Đế Vương

Chương 36: Tưởng niệm (Phần I)




Nhiễm Quân Dung nghe Yến Quy miêu tả, nhíu nhíu mày: “Thật không hiểu được Vân quốc tướng quân có chủ ý gì.” Các tướng lãnh còn lại cũng gật đầu, đều nghi hoặc vạn phần.

Tuy rằng Vân quốc tướng quân biểu đạt ý tứ ngưỡng mộ đối với Yến Quy, nhưng không ai tin tưởng, hắn mang theo thiên quân vạn mã đến, cũng chỉ là vì tới gặp Yến Quy.

“Yến tướng quân, việc này không thể tin, để tránh địch nhân trá hình, chúng ta phải cẩn thận đối đãi mới được.” Nhiễm Quân Dung thản nhiên nói, Yến Quy gật đầu đồng ý.

Thương thảo chấm dứt, các tướng lĩnh rời khỏi, Nhiễm Quân Dung nói với Yến Quy:“Tướng quân, thứ ta nói thẳng, không khỏi phức tạp, nếu Vân quốc tướng quân mời gặp mặt, còn thỉnh tướng quân trăm ngàn không thể đáp ứng.”

“…… Vừa rồi có các tướng lĩnh tiền ta chưa nói, kỳ thật Vân Thương đã đến đây.” Yến Quy sờ sờ mũi, có chút xấu hổ nói.

“Vân Thương? Vân quốc tướng quân?” Nhiễm Quân Dung ngẩn người.

“Ân, hắn giả trang thành sứ giả, lẻ loi một mình tiến vào Đại Kỳ vương triều quân doanh.” Yến Quy đè thấp âm lượng nói.

“Hắn đến cùng muốn làm cái gì?!…… Chẳng lẽ, hắn là vì tướng quân ngươi mà tới?” Nhiễm Quân Dung kinh nghi, khó có thể tin hỏi.

“Tuy rằng theo như lời hắn nói, là muốn gặp ta, nhưng ta cảm giác sự tình không đơn giản như vậy.” Yến Quy nói.

“Tướng quân, trước đây ngươi với hắn có quen biết?” Không trách Nhiễm Quân Dung nghi hoặc, nếu không quen biết, Vân Thương làm sao có khả năng vì một người xa lạ, một mình xâm nhập địch doanh.

“Từng có gặp mặt một lần.” Yến Quy dừng một chút, tiếp tục nói:“Vài năm trước cùng Thư quốc tranh tài, ta từng nhìn thấy hắn, về phần hắn có phải từ khi đó mà biết ta hay không, ta quả thật không biết.”

“Dù có thế nào, đề phòng vẫn hơn.” Nhiễm Quân Dung gật gật đầu, kết thúc đề tài.

“Sắc trời không còn sớm, Thái Úy sớm đi nghỉ ngơi đi.” Yến Quy nhìn Nhiễm Quân Dung có chút mỏi mệt, nhanh chóng mở miệng nói. Sau đó triệu binh lính đến, mang Thái Úy đi nghỉ ngơi.

Sau khi Yến Quy tiến vào Hoành gia trang, liền vào ở trong nhà tộc trưởng.Thứ nhất là vì nhà tộc trưởng lớn nhất, có thể chứa nhiều người; Thứ hai là bởi vì hắn muốn xem xem có thể tìm ra chứng cứ tộc trưởng cấu kết địch quốc hay không.

Y dành phòng ngủ lớn nhất cho Thái úy, còn bản thân y ở thư phòng bên cạnh phòng ngủ, bất quá này ba ngày bề bộn nhiều việc, y gần như ngủ luôn ở thư phòng, căn bản không hề đặt chân vào phòng ngủ.

Thẳng đến hôm nay, tù binh cùng đại quân đều đã được dàn xếp xong xuôi, viện binh của Thái úy cũng đã đến, y lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, tinh thần vốn buộc chặt giờ đã có thể thả lỏng đôi chút.

Y nhu bóp bên vai, thổi tắt ánh nến, rời thư phòng trở lại phòng ngủ. Vừa vào phòng ngủ, cước bộ y liền dừng lại, xuyên thấu qua ánh trăng ngoài phòng, có thể mơ hồ thấy, trên bàn trong phòng, tựa hồ có một phong thư.

Y chậm rãi đến gần bàn, quả nhiên là một phong thư. Nhíu nhíu mày, y gọi binh lính hầu cận đến hỏi, thật ra không có ai bước vào phòng y cả.

Y vẫy lui binh lính, cầm lấy bức thư trên bàn, mở ra đọc, sau đó kinh ngạc nhíu mày. Trên giấy là nét chũ rồng bay phượng múa, hoàn toàn khác biết so với một Vân Thương dáng vẻ tinh tế đoan chính.

Yến Quy giật mình, vội vàng nhìn xuống nơi đề tên, quả nhiên là Kỳ Huyên.

Y nâng lá thư trên tay, trong lòng không khỏi lộn nhộn, trên mặt lại mang theo  một tia vui sướng, cùng một tia ngọt ngào, với cả khóe miệng cũng nhịn không được câu lên. Y ngồi xuống, bắt đầu tỉ mỉ đọc thư.

Thư của Kỳ Huyên rất dài, một nửa đoạn đầu toàn nỗi mong nhớ dành cho y, còn có cả tình thế nơi Vương Thành; Phần còn lại là nỗi quan tâm đến tình hình nơi chiến trường, lo lắng cho an nguy của y.

Yến Quy đọc thư mà có thể mường tượng được gương mặt Kỳ Huyên chăm chú nghiêm túc lúc viết thư. Y đọc bức thư lại một lần rồi một lần, trong đầu tự nhiên lặp lại những biểu đạt mong nhớ của Kỳ Huyên với y.

Qua một lúc lâu, y mới cẩn thận gấp bức thư lại, đặt vào lại trong phong thư, sau đó tìm một chiếc hộp, trịnh trọng thả vào, rồi lại đi tìm chỗ cất cho phù hợp. Y vốn định giữ bên người, nhưng lại sợ làm bẩn nó, hay làm mất, chỉ có thể nhịn đau đặt vào trong hộp gỗ mà thôi.

Sau khi cẩn thận che đập hộp gỗ kỹ càng rồi, y mới đặt hộp gỗ lên giường, bên cạnh gối đầu của mình. Y nghĩ, có nỗi mong nhớ của Kỳ Huyên làm bạn, đêm nay nhất định sẽ ngủ rất ngon…

Tại Hoành gia trang Yến Quy mang theo nụ cười đi vào giấc ngủ, trong lúc đó Kỳ Huyên xa tại ngàn dặm lại một đêm không ngủ. Hắn nằm trên long sàng rộng rãi, trừng mắt nhìn màn giường minh hoàng, trong đầu đều là gương mặt của Yến Quy.

Khí nóng trong người cứ thế dâng tràn, hắn không ngừng nhớ lại Yến Quy trên giường phong tình đến thế nào, chỉ nghĩ đến gương mặt đầy mê loạn của Yến Quy, thân thể đã không tự chủ được nổi lên phản ứng. Hắn nhịn không đuộc đưa tay xuống dưới, nắm lấy phân thân, tưởng tượng bộ dáng của Yến Quy dưới thân mình.

Đằng sau minh hoàng, mông lung đong đưa một bóng người, ngẫu nhiên sẽ nghe được vài tiếng thở dốc, còn có tiếng gọi Yến Quy khe khẽ. Sau một hồi lâu, sau một tiếng than thở sảng khoái, trên giường lại khôi phục sự yên tĩnh.

Kỳ Huyên cười khổ nhìn tay phải, hắn lại thảm đến mức phải tự mình giải quyết, cơ mà sau khi hiểu ra tâm tình của bản thân, hắn không thể đi ôm ấp phi tần được nữa.

Hắn rút ra một cái khăn tay, tùy ý lau lau tay, sau đó thẳng tay ném khăn tay ra khỏi trướng. Tuy rằng thân thể thỏa mãn, thế nhưng trong lòng lại trống rỗng đến lạ.

Kỳ Huyên thở dài một hơi, không nghĩ mình lại trì độn đến mức, thương người ta rồi mà cũng không biết; Thế nào lại đợi đến lúc ôm ấp qua đi, mới phát hiện thân thể lại hòa hợp đến thế, tâm linh lại giao hòa đến vậy.

Lại nhớ đến chuyện kiếp trước, có lẽ Yến Quy hy sinh mệnh cứu hắn, đã sớm khắc trong lòng hắn một vết; Sau đó, một đời này, mỗi lần ở chung, dấu vết ấy lại càng sâu hơn, cho đến khi dung hợp vào xương máu, lại khó chia lìa.

Một vết kia, khắc vào lòng hắn, vào linh hồn hắn, đến mức mỗi khi hô hấp, hắn đều cảm thấy ân ẩn đau, để mà tự nhắc nhở chính mình, trong lòng hắn, vẫn luôn có một người như thế.

Người kia không có dung nhan khuynh quốc, không có gia tài bạc triệu, lại càng không thể sinh cho hắn một đứa con, người kia là một nam nhân. Nhưng mà nam nhân đó, trước đây cho hắn hưởng thụ ấm áp, lớn lên lại cho hắn biên giới yên ổn, cuối cùng lại cho hắn chính sinh mệnh của mình.

Kỳ Huyên tưởng, hắn có đức có tài gì, lại có thể có được một người như vậy. Trời cao đối đãi hắn thật sự không tệ, đầu tiên là cho hắn sống lại, lại giúp hắn có được Yến Quy, thật sự là may mắn cỡ nào.

Chỉ là sau khi hưởng qua hương vị của Yến Quy, giờ đây đêm dài đằng đẵng trở nên càng gian nan. Trong lòng Kỳ Huyên ghi hận Hoành gia trang và Vân quốc, bọn họ với Phàn tướng đều đáng giận như nhau, chỉ cần ngăn trở hắn cùng Yến Quy, toàn bộ đều là vật cản chướng mắt.

Nhất là cái tên Vân Thương kia!

Bên người Yến Quy có ám vệ do Kỳ Huyên phái đến, việc ngày đó Vân Thương giả trang sứ giả, Kỳ Huyên đương nhiên cũng biết. Nguyên bản ám vệ muốn thừa dịp loạn bắt Vân Thương, ai ngờ Vân Thương không chỉ võ công cao cường, còn giảo hoạt thật sự, vài ba chiêu đã hất bay ám vệ, chạy vô tung vô ảnh.

Kỳ Huyên biết được ám vệ thất thủ, còn phát tính tình hảo đại nhất thông. Vốn định phái người lẻn vào Vân quốc quân doanh, giết Vân Thương cho hết giận, ai ngờ ám vệ liên tiếp thất thủ, bất đắc dĩ, Kỳ Huyên bắt buộc phải dừng phái người.

Bởi vậy hiện tại đối với Kỳ Huyên mà nói, Vân quốc phải nói là cực kỳ đáng giận, đã xa vượt Thư quốc luôn rồi. Hắn nghĩ nghĩ, đột nhiên mở miệng nói:“Nói cho Ẩn thất, đưa người về Đại Kỳ vương triều.” Ẩn nhất được mệnh, lập tức đi đến Vân quốc.

Ẩn thất thu được mệnh lệnh, ngẩn ra một hồi, nghi hoặc hỏi:“Thời cơ chưa thành thục, bệ hạ như thế nào đột nhiên muốn ta dẫn người trở về?”

“Bệ hạ tự có cân nhắc.” Ẩn nhất mộc mặt, có nề nếp đáp. Trong lòng lại đang thổ tào, bệ hạ căn bản chính là giận chó đánh mèo, hiện tại bệ hạ xem Vân quốc thấy thế nào cũng không vừa mắt, nếu bệ hạ muốn mượn sức nhân tài, sao có thể còn mặc kệ Thư Tử Kỳ ở Vân quốc mãi được.

“Ta biết, qua mấy ngày sẽ hành động.” Ẩn thất miễn cưỡng nói, phất phất tay, đuổi Ẩn nhất rời đi.

Đợi Ẩn nhất đi rồi, Ẩn thất quay lại, nhìn người ngồi trong phòng hắn, mở miệng nói:“Ngươi nghe thấy rồi đấy, quyết định như thế nào?” Người ở bên trong, rõ ràng là Thư Tử Kỳ vốn nên đang ở ngoài chợ.

“…… Ngươi muốn đi?” Thư Tử Kỳ mở miệng.

“Ta cũng không gạt ngươi, ta là ám vệ của Đại Kỳ vương triều, phụng mệnh bệ hạ tiếp cận ngươi.” Ẩn thất khó chịu, dứt khoát không để ý phản ứng của Thư Tử Kỳ, thẳng thấn nói ra thân phận của mình.

“Ta biết.” Không nghĩ được Thư Tử Kỳ không hề bất ngờ, lại còn rất bình tĩnh đáp lời.

Đổi lại Ẩn thất ngây ngẩn cả người, Thư Tử Kỳ thở dài một hơi, chậm rãi mở miệng: “Trạm Thanh, ngươi thật sự tưởng rằng đổi khuôn mặt, ta liền nhận không ra ngươi sao?”

Ẩn thất chấn động, sắc mặt nháy mắt trắng nhợt, mở miệng,“Ngươi nhận ra ta? Lúc nào nhận ra? Vì cái gì không nói?…… Ừ, ta là một tên đoạn tụ phóng đãng, sao ngươi dám nhận chứ.”

Thư Tử Kỳ há miệng, lại không biết nên nói cái gì, Ẩn thất im lặng cười, thấp giọng hỏi:“Ngươi nhận ra ta là Trạm Thanh, lại vì sao sẽ biết, giờ ta là ám vệ Đại Kỳ vương triều?”

“…… Sau khi ngươi rời đi, ta từng phái người tìm ngươi, bọn họ nói cuối cùng gặp ngươi tại Kỳ Thủy biên, cho nên ta nghĩ, ngươi sẽ tới Đại Kỳ vương triều.” Thư Tử Kỳ chậm rãi nói.

“Tìm ta hay đuổi giết ta? Thư Tử Kỳ, vốn ta khổ thế này một phần là do ngươi.” Trạm Thanh nghe vậy hai mắt trợn lên, đột nhiên cười ha ha lên tiếng.

“Đuổi giết ngươi? Không! Trạm Thanh, ta không có!” Thư Tử Kỳ kinh hãi, đứng dậy vội vàng nói.

Thư Tử Kỳ thấy Trạm Thanh không nói lời nào, thì thào nói:“Cho nên ngươi không phải chính mình rời đi?…… Chẳng lẽ…… Ngươi dịch dung cũng là bởi vì như thế……”

“Khuôn mặt này của ta trông cũng dễ nhìn nhỉ, tuy rằng không được bằng hồi trước, ít nhất lông tóc vô thương.” Trạm Thanh nghe hắn nhắc tới chuyện mình dịch dung, khóe miệng khẽ nhếch, trên mặt trào phúng càng sâu.

“Có ý tứ gì? Trạm Thanh, gương mặt của ngươi bị làm sao?” Thư Tử Kỳ vừa nghe, khẩn trương hỏi, hai tay không tự giác nắm chặt thành quyền.

“Mặt ta làm sao? Ha ha ha…… Thật sự là rất buồn cười, mặt của ta là do gia nhân của ngươi ban tặng cơ mà, sao ngươi lại hỏi ngược lại tao? Nhìn khuôn mặt này bây giờ của ta, ngươi còn chưa vừa lòng sao?” Trạm Thanh rống giận lên tiếng, khóe mắt đuôi lông mày đều đầy hận ý, cuối cùng kéo xuống lớp dịch dung trên mặt mình xuống.

Thư Tử Kỳ hút một đợt khí lạnh, một nửa bên trái gương mặt của Trạm Thanh phủ đầy miệng vết thương đáng sợ, còn có vết bỏng, má phải tuy rằng đỡ hơn, nhưng lại có một vết thương chạy thẳng từ thái dương, xẹt qua má xuống cằm.

“Như thế nào, Thư đại tướng quân thấy ta đáng sợ lắm đúng không? Không cần sợ, hiện tại ta không chỉ mỗi dung mạo bị hủy, cả võ công cũng bị phế cả rồi, sao có thể làm gì hại đại tướng quân được.” Trạm Thanh cười lạnh một tiếng, tự giễu nói.

Thư Tử Kỳ bị đả kích liên tiếp, hắn vịn mép bàn, từng câu từng từ hỏi:“Trạm Thanh, là ai làm ngươi bị thương đến mức này? Ta cam đoan, nhất định thay ngươi lấy lại công đạo.”

“Lấy lại công đạo? Ngươi có thể ruồng bỏ gia nhân của ngươi, quốc gia của ngươi? Ngươi có thể vứt bỏ quá khứ, cùng ta trở lại Đại Kỳ vương triều?” Trạm Thanh khí thế bức nhân hỏi, còn không đợi Thư Tử Kỳ phản ứng lại, lại tiếp tục tàn nhẫn nói:“Ta quên mất, ngươi đã không còn gia nhân, ngay cả quốc gia cũng không muốn ngươi.”

Thư Tử Kỳ cứng đờ, cười khổ mà nói:“Ngươi nói đúng, khi ta sắp bị trảm, gia nhân của ta cũng đã từ bỏ ta, nay cả Thư quốc cũng đã từ bỏ ta.”

Trạm Thanh nhìn Thư Tử Kỳ thống khổ, trong lòng run lên, cho dù đối với hắn có oán hận thế nào, lại vẫn không đành lòng thấy hắn suy sút. Tựa như gần tới nay, hắn mỗi ngày trước khi ngủ đều nghĩ, tỉnh lại phải trả thù làm sao, tra tấn đối phương thế nào, nhưng vừa thấy đối phương vất vả tại chợ làm xiếc, vài ý niệm kia nhanh chống toàn bộ tiêu thất.

Hắn buông mi mắt, thản nhiên nói:“Đề tài này bỏ qua, ngay từ đầu chúng ta muốn đàm luận là, ngươi có nguyện ý hay không nguyện trung thành Đại Kỳ vương triều?”

Thư Tử Kỳ không có đáp lời, qua hồi lâu, Trạm Thanh nhẹ giọng nói:“Ta biết, ngươi đi đi.”

“Muốn đi nơi nào? Ẩn thất, bệ hạ công đạo nhiệm vụ, là muốn dẫn Thư tướng quân trở về.” Đột nhiên, một tiếng nói từ ngoài phòng truyền đến, Trạm Thanh sửng sốt, Ẩn nhất thế nhưng còn chưa đi?

“Thư tướng quân, bệ hạ muốn gặp ngươi, còn mời ngươi theo ta đi một chuyến.” Ẩn nhất từ ngoài cửa đi đến, đi đến trước mặt Thư Tử Kỳ, chắp tay nói.

“Còn thỉnh các hạ dẫn đường.” Thư Tử Kỳ gật gật đầu, cùng Ẩn nhất đi ra cửa phòng. Ẩn thất sững sờ tại chỗ, phản ứng lại rồi lập tức đuổi theo, chỉ thấy Thư Tử Kỳ cùng Ẩn nhất đã chuẩn bị xong xe ngựa.

“Ngươi cũng đi lên đi.” Ẩn nhất thản nhiên nói với Ẩn thất, Ẩn thất lắc đầu,“Ta cưỡi ngựa được.” Ẩn nhất không nói gì, lại ra tay như điện, điểm trúng huyệt đạo của Ẩn thất.

“Thư tướng quân, yêu cầu của ngươi ta giải quyết rồi, còn mời ngươi dọc đường đi đừng có tâm tư gì cả.” Ẩn nhất không nhìn Ẩn thất vốn đang trợn mắt nhìn hắn lấy một cái, ném Ẩn thất cho Thư Tử Kỳ, sau đó ngồi lên càng xe, giá xe ngựa thẳng đến Đại Kỳ vương triều.