Phụ thân Phàn Trọng bị phân quyền, Phàn Trọng đương nhiên cũng rất khiếp sợ, từ sau khi Kì Huyên bị bệnh nặng hai năm trước, hắn rất khó có cơ hội nhìn thấy đối phương.
Phàn Trọng không có chức quan, vốn có thể vào ra hoàng cung, cũng chỉ bởi vì được Kì Huyên tín nhiệm, bình thường đều là do Kì Huyên truyền tiến cung diện thánh. Nói trắng ra, không có được sự sủng ái của đế vương, Phàn Trọng không là gì cả.
Phàn Trọng vốn là thư đồng của Kì Huyên, thư đồng của hoàng tử không có chức quan không có bổng lộc, tuy chỉ có một danh hiệu như thế, nhưng mà bởi vì trước kia Kì Huyên và Phàn Trọng có quan hệ rất tốt, sau khi Kì Huyên đăng cơ làm vua, rất nhiều người thầm dự đoán, Phàn gia ắt hẳn sẽ được trọng dụng.
Phụ thân của Phàn Trọng đã làm Tể tướng, tiền đồ ngày sau của Phàn Trọng có khi sẽ không thể lường trước được. Nhưng không ngờ rằng đế vương đăng cơ được ba tháng sau, liền hủy bỏ chức thư đồng của Phàn Trọng, cũng không hề triệu kiến đối phương vào cung nữa.
Bản thân Phàn Trọng cũng ngạc nhiên, y vốn nghĩ cho dù không thể trở thành quyền thần, kiếm được một chức quan nhàn rỗi hẳn là cũng không vấn đề gì. Ngay từ đầu phụ thân còn khuyên y, cho rằng Hoàng thượng có tính toán của hắn, phải kiên nhẫn chờ. Ai ngờ đợi hai năm, nhưng lại là chờ đến lúc phụ thân bị phân quyền, trong triều giờ ngoài Hữu tướng, lại nhiều thêm một Tả tướng.
Cùng ngày với ngày Kì Huyên lập chức Tả tướng, phụ thân Phàn Trọng nổi giận đùng đùng trở lại phủ Tể tướng, gọi Phàn Trọng vào thư phòng, hỏi y, “Ngươi không đắc tội Hoàng thượng đấy chứ?”
Phàn Trọng ban đầu thật sự còn chưa hiểu ra, lúc sau nghe phụ thân giải thích xong, mới biết rằng phụ thân đã bị phân quyền. Phàn phụ (*) thấy y trầm mặc không nói, trầm giọng tiếp: “Từ khi ngươi bị cách chức thư đồng, ta đoán Hoàng thượng muốn giữ khoảng cách với nhà chúng ta, thận thận trọng trọng hai năm qua, Hoàng thượng quả nhiên vẫn xuống tay với chúng ta.”
(*) Ở đây mình chữ ‘phụ’ (父) mang nghĩa “cha của Phàn Trọng”.
“Phụ thân, con chưa từng đắc tội với Hoàng thượng.” Phàn Trọng mím môi, ấp úng mở miệng, hai năm nay y cũng đã trái lo phải nghĩ, vẫn không rõ vì sao Kì Huyên đột nhiên lại thay đổi thái độ.
“Nếu ngươi chưa từng chọc giận Hoàng thượng, sao Hoàng thượng lại đuổi ngươi ra khỏi cung?” Phàn phụ tất nhiên không tin, Kì Huyên cách chức thư đồng của Phàn Trọng, lại chưa từng cho một chức quan nhỏ nào, ngay cả ban tặng hay thưởng cho đều không có.
Người khác nhìn vào chỉ biết, Phàn Trọng bị đuổi ra khỏi cung, nếu không sao Hoàng thượng lại ngay cả một câu khích lệ cũng không có? Cho dù không phải quan to lộc hậu, ngay cả chức thị vệ cũng không được, điều này còn chưa đủ chứng minh Hoàng Thượng không cần Phàn Trọng hay sao?
Lúc ấy Phàn phụ tuy rằng an ủi Phàn Trọng, kỳ thật cũng hiểu rõ, sợ là Phàn Trọng đã phạm vào chuyện gì, mới có thể khiến Hoàng thượng đuổi thẳng đối phương ra khỏi cung như vậy. Bất quá hắn ỷ vào sự quen biết lâu năm giữa Phàn Trọng và Kì Huyên, mười năm cảm tình, Hoàng Thượng ắt sẽ hết giận, rất nhanh sẽ lại triệu Phàn Trọng tiến cung.
Thời gian trôi qua, chuyện hắn lo lắng càng lúc càng nghiêm trọng, rốt cục sau khi Kì Huyên lập Tả tướng, Phàn phụ mới chấp nhận đối mặt với sự thật Phàn gia đã đánh mất thánh tâm, mới bằng lòng thừa nhận, Hoàng thượng thật sự không muốn nhìn thấy Phàn Trọng nữa.
Hai phụ tử bắt đầu khẩn trương, Hoàng thượng hiện tại đã bước đầu lập Tả tướng, như vậy bước tiếp theo sẽ là gì? Liệu có thể sẽ tùy tiện tìm một nguyên do, thay đổi chức Hữu tướng của Phàn phụ hay không?
Kỳ thật nếu có thể, Kì Huyên đâu chỉ muốn đổi Hữu tướng, hắn còn muốn đem Phàn phủ san bằng nữa kìa. Hai năm nay, hắn cũng đã thông suốt rất nhiều chuyện, đối với việc kiếp trước Phàn Trọng vì sao lại đâm hắn một đao, trong lòng cũng có đáp án.
Vì đã nghĩ thông suốt, mới bắt đầu từng bước từng bước một làm suy yếu thế lực của Phàn gia, bị lừa một lần, sao có thể để tùy ý những kẻ chỉ chăm chăm vào vương vị của mình chứ, càng không thể để cho âm mưu soán vị của kẻ gian xảy ra với mình nữa.
Kiếp trước Phàn Trọng đâm một đao kia, không thể không liên quan đến quyền lực và địa vị được, vương quyền tối cao ở ngay trước mắt, tình cảm này nọ đều có thể bán rẻ, hắn cũng đã hiểu rõ con người này rồi.
Hai năm qua, trong triều chuyện lớn nhỏ đều khiến hắn phải phiền lòng, hậu cung cũng có thái hậu luôn luôn tìm cách gây khó dễ, điều duy nhất có thể khiến hắn bình tĩnh lại, đó là lúc nghe được tin báo chiến sự biên quan.
Từ khi Yến Quy theo Yến tướng quân xuất chinh, hắn liền phái người đi theo đại quân, lúc nào cũng hồi báo tình hình ngoài biên quan cho hắn. Ngoài chiến báo của Yến tướng quân, còn có người của hắn truyền tin về từ biên quan, chuyên ghi lại rõ ràng lịch làm việc và nghỉ ngơi mỗi ngày của Yến Quy.
Kỳ thật hắn cũng không biết, bản thân vì sao lại nhớ thương Yến Quy như vậy, nếu nói bởi vì đối phương liều mình cứu hắn, thì việc muốn đề bạt y, trọng dụng y, đều không có gì quá đáng; nhưng mỗi đêm hắn nằm mộng đều hiện lên cảnh lúc ấy, luôn hiện lên ánh mắt của người đó.
Hơn nữa, ban đầu Kì Huyên cũng không suy nghĩ nhiều, rốt cuộc Yến Quy là gì trong lòng mình, chiếm địa vị nào trong đó. Nhưng thời gian trôi qua, cũng khiến Kì Huyên bắt đầu không ngừng suy nghĩ, vì sao bản thân lại chấp nhất Yến Quy đến thế, rốt cuộc là có bình thường hay không.
Hắn không tìm ra nguyên do, vậy thì đành chờ Yến Quy trở về bên hắn, có lẽ sẽ có đáp án thôi. Lúc trước hắn thầm cho đối phương ba năm, là do Yến tướng quân sẽ hy sinh trên sa trường vào năm thứ tư xuất chinh.
Hắn không biết mình có thể thay đổi bao nhiêu, chỉ nghĩ rằng ít nhất cũng đừng để Yến Quy mất đi phụ thân. Nay Yến tướng quân đã lập không ít chiến công, Yến Quy hai năm nay cũng đã biểu hiện rất tốt, sau khi trở về không thể trực tiếp lên làm Đại tướng quân thì cũng có thể phong Quốc úy hoặc Đô úy, ít nhất cũng phải là Giáo úy.
Bởi thế nên hắn nhẫn nại, chờ đợi ba năm qua đi.
Một ngày nọ, Kì Huyên vừa hạ triều, ngự liễn còn chưa đến Triêu Dương cung, đã thấy chiến báo khẩn cấp truyền về từ trăm dặm ngoài biên quan, Kì Huyên rùng mình, tự mình xuống ngự liễn, tiếp nhận văn kiện khẩn báo.
Vừa mở ra, sắc mặt hắn nhất thời trở nên âm trầm, truyền chỉ triệu Tả tướng, Hữu tướng, Thái úy cùng Binh bộ thượng thư, Binh bộ thị lang tiến cung. Vài vị đại thần vừa mới bước tới cửa cung đã bị nội thị chạy tới gọi giật trở về.
Nguyên lai đúng là tình hình chiến sự có biến, Yến tướng quân hôm trước trúng mai phục của địch, bị trọng thương hôn mê đã ba ngày vẫn chưa tỉnh lại, quân địch thừa thắng tiếp tục truy kích, vì đội thiết kỵ của Đại Kì liên tiếp bại trận, hiện đã bức tới đất đóng quân của quân ta.
Vài phó tướng xuất lĩnh thiết kỵ binh chật vật chống đỡ, Yến Quy lại dẫn Yến gia quân tập kích địch doanh, thiêu hủy lương thảo của chúng, nhưng chỉ có thể câu được thêm ít thời gian tĩnh dưỡng.
Địch nhân lần này tiến thế ào ạt, tập kết rất nhiều binh mã, xem ra muốn một trận chiếm luôn biên thùy (đất biên cương) Đại Kì. Nếu rào chắn biên thùy bị phá, quân địch sẽ một đường thẳng tiến vào biên quan, đến lúc đó thì quốc thổ Đại Kì gặp nguy rồi.
Kì Huyên triệu tập các vị đại thần, muốn cùng họ thương thảo đối sách, biên quan tuyệt đối không thể thất thủ, trừ việc tăng số lượng binh mã ngoài đó, nên do ai lĩnh quân, Kì Huyên muốn nghe ý kiến của mọi người.
Chư vị đại thần không ngờ rằng Hoàng Thượng cấp triệu kiến là vì chiến sự biên quan, hai năm nay Yến tướng quân phòng thủ biên quan, liên tiếp truyền về tin chiến thắng, khiến mọi người nghĩ Yến tướng quân ít ngày nữa là có thể quay về, lại không nghĩ đến hiện tại lại xảy ra đại sự cỡ này.
Kì Huyên ngồi trên long ỷ ở thư phòng, lạnh lùng nhìn xuống mọi người đang nhíu mày suy nghĩ sâu xa. Giây lát sau, hắn thản nhiên mở miệng hỏi: “Hữu tướng có đối sách gì không? Hay là đang nghĩ đến việc chọn người?”
“Khởi bẩm bệ hạ, không có ạ.” Phàn phụ bị Kì Huyên điểm danh, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng mở miệng đáp, Kì Huyên hừ lạnh một tiếng, tiếp tục hỏi những người khác.
Phàn phụ nghe Kì Huyên hừ lạnh một tiếng, trong lòng lộp bộp một tiếng, ông ta không biết liệu Hoàng Thượng có phải nhìn thấu tâm tư của ông ta hay không, biết ông ta muốn tìm cơ hội tiến cử Phàn Trọng, cho nên ngay từ đầu trước hết hỏi ông ta, lấp cái miệng ông ta lại.
Phàn phụ muốn cho Phàn Trọng đến quân đội rèn luyện một phen, thực quyền của ông ta đã sớm bị Hoàng Thượng tước đi không ít, nếu Phàn Trọng có thể chấp chưởng quân quyền, thật cũng không phải là hết đường đi.
Kì Huyên cũng đã liệu trước tâm tư Phàn phụ, biết ông ta muốn đưa Phàn Trọng vào quân đội. Kiếp trước sau khi Yến tướng quân hy sinh, Phàn Trọng quả thật đã tự xin xuất chiến, đi theo đại quân đến trợ giúp Yến Quy.
Cũng bởi vì một trận chiến này, Yến Quy thành thiếu niên tướng quân, biểu hiện của Phàn Trọng tuy rằng không bằng Yến Quy, bất quá đối với lần đầu tiên xuất chinh với một thiếu niên mà nói, cũng coi như đã lập không ít chiến công rồi.
Sau khi trở về, Kì Huyên đã khen ngợi Phàn Trọng một phen, hơn nữa còn phong đối phương lên vài bậc quan, chỉ kém trực tiếp phong làm tướng quân nữa thôi. Yến Quy thì lập tức được phong tướng quân, đưa quan cữu của Yến tướng quân trở về Yến phủ, sau đó cứ như vậy mà biệt tăm.
Suy nghĩ của Kì Huyên lại phiêu trở lại kiếp trước, trên mặt không biểu hiện bất kì điều gì, đến khi hắn phục hồi tinh thần lại, mấy người ở dưới đã bắt đầu cãi cọ um sùm vì ý kiến bất đồng.
Kỳ thật lần này Yến tướng quân bị thương khiến hắn vô cùng bất ngờ, bởi vì hắn không nhớ rõ đời trước từng có chuyện này, rõ ràng là Yến tướng quân ba năm liền đều thuận buồm xuôi gió một đường đánh bại quân địch mà.
Chẳng lẽ bởi vì hắn trọng sinh, quỹ đạo lịch sử đã thay đổi? Ngón tay khẽ gõ lên bàn, hắn bình tĩnh suy tư, hai năm nay hắn quả thật đã thay đổi rất nhiều chuyện của kiếp trước, chẳng lẽ bởi vì chuyện này, cho nên lịch sử tiếp theo sẽ khác đi?
Hắn rùng mình, đột nhiên có chút sợ hãi, sở dĩ hắn cho Yến Quy đi, là bởi vì biết trong ba năm này đối phương sẽ không gặp nguy hiểm, nhưng mà hiện giờ Yến tướng quân lại bị thương, còn thêm quân địch tấn công ráo riết, cũng không phải chuyện hắn có thể đoán trước được.
Nếu Yến Quy xảy ra chuyện gì, hắn tuyệt đối sẽ hối hận. Kì Huyên lạnh lùng hé mắt, đột nhiên cảm thấy chính mình lúc trước không nên buông tay, không phải quan văn thì sao chứ, hắn vốn nên đem đối phương cột vào người mình mới đúng.
Mọi người thấy Hoàng thượng đột nhiên sa sầm mặt, nhanh chóng ngậm miệng không nói nữa, Kì Huyên phục hồi tinh thần lại, phát hiện một mảnh yên tĩnh, hừ lạnh một tiếng mở miệng nói: “Sao lại không nói nữa? Không phải mới vừa rồi còn nói rất hăng say sao? Trẫm tìm các ngươi đến, là muốn các ngươi thương lượng đối sách, các ngươi lại ở đây cãi nhau, làm trò hề trước mặt trẫm.”
“Thần đáng chết, thỉnh bệ hạ bớt giận.” Vài vị đại thần nhanh chóng quỳ xuống, đồng thanh nói.
“Hừ, các ngươi quả là đáng chết, thiết kỵ của trẫm ở biên quan khổ thủ, các ngươi còn ở nơi này lãng phí thời gian!” Kì Huyên tức giận, cầm chung trà trên bàn ném xuống.
“Ba!” một tiếng trên sàn nhà, Hữu tướng quỳ gối trước mặt hắn bị nước tạt đầy mặt, còn chưa kịp tránh, trên trán còn dán lá trà, máu loãng chảy xuôi xuống cùng nước trà, thoạt nhìn rất chật vật.
“Trẫm dưỡng các ngươi thì có tác dụng gì chứ?!” Kì Huyên lạnh giọng nói, mọi người bên dưới lạnh run, không hiểu vì sao đế vương trẻ tuổi lại đột nhiên tức giận. Kì Huyên mắng xong thở ra một hơi, giây lát sau, mới lại mở miệng nói: “Trẫm quyết định, trẫm muốn đích thân lãnh binh xuất chiến.”