còn buộc tay buộc chân, cứ thế chém mạnh xuống địch nhân. Thái Hậu được bảo hộ sau địch nhân, rời xa chiến trường, bọn họ cũng không cần bận tâm đối phương.
Nguyên bản thân binh của Kỳ Thắng có vẻ thành thạo, thế nhưng thiết kỵ binh không có điều cố kỵ, bọn họ liền liên tiếp bại lui. Thiết kỵ binh nhiều năm ở trên sa trường chinh chiến, sao lại có thể so sánh với binh lính suốt ngày rụt cổ co đầu nơi đất phong chứ.
Đúng là Kỳ Thắng thường xuyên luyện binh, thế nhưng không có kinh nghiệm thực tiễn, giờ phút này không thể sánh bằng. Kỳ Thắng thấy tình huống không đúng, đột nhiên bắt lấy thái hậu, đặt dao lên cổ nàng.
“Mẫu hậu, nhịn một chút.” Hắn nhẹ giọng bên tai thái hậu, Thái Hậu mím môi khẽ gật đầu. Giáo úy vừa thấy động tác của Kỳ Thắng thì nhanh chóng mệnh thiết kỵ binh dừng tay.
“Nếu không lui ra, các ngươi sẽ xách đầu thái hậu trở về.” Kỳ Thắng hung hăng bỏ lại một câu. Giáo úy bất đắc dĩ, chỉ có thể mệnh thiết kỵ binh lui về phía sau, chung quy bệ hạ nói, phải bảo trụ mệnh của Thái Hậu.
Kỳ Thắng lợi dụng Thái Hậu, bức bách đối phương lui về phía sau gần mười dặm, giáo úy bất đắc dĩ, chỉ phải trơ mắt nhìn Kỳ Thắng rời đi. Kỳ Thắng mang theo Thái Hậu, rốt cuộc về tới đất phong.
Ai trong đất phong cũng hoan hô, cho rằng lão thiên hỗ trợ, đứng về phía Kỳ Thắng, tỏ vẻ hắn mới là chân mệnh thiên tử. Điều này là do mưu sĩ của Kỳ Thắng để người trà trộn vào dân chúng đồn ra, một đồn mười mười đồn trăm, rất nhanh, toàn bộ đất phong đều cho rằng Kỳ Thắng mới xứng đáng ngôi vị đế vương.
Lúc này Thái Hậu cũng tỏ vẻ Kỳ Thắng mới là thân sinh tử của nàng, nàng bị Kỳ Huyên tù cấm tại Phổ Đàn tự, nếu không phải Kỳ Thắng cứu giúp, giờ phút này đã không ở trên đời này.
Nguyên lai không phải Kỳ Huyên đuổi Thái Hậu ra cung, mà là đem Thái Hậu giam lỏng tại ngoài cung, tội đồ bất hiếu này, tuyệt không thể làm minh quân trong lòng dân chúng. Lời của thái hậu làm dân chúng đổ hết bất mãn lên đầu Kỳ Huyên.
Kỳ Huyên tự nhiên cũng thu được tin tức, hắn sai người truy hồi Thái Hậu, cũng là phòng trường hợp này xảy ra. Chỉ là hắn không nghĩ tới, Kỳ Thắng thế nhưng lấy tính mạng Thái Hậu ra áp chế, buộc thiết kỵ binh lui binh.
Quả nhiên cùng Thái Hậu là thân sinh mẫu tử, thủ đoạn đồng dạng kịch liệt, vì mạng sống, thật đúng là cái gì cũng làm được. Kỳ Huyên cười lạnh, hắn chiêu cáo thiên hạ Kỳ Thắng ý đồ mưu phản, hắn liền cắn ngược lại mình, nói mình tù cấm Thái Hậu.
Còn tại đất phong ủng binh tự trọng, tự lập vi vương, xem ra thật không để đế vương như hắn vào mắt nữa, còn định ngồi lên vương vị của Đại Kỳ vương triều sao?
Chuyện bịa đặt này, không chỉ có bọn họ mới làm được. Kỳ Huyên lập tức lập tức triệu Chúc Cẩm Phồn đến, thương thảo đối sách, hôm sau chung quanh vương thành bắt đầu truyền lưu, Kỳ Thắng là kết quả của Thái Hậu cùng Thư quốc vương gia tư thông.
Chưa nói đến độ đáng tin cậy của lời đồn, dân chúng cũng không đi suy xét làm gì, chuyện thâm cung nội uyển, phi tử sao có thể gặp mặt vương gia một vương quốc khác, đều không phải trọng điểm quan tâm của công chúng.
Huống hồ không có lửa làm sao có khói, nếu Thái Hậu không cùng Thư quốc vương gia tư thông, sao lại có tin tứ truyền ra? Lại thêm người của thế hệ trước, còn nhớ rõ lúc ấy Thái Hậu vẫn là phi tử, đã từng có lời đồn như vậy.
Lúc ấy có một nhóm phi tử muốn chèn ép Thái Hậu, cố ý để người truyền ra. Tiên hoàng cũng là bởi vì các đại thần nghe lời đồn đãi, cảm giác tình thế nghiêm trọng, mịt mờ viết nhập tấu chương; Hơn nữa có phi tử còn cố gắng nhắc tới trước mặt tiên hoàng, khiến tiên hoàng nổi giận đùng đùng đi chất vấn.
Nếu chỉ có một hai phi tử nói đến, tiên hoàng có lẽ còn không tin tưởng, chung quy kỹ xảo của hậu cung tranh thủ tình cảm không khác nhau cho lắm; mà nếu người trong thiên hạ đều biết, thì lại là vấn đề khác.
Đây là việc xấu trong nhà, sao lại có thể truyền ra ngoài, còn để nhóm thần tử viết tấu chương dâng lên ám chỉ cho mình biết; Ai cũng biết chuyện này, bệ hạ ngài lại không xử lý, tựa hồ là điều không chấp nhận được.
Tóm lại chuyện năm đó cũng cự kỳ ồn ào huyên náo, trở thành đề tài cho dân chúng uống trà tám chuyện trong vương thành. Có lẽ thành của Ly vương xa xôi không biết được, nhưng trong vương thành hai mươi năm trước, không ai là không biết chuyện này.
Nay chuyện này lại bị đề ra, trong lúc nhất thời Thái Hậu cùng Thư quốc vương gia tư thông gièm pha, qua mặt cả vấn đề Kỳ Huyên có tù cấm thái hậu hay không, đây cũng là kết quả mà Kỳ Huyên muốn.
Mà Thái Hậu ở đất phong xa xôi không nghĩ tới, chuyện nàng cùng Thư quốc vương gia, đã qua nhiều năm, thế nhưng lại bị đề ra, nỗi hận đối với Kỳ Huyên lại gia tăng rất nhiều.