Đế Vương

Chương 34-2: Nhận rõ (Phần II)




Kì Huyên ngày đó thu được tin tức do ám vệ đưa đến.

Kì Huyên cũng không nghĩ đến, Vương tướng quân lại là người của Phàn Tương. Quân cờ này của Phàn Tương, giấu thực kỹ. Hắn nhìn báo cáo cười lạnh, trong lòng hận không thể đem Phàn Tương thiên đao vạn quả.

“Khiến cho Phàn phủ nhanh động thủ một chút.” Kì Huyên lạnh giọng nói, ám vệ từ một nơi bí mật gần đó lĩnh mệnh mà đi. Sau đó hắn lại triệu Phàn Quý tiến cung, Phàn Quý vừa bước vào ngự thư phòng liền đạp phải một mảnh giấy.

Hắn vội vàng thỉnh an, sau đó nhặt trang giấy lên nhìn kỹ, càng xem càng kinh hãi, còn chưa ngẩng đầu, chợt nghe Kì Huyên hỏi: “Thư của Phàn Tương mà ngươi cũng không lấy được sao?”

“Hồi bẩm bệ hạ, vi thần vô năng, không thể tiếp cận nơi phụ thân lưu giữ thư tín.” Phàn Quý tâm tình phức tạp nói, thật sư tín nhiệm của phụ thân đối với hắn vẫn là chưa đủ.

Giả như phụ thân đối hắn giao phó tín nhiệm, hắn hồi đáp lại ông, như thế nào lại chính là phản bội. Xét thái độ làm thần tử, Phàn Tương cấu kết địch quốc, thông đồng với địch bán nước, theo lý nên quân pháp bất vị thân; xét thái độ làm con, hắn nếu theo ý phụ thân, hãm thân bất nghĩa, mới là chân chính đại bất hiếu.

Cho nên mặc kệ theo góc độ làm thần hay làm con, Phàn Quý cũng không nên theo Phàn Tương làm xằng làm bậy. Chính là theo lý trí phân tích đạo lý rõ ràng, trong lòng vẫn tồn tại khát vọng tình thân, cùng phụ thân quấn quýt kề cận, đều làm cho hắn thập phần rối rắm.

“Ngươi đã làm không được, vậy trẫm sẽ gọi người đến.” Kì Huyên lạnh lùng mở miệng, Phàn Quý liền hoàn hồn, trong lòng nhảy dựng, mơ hồ đáp: ” Hồi bẩm bệ hạ, lúc trước đâu có.....”

“Phàn Quý, ngươi làm không được yêu cầu của trẫm, còn dám đối trẫm đưa ra yêu cầu?” Kì Huyên nhíu mày, trào phúng cười.

“Hồi bẩm bệ hạ, vi thần không dám.” Phàn Quý vội vàng quỳ xuống tạ tội.

“Yến Quy là bằng hữu của ngươi, hiện giờ phụ thân ngươi đẩy hắn đến hoàn cảnh như vậy, trẫm xem ngươi ngày sau còn có thể diện gì gặp Yến Quy!” Kì Huyên trầm giọng nói, trong lời nói tỏa ra phẫn nộ cùng sát ý.

Phàn Quý thừa nhận uy áp của đế vương, gắng gượng thẳng lưng quỳ gối tại chỗ, giây lát, Kì Huyên mới thu hồi khí thế, hừ lạnh một tiếng: “Ngày mai lâm triều, dâng tấu vạch trần hữu tướng.”

“Vi thần tuân chỉ.” Phàn Quý trong lòng cả kinh, cúi đầu lĩnh chỉ.

“Phàn Quý, hy vọng ngươi không làm ra lựa chọn sai lầm, trẫm sẽ không tha thứ cho kẻ có tâm tư phản bội.” Kì Huyên trước khi Phàn Quý rời ngự thư phòng lạnh lùng nhắc nhở.

Phàn Quý thoáng sững người, thắt lưng càng hạ thấp, cung kính từng bước một rời khỏi ngự thư phòng. Ra khỏi ngự thư phòng, hắn cười khổ một tiếng, xem ra phụ thân rốt cuộc bức bệ hạ nổi cơn thịnh nộ, lần này bệ hạ không tiếc gì đại khai sát giới, đem Phàn gia hoàn toàn nhổ sạch.

Hắn xoay người đang muốn rời đi, chỉ thấy tả tướng cùng Thái úy vội vàng đi tới. Hắn lui từng bước, chắp tay hành lễ, tả tướng cùng Thái úy chính là gật gật đầu, liền lướt qua hắn tiến vào ngự thư phòng.

Hắn ngẩng đầu, ở trong lòng thở dài một tiếng, xem ra phải đổi ngày.

Tả tướng cùng Thái úy bị đế vương cấp triệu tiến cung, mới biết, trong quân thế nhưng bị người của Phàn Tương trà trộn. Hai người phi thường kinh ngạc, bởi vì trừ bỏ Yến Quy, tướng lãnh còn lại đều là bọn họ tuyển chọn kỹ lưỡng.

“Đi thăm dò, tra cẩn thận cho trẫm! Xem lão nhân này ăn gan hùm mật báo gì mà dám can đảm làm ra chuyện như vậy!” Kì Huyên đem tình hình kịch liệt của đại quân tám trăm dặm bày ở trên bàn.

Tả tướng cùng Thái úy cung kính đáp ứng, Kì Huyên hít vào một hơi, mới lại trầm giọng nói: “Trẫm đã mệnh Ngự Sử ngày mai lâm triều, vạch tội hữu tướng.” Tả tướng cùng Thái úy liếc nhau, nhíu nhíu mày.

“Khởi bẩm bệ hạ, vi thần cả gan, ngày mai vạch tội chỉ sợ không ổn.” Chúc Cẩm Phồn kiên trì mở miệng.

“Có gì không ổn?” Kì Huyên lãnh đạm hỏi.

“Hồi bẩm bệ hạ, Yến Quy lúc này đang ở Hành Gia Trang, nếu làm cho hữu tướng chó cùng rứt giậu, vi thần sợ chiến sự có biến.” Chúc Cẩm Phồn lo lắng nói.

“Chẳng lẽ trẫm còn muốn xem hữu tướng trên triều làm bộ làm tịch? Biết rõ hắn cấu kết Thư quốc, khuyến khích Hành Gia Trang tạo phản, nếu có cái nên làm, trẫm như thế nào không làm… chẳng phải sẽ khiến các tử sĩ vô cùng thất vọng?” Kì Huyên càng nói càng giận, một phen khiến tấu chương trên bàn tán loạn.

“Bệ hạ bớt giận.” Chúc Cẩm Phồn cùng Thái úy liên thanh nói.

“Bớt giận bớt giận! Nếu trẫm thật sự có thể bớt giận, thì khác nào một hoàng đế khiếp nhược!” Kì Huyên giận dữ.

“Khởi bẩm bệ hạ, vi thần nguyện ý lãnh binh đến Hành Gia Trang.” Thái úy đột nhiên nói. Chúc Cẩm Phồn trong lòng nhảy dựng, ngầm trách cứ liếc Thái úy một cái.

“Một cái Hành Gia Trang nho nhỏ, còn muốn trẫm để Thái úy đi, người Đại Kì vương triều ta vô năng đến vậy?” Kì Huyên lạnh lùng nói, Thái úy liền không dám lại tùy ý mở miệng.

Sau khi Chúc Cẩm Phồn vừa thông suốt tình hình, Kì Huyên cũng tỉnh táo lại. Một vạn đại quân của Yến Quy còn lại bảy ngàn năm trăm người, đối phó một Hành Gia Trang, xem như dư dả.

Dù sao trong trang cũng không phải là chỉ có hương binh, còn có rất nhiều ngườI già, phụ nữ và trẻ em, tính toán binh lực Hành Gia Trang có thể sử dụng, ước chừng cũng là mấy ngàn người thôi. Lúc trước cấp Yến Quy một vạn tinh binh, đó là hy vọng hắn nhanh chóng giải quyết, nhanh chóng trở về.

“Quan tâm tất loạn”, Kì Huyên lần đầu tiên cảm nhận được bốn chữ này ở trên người hắn phát huy tác dụng. Năm đó Yến Quy theo Yến tướng quân xuất chinh, hắn mặc dù trong lòng cũng là mong chờ cùng thấp thỏm, lại nhận không rõ tâm tình của chính mình, lý trí có thể áp chế tình cảm.

Hiện giờ bất đồng, hắn vừa mới nhận rõ ý nghĩa của Yến Quy đối với mình, liền cùng đối phương chia lìa; lại nghe thấy bên người đối phương có gian tế, hắn như thế nào không lo lắng, như thế nào không nóng vội?

“Được rồi, đều đứng lên đi, trẫm cho các ngươi đến, chủ yếu là vì chuyện vạch tội hữu tướng, Hành Gia Trang đã có Yến Quy.” Kì Huyên hoãn khí, lúc này mới cho tả tướng cùng Thái úy đứng dậy.

“Khởi bẩm bệ hạ, vi thần vẫn đang cho rằng,chuyện vạch tội hữu tướng nên chậm lại.” Chúc Cẩm Phồn như cũ kiên trì, lúc này đây Kì Huyên không có giận dữ, mà là trầm ngâm một hồi.

“Việc Tả tướng lo lắng, trẫm cũng có nghĩ tới. Chính là đêm dài lắm mộng, nếu tiếp tục theo dõi hữu tướng, khó bảo toàn hắn sẽ không làm ra chuyện gì lớn hơn.” Kì Huyên ý vị nói.

Chúc Cẩm Phồn cùng Thái úy cũng biết, chuyện lớn trong lời bệ hạ đó là liên hợp Thư quốc, cướp lấy chính quyền Đại Kì vương triều. Hơn nữa, có lẽ ngay cả Vân quốc cùng hữu tướng cũng có lui tới.

Phàn Tương nếu có thể liên thủ với Hành Gia Trang, như thế nào lại không thông qua đó mà hướng về phía Vân quốc? Lại nói hắn cấu kết một quốc gia cũng là cấu kết, cớ sao không cùng song phương cấu kết?

Hai người càng nghĩ càng để ý, cũng bất chấp sẽ khiến cho Phàn Tương chó cùng rứt giậu, đều tán thành hôm sau lập tức dâng tấu vạch tội Phàn Tương. Bọn họ trước cảnh giác Phàn Tương, lựa chọn hành động để lấy được tiên cơ.

“Mặt khác, thám tử hồi báo, Thư quốc vẫn đang ngầm chiêu binh mãi mã, còn chưa tắt tâm tư xâm chiếm Đại Kì vương triều ta. Thời điểm này, trẫm nghĩ muốn phái Yến tướng quân tọa trấn Vạn Hà quan, Thái úy cảm thấy như thế nào?”

“Hồi bẩm, nếu Yến tướng quân tọa trấn Vạn Hà quan, Thư quốc liền không dám hành động thiếu suy nghĩ.” Thái úy dừng một chút, tiếp tục nói: “Chính là hiện tại vi thần lo lắng, là Vân quốc.”

Kì Huyên nhíu nhíu mày, biết ý tứ của Thái úy. Hướng đông Hành Gia Trang giao giới cùng Vân quốc, chỉ có một Hành Thủy quan nho nhỏ, nếu Vân quốc thừa dịp Hành Gia Trang tạo phản mà cử binh xâm phạm, quả thật là một hồi đại họa.