Đế Vương

Chương 30: Thỉnh phong




Vương triều Đại Kỳ vào mùa đông thứ hai mươi, Nghi phi đang mang long thai thì bị người hạ độc. Tuy bảo vệ được một mạng, thế nhưng sự việc không thể cứu vãn, đứa trẻ đã hoài thai tám tuần cứ thế chết non trong bụng.

Đế vương giận dữ, hạ lệnh tra rõ, nhất tịch chi gian, hậu cung thần hồn nát thần tính, ai cũng cảm thấy bất an.

Trong không khí khẩn trương, hài tử đầu tiên của Kỳ Huyên ra đời. Uyển phi mang thai mười tháng, bình an sinh hạ một bé trai kháu khỉnh, đế vương vui mừng, phong Uyển phi thành Uyển quý phi.

So với Phượng Khê cung hân hoan vui vẻ, Phượng Ngọc cung có vẻ hiu quạnh hơn rất nhiều. Từ khi mất đi anh hài, Nghi phi cả ngày lấy lệ rửa mặt, vốn cơ thể bởi vì trúng độc trở nên yếu ớt lại càng nhanh chóng suy nhược.

Một mỹ nhân vốn dĩ xinh đẹp, mi mục như họa, nay lại trở nên tiều tụy, sắc mặt hốc hác không thôi.

Hoàng Thượng vì nàng vừa mất đi hài tử, từng đến thăm nàng, nhưng ngay sau đó Uyển quý phi sinh hạ long tử, Hoàng Thượng chưa từng đặt chân vào Phượng Ngọc cung lần nào nữa. Nghi phi nằm ở trên giường, trong mắt, trong lòng tràn đầy hận ý.

Không chỉ Phượng Ngọc cung mang không khí thảm đạm, Phượng Tường cung của Điệp phi cũng lạnh lẽo không thôi. Nguyên bản nàng cùng Uyển phi vào cung cùng thời điểm, nhưng hiện tại Uyển phi mẹ tròn con vuông, thành quý phi đệ nhất chốn hậu cung, ngang nhiên áp đảo nàng.

Điều mà hậu cung không thiếu nhất, chính là gió chiều nào theo chiều ấy. Các phi tần vốn nịnh bợ Điệp phi lúc xưa, giờ đây cơ hồ đều dựa vào Uyển quý phi. Cũng không thiếu nội thị cùng các cung nữ hám lợi bắt đầu chậm rãi gây bất hòa với Điệp phi.

Minh quý nhân tuy nói chỉ là quý nhân, nhưng sau lưng nàng còn có Thái Hậu nương nương, cho nên nể mặt địa vị quý nhân của nàng mà những người khác cũng không dám khinh mạn nàng.

Ngay cả các phi tần khác cũng không dám công khai nói xấu Minh quý nhân. So ra, Điệp phi thiếu người hỏi thăm, ngược lại tình cảnh của Minh quý nhân càng dở khóc dở cười.

Ngoài Uyển quý phi được phong vị, đế vương lại chỉ điểm thêm vài quý nhân, tất cả phân phong phi tần, lập tức hậu cung trở nên xôm tụ hơn rất nhiều. Dù là như thế, vẫn có rất nhiều đại thần thừa dịp đế vương mừng long tử, đề thư thỉnh phong hoàng hậu.

Hơn nữa chuyện Nghi phi bị hạ độc cũng thành một lý do hoàn hảo. Các đại thần về sau cũng không hề rảnh rỗi, lưu loát viết vài trang tấu chương, mục đích chỉ có một ── thỉnh bệ hạ nhanh chóng lập hậu.

“Phong hậu, phong hậu, ngày nào ta chưa chết, còn thiếu mỗi tự tiến cử nữ nhi bọn họ.” Kỳ Huyên “Bốp!” một tiếng, tức giận quăng tấu chương lên bàn. Trong ngự thư phòng chỉ có vài người, mắt xem mũi mũi xem tâm, cung kính cúi đầu.

Kỳ Huyên tuy rằng hủy tuyển tú mấy năm trước, thế nhưng sau đó tuyển tú không thể lại bị hủy bỏ. Bởi vậy rất nhiều đại thần thừa dịp tuyển tú, đưa nữ nhi vừa đến tuổi trong nhà vào cung.

Từ sau khi Uyển quý phi cùng Nghi phi truyền ra tin vui, các đại thần liền bắt đầu chú ý tuyển chọn hậu vị. Nay thấy bất chính trong cung, đường đường là phi tử của vua một nước, thế nhưng lại bị người hạ độc, long tự sao có thể bảo trụ được.

Cơ hội cùng cái cớ tốt như thế, các đại thần sao có thể bỏ qua, kết quả Kỳ Huyên thu được vô vàn tấu chương thỉnh phong hoàng hậu.

“Các ngươi nói, trẫm có nên lập hoàng hậu không?” Kỳ Huyên đột nhiên đem vấn đề ném xuống nhóm thần tử phía dưới.

Nhóm thần tử đứng ở dưới nhìn nhau vài lần, nhưng không ai dám lên tiếng.

“Tả tướng, ngươi nói.”

Tả tướng bị điểm danh trong lòng ai thán một tiếng, thật sự là tránh không khỏi được. Hắn tiến lên một bước, cung kính nói: “Khởi bẩm bệ hạ, vi thần nghĩ rằng hoàng hậu đứng đầu hậu cung, phải tài đức vẹn toàn, bỉnh đức ôn cung.”

“Cho nên?” Kỳ Huyên biếng nhác tiếp tục hỏi.

“Khởi bẩm bệ hạ, vi thần nghĩ rằng, nên.” Tả tướng cúi đầu, cung kính nói.

“Ân, Thái Úy ngươi nói sao?”

“Khởi bẩm bệ hạ, vi thần cùng tả tướng đồng ý kiến.” Thái Úy hướng về phía trước một bước, tứ lượng bạt thiên cân trả lời.

“Thị Ngự Sử, trẫm hy vọng có thể nghe ý kiến khác.” Kỳ Huyên chuyển hướng sang Phàn Quý, thản nhiên nói.

“Khởi bẩm bệ hạ, vi thần nghĩ rằng, hiện nay trong hậu cung, số người có thể kham nổi trọng trách này là…. Không có ai cả” Phàn Quý tiến lên một bước, nói ra suy nghĩ trong lòng.

“Hở? Trẫm tưởng rằng, Uyển quý phi cần cù mềm mại, hiền lương thục đức, chẳng lẽ cũng không đủ để kham nổi trọng trách sao?” Kỳ Huyên nhíu mày, nghi hoặc hỏi.

Phàn Quý ở trong lòng trợn trắng mắt, nếu không biết lai lịch Uyển quý phi, xét về trí tuệ nhanh nhẹn, hơn nữa lại vừa sinh hạ một hoàng tử, quả thật đủ để đảm trọng trách này.

Thế nhưng thân thế Uyển quý phi, cùng lai lịch hoàng tử, Phàn Quý đều rõ ràng thấu đáo. Y biết, bệ hạ muốn mượn miệng y, phản đối các đại thần tiến cử Uyển quý phi làm hậu.

Tả tướng cùng Thái Úy cũng sáng tỏ, bọn họ vốn là do Kỳ Huyên đề bạt, coi như là tâm phúc của Kỳ Huyên. Đương nhiên ít nhiều cũng biết lai lịch Uyển quý phi. Đối với lai lịch và thân phận của Uyển quý phi, cũng biết ít nhiều.

Uyển quý phi bổn danh Lý Uyển Nhi, Lý phụ từng làm quan thời tiên hoàng, vô tình đắc tội Phàn tướng, bị Phàn tướng vu hãm, cuối cùng bị tru di tam tộc. Lý Uyển Nhi thuở nhỏ cơ thể nhược yếu nhiều bệnh, bị Lý phụ đưa đến sơn trang nhà ngoại dưỡng thân, mới tránh được một kiếp.

Đáng thương Lý Uyển Nhi còn nhỏ, nhất tịch chi gian cửa nát nhà tan, nếu không phải có Lý gia che chở mà lớn lên, nàng đã sớm đi cùng cha mẹ.

Khi Kỳ Huyên tỉnh lại, hắn bắt đầu điều tra Phàn tướng. Ngoài quan hệ của Phàn tướng với Thư quốc, Kỳ Huyên còn tra được oan án nhà Lý Uyển Nhi.

Bởi vậy hắn tìm đến Lý Uyển Nhi, thu người về sử dụng, hơn nữa hắn cũng đã đáp ứng, hứa cấp cho đối phương vinh hoa phú quý cùng thân phận tôn quý. Thế nhưng Lý Uyển Nhi lại chỉ có một nguyện vọng, nàng muốn Phàn tướng phải đền mạng.

Kỳ Huyên đáp ứng, nhất định sẽ làm thỏa mãn nguyện vọng của Lý Uyển Nhi. Như thế, Lý Uyển Nhi cam tâm tình nguyện thay hình đổi dạng, vào cung trở thành quân cờ của Kỳ Huyên.

Trí tuệ cùng tính tình của Lý Uyển Nhi, đều khiến Kỳ Huyên vừa lòng, hắn không chỉ một lần nghĩ tới cho đối phương sinh hạ con của hắn.

Bất quá mỗi khi có ý nghĩ này, trong lòng sẽ chợt lóe lên dung mạo của Yến Quy. Cho dù Lý Uyển Nhi đã chuẩn bị tốt, Kỳ Huyên vẫn không hưng trí nổi.

Sau vài lần, Lý Uyển Nhi cũng nhìn ra manh mối, từng có một lần trêu ghẹo nói: “Thật muốn nhìn thấy, người nào lại có thể khiến bệ hạ thủ thân như ngọc như vậy nha.”

Lúc ấy Kỳ Huyên không để ý, ngày sau lại nhớ lại, không khỏi cười thán Lý Uyển Nhi tâm tư thật sự sâu sắc…….

Kỳ Huyên cùng tả tướng, Thái Úy, Phàn Quý vào trong Ngự Thư Phòng, chẳng mấy chốc đã hết một buổi chiều. Đợi đến khi sắc trời trở tối, đám người Tả tướng mới rời cung.

Ba người Tả tướng đi ra cửa cung, xe ngựa của Phàn Quý đã chờ ở bên ngoài, tả tướng cùng Thái Úy sau khi chào hỏi Phàn Quý, nhanh chóng từ biệt Phàn Quý tại cửa cung.

Phàn Quý lên xe, có chút mỏi mệt ngồi dựa vào ghế, tùy thị Lục Trúc ở một bên thấy Phàn Quý mệt mỏi thì nhanh chóng tiến lên thay y xoa bóp bả vai.

“Công tử, lão gia đang đợi ngài.” Lục Trúc ghé vào tai Phàn Quý, nhẹ giọng bẩm báo.

“Ân, ta đã biết.” Phàn Quý nhíu nhíu mày, trong lòng cảm thấy thật phiền chán.

Từ khi y lên chức Ngự Sử tới nay, thái độ Phàn tướng đối với y lập tức chuyển biến chóng mặt. Mỗi ngày hỏi han ân cần không nói, còn thường thường tìm y đến thư phòng nói chuyện, nói dễ nghe là quan tâm y, kì thực là nói bóng nói gió sự vụ trong triều.

Càng thâm giả hơn, Phàn tướng còn nhắc khéo y, hy vọng y nói tốt cho Phàn Trọng vài câu trước mặt bệ hạ. Kỳ thật nói trắng ra, Phàn tướng hy vọng Phàn Quý có thể thay Phàn Trọng mưu cầu một chức quan.

Phàn tướng lại không biết, Kỳ Huyên đã hạ quyết tâm, kiếp này không hề muốn gặp lại cái kẻ tên Phàn Trọng kia một lần nào nữa.

******

Vân quốc

Thư Tử Kỳ kéo lê thân hình mệt mỏi trở lại tiểu viện.

Y rón rén mở cửa tiểu viện, sau đó xoay người chốt then cửa. Đang muốn lặng yên không một tiếng động trở lại phòng mình, một tiếng nói từ trong phòng truyền ra.

“Sao trễ thế này rồi mới về?” Vừa dứt lời, của chính mở ra, một nam tử trẻ tuổi mặc thanh sam bước vào.

“Hôm nay trên chợ người nhiều, cho nên đợi lâu một chút.” Thư Tử Kỳ thấp giọng nói.

“Ta không phải đã nói…… Khụ khụ……” Nam tử nhíu mày, đang muốn nói chuyện, lại do cảm xúc quá mức kích động, bắt đầu không ngừng ho khan.

Thư Tử Kỳ thấy thế, nhanh chóng đỡ nam tử đến bên cạnh bàn ngồi xuống, rót cho hắn một ly trà nóng. Nam tử sau khi uống trà rốt cuộc hòa hoãn lại.

“Ta nói rồi, ngươi thay ta đốn củi, chạy chân, ta sẽ có tiền tiêu vặt hàng tháng cho ngươi, làm gì lại đi làm xiếc thế kia.” Nam tử nói xong, lại uống một ngụm trà, thanh nhuận yết hầu.

“Công tử chịu thu lưu Thư mỗ, đã là ân huệ lớn lao, Thư mỗ sao có thể lấy tiền công tử được? Lại nói Thư mỗ vẫn có tay có chân, cũng có thể nuôi sống chính mình mà.” Thư Tử Kỳ thản nhiên nói.

“Ngươi xuất đầu lộ diện như thế, lỡ một ngày bị truy binh phát hiện thì thế nào.” Nam tử nhíu nhíu mày, không tán đồng nói.

“…… Ta tự có chừng mực.” Thư Tử Kỳ dừng một chút, mở miệng nói.

“Hừ, tốt với ngươi ngươi lại không chịu, sao lại thích thú làm xiếc quá thế.” Nam tử thấy Thư Tử Kỳ kiên trì như vậy, sắc mặt càng khó coi.

“Công tử sớm đi nghỉ ngơi, gần đây trời lạnh, coi chừng thân thể.” Thư Tử Kỳ thấy nam tử nổi giận, có chút bất đắc dĩ khuyên nhủ, nói xong cũng không đợi nam tử kịp phản ứng, nhanh chóng rời đi, còn giúp hắn đóng cửa.

Thư Tử Kỳ tới trước phòng bếp đun một ít nước ấm, lau qua loa thân mình, lại đến sài phòng cầm một ít than củi, đặt vào trong chậu than, mãi đến khi than đỏ, mới lấy cầm đến chủ ốc.

Y nhẹ nhàng mở cửa, bưng chậu than lách qua bàn ghế trong phòng, chỉ thấy nam tử đã  nằm quay lưng ra ngoài. Thư Tử Kỳ đem chậu than đặt ở bên giường, thay nam tử dịch lại chăn, bỏ thêm vài thỏi than hồng vào hai chậu than trong phòng.

Đợi đến khi trong phòng đủ ấm áp, y mới lặng lẽ lui ra ngoài. Y lại không biết, sau khi y rời khỏi, nam tử vốn đang nằm chợp mắt trên giường phút chốc mở mắt ra, nhìn về phía y vừa rời đi, hồi lâu sau mới nhắm mắt lại.

- :- Hết chương 30 -:-